Chạng vạng tối hôm ấy, ngay lúc tất cả mọi người còn đang cao hứng bừng bừng ôm mớ Xu vừa đổi được trở về nhà, một số tin đồn không biết bắt đầu từ đâu dần dần nổi lên.
“Anh bạn biết không? Thật ra Nam Tước không phải một tên đần đâu, ông ta đổi Tiền như thế này hoàn toàn là do có ý đồ khác đó.”
“Lão là một kẻ chuyên môn chế tác tiền giả, trình độ làm Xu giả của lão đã chuyên nghiệp tới mức đã có thể đánh tráo với hàng thật.”
“Ông ta tiến hành trao đổi kiểu này, thực chất chính là để đổi mớ Xu giả của mình lấy Tiền thật của mọi người. Đợi đến khi đã gom đủ Tiền rồi, ông ta chắc chắn sẽ cao chạy xa bay, ném hết nợ nần lên đầu chúng ta.”
...
......
.........
Cứ như thế, những lời đồn tản mác trên những con phố lớn nhỏ. Không ai biết những lời đồn này bắt đầu từ nơi nào, cũng không người nào biết ai là kẻ đầu tiên phát tán chúng. Trong thị trấn này, những lời truyền miệng đó nhanh chóng khuếch tán như tế bào ung thư, len vào tâm trí mỗi người.
Tiền giả?
Đối với những người đang cao hứng bừng bừng ôm Xu trong tay, tin tức này không thể nghi ngờ là một đả kích vô cùng nặng nề. Rơi khỏi bầu trời hạnh phúc, từ việc chế giễu Nam Tước là ngu ngốc, bọn họ bây giờ chỉ còn thấy hãi hùng, lo sợ khả năng này sẽ trở thành sự thật.
Không có ai sẽ thừa nhận chuyện này, Bởi vì thừa nhận chuyện này không chỉ là thừa nhận cái ngu của mình, mà còn là thừa nhận tài sản bản thân đã hoàn toàn biến thành số âm. Nếu họ thừa nhận, một món nợ khổng lồ sẽ ép lên đầu họ, trở thành những gông xiềng không thể gỡ bỏ.
Nhưng dù cho ngoài miệng không thừa nhận, thì sự hoài nghi trong lòng là không thể tránh được. Nam Tước nói rằng sẽ lấy Tiền để đổi lại, lời này liệu có thật không? Nếu như không phải, vậy tại sao ông ta lại khẳng khái như thế, đi đổi Tiền bằng tỷ suất hối đoái cao hơn tiêu chuẩn nhiều tới vậy?
Mây mù mê hoặc, sương băng nghi ngờ, bắt đầu lan tràn trong trấn nhỏ.
________________
Bản thân tiền tệ vốn không có giá trị.
Dù là Tiền hay Xu đi nữa, cũng chỉ là công cụ dùng để giao dịch. Nếu như không được sử dụng, hoặc không có người thừa nhận giá trị sử dụng, thì những tiền tệ này cũng chỉ là một đống giấy lộn và đồng nát vô dụng.
Ngày thứ hai, những tin đồn càng diễn ra kịch liệt hơn nữa, dù không ai chịu tin lời đồn đại này, nhưng mọi người cũng rút kinh nghiệm, biết tới trạm giao dịch để quan sát giá trị tương quan giữa Tiền và Xu.
1:6.527
Con số này, đã cao hơn thời điểm trước khi Nam Tước tiến hành trao đổi tới 0.323. Dù đây là biến động phát sinh ở tận một tháng sau lúc đó, nhưng chuyện này cũng mang ý nghĩa, giá trị của Xu trong tay mọi người đã bị giảm. Mặc dù thông qua trao đổi thì vẫn có lời, nhưng lợi nhuận đã giảm xuống chỉ còn 0. 493 Xu.
Trong tình huống bình thường, con số này cũng chỉ là biến động thường thấy của thị trường. Nhưng bởi vì tin đồn hôm qua, cảm giác không tin tưởng trong lòng mọi người lập tức bị con số này làm tăng lên. Khi tất cả mọi người nghi ngờ Xu của mình có phải tiền giả hay không, hạt giống sụp đổ bị che giấu kia cuối cùng cũng nảy mầm, mọc rễ.
“Bán cho tôi túi bột mì này.”
“Tốt, quý khách, mười đồng Tiền.”
“Ừm, sáu mươi lăm Xu đây.”
“Thật xin lỗi quý khách, tôi chỉ lấy Tiền thôi, nên đừng thanh toán bằng Xu.”
“Tại sao? Bây giờ ai cũng chỉ có Xu thôi không phải sao? Đào đâu Tiền chứ?”
“Ông nổi giận cái gì? Không có Tiền thì tôi không bán! Bột mì là của tôi, xài loại tiền tệ nào cũng do tôi quyết định!”
Kiểu đối thoại thế này đã bắt đầu xuất hiện lục tục, ban đầu vẫn chìa vài trận tranh chấp nhỏ, nhưng sự mất tín nhiệm của mọi người đối với Xu cũng đã lan rộng. Rất nhanh, toàn bộ trấn nhỏ đã không ai muốn dùng Xu, chỉ giao dịch bằng Tiền. Hệ quả trực tiếp của việc này chính là việc giá trị của loại tiền tệ không được tin dùng, nằm ở trạng thái thất thường như Xu nhanh chóng rớt xuống. Giống như một chiếc xe ngựa bị tuột xuống vách đá, đã không thể quay đầu.
Dấu hiệu của bối rối, hoảng loạn bắt đầu tràn ngập trong trấn nhỏ, khi một loại tiền tệ không được tin dùng, giá trị của loại tiền tệ này sẽ tuột dốc không phanh. Nó sẽ không chỉ rớt xuống một cái rồi ổn định lại, cũng không có cái gọi là "đáy vực". Trong lúc lời đồn về tiền giả đang nuốt chửng lòng tin của mọi người, giá trị tương quan của Tiền và Xu càng lúc càng lớn, biên độ dao động cũng càng lúc càng nhanh. Giống như một con ngựa hoang bị tuột dây cương, không ai có thể khống chế nó.
“Này! Ông có lộn không vậy?! Một cây củ cải lại có giá hai trăm Xu ư?!”
“Ông chủ đang nói đùa hả? Một xấp khăn tay thôi mà, bình thường chỉ cần hai ba Xu đã có thể mua một bao rồi, bây giờ lại phải trả bảy mươi lăm Xu?!”
'Lạm Phát' bắt đầu phát huy tính di động tiềm tàng của nó, nó không phải là chiến tranh, cũng không phải dịch bệnh, càng không phải là đấu tranh chính trị. Nó chỉ khiến tiền tệ bị giảm giá trị thôi, vẻn vẹn chỉ có thế. Nhưng chỉ một cái đạo lý đơn giản như vậy, đã quá đủ để hủy diệt một cái trấn nhỏ, hủy diệt một thành phố, hủy diệt một quốc gia.
Mọi người cũng không ngốc. Hoặc ít nhất, bọn họ không cho là mình kẻ ngốc. Rất nhanh, bọn họ đã nhớ ra Xu trong tay mình lấy từ đâu ra, nhao nhao chạy đến dinh thự của vị Nam Tước kia, giơ cuốc và liềm lên, cao giọng hét lớn.
“Nam Tước Freud! Chúng tôi muốn đổi Tiền về! Ngay bây giờ! Đổi nhanh cho chúng tôi!”
“Đúng vậy! Chúng tôi không chơi nữa! Dựa theo ước định của ông, đối chiếu với giá thị trường hiện tại, đổi Tiền lại cho chúng tôi!”
Dinh thự Nam Tước có quân đội tư nhân, họ giơ thương và kiếm lên, kháng cự lại đám người đã gần như bạo động tới nơi kia. Mà bản thân Nam Tước thì đang ngồi trong phòng khách bên, thưởng thức rượu vang đỏ ngon lành trong tiếng đàn êm dịu du dương của tỳ nữ.
“Họa có ngu mới chịu đổi lại.”
Nam Tước cười lớn, giơ ly rượu trong tay lên kính ba vị chính khách quan trọng của trấn Couvy đang ngồi trước mặt mình, ba người cầm quyền này cũng giơ ly rượu trong tay lên, chúc mừng thắng lợi của bọn họ.
“Giá trị tương quan hiện tại chẳng qua mới có 1: 6.527, lúc này mà đi đổi lại, chẳng phải ta sẽ lỗ lớn hay sao? Không, cho dù có đạt tới con số 1: 7 đi nữa, ta cũng sẽ không đổi. Đám bình dân vụng về đó cứ việc làm ầm ĩ ở chỗ này đi, huyên náo càng lớn, càng chứng minh sự lo lắng của chúng.”
Nam Tước không chút để bụng, bởi vì thuộc hạ của ông ta là quân đội tư nhân tinh nhuệ nhất. Có sự cam đoan của ba gã bụng phệ trước mặt mình, ông ta không cần phải ngại gì cái đám bình dân đó. Nếu như bọn chúng thật có cái gan xông vào, quý ngài Nam Tước đây không ngại giết một người để dọa trăm người đâu.
“Cạn ly.”
Bốn cái ly nhẹ nhàng đụng vào nhau, nụ cười hài lòng xuất hiện trên mặt cả bốn người. Tiếng cười thích ý của họ lồng vào tiếng đàn du dương, vang vọng trong phòng...
...
.......
...........
Nỗi lo của mọi người trở thành một ngọn lửa nhiệt ngắn ngủi trong mùa đông. Nhưng nhiệt lượng của họ căn bản không thể gây trở ngại gì cho những bông tuyết phất phơ trên bầu trời. Không ai chú ý, cũng không ai nhận ra, trong một cái góc tối u ám, một đôi mắt lạnh băng không kém gì những bông tuyết kia đang lặng lẽ nhìn qua tất cả mọi người bên ngoài.
Bạch Si cắn một miếng bánh mì que trên tay. Nó mua thứ này bằng bốn Xu từ hôm qua, trước lúc tin đồn truyền đi. Bé gái cũng đang mút hỗn hợp bánh mì với nước chứa trong bình, coi như đỡ đói. Dưới tuyết, hai đứa trẻ một lớn một nhỏ đang yên lặng chờ đợi trong góc tối.
“Ha ha, lòng lam sẽ khiến người ta không thể nhìn rõ vật mà trước đây có thể nhìn thấy. Hành động hấp tấp sẽ khiến chuyện tốt trở thành chuyện xấu.”
Ám Diệt mở to con ngươi màu máu, ánh mắt hướng khỏi nhỏ nhỏ, liếc qua dinh thự của Nam Tước, cười lạnh.
“Nếu Nam Tước Freud quả thật là kẻ thông minh, lẽ ra lúc này lão ta nên đổi Tiền ngay lập tức, thông qua việc đưa một lượng lớn Tiền lên thị trường, mà bảo trì sự ổn định của tiền tễ, đồng thời đề cao lòng tin của mọi người đối với Xu. Dù làm vậy sẽ khiến lão tổn thất ít nhiều, nhưng sẽ không rơi vào tình huống thê thảm nhất sau này.”
Khóe mắt Bạch Si dần dần chuyển xuống, liếc nhìn con ngươi đỏ rực. Nó vừa nhai nuốt thức ăn trong miệng, vừa nhìn chằm chằm Ám Diệt...
“A ha ha, ta suýt quên. Lòng tham của con người cũng là một bộ phận trong kế hoạch này của ngươi. Nếu như vị Nam Tước kia thật sự làm vậy, kế hoạch của ngươi coi như vứt.”
Bạch Si lại cắn một miếng bánh mì trong tay, sau khi đã hơi no bụng, nó không tiếp tục để ý tới Ám Diệt nữa. Lặng lẽ, lặng lẽ... Lẫn vào bóng tối trong hẻm nhỏ...
_______________
Đối với người dân trấn Couvy, hôm nay chắc hôm nay là một ngày tai ương. Bởi vì Nam Tước Freud đóng cửa không ra, trực tiếp dẫn đến việc lòng tin đã yếu ớt của mọi người chịu thêm một đả kích nặng nề. Cho dù có đi báo cho cơ quan cầm quyền của chính phủ, cũng không thể đạt được một chút xíu trợ giúp, khiến dân cư trấn nhỏ rơi vào đường cùng.
Rốt cục, mười giờ tối hôm ấy, tương quan giá trị trao đổi bắt đầu biến động. Trị số từ 1:6.527, biến thành 1:6.7, 1:7, 1:8.4, 1:11...
Chỉ trong hai giờ ngắn ngủi, giá trị tương quan đã tăng tới 5 đơn vị. Mà loại tốc độ này vẫn còn đang tiếp tục tăng lên, nhanh tới nỗi khiến cho tất cả mọi người cảm thấy ngạt thở! Không ai ngủ được!
Sáng sớm hôm sau, giá trị tương quan của Tiền và Xu đã chạm tới ngưởng cửa 1:20. Con số này có ý nghĩa như thế nào? Nó có nghĩa là một nghìn Xu, chỉ có thể đổi được năm mươi đồng Tiền. Tài sản rút lại chỉ còn một phần ba. Cũng bắt đầu từ sáng hôm ấy, các cửa hàng đã không chấp nhận Xu nữa, tất cả giao dịch các loại đều biến thành không có giá cả chính xác.
Tiếp đến, một số công ty tuyên bố phá sản, đông đảo công nhân mất việc.
Các cửa hàng trên phố cũng tuyên bố phá sản, hàng hóa trong kho không thể giao dịch.
Mọi người tuyên bố phá sản, nhà ở đang thuê bị chủ nhà cưỡng chế đòi lại, nhà ở mua được cũng bị chủ nợ gấp rút cưỡng chế thu về, rất nhiều người bị đuổi ra khỏi nhà phải lưu lạc đầu đường xó chợ. Tiếng khóc trẻ nhỏ, tiếng chửi rủa của người lớn, cùng từng mảnh từng mảnh than thở có ở khắp nơi. Cuối cùng...