My Daughter, My Angel

chương 27: hạt giống hủy diệt

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bạch Si không thèm để ý đến sự bất mãn trong giọng nói của Ám Diệt, nó chỉ cúi đầu nhìn xuống bé gái trong ngực, con bé vẫn đang ngủ say, không hề bị ảnh hưởng bởi âm thanh ồn ào xung quanh. Tuy vậy, Bạch Si vẫn nhét bé gái vào sâu trong ngực hơn, kéo tã lót lên, che tai con bé lại.

Trấn Couvy không lớn lắm, e là chỉ to bằng một phần tư Nagle. Chỉ cần hơi vểnh tai lên một chút, là đã có có thể nghe được tiếng còi tàu truyền đến từ phía bắc. Bạch Si lấy bình nước trên lưng ra uống một ngụm, rồi trực tiếp đi qua nhà ga.

Trấn nhỏ phồn hoa, nhà ga cũng bị một đống lớn người chen đến chật ních. Những tiếng rao hàng hòa cùng tiếng còi hơi nước trở thành một thứ âm thanh hỗn tạp ồn ào, khuếch tán trong không khí, so với khung cảnh bên ngoài đường đi còn náo nhiệt hơn nhiều. Sự náo nhiệt này rốt cục cũng làm bé gái tỉnh dậy, khóc lên.

“Hứ, con nhãi chết tiệt kia, khóc cái khỉ gì! Này, Bạch Si , ném nó đi mau. Sau đó ra ngoài với ta, muốn làm gì thì làm cái đó.”

Bạch Si không thèm liếc Ám Diệt nửa cái, nó dỗ dành bé gái, kéo tấm tã lót lên bịt tai con bé lại, chăm chú ôm con bé vào ngực. Có lẽ là nhận ra mình đang được người khác bảo vệ, tiếng khóc của bé gái dần dần lặng đi, không còn thút thít nữa.

Bạch Si nhẹ nhàng thở ra một hơi, nó đổ một chút nước cho con bé uống no bụng, rồi sau đó mới chui vào chỗ bán vé, nhón chân lên nhìn người bán vé gần bốn mươi tuổi bên trong.

“Đi Phong Xuy Sa Thành, bao nhiêu tiền?”

Người bán vé trong đó đang chăm sóc móng tay, nghe được có người hỏi thăm thì quay đầu nhìn lại. Phải mất một lúc nhìn quanh quất thì bà ta mới thấy được một tên ăn mày rách nát, lại đang còn ôm một đứa trẻ sơ sinh trong tay bên dưới cửa sổ, liền hừ một tiếng, rụt về lại.

“Đi Đế Quốc Hùng Lộc sao? Nếu là loại Tàu lửa Ma Đạo tốc hành cao cấp thì cần ba trăm hai mươi đồng Tiền, loại thường thì là hai trăm đồng Tiền. Tất cả đều đều được ghi lại trên yết giá, tự mình coi đi. Coi xong thì mau tránh ra, biết thân phận mình ra sao rồi thì chớ đứng ở chỗ này cản trở mua bán.”

Giọng điệu người bán vé rất thô bạo, một đứa ăn mày mới mười tuổi đầu, căn bản thì bà ta không tin nó có thể mua được vé.

“Đi Phong Xuy Sa, loại vé rẻ nhất, bao nhiêu tiền?”

Nhưng làm bà ta phải kinh ngạc, tên ăn mày này không hề bỏ đi, mà ngược lại còn không chút bối rối lên tiếng hỏi. Lạnh lẽo... Dường như muốn đóng băng cả không khí náo nhiệt của trấn Couvy.

Người bán vé nhô đầu ra, nhìn nhìn Bạch Si, đưa tay lấy một tấm vé từ bên cạnh ra: “Có một tấm vé đi tới Trạm Trung Chuyển của Tử Vong Sa Mạc đây. Tuy là không tới được Phong Xuy Sa, nhưng ít nhất cũng là trong lãnh thổ của Đế Quốc Hùng Lộc, hơn nữa cũng là nơi gần Phong Xuy Xa nhất. Năm mươi đồng Tiền, sao hả? Muốn hay không?”

Năm mươi đồng Tiền...

Trong mắt Bạch Si vẫn trùm lấy một tầng sương băng. Gương mặt không chút biểu cảm mảy may kia chăm chú nhìn lên người bán vé, cái nhìn lạnh lẽo đâm vào trong ánh mắt bà ta, giống như muốn đóng băng cả linh hồn.

Không biết tại sao, nhưng khi nhìn vào đôi mắt của tên ăn mày lại khiến cả thân thể người bán vé lạnh run lên. Rùng mình một cái, bà ta giơ tấm vé kia lên, lớn tiếng nói: “Tờ này đã là rẻ nhất rồi! Năm mươi đồng! Bởi vì là loại chuyến tàu đi xuyên biên giới quốc gia, nên bất kỳ chuyến nào cũng có giá từ một trăm đồng Tiền trở lên cả! Trong vòng một tháng cũng chỉ còn chuyến tàu này thôi, 18 giờ hai ngày sau sẽ xuất phát, mua hay không tùy mày!... Này! Kỳ lạ thật, người đâu rồi?”

Người bán vé lại nhô đầu ra, nhưng bên ngoài chỉ có dòng người hối hả tới lui, đôi mắt băng lạnh kia đã biến mất tự bao giờ.

__________________

Dù là trấn nhỏ náo nhiệt thế nào cũng sẽ có những ngõ hẻm yên tĩnh. Không mất bao lâu, Bạch Si đã tìm được một con hẻm như vậy, một con hẻm cách xa bầu không khí náo nhiệt ngoài kia, nó ngồi trên mặt tuyết, thò tay móc túi tiền của mình ra.

“Hai, bốn, sáu, tám, mười, mười hai... Tốt lắm, nhãi con. Ngươi bán cô công chúa nhỏ kia được năm mươi đồng Tiền, bây giờ vì xem bệnh cho con nhóc của ngươi, vì con nhóc đó mà phải mua một đống nui, vì nó mà đã tiêu xài hơn phân nửa số tiền kia rồi. Hiện tại trên tay ngươi chỉ còn có mười ba đồng Tiền cộng thêm hai xu. Mà vé tàu rẻ nhất lại cần tới năm mươi đồng. Hắc hắc, hiện tại, ngươi sẽ làm như thế nào đây?”

Đồng tử máu của Ám Diệt mở ra, không có ý tốt mà trừng mắt nhìn đứa trẻ sơ sinh trong ngực Bạch Si. Dường như như cái gì cũng không biết, bé gái mở to mắt, hiếu kỳ nhìn lên mặt Bạch Si.

Hiện thực rất tàn khốc, mười ba đồng tất nhiên không đủ để mua vé tàu năm mươi đồng. Cái này dẫn đến hai loại khả năng. Một, Bạch Si nên từ bỏ ngay, không đi tới Đế Quốc Hùng Lộc nữa. Hai, nó cần tìm cách kiến tiền, hơn nữa phải kiếm được ba mươi bảy đồng còn thiếu chỉ trong vòng hai ngày. Thế nhưng... Việc này có thể sao?

Đối với loài chuột cống đã quen với bóng tối và phạm tội, không gì là không thể.

Bạch Si bỏ tiền trở lại vài túi, giắt bên hông. Nó ôm bé gái lên, giống như một bóng ma dưới bầu trời âm u, đi ra đầu ngõ, lén lút quan sát hết thảy chuyển động bên ngoài. Đôi mắt nó lại biến thành đôi mắt lùng bắt con mồi lần nữa, băng lãnh, tàn khốc.

Câu trả lời rất đơn giản, phạm tội luôn luôn là cách kiếm tiền nhanh nhất trên thế giới. Xây dựng hạnh phúc của mình trên nền tảng là nỗi đau của người khác, thường thường cũng là lúc tiền tệ kêu vang nhất. Rất nhanh, Bạch Si đã tìm được con mồi đầu tiên---- -- -- một cô gái dẫn theo đứa con nhỏ, đang lấy túi tiền trong ngực ra, chuẩn bị mua táo.

“Ha ha, trộm cắp? Hay là cướp bóc? Nhưng dù là loại nào thì cũng thật vô vị. Thêm nữa, ba mươi bảy đồng Tiền là một con số không nhỏ phải không? Hi vọng ngươi có thể kiếm được con số này trong vài ba lần. Ha ha, đương nhiên là trước khi Đội Canh Gác khiến ai cũng ghét kia phát hiện ngươi rồi.”

Lời mỉa mai của Ám Diệt không phải là không có ý nghĩa, khóe mắt Bạch Si cũng đang thoáng nhìn qua những binh sĩ bên cạnh đường phố. Nhìn kỹ một chút, nó mới phát hiện ra binh lính trong cái thị trấn nhỏ này thật sự là nhiều hơn tưởng tượng, gần như cứ cách năm sáu phút lại sẽ có hai ba tên lính cùng nhau đi ngang qua. Dưới tình huống nghiêm mật như vậy, nếu mình muốn ra tay rồi trốn đi... Có lẽ cũng không khó. Nhưng nếu như ôm thêm con bé này thì...

“Ha ha ha ha! Ta đã nói rồi mà, đúng không? Con nhãi chết tiệt kia từ đầu tới cuối chỉ có thể mang tới phiền phức cho ngươi thôi, chắc chắn sẽ không mang tới chỗ tốt gì cho ngươi cả! Nghĩ thông suốt chưa? Nhanh lên, ném nó đi. Sau đó, ngươi cứ mạnh mẽ đi cướp, có người dám làm phiền ngươi, cứ việc rút ta ra! Hắc hắc, rất lâu rồi ta chưa thưởng thức khoái cảm khi đồ sát một thành trì, hủy diệt cái thị trấn này đi, ngươi thấy thế nào?”

Giọng diệu Ám Diệt tràn ngập trào phúng, có thể thấy, thanh kiếm này tự biên tự diễn nói quá lên như thế, hoàn toàn là vì đả kích Bạch Si, để nó ném bé gái đi. Bạch Si cúi đầu, liếc con bé một chút, giờ phút này, con bé cũng đang mở to đôi mắt ngọc bích màu xanh lục mà nhìn nó.

Đứa ăn mày nhỏ ấy nhắm mắt lại, dường như đã từ bỏ gì đó, ôm lấy bé gái xoay người đi, chuẩn bị bước vào ngõ hẻm tối đen...

“Ha ha, mày nói thế giới này thật sự có ai đần như vậy à, nói là đổi tiền nhưng lại đem tiền của mình đưa ra bên ngoài!”

“Còn không phải sao? Nhờ phúc của tên phú thương ngu đần đó, tao mới có thể kiếm một món hời lớn như vậy! Cũng nhờ sự ‘khẳng khái’ của hắn, cái thị trấn tràn đầy tử khí này mới có thể trở nên náo nhiệt trong khoảng thời gian ngắn như vậy! Đêm nay nên đi chỗ nào uống rượu đây? Hay là đi tìm Maryanne ngay bây giờ đi!”

“Ha ha ha, nhớ tình nhân của mày rồi? Cẩn thận một chút, đừng khiến đống tiền mày vất vả kiến được chạy hết vào tay ả gái điếm đó, rồi lại để con vợ ở nhà chửi cho nghe. Ha ha ha ha.”

Cùng với tiếng cười sang sảng, hai tên lính nghênh ngang đi qua ngõ nhỏ. Bọn chúng không biết được, cũng không thể biết, những lời nói của mình, sẽ khiến cái thị trấn nhỏ này bị hủy diệt, chôn xuống một hạt giống tên là “Băng Toái” (vỡ nát)...

Bạch Si đưa lưng ra phía đường cái bên ngoài, cuộc trò chuyện vừa rồi của đám binh sĩ không lọt vào tai nó chút nào. Đôi mắt vừa nãy vẫn còn hiện chút dịu dàng trong khoảnh khắc lại biến thành băng lạnh, nếu bây giờ có ai nhìn vào dôi mắt của đứa trẻ mười tuổi này, nhất định sẽ gặp phải ác mộng suốt ba đêm liền.

“Này, Xảy ra chuyện gì? Này, này!”

Không có câu trả lời, thứ duy nhất có thể coi là đáp lại cũng chỉ có tiếng bước chân của Bạch Si. Bóng người gầy nhỏ len lỏi trong đám người, những bông tuyết hình lục giá bắt đầu rơi xuống khoảng không sau lưng.

Theo dòng người, Bạch Si đi vào quảng trường trong trấn. Nơi này người người tấp nập, ai ai cũng đều trông mong ngóng nhìn sân khấu tạm thời dựng lên ở trung tâm. Trên sân khấu đặt vài cái bàn, trên mỗi cái bàn lại đặt rất nhiều cán cân thiên xứng. Hai mươi mấy người áo đen đứng trước mớ cân. Mọi người đứng xếp hàng, liên tục bước lên sân khấu, đưa túi tiền trong tay lên, sau đó lại cầm lấy cái túi đã đổ đầy tiền xu từ người áo đen, vui vẻ ra mặt, rời đi.

Nơi này đang xảy ra chuyện gì?

Không cần phải hỏi thăm, giọng nói ồn ào của một tên áo đen cầm trong tay dụng cụ khuếch âm chạy bằng đạo lực thạch, đã hoàn toàn giải đáp nghi vấn của Bạch Si.

Truyện Chữ Hay