Tại sao, tại sao chương 100 tôi đăng lên hako lại là thứ này .-.
____________________________
Buổi sáng trên đường đến trường.
Hôm đó, quái lạ thay tôi lại đến trường một mình.
Trong hoàn cảnh này, tôi thường tận hưởng khoảng thời gian yên bình một mình mà không có ba cô gái xinh đẹp lượn lờ xung quanh, vừa thanh lịch [note46202] bước đi trên tay cầm cuốn tiểu thuyết, nhưng tôi không có tâm trạng đấy lúc này.
“Sao chuyện này lại xảy ra chứ!?”
Nó làm tôi nhớ lại giờ tan học hôm qua.
Tôi được một đàn chị và một đàn em gọi lên sân thượng.
Không có lấy một ai khác trên đó, nơi này yên tĩnh kinh khủng. Duy nhất có âm thanh của đội thể thao đang tập luyện dưới sân trường vang lên.
Trước mặt tôi là Azaka-senpai và Rinka, đàn em của tôi cùng với em nuôi Chris.
Thông thường, đáng nhẽ ra cô bạn thuở nhỏ Kanae phải ở đây cùng tôi, nhưng không.
Ngay trước khi đến đây, tôi đã tiếp cận Kanae trong lớp.
“Trưa nay tớ đã nói rồi đấy, tớ được Rinka với Azaka-senpai mời, cậu cũng đi chứ?”
“Không, tớ đâu có được mời. Tớ đi đây.”
“GÌ? Ơ, không, nhưng…”
Kanae nhanh chóng bỏ đi với vẻ mặt khó hiểu khác thường.
Đúng như tôi nghĩ, tôi không hài lòng với thái độ của Kanae, nhưng đồng thời tôi cũng nhận ra lý do cho sự lạnh nhạt đấy.
Có lẽ Kanae khó chịu vì tôi đáp lại cuộc gọi từ một cô gái khác, mặc dù cả hai vẫn còn là bạn. [note46203]
Không, đừng nghĩ rằng tôi ảo tưởng, tôi là một người tiêu cực thì đúng hơn. Nhưng Kanae đã ở bên tôi suốt những năm tiểu học, trung học cơ sở, và bây giờ là cao trung. Chắc là cũng hiểu rồi nhỉ.
Tôi có thể là một thằng con trai u ám, nhưng tôi không vô cảm.
“Tình cảm của Kanae dành cho tôi”- à mà, vì cô ấy chưa nói thẳng với tôi, nên tôi sẽ không nói nghĩa nó ra đâu.
“Hmm, chắc đến lúc phải đưa ví ra rồi. Tiếc thật.”
Tôi không thể không mỉm cười với người bạn thuở nhỏ có hơi hỗn loạn của mình.
Tôi đang gặp rắc rối, với người bạn thuở nhỏ của tôi.
Tôi thở ra một hơi, rồi chuyển hướng suy nghĩ của mình đến hai cô gái trước mặt.
Đứng trước tôi là Azaka-senpai và hậu bối Rinka, đang đứng cạnh nhau với vẻ mặt bí ẩn, và em nuôi Chris đi cùng tôi thì đứng tít xa quan sát.
Aha - Tôi thừa biết bầu không khí này. Hồi cấp một lẫn cấp hai, tất cả những cố gái gọi tôi ra theo cái cách trang trọng như này đều mang cùng một khuôn mặt…
Cốt truyện và đoạn hội thoại y chóc như tôi mong đợi. Rinka mở lời trước.
“Hồi đi học em đã rất sợ. Khi mới vào trường, em đụng phải những người rất ghê rợn…Lúc đó em đã ngất đi rồi, nhưng em nghe được rằng chính tiền bối đã giúp em…Từ lúc đó, tiền bối, em yêu anh!”
Sau khi Rinka kết thúc, đến lượt Azaka-senpai. [note46204]
“Chị nghĩ rằng chị đã yêu em kể từ khi chị biết đến em qua một hậu bối của chị, khi chị tìm hiểu về em. Và, kể từ lúc này chị muốn được yêu em… Nếu được, chị muốn ở bên cạnh em. Chị yêu em, Souta-kun.”
Tôi đương nhiên là im lặng thay cho câu trả lời, vì tôi không muốn làm tổn thương bất kì ai. Nếu tôi đáp lại, thì với người không được chọn thì sao đây? Còn mối quan hệ chúng tôi hiện tại sẽ ra sao? Kanae không có ở đây sẽ nghĩ gì?
Vì tôi là một kẻ cô độc, tôi hiểu rõ sự khó khăn giữa mối quan hệ của con người, và tầm quan trọng của bạn bè.
Đó là lý do với việc này, tôi cảm thấy mình rất mạnh mẽ.
Câu trả lời và kết thúc có thể làm tổn thương ai đó là hoàn toàn không phải.
Tôi hét lên điều này trong tâm trí mình, người tôi rùng mình, còn da khắp người tôi sôi lên. Tim tôi đập thình thịch, lồng ngực dần nóng ran.
Hahaha - cái kiểu nóng nảy này không phải là tính cách của tôi.
“Tôi hiểu cảm giác của hai người. Tôi cần thời gian để suy nghĩ lại cho đúng đã!”
Tôi hét lên tuyên bố.
Và đó là tất cả những gì đã xảy ra sau giờ học hôm qua.
“Sao chuyện này lại xảy ra cơ chứ…?”
Giờ tan học ngày hôm qua, khi tôi được Azaka-senpai và Rinka tỏ tình, trong thâm tâm tôi phủ nhận việc ‘một người nào đó sẽ không hạnh phúc’ - khoảnh khắc đó trái tim tôi rạo rực, tôi nghĩ mình có thể làm bất cứ điều gì. Tôi đang ở trong tình trạng đó đấy. [note46205]
Nhưng hiện giờ, sự bình tĩnh và khả năng suy nghĩ của tôi chuyển thành suy sụp, tôi thấy đầu mình chỉ có nghĩ và nghĩ.
Để tránh làm tổn thương bất kỳ ai, giữ mối quan hệ như trước đây là tốt hơn cả, không xô đẩy hay nuông chiều ai.
Đúng là tôi hơi ảo đá nên không muốn rơi vào tình cảnh bị ba cô gái vây quanh để rồi bị chú ý. Không, ngược lại, kể từ lúc này, có Kanae tham gia thành ra tận bốn cô gái xung quanh, và gánh nặng tôi sẽ tăng gấp đôi…
Nhưng tôi không muốn tổn thương họ, nên từ chối họ là một việc quá khó. Tôi muốn thẳng thừng nói ra điều gì đó. Nhưng vì lợi ích của các cô gái, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chịu đựng.
“Haha…đúng là mình không phải kiểu đi hy sinh bản thân…”
Lúc này, một cô gái như Kanae sẽ đủ tư cách hơn Yukiya để hòa giải chúng tôi và giải quyết tình hình này.
Trong tình huống này, tôi bình tĩnh suy nghĩ, để rồi đưa ra quyết định.
“Mà hình như hôm nay Kanae đi học một mình thì phải.”
Cô ấy làm theo hướng dẫn của tôi, và chỉ gửi đúng một mail duy nhất.
“Hôm nay tớ lại đi học lại này.”
Kanae đủ vô tư để thêm một biểu tượng cảm xúc hình con thỏ vào cuối câu.
Tôi cảm thấy bực mình như dự đoán, vì tình bạn này đang trên bờ vực rồi.
Không, Kanae chưa biết gì cả. Có mắng cô ấy cũng không ích gì. Tôi phải nói cho cô ấy biết chuyện gì đang xảy ra, và nói cho cô ấy biết phải làm gì.
Tôi bình tĩnh lại rồi kết luận.
Nhưng, ý tưởng tôi để Kanae xử lí đã bị cản lại bởi một chướng ngại hoàn toàn bất ngờ.