Hai ngày sau lần tỏ tình duy nhất trong đời tôi.
Kết quả không được như mong đợi.
Sau khi bị từ chối, quyết định ‘giữ khoảng cách với Kanae’ lại không thành công, vì không hiểu sao cô ấy cứ cố gắng tiếp cận.
“Lại còn hứa hôm nay ăn trưa cùng cô ấy nữa chứ…”
Mọi chuyện giờ rối tung lên cũng tại vì sự kém cỏi thất bại này của tôi.
Tôi không thể dứt ra khỏi đầu hình ảnh lời tỏ tình của mình là từ chối. Nó ảnh hưởng cả đến việc tôi tỏ tình lại với cô ấy sau này nữa chứ.
“Haizz, chắc là Souta và Kanae sẽ hẹn hò trước khi mình kịp làm thế mất...”
Tiếng cười tự chế giễu bản thân làm tôi muốn chết đi cho rồi.
Cảnh tượng Kanae và Souta bên nhau và tôi đứng đó, dùng nụ cười giả tạo để chúc phúc cho họ, cái cảnh tưởng tuyệt vọng ấy hiện lên trong đầu tôi.
Thành ra đêm qua tôi cứ trằn trọc mãi, rồi để nữ quản lý mắng cho một trận vào buổi tập sáng nay.
“Này, cậu kia! Tôi đến sớm nhất để chuẩn bị thì ít ra cậu cũng phải có trách nhiệm tí đi chứ!”
Khuôn mặt cô ấy lúc đó dữ không khác gì đô vật sumo.
Tại sao lại có kiểu mặt đáng sợ thế cơ chứ…khác một trời một vực với cô bạn thuở nhỏ tốt bụng dễ thương của tôi quá vậy.
Với lại, cái nữ quản lý đó, cứ đá hết huấn luyện viên sang một bên mà mắng cầu thủ. Thi thoảng cũng vô lý, nhưng dù sao tôi cũng có lỗi vì thiếu tập trung.
Tôi kéo lê cả thể xác lẫn tâm hồn nặng nề của mình từ sáng đến lớp.
“Yuki-kun…”
Tôi vừa mới đặt chân leo lên cầu thang đến tầng phòng học thì có ai đó gọi tên tôi. Cả trường này chỉ có đúng một cô gái gọi tôi như vậy.
“A, chào cậu, chào buổi sáng nhé…!”
Cô gái đang nhìn tôi như thể đang bóp chết tôi tới nơi ấy là Kanae, người đã từ chối lời tỏ tình của tôi.
Kanae nhìn tôi với vẻ mặt cứng nhắc, hai tay không hiểu sao lại ôm chiếc khăn tắm trước ngực.
“Chào buổi sáng?”
Mặc dù ngỡ ngàng vì lời chào của Kanae, tôi vẫn đáp lại.
Sao cô ấy hôm nay lại đi sớm thế, y chang hôm qua vậy. Cô ấy đi một mình à? Với cả sao lại ôm khư khư chiếc khăn tắm thế kia?
“Ơ, ừm, vậy thì…”
Lờ đi hàng tá câu hỏi trong đầu, trong ba mươi sáu kế thì chạy trốn vẫn là hay nhất.
Lúc tôi đi ngang qua Kanae, cố hết sức không nhìn cô ấy, tôi lại nghe thấy giọng Kanae vang lên “Ah…” nhuốm vẻ buồn bã.
Tôi mang theo trái tim đập bình bịch vào lớp, ngồi vào chỗ mới được thả lỏng vai rồi thở dài nhẹ nhõm.
Cảm giác giờ tôi chẳng khác nào vừa sáng mà đã đá một trận muốn đứt hơi. Tôi lo hơn cả việc đối mặt một chọi một với át chủ bài đội bạn nữa.
“Có hơi rõ ràng không nhỉ…”
Tôi xoay xoay trên chiếc ghế ngồi, tự ngẫm lại hành động ban nãy, nói rồi chạy đi mà không thèm ngoái đầu lại…
“Ừm, Yuki-kun…”
Cô ấy dè dặt lên tiếng.
“Ể, Kanae…có chuyện gì thế?”
Tôi cảm thấy cả miệng lẫn mặt như lên cơn co giật, trong khi cố nặn ra một nụ cười nhẹ.
Còn Kanae thì ấp úng vừa nói vừa nghĩ.
“Ừm…hôm nay cậu không định đi rửa mặt hay gì đó à…?”
Lông mày tôi bất giác cụp xuống vì câu nói đó.
Gì thế? Có phải cô ấy định phàn nàn về việc tôi làm sạch hay mặt tôi bị làm sao không đây? Không không không, Kanae không có mấy cái ý đồ xấu bụng như vậy được…
Nghĩ vậy, tôi mới ngộ ra mình đã tiêu cực đến thế nào đối với lời nói lẫn hành động của Kanae, khác hẳn hôm qua.
“Thế, để tớ đi rửa mặt vậy…”
Kệ cho cô ấy có quyết định gì đi nữa thì tôi vẫn theo, cốt là vì đi rửa mặt cũng là tốt cho mình thôi.
Tôi nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi rồi ra khỏi lớp học trước khi Kanae kịp hé môi. Tôi đi thẳng đến phòng vệ sinh mà không quay đầu lại.
Mặc dù hơi gượng ép, nhưng đây là cách cuối cùng để tôi có thể thoát khỏi Kanae rồi. Từ trước tới giờ tôi toàn chăm chú làm điều ngược lại đến nỗi không nghĩ đến một ngày mình phải xa lánh cô ấy thế này.
“Mình thực sự cần rửa mặt.”
Quyết tâm mới sau khi bị từ chối không thành công, thái độ lẫn hành động không hiểu nổi của Kanae thêm cả việc ảo tưởng mỗi ngày lẫn thiếu ngủ…mọi thứ cứ thế dồn đống lên, tôi cần phải hạ hỏa.
Tôi lấy nước rửa mặt vài lần và đang định lấy khăn tay ra lau thì tôi nhận ra có gì đó là lạ.
“Yu,Yuki-kun…”
Tôi mang cả mặt đang sũng nước quay lại giọng nói được phát ra đến ba lần.
Kanae đang đứng đó, tay cầm chiếc khăn tắm.
“Nếu cậu muốn…thì dùng khăn của tớ này...”
Tay Kanae run rẩy chìa chiếc khăn ra cho tôi, trông vừa quyết tâm mà lại còn đáng thương nữa.
Tôi bối rối muốn ngất đi đây.
Phải làm sao đây trời, có nên khích lệ cô ấy không? Không được, nếu đi xa như vậy khác nào phản lại bản thân? Kanae có ý định gì vậy chứ?
“Ơ, cái…khăn đó...”
Thấy tôi im lặng, những lời nói cuối cùng của Kanae bắt đầu có chút nghi ngờ.
Tôi dần trở nên mất kiên nhẫn, như đang rơi vào đường cùng.
“Tớ cũng có khăn của mình rồi, với cả để Souta hiểu lầm thì mệt lắm.”
Câu nói đó không hoàn toàn là dối trá.
“Ơ, Souta-kun…sao…”
Kanae mở to mắt, không giấu nổi vẻ ngỡ ngàng.
Tôi không thể nhìn thẳng vào mắt cô ấy, nên đành quay đầu đi mà trả lời.
“Ah- …thì. Hôm trước, cậu có bảo rằng cậu … Souta đúng không? Cho nên nếu cậu cứ thân thiết với tớ quá đà thế thì Souta sẽ hiểu lầm cậu đấy. Tớ không muốn cậu phải gặp rắc rối với cậu ấy chút nào cả.”
Những lời bào chữa cứ thế tuôn ra khỏi miệng tôi.
“Tớ đang cổ vũ cho cậu…”
Tôi không hề muốn nói nhiều như thế này. Cứ như tôi đã đồng ý buông tay vậy. Nhưng đã nói thì không thể rút lại được.
Ừ, tôi thực sự nghiêm túc…
Tôi đã suy nghĩ rằng làm thế nào để không làm phiền Kanae, làm thế nào để tình yêu của cô ấy được trọn vẹn, làm thế nào để tôi trưởng thành hơn…Để rồi lén lút với mấy cái tưởng tượng tiêu cực của bản thân mà gạt bỏ lòng tốt của người con gái mình yêu, rồi nhận ra mình thật nhỏ bé.
Trước mặt tôi, Kanae đang trầm tư, người cô ấy run lên. Cô ấy có giận hay buồn thế nào, tôi cũng chỉ muốn biết mất…ngay bây giờ.
Không hiểu sao, giờ đây tôi còn cảm thấy cả cơ thể không còn vương lại chút hi vọng nào, cơn hơn cả lúc bị từ chối.
“Được rồi, tớ sẽ lau hộ cậu…!”
Kanae run run nói, rồi bất thình lình bật dậy đưa chiếc khăn đang cầm trên tay và bắt đầu lau.
“Nbuo, Jyobo…!?”
Cô ấy lau mạnh đến bất ngờ, tôi không kịp phản ứng. Nhưng tôi cứ để như vậy.
Sau khi da mặt tôi bắt đầu nóng lên vì hành động như đang tuyệt vọng ấy của Kanae, chiếc khăn mới chịu bỏ ra.
Kanae đứng trước mặt tôi giờ đang mang gương mặt buồn bã, thậm chí khóe mắt còn đọng lại vài giọt nước.
“Má của cậu…đỏ quá…Chắc là đau lắm, tớ xin lỗi…”
Tiếng thì thầm như bị bóp nghẹt vang lên, và bàn tay nhỏ nhắn của Kanae đặt lên má tôi.
Dây thần kinh tôi như nổ tới nơi vì quá sốc, tôi chết lặng, không biết nói gì ngoài việc cứ thế thở hổn hển.
Kanae quay lưng bước đi. Trước khi rời gót, cô ấy nói, câu nói mang đầy ẩn ý.
“Hãy để tớ chịu trách nhiệm nhé…!”
Những lời nói của Kanae mang đủ sức mạnh để trói chặt suy nghĩ của tôi lúc này.
Ôi mẹ ơi, đầu óc con như chong chóng tre mất rồi.