Trans: Naofumi Iwatani
Edit: Scorpius
Q-quá mạnh
______________________________
Một đám cưới chắc là tốn rất nhiều tiền đây, nhưng nếu được tôi vẫn muốn tổ chức. Nó sẽ tốn bao nhiêu đây nhỉ? Hả, ba triệu yên? Đắt quá... không biết bây giờ mình có nên bắt đầu tiết kiệm chi tiêu hay kiếm một công việc bán thời gian không nhỉ. Oh, tôi nghĩ mình có thể tiết kiệm tiền chụp ảnh đám cưới và dành số tiền đó cho việc mua nhà và đồ nội thất. Nhưng gia đình Yuki là chủ của một công ti xây dựng, nên tôi tự hỏi mình có nên tổ chức lễ ăn hỏi hay không. Hmm, tôi phải thảo luận vấn đề này với Yuki và gia đình của cậu ấy mới được.
Tôi không thể ngừng được những suy nghĩ ảo tưởng này sau khi tìm hiểu về chi phí để kết hôn.
Nguồn gốc của những thứ này là do tuyên bố nhận trách nhiệm của tôi đã nói với Yuki-kun trước đó.
Ban đầu, tôi nói với Yuki-kun điều đó như thể là mọi người quản lí nói chuyện với cấp dưới của mình, nhưng bây giờ tôi đã bác bỏ nó, đang nhìn nó theo một hướng xa hơn và bắt đầu mơ tưởng về mọi thứ từ sáng tới giờ.
“Cậu đã nghĩ gì vậy, Yuki?”
Đó là điều quan trọng, hoặc có thể nói nó là điều duy nhất quan trọng.
Nhưng tôi không thể biết được nếu như không hỏi trực tiếp cậu ấy, và tôi không thể hỏi cậu ấy “Hãy cho tớ biết cậu đã nghĩ gì?” được...
“Hi vọng má của Yuki-kun vẫn ổn.”
Vì tôi đã dùng khăn chà sát má của cậu ấy nên nó đỏ ửng lên.
Lúc đó, tôi lo lắng tới mức đưa tay ra và chạm vào má của Yuki. Tôi có thể cảm nhận được phần lông tơ hơi thô ráp, làn da thấm đẫm mồ hôi tỏa ra hơi nóng trên má của cậu ấy---Nó sống động đến mức tôi không thể mở môi mình bằng đầu ngón tay chạm vào môi Yuki-kun được.
Tôi gục xuống bàn không biết bao nhiêu lần để che đi khuôn mặt đang nóng bừng của mình trước mấy suy nghĩ đen tối ấy.
Ah, mặt tôi đang càng ngày nóng hơn, mắt thì rưng rưng, miệng thì cứ mấp máy... bây giờ trông tôi chắc là trông xấu lắm đây. Không thể để ai thấy mình như thế này được.
Dù vậy, thỉnh thoảng tôi cũng ngẩng đầu lên để thở và nhìn vào lối vào lớp học.
Yuki-kun vẫn chưa quay về...
Tôi sẽ không biết mình sẽ làm gì nếu như Yuki-kun không quay trở lại. Nó chắc chắn là do lỗi của tôi. Bởi vì tôi đã ghen tị và thiếu kiên nhẫn với chính bản thân mình, và tôi đã làm nhiều điều với Yuki-kun, nhưng tôi thật sự không có tư cách để làm điều đó cơ mà...
Không hiểu sao, từ sáng nay cảm xúc của tôi rất bất ổn. Tôi vui vẻ mơ tưởng, rồi lại cảm thấy xẩu hổ, và giờ lại thấy chán nản...
“Yuki-kun...”
Mặt tôi lại dần nóng bừng lên khi tôi gọi tên cậu ấy trong vô thức.
Như thể trả lời những lời lẩm bẩm của tôi, Yuki-kun đã quay lại lớp học. Souta-kun cũng đi cùng cậu ấy, hai người họ gặp nhau ngoài hành lang sao?
Dù sao, tôi cũng rất nhẹ nhõm khi thấy Yuki-kun.
Không biết tôi và Yuki-kun có giao tiếp bằng ánh mắt như ngày hôm qua không, nhưng ngay lúc tôi nghĩ rằng ánh mắt của chúng tôi chạm nhau, cậu ấy lập tức đánh mắt sang chỗ khác.
Ể?...Tại sao? Tại sao? Yuki-kun...!
Rốt cuộc là do tôi đã dùng khăn để lau mặt cho cậu ấy sao? Hay là do tôi đã nói những điều kì lạ như “Tớ sẽ chịu trách nhiệm” vậy trời?
Suy nghĩ rằng Yuki-kun sẽ ghét tôi làm tôi cảm thấy như mình đang thực sự bất lực và tuyệt vọng đến mức muốn khóc lên.
Ah, đúng rồi, Souta-kun đã đi cùng Yuki-kun, chắc cậu ấy sẽ biết được chuyện gì đó...!
Với cảm giác như thể đang cầu nguyện, tôi gọi Souta-kun đang ngồi chéo trước mặt mình.
“Nè, Souta-kun. Cậu vừa đi cùng với Yuki-kun đúng không?. Cậu ấy sao rồi?”
Souta-kun bực tức thở dài.
“À, đúng rồi. Cậu đừng có dễ dãi cho Yukiya mượn khăn như vậy. Kể cả cậu ta có là bạn thuở nhỏ đi chăng nữa, dù sao thì Yukiya cũng là một người đàn ông, lại còn là một thằng trai tân nữa, cậu ta sẽ hiểu nhầm và ám ảnh về cậu đó.”
Tôi sợ hãi vì nghe giọng Souta-kun nói lộ rõ vẻ bực rực.
Nhưng quan trọng hơn, “trai tân” có nghĩa là lần đầu tiên...lần đầu tiên của Yuki-kun...lần đầu tiên của Yuki-kun...
“Tớ đã cảnh báo cậu rồi đấy, nhưng đừng có quá gần gũi với Yukiya chỉ vì cậu ta là bạn thuở nhỏ, nếu không cậu sẽ gây hiểu nhầm đó.”
“Tốt quá- hả? Ku, cảnh báo cái gì...?”
Tôi có linh cảm xấu về chuyện này.
“Tớ chỉ nói với cậu ấy rằng chiếc khăn tay đó xuất phát từ lòng tốt chứ không có bất kì lí do nào khác, vì cậu có người mà cậu quan tâm rồi.”
Ehhhh? Cái gì thế? Cậu nói “có người tớ quan tâm” là sao? Cậu đang nói cái gì vậy? Nếu những câu đó từ miệng Souta-kun mà ra, Yuki-kun sẽ lại hiểu nhầm một lần nữa mất!
Thấy Souta-kun tự do làm thế làm tôi bực muốn phát khóc.
Ngay cả khi Souta-kun không biết chuyện gì đang xảy ra, và phần tệ nhất là do tôi đã không nhận ra cảm xúc của mình...
Cảm thấy chán nản một lần nữa, tôi chuyển sự chú ý của mình sang Yuki-kun.
Tôi muốn xin lỗi cậu ấy...
Nhưng Yuki đang nói chuyện với một cô gái ngồi cạnh cậu ấy - tôi không thể giao tiếp bằng mắt với cậu ấy, và Yuki lúc nãy đã lãng tránh ánh mắt về phía tôi, và tôi thực sự không thích việc cậu ấy trò chuyện với người con gái khác chút nào cả...
“Ugggghhhhh....yukiiiiiiiii...”
Tôi vô cớ nghiến răng và nhìn chằm chằm vào hai người họ đang nói chuyện.
Ngực tôi giờ tràn ngập cảm giác đen tối, và tôi không thể đứng vững vì lo lắng và sốt ruột rằng rằng như Yuki-kun sẽ rời xa tôi.
Nhưng tiết học đã bắt đầu, tôi không thể đến cạnh Yuki-kun được.
Tuyệt vọng trước tình cảnh mà mình không thể làm gì được, tôi chỉ có thể liếc trộm nhìn một Yuki-kun đang xa tầm với , và tiếp tục tích tụ những cảm xúc đen tối này trong người.
Thành thử, tôi nghĩ rằng mình đã mất kiểm soát rồi.
“Yuki-kun!”
Ngay khi lớp học kết thức và giờ giải lao bắt đầu, tôi chạy đến chỗ Yuki-kun và gọi cậu ấy với giọng mà tôi chưa dùng bao giờ.
Mọi người đều đổ dồn chú ý đến tôi.
Dù tôi bị mọi thứ dồn vào chân tường, nhung bây giờ tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là Yuki-kun, nên tôi nắm tay và kéo cậu ấy đến gần cầu thang chỗ thưa người để ngăn cậu ấy khỏi trốn.
“Yuki-kun, lại đây, lại đây...”
Tôi đẩy Yuki-kun vào góc cầu thang, và tôi đứng trước mặt cậu ấy để đảm bảo rằng cậu ấy sẽ không thoát được.
Tôi sẽ sử dụng chiến lược mà tôi đã nghĩ đến...trong suốt giờ học này...
Tim tôi đang hét lên. Không phải do tôi lo lắng vì xấu hổ mà là lo rằng chuyện gì sẽ xảy ra nếu cậu ấy không thích tôi.
“Umm... xin lỗi cậu về sáng nay. Má của cậu ổn chứ?”
Nuốt đi nỗi sợ hãi trong lòng, tôi đặt tay lên má của Yuki-kun.
Lời tuyên bố nhận trách nhiệm lúc sáng là vì má của cậu ấy, nơi tôi đã chà xát nên tôi quyết định chữa lành vết thương trên má của Yuki, để cậu ấy gắn bó hơn, và sẽ nhận thức được tôi.
Tất nhiên, Yuki-kun không hề biết điều đó, cậu ấy đang đứng yên với khuôn mặt đỏ bừng, cứ để mặc tôi...nhưng biết cậu ấy vì tôi mà xấu hổ làm tôi rất vui.
“Yuki-kun, cúi đầu xuống một chút nhé?”
Hơn nữa, thật tốt khi Yuki-kun làm theo những gì tôi nói...
Nên tôi làm chuyện đó.
“Phù~ Phù~…"
Tôi mím môi nhẹ như thể đang hôn cậu ấy, và thổi hơi lên đôi má đang đỏ ửng của Yuki-kun.
Các vết xước và vết bỏng có thể thổi qua, trong 36 cách chữa cách đó là tốt nhất rồi.
Nhưng nó có chút...xấu hổ, không, nó quá xấu hổ ấy. Mặt của tôi càng ngày càng nóng lên.
Khi tôi vươn mắt lên nhìn Yuki-kun, tôi thấy cậu ấy đỏ mặt, người khẽ run lên.
Tôi nên làm gì đây? Nhìn cậu ấy xấu hổ như thế thật vui quá đi mất.
Tôi cứ thế bị cuốn theo, bỏ qua sự xấu hỏ và tiếp tục thổi vào má của cậu ấy suốt giờ giải lao.
Một lúc sau, tiếng chuông vang lên, tôi quay mặt đi khỏi Yuki-kun, trong lòng không ngăn nổi chút cô đơn.
“Ehehehe, chúng ta về lớp thôi nào.”
Đứng trước Yuki-kun đang đỏ bừng vì xấu hổ, tôi không thể nén cười với cảm giác vừa xấu hổ, nhưng cũng vừa hoàn thành công việc của mình.
“Hôm nay cậu hứa ăn trưa cùng tớ mà, nên dùng bữa với tớ nhé, được chứ?”
Và tôi cũng không quên nhắc cậu ấy về lời hứa cùng nhau ăn trưa hôm qua.
Mong đến giờ nghỉ trưa quá đi mất!