My Childhood Friend Who Rejected Me Is Coming on to Me!

chương 13: chủ động ư? (pov của yukiya)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tên chương là của セイカ nhé :v

Trans: Naofumi Iwatani

Edit: セイカ, Scorpius

____________________

Không biết có phải là do lời tỏ tình và sự vỡ nát của trái tim tôi không, mà dạo gần đây tâm trạng của tôi luôn trong tình trạng căng thẳng cực độ.

Hơn nữa, người bạn thuở nhỏ đã từ chối tôi, Kanae đã nói và hành động rất kì lạ, làm tôi cảm thấy rất bối rối.

Kể cả sáng nay, khi tôi đi rửa mặt theo lời của Kanae, cô ấy đưa cho tôi chiếc khăn của mình (có mùi của Kanae) giống như ngày hôm qua vậy, và thậm chí cô ấy còn lau mặt giúp tôi nữa.

Còn nữa, cô ấy nói “Tớ sẽ chịu trách nhiệm...” khi rời đi. Câu nói đó quá ẩn ý, thành ra suốt từ sáng tới giờ tôi chỉ có Kanae trong đầu...

Trong tâm trí tôi đang tổ chức một lễ hội Kanae, xung quanh toàn là Kanae đang diễu hành, tất cả mọi thứ đều là Kanae.

Tôi thậm chí còn nghe tiếng Kanae gọi tôi văng vẳng bên tai “Yuki-kun”, tôi cảm thấy như mình sắp lìa đời tới nơi.

Mặc dù bị cô ấy từ chối, nhưng tôi đang rơi vào một trạng thái cực kì tệ, là đang nghiện Kanae cực kì trầm trọng, nhưng đã có một vị cứu tinh xuất hiện cứu vớt lấy tôi.

“Chắc là cô ấy chỉ đang quan tâm đến ai đó thôi, vì thế không có một động cơ thầm kín nào cả đâu.”

Đó là Souta, bạn trai của Kanae.

Lời nói vị thế của cậu ta có sức thuyết phục đáng kinh ngạc, nó xé nát ảo tưởng bên trong tôi.

“Ừ, đúng là như thế...”

Chắc hẳn giờ trên miệng tôi là nụ cười của một kẻ thất bại, vừa lẩm bẩm vừa thở hổn hển đây.

Tôi không biết mình đã vướng phải điều gì. Kanae đã có bạn trai là Souta...

Những suy nghĩ như dội một gáo nước lạnh vào đầu đã khiến tôi bình tĩnh lại đôi chút, tôi cùng Souta bước vào lớp.

Một lần nữa, mắt tôi chạm mắt Kanae đang ngồi chỗ của cô ấy.

Nếu tiếp tục bị căng thẳng nữa tôi sẽ lại bị cuốn trôi bởi cái sự tích cực không cần thiết này của mình mất.

Vì vậy, tôi nhanh chóng quay mặt sang chỗ khác và bắt chuyện với cô bạn ngồi gần tôi.

“Này cậu, đây có phải là dòng mà chúng ta phải đánh cho bản dịch tiếng Anh hôm nay phải không?”

“À ừ, tớ không chắc nữa. Tớ nghĩ không phải là hôm nay, nhưng tớ đoán là Yukiya-kun sẽ bị kêu đó?”

Sau đó cô bạn mỉm cười nham hiểm.

“Cái gì, cậu không thể đoán được tiết tiếng Anh có gì sao, Yukiya?”

“Ồ, cậu đúng là học trò cưng của giáo viên tiếng Anh nhỉ?”

Một nam một nữ ngồi phía trước tôi cũng tham gia cuộc trò chuyện.

Trong khi tán nhảm, tôi vẫn không thể ngừng nghĩ về Kanae. Nó thành thói quen của tôi mất rồi, cơ thể và đôi mắt của tôi cứ thế hướng về phía Kanae .

Tất nhiên, bây giờ tôi đang cố chống lại nó. Tôi tự nhủ với bản thân mình rằng Kanae đã có Souta, tôi cố đánh lạc hướng bản thân bằng cách nói chuyện với bạn cùng lớp, và tôi đang cố kìm nén ham muốn của mình dành cho Kanae bằng mọi giá.

Vả lại, lúc đầu tôi đã nghĩ đến chiến lược ‘giữ khoảng cách với Kanae’, và tôi bắt đầu tính đến việc đi đến nhà vệ sinh trong giờ giải lao, nói chuyện với bạn bè hoặc ở trong phòng câu lạc bộ trong giờ nghỉ trưa.

Khi tôi đang nghĩ về chiến lược này, không phải nó đang diễn ra theo một tình huống kì quái hay sao?

Tôi không biết liệu đây có phải là ý hay hay không nữa, nhưng mà có lẽ sẽ tốt hơn nếu thử thực hiện theo chiến lược đó một chút.

Nghĩa là, nếu tôi lại phấn khích giống như lúc sáng thì tôi sẽ lại lao đầu vào nói chuyện với Kanae suốt mất. Có một câu chuyện kể về một tiền bối trong đội bóng đá đã thổ lộ tình cảm với người anh ấy yêu tận 20 lần, tôi nghĩ bây giờ mình có thể hiểu được cảm giác đó rồi

Cho nên, để bản thân mình không bị mất kiểm soát bởi sự trả thù của tôi, và để cho tình yêu của Kanae được trọn vẹn, có lẽ nếu tôi giữ khoảng cách với Kanae và ổn định lại cảm xúc của mình cũng khá ổn.

Tôi không muốn làm Kanae cảm thấy tổn thương, tôi chỉ muốn mọi thứ quay trở về như trước lúc tôi tỏ tình. Ngay cả khi có chuyện gì đó với Kanae... thì Souta sẽ chăm sóc cô ấy tốt thôi, mặc dù nghĩ đến chuyện đó làm người tôi có chút khó chịu. Vậy nên, sẽ không có vấn đề gì cả--

---và tôi chắc chắn là một thằng ngốc vì đã nghĩ quá đơn giản như vậy.

“Yuki-kun!”

Ngay khi vào giờ giải lao của tiết đầu tiên, Kanae hét lên vang khắp lớp học, rồi tiến lại gần chỗ tôi.

Ừ, đúng vậy. Ngay từ đầu đã không có khả năng tôi giữ được khoảng cách với cô ấy rồi.

Tôi thậm chí còn chưa kịp bắt đầu, thì đã thấy mùi thất bại rồi.

Nhiều ánh mắt chú ý đổ dồn về phía tôi, hết cậu bạn cùng bàn cười toe toét rồi huých cùi chỏ vào người, rồi lại đến thanh niên ngồi chéo trước mặt quay về phía tôi và giơ ngón cái lên, cả cô bạn ngồi trước mặt lặng lẽ chĩa chiếc camera điện thoại về phía tôi nữa...

“Yuki-kun, cậu có thể... cho tớ xin một chút thời gian được không?”

Kanae nắm lấy tay áo của tôi và đưa tôi đến một cầu thang thưa người gần đó.

Kanae đẩy tôi vào một góc tường gần đó, rồi nói ‘Yuki-kun, lại đây, lại đây’, cô ấy lên tiếng hỏi, giọng đầy vẻ nghiêm túc.

“Umm... xin lỗi cậu về sáng nay. Má của cậu ổn chứ?”

Tay Kanae vươn ra và chạm vào má tôi. Cảm giác ngứa ran khiến cơn rùng mình chạy dọc sống lưng, mặt tôi thì nóng bừng, lời thì thầm nhẹ nhàng ấy khiến não tôi gần như muốn tan chảy ngay lập tức.

Tinh thần thép của tôi, thứ mà Souta đã xây nên, lại dễ dàng bị đánh bại chỉ với một cử động nhỏ của Kanae.

Chết tiệt, Kanae quá mạnh...

Cách duy nhất để tôi có thể thoát khỏi Kanae chỉ có thể là giải thích lý do với cô ấy một cách chi tiết, sau đó quỳ xuống và xin cô ấy giúp tôi mà thôi.

Nhưng Kanae đã không hiểu được cảm xúc của tôi, lại còn thì thầm trong lúc vuốt ve má tôi nữa.

“Woa, má của cậu đỏ lên rồi...”

Má tớ đỏ vì lí do hoàn toàn khác nhá, nhưng hiện giờ tôi chẳng còn thời gian để giải thích.

Tất cả những gì tôi có thể làm là đứng đó, nhìn chằm chằm vào Kanae, toàn thân tôi căng cứng lại vì căng thẳng cũng có, phấn khích cũng có, nhiệt độ cơ thể tôi đang tăng đến mức như đang bốc khói.

“Ah, ừ...”

Kanae dường như đã nghĩ ra được điều gì đó, thốt lên như một đứa trẻ.

“Yuki-kun, cúi đầu xuống một chút nhé?”

Nhìn Kanae đang nghiêng đầu một cách dễ thương, tôi làm theo những gì cô ấy nói và cúi đầu xuống.

Bàn tay bé nhỏ của Kanae nhẹ nhàng chạm vào mặt tôi...

“Phù~ Phù~…"

Không hiểu sao, Kanae đang thổi vào má tôi như thể để làm nguội một tách trà nóng vậy.

Hơi thở của Kanae đang vuốt ve má tôi. Cảm giác ấm áp và nhẹ nhàng khiến tôi hơi nhột---hoặc đúng hơn là, khoan chờ chút đã, sắp chảy máu mũi rồi...!

Tâm trí tôi vì cảm giác ấy làm cho mơ hồ, tôi cảm thấy có gì đó trong mũi tôi.

Còn Kanae thì sao...?

Khi tôi nhìn vào bạn thuở nhỏ của mình, người đang bạo dạn làm như vậy, tôi có thể thấy rõ khuôn mặt Kanae đang đỏ bừng với hai mí mắt đang nhắm chặt, cô ấy thở gấp, còn cơ thể như run lên.

Kanae lúc trước còn bình tĩnh, nhưng bây giờ cô ấy ngượng không kể đâu cho hết. Chẳng biết tại sao, tôi cảm thấy nhẹ nhõm.

Nếu đó là sự thật, tôi nghĩ mình nên hỏi Kanae về ý nghĩa thật sự của hành động táo bạo này của cô ấy, nhưng chỉ khi còn sức lực mà hỏi thôi.

Tôi hoàn toàn bị choáng ngợp bởi sự dễ thương và quyến rũ của Kanae, đầu óc tôi đang quay cuồng vì cô ấy. Hơn nữa, do quá căng thẳng và phấn khích tột độ mà cơ thể tôi không thể đứng vững được nữa.

Rồi chuông báo vào tiết tiếp theo vang lên.

“Phù ~ Phù ~…uh? Hehehehe, chúng ta về lớp thôi nào.”

Một Kanae ngượng ngùng với khuôn mặt đỏ bừng dường như đã tỉnh lại.

“A, đúng rồi, Yuki-kun.”

Kanae nói với một nụ cười tinh nghịch.

“Hôm nay cậu hứa ăn trưa cùng tớ mà, dùng bữa với tớ nhé, được chứ?”

Kanae đang vui vẻ mà đi đến trước mặt tôi như thể đang dẫn tôi theo.

“Fuaaaaa...!”

Tôi thầm thở dài để xả bớt nhiệt đang tích tụ trong người.

Tôi có thể nói gì nữa đây, một mũi tên bắn xuyên qua tim luôn mà .

Hay đúng hơn, đây là những gì tôi nhận được khi cố gắng tạo khoảng cách với Kanae. Tôi bị cô ấy tấn công dữ dội, và khi tôi đã biết đến một khía cạnh quyến rũ của Kanae mà tôi chưa thấy bao giờ, tôi cảm thấy mình không muốn rời xa Kanae thêm một chút nào nữa.

Tôi chỉ có thể ngồi gục xuống mặt đất nơi tôi đang đứng.

Cả người tôi khẽ run lên khi nhìn vào bóng lưng Kanae đang rời đi trước mắt.

Tôi bắt đầu thấy lo về giờ nghỉ trưa ngày hôm nay rồi đây.

Truyện Chữ Hay