Khi tôi tỉnh dậy, điều đầu tiên tôi nhìn thấy là ánh sáng chói loà, che lấp hết cả tầm nhìn làm tôi phải nheo mắt khó chịu.
Đến khi mắt đã điều tiết dần, tôi thấy một cô gái trẻ có mái tóc vàng đang nhìn mình. Thật là một cô gái xinh đẹp… Hay đúng hơn phải là người một phụ nữ xinh đẹp mới đúng.
Cô ấy là ai nhỉ? Tôi đã nghĩ.
Bên cạnh cô ấy là một người đàn ông có vẻ cũng trạc tuổi cô, mái tóc màu nâu, đang nở nụ cười ngượng nghịu với tôi.
Anh ta trông mạnh mẽ, cao ngạo và cơ bắp cuồn cuộn.
Tóc nâu và vẻ mặt khó ưa hả? Đáng ra tôi phải phản ứng tiêu cực ngay khi nhìn thấy thằng khốn to xác này. Nhưng ngạc nhiên thay, tôi không hề cảm thấy khó chịu chút nào. Chắc hẳn anh ta đã nhuộm tóc ra cái màu đó, sắc nâu này nhìn hấp dẫn đấy.
Người phụ nữ nhìn tôi với nụ cười ấm áp và cất tiếng nói. Tuy nhiên, cô ấy nói thứ ngôn ngữ gì đó rất mơ hồ và khó hiểu. Có vẻ như không phải Tiếng Nhật.
Người đàn ông cũng đáp lại. Gương mặt anh ta giãn ra và có vẻ thoải mái hơn đôi chút. Tôi cũng chẳng hiểu anh ta đang nói gì cả.
Thêm một giọng nói thứ ba tham gia vào cuộc trò chuyện, cất lên từ đâu đó mà tôi không thể nhìn thấy được. Tôi cố gắng ngồi dậy để xem mình đang ở đâu và hỏi xem những người này là ai. Mặc dù tôi là một thằng sống khép kín, nhưng không có nghĩa là tôi không biết cách nói chuyện với mọi người nhé. Thế mà không hiểu sao, tất cả những gì phát ra từ miệng tôi chỉ là:
“Ahh! Waah!”
Chẳng có gì ngoài những tiếng rên rỉ ú ớ.
Và tôi còn không nhúc nhích nổi người cơ. Ý tôi là, tôi có thể cử động ngón tay và cánh tay, nhưng tôi không thể nào ngồi dậy được ấy.
Người đàn ông tóc nâu nói thêm gì đó rồi đột nhiên cúi xuống nhấc bổng tôi lên. Vãi cả…, tôi nặng hơn trăm cân cơ mà, sao anh ta có thể bế tôi lên dễ dàng thế được? Hay là tôi đã bị sụt cân sau khi hôn mê vài chục ngày rồi?
Dù sao thì đó cũng là một tai nạn kinh hoàng mà. Rất có thể tôi đã không còn đủ tứ chi nữa.
Suốt phần còn lại của ngày hôm đó, đầu óc tôi chỉ nghĩ được mỗi một điều:
Thế là đời tôi sắp trở thành địa ngục trần gian rồi.
***
Một tháng đã trôi qua.
Có vẻ như tôi đã được tái sinh. Sau cùng thì sự thật đó đã sáng tỏ: Giờ tôi đã trở thành một đứa bé rồi.
Cuối cùng tôi đã có thể xác nhận được điều này sau khi được bế lên và nâng đầu ở một góc đủ để nhìn thấy toàn bộ cơ thể. Nhưng tôi cũng không biết tại sao mình vẫn giữ được ký ức từ kiếp trước nữa. Tất nhiên là tôi không có ý phàn nàn gì đâu nhé, ai mà chẳng từng một lần ao ước được đầu thai mà vẫn giữ nguyên ký ức chứ. Chuyện hoang đường như thế mà cuối cùng lại thành sự thật.
Hai người đàn ông và phụ nữ đầu tiên mà tôi nhìn thấy sau khi tỉnh dậy chắc hẳn là bố mẹ tôi. Tôi đoán họ mới ngoài đôi mươi thôi, rõ ràng là trẻ hơn tôi ở kiếp trước. Từ góc nhìn của một người 34 tuổi như tôi thì họ chỉ như thanh niên mới lớn mà thôi.
Dù sao thì còn trẻ như vậy mà đã có con rồi thì đúng là ghen tị thật đấy.
Tôi sớm đã nhận ra tôi không còn ở Nhật Bản nữa, vì ngôn ngữ rất lạ lẫm, gương mặt bố mẹ tôi thì không có nét của người Nhật và họ còn mặc trang phục kiểu dân tộc cổ xưa nữa. Tôi cũng không tìm thấy bất cứ thứ gì giống với đồ gia dụng chạy điện cả, có người phụ nữ nào đó trong trang phục hầu gái còn đang lau nhà bằng một cái giẻ kia kìa. Đồ nội thất, bát đĩa, dụng cụ ăn uống và những thứ tương tự đều được làm từ gỗ một cách thô sơ. Dù đây có là đâu đi nữa thì cũng không hề giống một quốc gia phát triển.
Chúng tôi thậm chí còn không có đèn điện, chỉ có nến và đèn dầu. Có khi bố mẹ tôi nghèo tới mức không trả nổi tiền điện.
Làm gì đến mức đó nhỉ? Họ còn thuê cả người hầu cơ mà nên chắc là cũng phải có chút tiền chứ. À nhưng mà có thể đó chỉ là em gái của bố hoặc mẹ tôi qua giúp đỡ việc nhà thôi.
Đúng là tôi đã từng ước mình được làm lại từ đầu, nhưng việc sinh ra trong một ra đình nghèo rớt mồng tơi đến mức không trả nổi tiền điện khiến tôi lo lắng cho tương lai của mình quá.
***
Nửa năm nữa lại trôi qua.
Sau sáu tháng lắng nghe bố mẹ trò chuyện, tôi bắt đầu học được một chút ngôn ngữ của họ. Trước đây điểm Tiếng Anh của tôi chưa bao giờ cao, có vẻ đúng như người ta thường nói, những người chỉ dùng tiếng mẹ đẻ cho đến khi lớn rồi mới học ngoại ngữ như tôi thì tốc độ học sẽ chậm đi. Còn lần này không biết có phải do bộ não trẻ trung của cơ thể này được cấu tạo tốt hơn hay không? Hay có lẽ vì còn nhỏ nên tôi cảm thấy mình có khả năng ghi nhớ mọi thứ tốt đến lạ thường.
Trong khoảng thời gian này, tôi cũng bắt đầu học bò. Thật là tuyệt vời khi có thể di chuyển xung quanh. Tôi chưa bao giờ cảm thấy trân trọng việc này đến thế.
“Chỉ cần rời mắt khỏi thằng bé một chút thôi là nó bò đi mất tiêu”, mẹ tôi nói.
“Ầy, miễn sao thằng bé khoẻ mạnh là được.”, bố tôi đáp lại khi ngắm tôi bò xung quanh. “Hồi thằng bé mới chào đời chúng ta còn lo vì chẳng thấy nó khóc bao giờ”.
“Mà giờ con mình vẫn không khóc tí nào đúng không em nhỉ?”
Chính xác thì tôi có phải trẻ con đâu mà khóc lóc vì đói nữa. Những lần tôi ứa nước mắt chỉ là khi tôi cố gắng để không bĩnh ra quần, nhưng lần nào cũng thất bại.
Mặc dù mới chỉ biết bò, tôi đã hiểu được rất nhiều thứ từ việc di chuyển xung quanh. Điều đầu tiên là gia đình này rất giàu có. Đây là một ngôi nhà hai tầng làm bằng gỗ, với hơn năm phòng và có cả một người hầu gái. Ban đầu tôi đoán cô ấy là dì tôi, nhưng thấy thái độ tôn kính của cô ấy với cha mẹ tôi thì chắc cô ấy không phải là người nhà rồi.
Ngôi nhà của chúng tôi nằm ở vùng nông thôn. Ngoài cửa sổ là một khung cảnh đồng quê yên bình trải dài.
Xung quanh dân cư thưa thớt lắm, gần nhà tôi chỉ có khoảng hai đến ba ngôi nhà ẩn mình giữa đồng lúa mì thôi. Chúng tôi thật sự đang ở một nơi khỉ ho cò gáy. Tôi không thấy bất cứ cái bốt điện thoại hay cột đèn đường nào. Có khi quanh đây còn chẳng có cả trạm phát điện ấy chứ. Nghe nói là ở một số nước người ta làm hệ thống dây điện ngầm dưới lòng đất, nhưng mà cứ cho là ở đây cũng vậy đi thì thật kì lạ vì nhà tôi làm gì có điện đâu.
Ở cái nơi quê mùa này quả thật là rất khắc nghiệt với một kẻ đã quen với sự tiện nghi của nền văn minh hiện đại như tôi. Tuy mới được sinh ra thôi mà tôi đã thèm muốn một chiếc máy tính đến phát điên lên rồi.
Nhưng tất cả mọi thứ đã thay đổi vào một buổi chiều.
Vì không có việc gì để làm nên tôi quyết định đi ngắm cảnh vùng quê yên bình. Như thường lệ, tôi trèo lên một chiếc ghế để ngó ra ngoài cửa sổ, và rồi giật hết cả mình.
Bố tôi đang vung vẩy kiếm loạn xạ trong vườn.
Cậu ta đang làm cái quái gì vậy? Cũng lớn đầu rồi chứ còn bé bỏng gì đâu mà làm trò đấy. Hoá ra bố tôi là người như thế này sao? Kiểu bị hội chứng tuổi dậy thì ấy hả?
Thôi chết. Trong cơn choáng váng vì kinh ngạc, tôi bị trượt ngã khỏi ghế.
Tôi cố gắng tóm lấy chiếc ghế bằng hai bàn tay non nớt chưa phát triển của mình, nhưng không tài nào giữ nổi trọng lượng của cơ thể, nhất là cái đầu nặng đến mất cân đối của tôi. Thế là tôi ngã nhào.
“Kyaaa!”
Tôi đập đầu xuống sàn cái bộp và ngay lập tức nghe thấy một tiếng hét thất thanh. Mẹ tôi thả rơi giỏ quần áo giặt đang cầm, mặt tái nhợt đi và đưa tay lên ôm miệng.
“Rudy! Con có sao không?!”, cô ấy vội chạy tới bế tôi lên. Khi bắt gặp ánh mắt thản nhiên của tôi, vẻ mặt cô ấy giãn ra nhẹ nhõm và xoa đầu tôi cưng nựng. “Aw, con trai mẹ vẫn ổn mà, nhỉ?”.
Bình tĩnh nào cô gái, tôi nghĩ. Nhẹ nhàng thôi, khi trẻ con vừa ngã đập đầu thì tốt nhất là đừng có lắc lư phần đầu của nó chứ.
Mà nhìn cô ấy hoảng hốt vậy thì chắc tôi cũng vừa ngã một cú ra trò đấy. Gáy tôi đập thẳng xuống đất cơ mà. Đập gáy xuống như thế có làm tôi bị ngu đi không nhỉ?
Cảm thấy hơi nhức đầu một chút, tôi thử với lấy chiếc ghế, nhưng chẳng còn chút sức lực nào. Mà thôi chắc không sao đâu, mẹ tôi có vẻ không còn hoảng sợ nữa nên khả năng là tôi cũng chẳng bị chảy máu hay gì nghiêm trọng đâu. Chỉ bị sưng lên một cục thôi.
Vậy mà mẹ tôi vẫn kiểm tra đầu tôi rất cẩn thận. Vẻ mặt như thể nếu tôi bị thương dù chỉ một chút thôi thì đây sẽ là biến cố lớn nhất đời cô ấy vậy. Sau cùng, cô ấy đặt tay lên đầu tôi. “Cứ đề phòng cho chắc nhé…” cô ấy bắt đầu nói. “Sức mạnh thần thánh cao quý là nguồn dinh dưỡng dịu êm, ban phước cho kẻ yếu đuối vực dậy một lần nữa. Hồi phục!”
Lại gì nữa đây? Đây là kiểu xuýt xoa dỗ trẻ con ở đất nước này à? Hay cô ấy cũng bị hội chứng tuổi dậy thì như ông bố dở hơi múa kiếm của tôi? Chiến binh với mục sư cưới nhau hay gì?
Nhưng khi tôi còn đang nghĩ vậy, bàn tay của mẹ tôi bắt đầu toả ra thứ ánh sáng mờ ảo, và cơn đau ở đầu tôi ngay lập tức tan biến.
Hả?
“Được rồi đấy”, cô ấy nói. “Không còn đau nữa đâu! Con biết không, mẹ của con trông thế này thôi chứ từng là một mạo hiểm giả hơi bị nổi tiếng đấy”, cô ấy tự hào reo lên.
Tâm trí tôi rối bời, rất nhiều khái niệm cứ quay cuồng trong đầu tôi: kiếm, chiến binh, mạo hiểm giả, chữa lành, thần chú, mục sư,...
Nghiêm túc mà nói thì chuyện gì vừa xảy ra vậy? Cô ấy đã làm gì thế?
“Có chuyện gì thế em yêu?”, nghe thấy tiếng hét của mẹ, bố tôi thò đầu vào qua cửa sổ hỏi. Người ướt đẫm mồ hôi vì múa kiếm nãy giờ.
“Mình à, Rudy đã trèo lên ghế và suýt bị thương nặng đấy”.
Bố tôi lại có vẻ điềm tĩnh hơn nhiều. “Ái chà, con bố hơi bị mạnh mẽ đấy nhỉ”.
Một người mẹ sốt sắng và một ông bố bình thản, đúng chuẩn hình mẫu gia đình quen thuộc đây mà. Nhưng lần này, mẹ tôi không nhượng bộ nữa vì tôi đã bị đập cả gáy xuống đất. “Con mình nó còn chưa được một tuổi nữa. Anh tỏ ra một chút quan tâm thì có chết ai đâu?”
“Anh đã nói rồi, trẻ con sẽ mạnh mẽ và cứng cỏi hơn sau mỗi lần vấp ngã. Mà nếu con mình có bị sao thì em có thể chữa cho thằng bé mà đúng không?”.
“Nhỡ nó bị thương nặng quá mà em không chữa nổi thì sao?”.
“Sẽ ổn thôi mà ”, bố tôi trấn an rồi ôm hai mẹ con tôi vào lòng. Mặt mẹ tôi đỏ ửng lên.
“Ngay từ đầu em đã lo vì thằng bé chẳng bao giờ khóc đúng không? Nếu con mình lì lợm như thế thì nó sẽ ổn thôi em ạ”, bố tôi tiếp tục, rồi cúi xuống hôn mẹ tôi thắm thiết.
Nào nào đủ rồi đấy hai người này, định phát cơm chó hả. Về phòng mà làm chứ.
Sau đó, bố mẹ đưa tôi về phòng riêng cho tôi đi ngủ rồi lên tầng để tạo thêm em trai hoặc em gái cho tôi. Chắc chắn là như vậy vì có thể nghe rõ tiếng cót két và rên la dữ dội phát ra từ tầng hai. Có vẻ như người ta vẫn sống sung sướng mà không cần đến internet nhỉ.
Nhưng mà còn… ma thuật ấy hả?
***
Sau sự việc đó, tôi đặc biệt chú ý đến những cuộc trò chuyện của bố mẹ tôi và cả cô hầu gái nữa. Tôi nhận ra họ dùng rất nhiều từ mà tôi không biết. Hầu hết trong số chúng là tên của các quốc gia, khu vực và vùng lãnh thổ. Tất cả đều là những cái tên riêng mà tôi chưa từng nghe trước đây.
Đến lúc này thì chỉ có một kết luận mà thôi. Tôi không còn ở Trái Đất nữa, tôi đang ở một thế giới hoàn toàn khác.
Một thế giới của kiếm và ma thuật.
Rồi tôi chợt nghĩ, nếu tôi sống ở thế giới này thì tôi cũng có thể làm được những thứ như vậy. Sau cùng thì đây là một thế giới kỳ ảo, một nơi không hề tuân theo những quy tắc thông thường như ở kiếp trước của tôi. Tôi có thể sống và nỗ lực, làm được mọi việc như bao người khác. Dù có vấp ngã đi nữa, tôi cũng sẽ đứng dậy phủi bụi và tiến về phía trước.
Con người trước đây của tôi đã chết trong sự nuối tiếc, chết một cách tức tưởi trong sự bất lực của bản thân vì không làm được gì cho đời. Nhưng giờ tôi đã hiểu rõ những sai lầm của mình rồi. Với tất cả kiến thức và kinh nghiệm từ kiếp sống trước, cuối cùng tôi cũng sẽ làm được.
Cuối cùng tôi cũng có thể sống một cuộc sống đúng nghĩa rồi.