Tôi là một gã 34 tuổi thất nghiệp và vô gia cư. Thật ra thì tôi là người tốt bụng đấy, nhưng mà tôi bị béo phì, ngoại hình thì xấu xí và đang cảm thấy hối tiếc cho cuộc đời mình.
Tôi mới vô gia cư được khoảng ba tiếng thôi. Trước đó, tôi là một tên NEET kỳ cựu, sống khép kín, không chịu bước ra khỏi nhà và chẳng làm được gì cho đời cả. [note60095]
Rồi bỗng nhiên, bố mẹ tôi qua đời. Với chấp niệm nhất quyết không ra khỏi nhà, đương nhiên là tôi đã không tham dự lễ tang, hay kể cả buổi họp mặt gia đình ngay sau đó.
Kết quả là tôi đã bị đuổi khỏi nhà. Cảnh tượng đó thật là khó quên.
Vốn những hành vi mất dạy của tôi đã chẳng được lòng ai trong nhà rồi mà. Tôi là kiểu người mà muốn gọi ai trong nhà thì sẽ đập ầm ầm vào tường chứ không chịu ra khỏi phòng ấy. Vào ngày lễ tang diễn ra, tôi còn đang phê pha thủ dâm ở nhà thì các anh chị em xông vào phòng tôi trong bộ đồ tang và đưa ra một lá thư từ mặt. Còn chưa đợi tôi phản ứng gì thì thằng em trai đã dùng một cây gậy bóng chày gỗ để đập nát chiếc máy tính mà tôi coi trọng hơn cả sinh mạng mình. Cùng lúc đó anh trai tôi, người có đai đen karate đã lao vào tôi trong cơn cuồng nộ và đánh đập tôi túi bụi.
Tôi đành để chuyện đó diễn ra và ứa nước mắt trong vô vọng thôi, mong là mọi chuyện chỉ dừng lại ở đó. Nhưng rồi họ đã ném tôi ra khỏi nhà mà chẳng có gì mang theo ngoài bộ quần áo trên người. Không còn cách nào khác, tôi đành lang thang quanh thành phố cùng với cơn đau buốt ở bên hông. Hình như tôi bị gãy một cái xương sườn thì phải.
Những lời lẽ cay nghiệt mà họ ném vào mặt tôi lúc tôi rời khỏi nhà sẽ còn văng vẳng bên tai tôi suốt phần đời còn lại. Chúng đã cứa sâu vào tâm khảm tôi. Trái tim tôi hoàn toàn tan vỡ rồi.
Tôi đã làm cái quái gì sai chứ? Tôi chỉ bỏ qua lễ tang của bố mẹ để thủ dâm với phim sex loli không che thôi mà.
Mà giờ thì tôi nên làm gì đây?
Tôi biết là mình cần phải tìm một công việc part-time hoặc full-time, rồi tìm một chỗ để ở, mua đồ ăn nữa. Nhưng vấn đề là bằng cách nào? Tôi chẳng biết làm thế nào để tìm một công việc cả.
Thật ra thì tôi cũng hiểu lý thuyết cơ bản đấy. Nơi đầu tiên tôi cần đến là mấy công ty môi giới việc làm. Nhưng tôi đã nhốt mình trong nhà hơn cả chục năm nay rồi, nên cũng chẳng biết địa chỉ mấy chỗ đó ở đâu nữa. Ngoài ra, tôi nghe nói là ở đó họ chỉ giới thiệu cơ hội việc làm thôi, còn sau đó bạn vẫn sẽ phải tự mang hồ sơ tới nơi đang tuyển dụng để tham dự buổi phỏng vấn.
Trong khi nhìn tôi bây giờ này, mặc một cái áo len dính đầy mồ hôi, bụi bẩn và máu của chính mình. Tình trạng này thì sao mà đi phỏng vấn được. Sẽ chẳng có ai thuê một thằng lập dị như thế này đâu. Họ có thể sẽ thương hại tôi, nhưng nhận vào làm thì không bao giờ.
Hơn nữa, tôi thậm chí còn không biết là thường thì người ta bán mấy bộ hồ sơ lý lịch ở đâu cơ. Ở cửa hàng văn phòng phẩm à? Hay ở cửa hàng tiện lợi? Đang có mấy cửa hàng tiện lợi gần chỗ tôi đứng đây nhưng mà tôi lại chẳng có đồng nào trong túi.
Hay là tôi cứ tìm cách lo liệu từng thứ một nhỉ? Tôi có thể may mắn mượn được tiền từ công ty cho vay hoặc đại loại thế, sau đó tôi sẽ mua quần áo mới và mua hồ sơ lý lịch rồi điền thông tin thôi.
Tuy nhiên tôi chợt nhớ ra, bạn sẽ không thể hoàn thành hồ sơ lý lịch nếu thiếu địa chỉ cư trú hoặc tạm trú.
Tôi xong thật rồi. Cuối cùng thì tôi đã nhận ra, rằng tôi sống đến tuổi này rồi mà cuộc đời thì như một đống đổ nát.
Trời bắt đầu mưa. “Hừm”, tôi càu nhàu.
Mùa hè cũng đã qua rồi, giờ bầu không khí mùa thu mát mẻ đã đến. Chiếc áo len sờn cũ kỹ của tôi ướt đẫm trong cơn mưa lạnh. Tàn nhẫn cướp đi chút hơi ấm quý giá còn sót lại trong tôi.
“Giá như mình có thể làm lại từ đầu nhỉ”, tôi bất giác nói.
Thật ra không phải lúc nào tôi cũng là một kẻ rác rưởi như thế này. Tôi được sinh ra trong một gia đình khá giả, là con thứ tư trong số năm người con, bao gồm hai anh trai, một chị gái, tôi và một em trai. Hồi còn học tiểu học, mọi người toàn khen tôi là đứa thông minh sáng dạ nhất trong lứa. Tôi học không giỏi lắm nhưng tôi chơi điện tử rất giỏi và có năng khiếu thể thao nữa. Tôi sống hoà đồng với bạn bè và là tâm điểm của lớp học.
Đến cấp trung học cơ sở, tôi tham gia vào câu lạc bộ máy tính của trường, nghiền ngẫm tạp chí và dành dụm tiền tiêu vặt để tự thiết kế cho mình một chiếc PC. Cha mẹ tôi vốn không biết gì về máy tính mà cũng đã phải để ý đến chiếc máy một chút đấy.
Phải đến khi lên cấp trung học phổ thông, à không, tôi đoán là ngay từ năm cuối của cấp trung học cơ sở, thì cuộc đời tôi đã bắt đầu toang rồi.
Tôi đã dành quá nhiều thời gian dán mắt vào máy tính đến mức bỏ bê học hành. Ngẫm lại thì đó có lẽ là khởi nguồn của những điều tồi tệ sau đó.
Tôi đã nghĩ rằng mình chẳng cần phải học mà vẫn sẽ có tương lai, học làm gì cho tốn công vô ích. Kết quả là tôi phải nhập học tại một trường trung học tệ hại nhất trong tỉnh, nơi tập trung toàn những đứa học sinh bất hảo đã từng có tiền án tiền sự.
Nhưng ngay cả lúc đó thì tôi vẫn nghĩ mình sẽ ổn thôi. Rốt cuộc thì tôi cứ làm bất cứ điều gì tôi muốn là được mà. Mấy thằng đần kia đâu có cùng đẳng cấp với tôi. Hoặc là tôi đã nghĩ như vậy.
Có một sự việc đã xảy ra mà tôi vẫn nhớ rất rõ. Tôi đang xếp hàng mua bữa trưa ở nhà ăn của trường thì có đứa nào đó đã chen hàng lên trước tôi. Vốn là một thanh niên khảng khái và có đạo đức, tôi đã bước tới dạy bảo thằng kia vài câu cùng với dáng đứng có phần vụng về và hơi lúng túng.
Nhưng mà quá đen cho tôi, thằng đó không chỉ là đàn anh khoá trên mà còn là một trong số những thằng mất dạy nhất, đang muốn trở thành trùm trường. Nó và mấy thằng đồng bọn đã đấm tôi sưng vù cả mặt. Sau đó chúng lột hết đồ tôi ra, trần như nhộng, rồi treo tôi lên cổng trường cho tất cả mọi người nhìn thấy.
Họ đã chụp cả đống ảnh và phát tán chúng lên mạng như thể đó chỉ là một trò đùa không hơn không kém. Tôi tụt xuống đáy xã hội chỉ trong vòng một đêm và bạn bè đặt biệt danh cho tôi là thằng “Chim Bút Chì”.
Sau vụ đó, tôi nghỉ học hơn một tháng và nhốt mình trong phòng. Bố và các anh trai tôi thấy vậy đã bảo tôi nên ngẩng cao đầu và đừng bỏ cuộc, cùng với vài lời lẽ dạy dỗ trịch thượng khác nữa. Tôi mặc kệ tất cả.
Đấy có phải lỗi của tôi đâu. Có ai gặp tình cảnh như tôi mà lại dám vác mặt tới trường cơ chứ? Chẳng ai cả. Cho nên dù mọi người có nói gì đi nữa thì tôi cũng sẽ kiên quyết cố thủ trong nhà. Tất cả những đứa khác ở trường đều đã xem mấy bức ảnh đó và cười nhạo tôi rồi. Chắc chắn là như vậy.
Chỉ cần có máy tính và kết nối internet thì tôi có thể ở nhà bao lâu cũng được. Tôi bắt đầu quan tâm tới đủ thứ và cũng đã bắt tay vào thực hiện chúng. Nào là chế tạo và lắp ráp các mô hình bằng nhựa này, tập sơn màu mô hình và còn viết blog cá nhân nữa. Mẹ tôi sẽ cho tôi nhiều tiền nhất có thể mỗi khi tôi vòi vĩnh bà, như thể bà cũng muốn khuyến khích tôi làm tất cả những việc này vậy.
Mặc dù vậy, tôi đã từ bỏ tất cả những sở thích đó chỉ sau đúng một năm. Cứ mỗi khi tôi thấy ai đó giỏi hơn mình ở một khía cạnh nào đó thì tôi lại mất hết động lực. Người ngoài nhìn vào chắc sẽ nghĩ tôi đang chơi rất vui vẻ đấy, nhưng thật ra tôi đang trốn chui lủi bên trong chiếc vỏ bọc của mình và ở đây chẳng có gì khác để làm ngoài mấy thú vui đó trong lúc rảnh rỗi cả.
Không. Nghĩ lại thì đó cũng chỉ là một cái cớ khác mà thôi. Có lẽ sẽ tốt hơn nếu tôi quyết tâm trở thành một hoạ sĩ truyện tranh và đăng một bộ truyện ngắn ngớ ngẩn lên mạng, hoặc là trở thành một tác giả viết tiểu thuyết và truyện dài kỳ, hay làm gì đó đại loại như vậy. Có rất nhiều người ở trong hoàn cảnh như tôi đã làm vậy mà.
Tôi đã từng cười nhạo những người như vậy.
“Thật là vớ vẩn”, tôi đã khịt mũi chế nhạo mỗi khi thấy các tác phẩm của họ. Cứ như thể tôi là một nhà phê bình vậy, trong khi bản thân chẳng làm được bất cứ thứ gì ra hồn.
Tôi muốn được quay trở lại quá khứ, lý tưởng nhất là thời cấp một hoặc cấp hai. Chết tiệt thật, chỉ cần tua ngược lại một đến hai năm thôi cũng được ấy. Nếu tôi có thêm một chút thời gian nữa thì tôi đã có thể làm được gì đó. Ít nhất thì tôi có thể hoàn thành nốt những gì mà tôi đã bỏ dở. Nếu tôi thực sự nỗ lực, tôi có thể trở thành chuyên gia ở một lĩnh vực nào đó, ngay cả khi tôi không phải là người giỏi nhất trong lĩnh vực đó.
Tôi thở dài. Tại sao trước đây tôi chưa từng nghĩ tới việc đạt được một thứ gì đó nhỉ?
Tôi đã có thời gian mà. Kể cả khi tôi dành toàn bộ thời gian đó để nhốt mình trong phòng và dán mắt vào máy tính đi nữa, vẫn có quá nhiều thứ mà tôi có thể làm được. Nếu không phải người xuất sắc nhất thì chỉ cần có thái độ nghiêm túc một chút cùng với sự nỗ lực, chắc tôi cũng có thể đạt mức trung bình.
Ví dụ như viết truyện tranh hay tiểu thuyết, cũng có thể là lập trình phần mềm hay tạo ra một tựa game. Dù là gì đi nữa, nếu tôi nỗ lực đúng mức thì tôi đã có thể gặt hái thành quả, rồi từ đó kiếm được tiền và…
Thôi bỏ đi, giờ điều đó có còn quan trọng nữa đâu. Tất cả chỉ là vô nghĩa.
Nếu được quay trở lại quá khứ, tôi cũng sẽ lại vấp ngã một lần nữa, dừng bước trước một chướng ngại vật tương tự nào đó mà thôi. Tôi còn chẳng làm được những việc đơn giản mà người bình thường dễ dàng làm được, thế nên giờ tôi mới đang đứng ở đây.
Đột nhiên, giữa cơn mưa như trút nước, tôi nghe thấy tiếng cãi vã. “Hả?”, tôi lầm bầm. Ai đó đang đánh nhau à? Không ổn rồi. Tôi không muốn dính dáng tới mấy chuyện đấy đâu. Nghĩ như vậy nhưng mà chân tôi lại cứ rảo bước về hướng đó.
“Thấy chưa, chính anh là người đã…”
“Không, chính em mới là người…”
Đi vòng qua góc phố, tôi thấy ba học sinh trung học đang cãi vã về chuyện tình cảm của một cặp đôi trong số đó. Có hai đứa con trai và một đứa con gái, lần lượt mặc những chiếc áo khoác đồng phục Tsume-eri loại hiếm dành cho nam và đồng phục thuỷ thủ cho nữ. Khung cảnh cứ như một trận chiến vậy, thằng bé có vóc dáng cao lớn hơn hẳn trong số hai đứa con trai đang tranh cãi qua lại với con bé kia. Thằng còn lại thì cố chen vào giữa để can ngăn nhưng hoàn toàn bị phớt lờ.
Phải rồi, tôi cũng từng rơi vào tình huống như vậy. Cảnh tượng này gợi nhắc lại những ký ức cũ. Hồi còn học cấp hai, tôi có một người bạn thời thơ ấu rất dễ thương. Thật ra cô ấy cũng chỉ đứng khoảng thứ tư hay thứ năm trong lớp về độ dễ thương thôi nhé. Vì ở trong đội điền kinh nên cô ấy để tóc rất ngắn. Mà cứ mười người cô ấy đi ngang qua trên đường thì ít nhất phải có hai đến ba người quay lại nhìn ngắm. Đối với tôi, một kẻ đam mê anime thì tôi thấy đội điền kinh và mái tóc ngắn đó thật dễ thương. Ngay cả những khía cạnh tính cách có phần thiếu hấp dẫn ở cô ấy cũng hấp dẫn với tôi.
Cô bé ấy sống ngay gần nhà tôi nên chúng tôi học cùng lớp hầu như cả cấp một và cấp hai. Đợt đó, chúng tôi thường cùng nhau đi bộ về nhà và dành rất nhiều thời gian để trò chuyện hoặc tranh cãi. Tôi đã làm một số điều bẩn thỉu và đáng hổ thẹn mỗi khi nghĩ tới cô ấy. Đến tận bây giờ chỉ cần nghe thấy ba cụm từ “trung học cơ sở”, “bạn thời thơ ấu” và “đội điền kinh” là tôi vẫn có thể xuất tinh tới ba lần liên tục.
Mà hình như tôi nghe tin là cô ấy đã kết hôn từ khoảng bảy năm trước rồi thì phải. Các anh chị em tôi kể cho nhau như vậy trong phòng khách và tôi đã nghe lén được.
Mối quan hệ giữa chúng tôi chắc chắn là không tệ. Chúng tôi đã biết nhau từ khi còn nhỏ nên có thể nói chuyện với nhau một cách khá thoải mái. Cô ấy thì chắc là chẳng thích tôi một chút nào đâu, nhưng nếu như tôi học hành chăm chỉ hơn và vào được cùng trường cấp ba với cô ấy, hoặc nếu tôi phấn đấu vào được đội điền kinh để được tuyển thẳng vào ngôi trường đó, có lẽ là tôi vẫn sẽ có cơ hội. Rồi sau đó, tôi sẽ thổ lộ với cô ấy cảm xúc của mình và có thể là chúng tôi đã trở thành một cặp đôi cũng nên.
Dù sao thì, chúng tôi cũng sẽ cãi nhau trên đường về nhà giống như mấy đứa học sinh ở kia thôi. Hoặc nếu mọi việc suôn sẻ, chúng tôi sẽ làm những chuyện dâm dục với nhau trong một phòng học trống sau giờ học.
(Chết tiệt, nghe cứ như cốt truyện của mấy tựa game khiêu dâm mà tôi từng chơi vậy.)
Và rồi, tôi nhận ra một điều: Có một chiếc xe tải đang lao thẳng về phía nhóm ba đứa học sinh với vận tốc kinh hoàng. Tài xế đang gục xuống, ngủ gục trên tay lái.
Bọn trẻ vẫn chưa hề phát hiện ra.
“À, n-này, nhìn… cẩn thận!”, tôi đã cố gắng hét lên. Nhưng đã cả thập kỷ rồi tôi hầu như không nói to tiếng bao giờ, và dây thanh quản vốn đã yếu ớt của tôi lại càng bị co rút lại bởi cơn đau ở xương sườn và cái lạnh của mưa. Tất cả những gì tôi có thể phát ra là tiếng rên rỉ yếu ớt một cách thảm hại và tan biến đi trong tiếng mưa rào như trút nước.
Tôi biết là mình cần phải giúp chúng, nhưng đồng thời tôi cũng tự hỏi tại sao mình lại phải làm như vậy. Chỉ biết rằng nếu tôi không cứu chúng, năm phút sau có lẽ tôi sẽ thấy hối hận về điều đó. Việc phải nhìn thấy ba thiếu niên bị nghiền nát như cám bởi một chiếc xe tải chắc chắn là điều mà tôi sẽ hối tiếc.
Tốt nhất là hãy cứu chúng. Tôi phải làm điều gì đó.
Khả năng cao là tôi sẽ chết bên vệ đường mất. Nhưng ít nhất thì tôi cũng được an ủi một chút khi chết đi vì lý do này. Tôi không muốn trải qua những giây phút cuối đời trong sự nuối tiếc.
Tôi bắt đầu chạy một cách loạng choạng. Hơn mười năm hầu như không di chuyển khiến đôi chân tôi phản ứng rất chậm chạp. Lần đầu tiên trong đời, tôi ước là mình đã tập thể dục thường xuyên hơn. Chiếc xương sườn bị gãy cố gắng ngăn tôi lại bằng những cơn đau khủng khiếp. Lần đầu tiên trong đời, tôi cũng ước mình có nhiều canxi hơn.
Mặc dù vậy, tôi đã chạy. Tôi vẫn có thể chạy.
Thằng bé nãy giờ đang gào lên cãi nhau với người yêu đã nhận thấy chiếc xe tải tới gần và kéo con bé kia về phía mình. Còn thằng bé can ngăn thì đang quay lưng lại nên không hề biết. Không chút do dự, tôi tóm lấy cổ áo thằng bé và dùng hết sức giật mạnh nó về phía sau. Thằng bé ngã lăn ra khỏi đường đi của chiếc xe tải.
Tốt rồi. Giờ chỉ còn hai đứa kia thôi.
Ngay khoảnh khắc đó, tôi thấy chiếc xe đã ập đến trước mặt mình. Tôi đã tưởng là tôi chỉ cần đưa tay kéo thằng bé vừa rồi lại là được, nhưng khi kéo nó lại thì phản ứng tự nhiên khiến cả người tôi lao về phía trước và đổi chỗ với thằng bé. Cũng chẳng tránh được, tôi nặng hơn cả trăm cân và lao tới nhanh quá mà.
Ngay trước khi va chạm với chiếc xe, tôi cảm thấy một luồng sáng lóe lên phía sau mình. Có phải là tôi sắp được nhìn thấy thước phim cuộc đời mình vụt qua trước mắt như người ta vẫn hay nói không? Tôi cũng không biết nữa, luồng sáng chỉ lóe lên một khoảnh khắc rồi biến mất ngay.
Có khi là do cuộc đời tôi trống rỗng quá nên chẳng có gì để mà xem lại.
Cú va chạm với chiếc xe tải nặng hơn tôi khoảng 50 lần đã hất văng tôi đi. Cả người tôi đập vào một bức tường bê tông. “Hợ!”, không khí bị ép ra khỏi hai lá phổi của tôi, lúc này vẫn đang co thắt điên cuồng để kiếm oxy sau khi bị rút cạn.
Tôi thậm chí không ú ớ nổi, nhưng tôi chưa chết. Chắc chắn là đống mỡ thừa đã cứu sống tôi.
Nhưng chiếc xe vẫn tiếp tục lao tới. Nó đè tôi vào nền bê tông, nghiền nát tôi như một quả cà chua, và thế là tôi chết thật.