Lưu ý: Trong chương sẽ có đoạn đề cập đến chuyện không xảy ra trong bản WN. Chương tương ứng với nội dung đó sẽ được dịch vào thời gian sau này.
______________________
Không biết từ khi nào, mà phía Eris mới nhận thấy họ đang ở cách xa thung lũng.
Đó là bởi ngay sau khi Quỷ Thần bắt đầu hành động, Gal Farion đã lập tức chạy khỏi chiến trường.
“Chỗ này được đấy.”
“.....”
Gal dừng chân tại một nơi khá là rộng rãi trong rừng.
Khoảng một phút đã trôi qua. Vậy nhưng, từng bước chạy của Gal đều nhanh thần tốc, khiến cho hắn bây giờ đã ở tương đối xa thung lũng.
Eris cảm thấy khá bất an khi phải rời xa Rudeus, thế nhưng cô sớm tập trung chú ý vào kẻ địch ngay trước mặt mình.
“Quỷ Thần một khi nổi xung là không còn biết đâu là địch đâu là ta. Ta không muốn bị hắn quấy rầy.”
Nói vậy xong, Gal đối mặt Eris lần nữa.
“.....”
Tuy nhiên, hắn không rút kiếm của mình ra.
Như thể hắn đang có ý rằng, chỉ tay không là đủ.
Theo đánh giá của Eris, thì tư thế đứng của hắn đang đầy sơ hở.
Đồng thời, Eris đã giơ cao thanh [Phượng Nhã Long Kiếm] của mình lên.
Thế nhưng, kẻ trước mặt cô là cựu Kiếm Thần. Cô không khỏi đắn đo suy nghĩ liệu có nên tận dụng cơ hội này để tấn công hắn hay không.
“.... Ngươi trông có vẻ vẫn khỏe mạnh nhỉ.”
Quả thật bất ngờ.
Không ngờ được rằng, Gal đã mở lời. Không, Gal cũng là một con người. Việc hắn muốn nói chuyện cũng là một việc rất đỗi bình thường.
Vậy nhưng, Eris đã không lường trước được rằng ngay cả khi mọi chuyện đã đến nước này rồi, mà kẻ trước mặt cô lại không có ý định dùng kiếm, thay vào đó lại muốn đối thoại.
“.....”
Thấy Eris nghiêng đầu tỏ vẻ ngờ vực, Gal bật cười.
“Còn nhớ Jino không? Jino Britts ấy.”
“..... Biết. Hắn là một kẻ không mấy nổi bật.”
Nghe thấy câu trả lời này, Gal đã bật cười lần nữa.
“Phải. Ở tuổi này hắn đúng là có thực lực, vậy nhưng hắn không mấy nổi bật.”
Nói vậy xong, Gal nhìn lên bầu trời.
Ở đây có thể nghe thấy tiếng cây cối bị lay động bởi gió, và những chiếc lá xào xạc vào nhau.
Không hề có một dấu hiệu nào của chim chóc, hay những con động vật nhỏ cả.
Vậy nhưng, ở đằng xa hiện đang phát ra âm thanh của cây cối sập đổ, và âm thanh của thứ gì đó bị phá hủy.
Có khả năng chúng là những âm thanh do Quỷ Thần hoặc Bắc Thần chiến đấu gây ra.
Xuôi qua những âm thanh này, là một sự thật được Gal thốt ra.
“Kiếm Thần hiện tại là hắn đó.”
“.... Biết rồi.”
“Thế à. Thì ra ngươi đã biết.... Ngươi cũng biết nghe ngóng tin tức đấy nhỉ. Ơ mà, bộ ngươi đã gặp hắn rồi à? Mà, chuyện là vậy đó. Ta đã truyền lại danh hiệu Kiếm Thần cho hắn.”
Eris nhớ lại cái hồi đi cùng với Rudeus đến Thánh Địa của Kiếm để lôi kéo kẻ trước mặt mình làm đồng minh.
Ở thời điểm ấy, cô đã không gặp được Jino Britts.
Vậy nên là lúc này, ngay cả khi đích thân Kiếm Thần Gal Farion nói rằng hắn đã không còn là Kiếm Thần nữa, Eris vẫn không tài nào hiểu được.
Điều duy nhất mà Eris nhớ được vào khi ấy là cô đã khá ngạc nhiên trước việc Thánh Địa của Kiếm đã trở thành một nơi thật xa lạ.
“Cái thằng khốn đó không biết bị gì. Hắn tự nhiên tuyên bố muốn kết hôn với Nina. Thế rồi khi nghe ta bảo muốn kết hôn được với Nina thì phải đánh bại ta trước... thì hắn đột nhiên mạnh lên mới hay.”
Gal tỏ ra mừng rỡ trong khi nói vậy.
Khi hắn bắt đầu hồi tưởng lại những gì đã diễn ra, thì khóe miệng của hắn nhô lên và để lộ một nụ cười nham hiểm.
“Chỉ trong một khoảnh khắc thôi. Đường kiếm của hắn vừa nhanh lại vừa nặng, kể cả hồi ta còn trẻ, thì ta cũng chỉ tung ra được 1 2 lần.... Mà không, còn vượt xa cả ta ấy chứ.”
Nhớ ra được điều gì đó xong, Gal bỗng vung cánh tay lên trời.
Cánh tay chém không khí nhanh tới nỗi phát ra cả sóng xung kích. Thế rồi khi hắn định thu cánh tay ấy trở lại, thì hắn đột ngột dừng lại.
“Đường đường ta đây mà lúc đó lại còn không tung ra được đường kiếm thứ hai. Thật là khó lý giải làm sao.”
Và rồi, hắn khoanh tay lại lần nữa.
“Một kẻ ngay từ khi chào đời đã mạnh nhất như ta có lẽ không thể hiểu được, nhưng mà xem ra những người bình thường sẽ có lúc xuất hiện khoảnh khắc đó. Cái khoảnh khắc đột phá giới hạn....”
Gal lại một lần nữa nhìn lên bầu trời và nói như vậy.
Đồng thời, hắn còn lẩm bẩm rằng, [Không, ta đã không còn là mạnh nhất nữa].
“Dù sao đi nữa. Hắn đã đạt được tất cả những gì mà hắn muốn. Người con gái trong mộng, cái ghế Kiếm Thần.... Hiện tại ở Thánh Địa của Kiếm, tất cả ai cũng đã đều công nhận hắn. Sẽ không còn lâu nữa cho đến khi danh hiệu Kiếm Thần sẽ được người đời liên tưởng đến Jino.”
Thế rồi, Gal bỗng nhìn Eris.
Hắn cuối cùng đã chịu nhìn thẳng vào cô.
“So với hắn, thì ngươi đã ra sao?”
“... Ý ngươi là gì.”
“Ngay khi đã tìm được cho mình một tên đàn ông, thì ngươi lại ngoe nguẩy cái đuôi trước kẻ mà ngươi từng coi là kẻ thù, Long Thần Orsted.”
Gal Farion cười hừ một tiếng, nhưng trên mặt hắn không nở một nụ cười nào, mà hắn chỉ trừng mắt nhìn Eris với vẻ mặt tràn đầy sự phẫn nộ.
“Ta đã giao phó nó lại cho ngươi. Cái giấc mơ đánh bại Long Thần Orsted, đánh bại một sự tồn tại tuyệt đối như hắn.”
“Càng nghĩ càng thấy buồn cười. Tại sao ta lại có thể giao phó giấc mơ cả đời mình cho một đứa như ngươi cơ chứ.”
“Răng nanh của ngươi giờ đã mất sạch hết cả. Hừ, Cuồng Kiếm Vương gì chứ. Ngươi còn điểm nào là Cuồng Kiếm Vương nữa? Có được người mình yêu cũng không có gì sai trái, thế nhưng ngươi lại đi chấp nhận làm người vợ thứ ba của hắn ư? Vậy mà ngươi cũng chịu được á?”
Gal Farion liên tục trách móc Eris hết lời này cho đến lời khác.
Tuy nhiên, cô không hề để tâm tới một chút nào. Cô chỉ thắc mắc duy nhất một điều rằng, hắn lải nhải vậy thì có ích gì chứ.
Cô không hề liên quan đến những gì mà hắn nói. Cô không nhớ mình đã được giao phó bất cứ giấc mơ nào.
Do vậy, Eris đã trả lời lại rằng.
“.... Thì ra, ngươi đã trở thành một tên hèn nhát.”
Đồng tử của Kiếm Thần liền co lại. Sát khí ngưng tụ và dồn đến cánh tay.
“Ngươi chính thức bị khai trừ khỏi phái Kiếm Thần.”
“Ta không quan tâm.”
“Ngươi không được phép tự gọi mình là Kiếm Vương nữa.”
“Giỏi thì ngăn ta đi.”
Eris đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Hơn nữa, cô cũng băn khoăn tại sao nãy giờ Kiếm Thần cứ luôn miệng nói không ngớt lời.
“Ngươi nghĩ mình thắng được ta hả?”
“Dĩ nhiên. Một tên nhãi nhép như ngươi thì ta chỉ cần một đòn là đủ tiễn ngươi sang thế giới bên kia rồi.”
“Hừ.... Đây là lần thứ hai trong đời ta bị gọi là nhãi nhép đấy.”
Gal Farion vào tư thế sẵn sàng.
Hắn dang rộng chân, eo hạ thấp, và đưa tay đến chuôi kiếm như thể đang giấu kiếm của mình đi. Đó chính là tư thế cư hợp (Iaido).
Tư thế tung đòn kết liễu này là tư thế sở trường của Kiếm Vương Ghyslaine Dedoldia.
“.....”
Eris nghiến chặt răng của mình khi nhìn thấy tư thế ấy.
Phái Kiếm Thần là một kiếm phái chuyên về tung ra những đường kiếm nhanh và mạnh nhất.
Thế nhưng, kiếm phái này có 3 tư thế.
Tư thế thứ nhất là trung đoạn. Đây là thể cơ bản của phái Kiếm Thần, có khả năng ứng đối với bất kỳ nguyên lý đằng sau (Riai) nào.
Tư thế thứ hai là thượng đoạn. Đây là tư thế tấn công thích hợp cho những người muốn tiến bước tấn công, và phá tan nguyên lý đằng sau của đối phương.
Tư thế cuối là cư hợp. Đây là tư thế phòng ngự thích hợp cho những người nhìn ra được nguyên lý đằng sau của đối phương, và tìm ra thời cơ tốt nhất để tấn công bằng khứu giác của mình.
Nói chung, những người nhìn ra được nguyên lý đằng sau sẽ dùng cư hợp, phá tan được nguyên lý đằng sau sẽ dùng thượng đoạn, và những người không thiên về một trong hai tư thế này sẽ dùng trung đoạn.
[note48613]
Sở hữu khả năng cảm nhận nhịp điệu bẩm sinh và tích cực phá tan nguyên lý đằng sau của đối phương, thượng đoạn là sở trường của Eris.
Sở hữu khứu giác, thính giác, trực giác và phản xạ nhạy bén của thú tộc, cư hợp là sở trường của Ghyslaine.
“......”
Tư thế hiện tại của Gal là cư hợp.
Một kẻ từng là Kiếm Thần như hắn thì tư thế nào hắn cũng có thể vận dụng ra hết khả năng, thế nhưng hắn đã chọn tư thế cư hợp dựa theo tình hình hiện tại.
Hắn đánh giá mình có thể nhìn ra được nguyên lý đằng sau của Eris.
Dù biết là như vậy, thế nhưng Eris vẫn không cảm thấy lo sợ. Cô không hé một lời nào, mà chỉ hít thở chậm rãi, trong khi dần dần rút ngắn khoảng cách.
Lúc này đây, Gal bắt đầu nhận thấy có gì đó không đúng.
Hiện tại Eris yên lặng đến quái lạ.
Hồi còn ở Thánh Địa của Kiếm, Eris lúc nào cũng nhe răng nanh cắm đầu cắm cổ tấn công đối thủ y như biệt danh [Cuồng Cẩu] của mình.... thì bây giờ lại không tấn công.
Tuy nhiên, có một điều không đổi ở cô.
Đó là vẻ mặt lúc này. Eris đang mỉm cười. Mặc dù trên mặt thì nở nụ cười thích thú, vậy nhưng cô đang đứng đó, tỏa nên khí chất sáng ngời của một nhà tu hành.
Thấy cái biểu cảm này của cô, Gal không khỏi muốn chủ động ra tay trước.
Tuy nhiên, hắn không có ý định ra tay.
Hắn chỉ đứng chờ đợi trong khi lưng hướng về một cái cây lớn, như thể thời gian đã ngừng trôi.
“.....”
“.....”
Cảnh tượng này, phải nói là lạ thường.
Đặc biệt là người nào đã biết rõ cả hai rồi, khi nhìn thấy cảnh tượng này sẽ cảm thấy nó rất là lạ thường. Cả Eris và Gal đều là những kiếm sĩ chuyên về tấn công chủ động. Nếu không, thì họ đã không leo được lên đỉnh điểm của phái Kiếm Thần.
Thế vậy mà, họ vẫn không hề nhúc nhích.
Chỉ có duy nhất những lá cây rơi xuống phảng phất như bông tuyết là khiến cho người ta cảm thấy thời gian vẫn đang trôi đi.
Nhìn thấy cảnh tượng này, có người sẽ liên tưởng đến cảnh tượng trước kia.
Chẳng hạn chính là người mới được nhắc tới trong cuộc trò chuyện vừa rồi, Jino Britts.
Cậu ta đã chứng kiến một trận quyết đấu giữa hai kiếm sĩ phái Kiếm Thần, cũng đều trong trạng thái đứng im.
Phải, vài năm trở về trước. Vào cái ngày Eris trở thành Kiếm Vương.
Cuộc chiến giữa Eris Greyrat và Nina Farion.
Cả hai đã bất động.
Không ai nhúc nhích cả.
Dường như cái chuyện những kiếm sĩ có đẳng cấp cao của phái Kiếm Thần đứng yên một chỗ, cũng không phải là chuyện gì đó lạ lùng.
Không, thực chất có cử động.
Tuy rằng từng bước chỉ như đầu ngón tay, nhưng Eris dần dần thu hẹp khoảng cách.
Hiện tại chỉ còn tý tẹo nữa thôi là sẽ rơi vào khoảng cách [một bước nữa là có thể chém]. Đối phương sắp nằm trong phạm vi tấn công của Eris.
Thế nhưng, khoảng cách ấy vẫn còn chưa đủ. Chưa đủ để kết liễu được đối phương. Để có thể tung được đòn mạnh nhất, thì khoảng cách ấy chưa đủ cho lắm.
“.....”
Trong cuộc quyết đấu giữa Eris và Nina, người thua là người bắt đầu trước.
Mặc dù Nina đã tung ra được [Quang chi Thái Đao] hoàn chỉnh, nhưng Eris đã vượt qua được bằng tốc độ.
Nhưng lần này đối thủ của Eris là Gal Farion. Một kẻ từng được mệnh danh là Kiếm Thần như hắn, có thừa tốc độ để vượt qua được Eris.
Ngoài ra hắn còn biết điều chỉnh khoảng cách để hắn có thể khôn khéo né được phạm vi tấn công của Eris, đồng thời suýt sao tấn công được đến cô.
Thế nhưng, Gal Farion đã không làm vậy. Hắn vẫn bất động một chỗ. Không rút ngắn khoảng cách hay là thay đổi góc độ. Hắn cứ chỉ bất động và tập trung quan sát động tĩnh của Eris. Như thể cả thế giới này chỉ còn lại duy nhất mình Eris, duy nhất mình động tĩnh của Eris.
Cuối cùng thì, Eris bước vào phạm vi kết liễu.
Cô đã đứng ở một vị trí mà cô tuyệt đối tự tin mình có thể tung ra đòn chém mạnh nhất.
“.....”
Trong lòng Eris bắt đầu nảy sinh rất, rất là nhỏ cảm giác phân vân.
Gal Farion không có một kẽ hở nào. Tuy là như vậy, nếu như vào ngay lúc này cô tung ra [Quang chi Thái Đao], cô tự tin mình có thể chém ngã được đối phương, ngay cả khi đối phương từng là một Kiếm Thần.
Vậy nhưng, đối phương là Gal Farion.
Cô vẫn nhớ như in cái khoảnh khắc mất mặt khi mới đến Thánh Địa của Kiếm. Cái khoảnh khắc mà cô không nhìn thấy gì, ngay khi sắp bị đánh bay đi bởi Gal Farion.
“.....!”
Ngay sau đó, Gal Farion đã cử động.
Hắn hạ thấp eo của mình chỉ vài mili mét, và tay nắm chặt lấy chuôi kiếm.
Eris cũng cử động như thể bị động tác này của hắn thu hút.
Cô cử động. Từ động tác hoàn hảo, cô tung ra một đòn kết liễu.
“[Quang chi Thái Đao]”
Tuyệt kỹ mạnh nhất thế gian, đã được tung ra.
Thế rồi vào ngay lúc đó, Eris bỗng phát hiện ra. Gal Farion đang dùng ngược chiều tay để nắm lấy chuôi kiếm.
Đó không phải là [Quang Phản]. Vậy nhưng, chắc chắn đó là [Quang chi Thái Đao].
Một [Quang chi Thái Đao] mà Eris chưa từng nhìn thấy bao giờ.
“Bí Kỹ phái Thủy Thần [Lưu].”
Tay của Eris có cảm giác trơn trượt.
[Quang chi Thái Đao] mà Eris tung ra từ tư thế thượng đoạn, đã va chạm với đường kiếm thần tốc được Gal vung ra để nghênh kích chiêu này, khiến cho đường kiếm của cô bị chếch đi.
Cái cây lớn đằng sau Gal Farion, bị chém nghiêng làm đôi.
Trước khi hai thanh kiếm lìa khỏi nhau, thì một chút áp lực được gây ra bởi Gal, làm cho nửa thân trên của Eris nghiêng đi.
Tư thế vung kiếm của Eris, đã bị mất cân bằng.
Chỉ vậy thôi là đã đủ. Trong mắt của Gal đang phản chiếu phần cổ đầy sơ hở của Eris.
Hắn lập tức tấn công.
Có lẽ bởi vì sử dụng bí kỹ của kiếm phái khác mà mình không quen, cho nên tốc độ đường kiếm tiếp đó của Gal đã không được nhanh.
Tốc độ đường kiếm không đạt được đến tốc độ ánh sáng. Cùng lắm là chỉ đến tốc độ âm thanh.
Nhưng ở khoảng cách này, cự ly này.
Hắn không cần phải sử dụng tới [Quang chi Thái Đao] để hạ sát một người. Chỉ một nhát chém thôi là đã đủ để chém phăng đầu.
Tựa như một máy chém đầu, lưỡi kiếm sắc bay tới cổ.
Thế rồi, có một thứ âm thanh sắc bén vang lên.
Âm thanh của kim loại va vào nhau.
Kiếm của hắn đã bị chặn. Mặc dù đã trúng vào cổ của Eris, nhưng vẫn bị chặn.
Gal trợn mắt kinh ngạc.
Không biết từ khi nào, mà ở đằng sau Eris đã có một người đàn ông.
Người này là chiến sĩ có mái tóc màu xanh lá cây và cây thương trắng như phấn viết.
Như thể đứng nấp đằng sau Eris, người này đã chặn đường kiếm của Gal như một linh hồn bảo hộ.
Giá như mà vừa nãy mình tung ra [Quang chi Thái Đao].
Ngay khi cái suy nghĩ này lóe lên trong đầu của Gal Farion, thì ngay sau đó.
“Gaaaaa!”
Eris xoay người, rút kiếm ở eo bên phải ra, và chém xoẹt qua người Gal Farion.
“..... Gư!”
Gal Farion ngay lập tức nhảy về đằng sau.
Hắn đáp xuống bịch một cái.
“......”
.
.
Vậy nhưng phần chân chạm đất, lại không gắn liền với nửa thân trên.
Nửa thân trên của Gal Farion, đang bay trên không trung.Hắn quay 3 vòng xong, thì mới rơi xuống mặt đất.
.
★★★
.
Gal Farion đang nhìn nửa thân dưới của mình từ từ đổ xuống.
Hắn đang chứng kiến bản thân mình bại trận.
“A, khốn kiếp chứ...”
Gal Farion nằm ngửa trên mặt đất, đã lẩm bẩm nói vậy.
Hắn không nhìn thấy được.
Hắn đã không nhìn thấy được người tộc Supard nấp ở đằng sau Eris.
Không, thực ra hắn đã nhìn thấy. Mặc dù nhìn thấy, nhưng hắn đã không lưu ý trong lòng. Hắn cho rằng dù Eris có hay không có đồng đội ở trình độ kia, thì cũng chẳng khác gì nhau.
Thực tế ra mà nói, Ruijerd đã không nhìn thấy được [Quang chi Thái Đao] của Eris.
Đường kiếm bay nhanh với tốc độ kinh người, tới nỗi ngay cả người anh hùng dày dặn kinh nghiệm thực chiến cũng không nhìn theo được.
Thế nhưng, đường kiếm thứ hai của Gal Farion thì lại khác.
Đó không phải là [Quang chi Thái Đao]. Mà chỉ đơn giản là một đòn chém nửa vời được tung ra với tốc độ và lực chỉ vừa đủ để chém được đầu của đối phương.
Ngay cả là như vậy, đầu của Eris vẫn sẽ lìa khỏi thân nếu như là người chiến sĩ bình thường nào đó đứng ở đằng sau.
Vậy nhưng, người đứng ở đằng sau chờ đợi thời cơ tới là Ruijerd Supard.
Một người anh hùng dày dặn kinh nghiệm thực chiến, đã sống suốt mấy trăm năm trong khi mang cái tên [Dead End].
Người này không thể nào không nhìn thấy được. Không thể nào không chặn được.
Gal đã đánh giá thấp Ruijerd. Đồng thời cũng không tưởng tượng được là Eris đã tin tưởng Ruijerd và giao phó phía sau của mình cho người này.
Giả sử như, trong lòng Eris có một chút nghi ngờ về việc Ruijerd sẽ giúp cô chặn đứng đường kiếm đó.
Gal Farion có thể nhảy kịp ra đằng sau rồi.
“Tại sao ngươi lại không sử dụng kiếm thuật của phái Kiếm Thần?”
Eris vẫn còn đang chảy máu ở trên cổ, đã hỏi Gal đang nằm dưới đất câu hỏi này.
Mặc dù vừa nãy chỉ là một khoảnh khắc công thủ, nhưng trán của cô đã ướt đẫm mồ hồi.
“Bởi vì ta cho rằng mình sẽ thua.”
Ngay ở đường kiếm đầu tiên, nếu như Gal cũng đưa kiếm lên cao như Eris và tung ra [Quang chi Thái Đao] nhanh nhất, thì hắn đã có thể thắng.
Nhưng hắn đã không làm như vậy. Không thể làm như vậy.
Trong đầu của Gal Farion bắt đầu hiện lên ký ức về trận quyết đấu với Jino Britts.
Hắn không có nghi ngờ gì về thanh kiếm của mình.
Hắn không có nghi ngờ gì về kĩ thuật của mình.
Ký ức về lần nếm mùi thất bại, và dễ dàng đánh bay sự tự tin của hắn đó. Thời điểm mà cánh tay trái của hắn bị gãy, và hắn ngã đập mông xuống đất một cách khó coi. Ánh mắt của những người xung quanh. Jino cúi đầu nhìn hắn.
Tất cả những chuyện này, đã làm suy yếu cái ý nghĩ lấy [Quang chi Thái Đao] làm đường kiếm đầu tiên.
Gal Farion là một thiên tài kiếm thuật. Mặc dù đã mang danh hiệu Kiếm Thần, nhưng nếu như mà hắn đến bái sư học đạo ở đạo trường của phái Thủy Thần, thì tài năng của hắn sẽ đủ sức đưa hắn được đến trình độ Thủy Đế.
Do đó, hắn đã sử dụng kiếm thuật của phái Thủy Thần. Hắn nhất quyết tin rằng mình có thể dành được chiến thắng khi dùng đến cách này.
Vào khoảng thời gian Gal vẫn còn tự xưng là Kiếm Thần, hắn sẽ không bao giờ dùng đến những cách thức như thế này. Hắn sẽ luôn hành động phù hợp với danh hiệu Kiếm Thần của mình.
Thân là một Kiếm Thần, hắn cảm thấy mình có nghĩa vụ sử dụng kiếm thuật của phái Kiếm Thần.
Vậy nhưng, bây giờ thì đã khác.
Bởi vì muốn chắc chắn dành được thắng lợi, hắn đã chọn sử dụng kiếm thuật của phái Thủy Thần để đối phó với [Quang chi Thái Đao].
Do vậy, hắn đã dùng miệng của mình để khiêu khích Eris, khiến cho cô chủ động tấn công trước.
Nếu như vẫn còn tự xưng là Kiếm Thần, hắn tuyệt đối sẽ không làm vậy.
Hắn bắt đầu nghĩ lại, cái hồi hắn làm theo chỉ dặn của Gisu chém đứt lìa đôi tay của Rudeus, hắn nhận thấy mình đã một việc mà bản thân tuyệt đối sẽ không làm.
Có lẽ ngay từ đầu, bánh răng trong thâm tâm của hắn đã trục trặc.
Kể từ khi bị Jino đánh bại, hắn đã trở nên trục trặc.
Gal Farion không còn sở hữu sự tự tin như trước kia. Hắn Không còn mạnh mẽ như trước kia nữa.
Kiếm sĩ mạnh nhất, đã không còn tồn tại.
“Ngươi đã nói đúng đó, ta bây giờ đã là một tên nhãi nhép hèn nhát.”
Gal không kiếm cớ.
Ai tin vào kiếm thuật của mình thì thắng, không thì thua.
Mọi chuyện chỉ đơn giản là như vậy. Hơn nữa, hắn cũng không khỏi cảm thấy mất mặt khi nhớ lại những gì mà hắn đã thốt ra trước khi bắt đầu cuộc chiến.
Thay vì dành thời gian để nói nhảm, thì đáng lẽ hắn nên chém luôn đối thủ trước mặt cho xong. Hắn quả thật không khác gì nhãi nhép. Trong mắt của Eris, thì hắn còn chẳng bằng một tên say xỉn trong quán rượu.
Ta muốn quyết đấu với Orsted, ta thà một lần huy hoàng rồi chợt tắt, còn hơn là cứ mãi ở yên thế này.... Mặc dù bị cảm giác này thôi thúc nên là hắn đã chấp nhận lời mời của Gisu, nhưng mà khi nghĩ lại, thì hắn còn đâu ra dũng khí để mà khiêu chiến Orsted nữa.
Điều này trớ trêu tới nỗi, hắn thậm chí còn không thể cười tự giễu bản thân mình được.
“.... Rốt cuộc ta đã làm những gì vậy chứ.”
Eris cúi đầu nhìn Gal, và nghĩ rằng.
Thật là đáng thương.
Thế rồi, cảm giác buồn bã khó tả bắt đầu nảy sinh trong lòng. Cô tự hỏi, chẳng lẽ nào đây là kết cục của một kẻ đã từng làm cho cô phải cảm thấy rùng mình, sợ hãi dù chỉ đôi chút.
Vậy nên, cô hỏi hắn rằng.
“.... Có lời trăn trối nào muốn nói không.”
Gal chỉ giương mắt lên nhìn Eris.
Nữ nhân với mái tóc đỏ. Ngay từ lần đầu tiên gặp nhau, hắn đã cho rằng cô có tài năng. Mặc dù vẫn còn thô, nhưng hắn tin rằng sẽ có một ngày cô có thể vượt qua được cả Ghyslaine.
Tuy nhiên, hắn chưa từng một lần nghĩ rằng sau này mình sẽ bị hạ sát bởi chính cô.
Hắn luôn cho rằng cô kém hơn mình. Nếu đấu với nhau, thì lúc nào hắn cũng sẽ thắng.
“Vung kiếm chỉ cho bản thân mình chính là thuần túy, thanh kiếm thuần tý sẽ còn sắc bén hơn bất kể một ai. Con người thay đổi. Vung kiếm vì người khác dù rằng rất là mạnh, nhưng sẽ không tránh khỏi bị ảnh hưởng bởi người khác. Một khi đã lạc lối, là cả đời sẽ luôn bị lạc lối trói buộc. Kiếm vì thế mà trở nên cùn. Như ta bây giờ đây. Ta đã có người phụ nữ của đời mình, một đứa con. Nuôi dạy đệ tử. Tự hỏi bản thân phải làm những gì với tư cách Kiếm Thần.... Bởi vì cứ mải nghĩ ngợi những chuyện nhàm chán ấy, mà kiếm của ta đã trở nên cùn đến mức này.”
Gal cảm thấy từ trong ý thức đang dần lịm đi, là tiếng lòng được hắn bộc bạch.
Hắn không có điều gì muốn truyền đạt, hay là lời trăn trối muốn nói nào.
Từ rất lâu rồi, hắn đã không để ý đến chuyện trước khi chết thì muốn nói gì.
Hắn chưa từng nghĩ rằng mình sẽ bỏ mạng ở một nơi như này.
Có một suy nghĩ, được hắn buột miệng nói ra.
“Eris. Ngươi quả là tuyệt vời. Ngươi đã không hề yếu đi tý nào. Trông thì như bị trói buộc, nhưng ngươi lại tự do. Đến bây giờ vẫn tự do.”
Gal ho một tiếng, và từ trong miệng bỗng trào ra máu.
Hắn không lau máu đi, mà chỉ cố trao thanh kiếm đang cầm trên tay của mình cho Eris.
“... Cầm lấy đi.”
“Được.”
Hành động này của hắn còn chưa rõ lý do tại sao.
Tuy nhiên, Eris đã ngay lập tức nhận lấy nó. Gal sắp bước vào cửa tử, cả cánh tay đã lạnh đến đáng sợ.
Thế nhưng, chuôi kiếm của hắn thì lại vẫn còn nóng.
“Hừ....”
Nhìn thấy Eris đã nhận lấy nó xong, Gal thở ra một hơi. Bây giờ, hắn không còn chút sức nào để thở nữa.
“Người sống tự do thì mạnh hơn, thật tuyệt vời nhỉ...”
Tay của hắn rơi xuống.
.
.
Kiếm Thần Gal Farion, đã chết.
.
.
“.....”
Eris đã quỳ xuống mà không nói một câu nào.
Cô lấy bao kiếm ở bên hông của Gal, đút thanh kiếm mới nhận được vào bên trong, và rồi treo bao kiếm ở bên hông của mình.
“Phù~.....”
Eris thở dài nặng nọc, và lấy ra một cuộn giấy từ trong túi ngực.
Đó là cuộn ma thuật chữa trị sơ cấp.
Nó đã được trao cho cô để dùng vào những lúc cấp bách. Cô dán nó vào chỗ đang chảy máu trên cổ, và truyền ma lực vào nó.
Vết thương hồi phục trong giây lát.
“..... Eris.”
“Chúng ta đi thôi, còn yểm trợ Rudeus nữa.”
“Ừ.”
Sau khi trao đổi qua với nhau, hai người họ quay người... Nhưng được một vài bước, Eris bỗng dừng chân.
Eris nhìn lại đằng sau mình.
Trước mắt cô là thi thể của Gal Farion đang bị phơi bày thảm khốc, Eris không khỏi nắm chặt nắm tay.
Thế rồi, cô bắt đầu niệm chú.
Ma thuật mà cô định thi triển, là loại ma thuật lúc còn nhỏ cô đã được Rudeus dặn là phải nhớ kỹ, và được cô luyện tập vô số lần cùng với Ghyslaine hồi đó.
“── [Hỏa Cầu].”
Hỏa cầu được phóng ra từ tay của Eris đốt cháy thi thể Gal Farion. Thi thể Gal Farion chìm trong lửa, nhưng Eris không ở lại quan sát cho đến tận khi cháy hết.
Thay vào đó, cô quay người đi và mau chóng rời khỏi nơi này.
Lửa cháy lan đến cây cối gần đó, và đám khói bốc lên giống như là khói báo hiệu, cứ tiếp tục bay lên cao.
Không một ai có mặt để dập lửa cả, vậy nên cho đến khi không còn cháy được nữa, thì ngọn lửa vẫn, vẫn sẽ tiếp tục cháy....