Vừa mới tỉnh dậy, tôi nhận thấy mình đang ở trong một không gian trắng xóa.
Cơ thể đã trở lại thành hình dáng kiếp trước, và ngay khi tôi biết là như vậy thì cảm giác bất lực liền ập tới. Đã lâu lắm rồi tôi chưa trải qua cảm giác này. Với cả ngoài cảm giác bất lực này ra, thì cảm giác thất bại còn dâng trào trong lòng của tôi nữa.
Vậy là, tôi đã thua.
Tôi đã rơi vào cái bẫy bởi mồi nhử mang tên Ruijerd, trở nên lơ là sau khi đánh bại được Vita, tưởng rằng thiết lập quan hệ được phía Vương quốc Biheiril, nhưng thực tế thì Gisu nhờ đó mà đã xác định được vị trí của tôi, và rồi lừa tôi dẫn theo hai con sói là Kiếm Thần tiền nhiệm và Bắc Thần về làng.
Cuối cùng, tôi đã bị chặn cả đằng trước đằng sau, dẫn đến kết quả bây giờ.
Khi nghĩ lại những gì đã xảy ra, tôi không khỏi thở dài.
“......”
Gisu quan sát kỹ thật.
Hắn biết một khi nguyên cánh tay bị chém đứt lìa là ta sẽ không tung ra ma thuật được, một điều mà ta không hề hay biết.
Hắn chọn địa điểm cũng phù hợp nữa.
Quả thật ta không thể triệu hồi Dạng 1 ở trên cây cầu đó được. Chắc hẳn trước khi trận chiến trên cầu xảy ra thì hắn cũng đã phải chọn lựa kỹ lưỡng địa điểm. Mặc dù Roxy đã phát triển nên một hệ thống giúp ta có thể sử dụng ma pháp trận mà không cần mở cuộn giấy ra, và Gisu không hề biết gì về chuyện này rồi, vậy mà...
Nếu như chỉ dùng mỗi Dạng 2 cải tiến trong khi phải đối phó với cả hai bọn chúng, ta không có chút phần thắng nào.
Thế nhưng, xem chừng cả hai bọn chúng chưa từng nghĩ tới rằng là cây cầu đó sẽ không thể hứng chịu được một cái giậm chân toàn lực của Dạng 2 cải tiến.
Cơ mà nghĩ lại thì, cũng nhờ đó mà ta mới có thể thoát khỏi bọn chúng bằng việc rơi xuống đáy....
“......”
Rốt cuộc thì, Gisu đã ở đâu.
Chẳng lẽ là hắn đã cải trang thành quốc vương của Vương quốc Biheiril.
Mặc dù giọng nghe thì không giống.... Nhưng Gisu chắc hẳn có thể thừa sức giả giọng của quốc vương.
Ngoài ra hắn còn được quý ngài Hitogami trợ giúp nữa, cho nên thể nào mà hắn chả có đầy cách.
“......”
À khoan đã. Nhắc đến khả nghi, thì giờ ta lại thấy Shandor có vẻ khả nghi. Mặc dù giọng nói, diện mạo và thể hình đều không giống Gisu chút nào cả. Nhưng hắn chỉ cần dùng ma đạo cụ hoặc vật yểm ma lực nào đó, thì việc thay đổi ngoại hình cũng không phải là không thể.
Gisu có thể đã thâm nhập thành công vào Vương quốc Asura, và giam giữ trưởng đoàn kỵ sĩ ở đâu đó rồi. Bởi dù sao, Shandor này rất giỏi thu thập tin tức, cho nên khả năng Shandor này là Gisu cải trang rất là cao.
“......”
Nghĩ lại thì, mới gần đây thôi ta cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự như lúc này.
Lợi dụng giấc mơ để tấn công tâm lý. Cũng chẳng khác gì mấy cái trò của Minh Vương Vita.
À, có lẽ nào là, ngươi cũng là một Slime.
Hoặc là ngươi thực chất không phải là đã cố tình làm mờ hình dạng của mình, mà ngay từ đầu đã như thế này rồi?
“.....”
Này, ê.
Đến lúc này rồi còn không nói gì đi.
Sao ngươi có thể để ta tự mình độc thoại cơ chứ. Ta đã thua ngươi rồi, thì ngươi cũng phải cười hơ hớ và giải thích cho ta đi chứ.
Chẳng phải đấy là bản tính của ngươi sao. Đáng lẽ thì ngươi phải vỗ vào vai của ta, và rồi trêu chọc ta rằng [Ngươi đã vất vả rồi, mặc dù ngươi rất nỗ lực, thế vậy mà ta lại là người thắng cuộc, thật đáng tiếc quá nhể, hư hư hư], hoặc đại loại như thế?
Còn không mau thích làm gì thì làm đi. Xong rồi thì để ta cho ngươi nhừ tử một phen.
“..... Đi chết đi.”
Thì ta đã chết rồi mà.
Cơ mà, ngươi làm sao thế hả, Hitogami bé bỏng ơi?
Trông ngươi hôm nay không được mờ cho lắm. Bộ đang buồn đấy à?
“Mỗi lần ngươi hành động, là tương lai của ta lại thay đổi.”
Vì ngươi mà ta mới phải hành động đó.
“Bất cứ lúc nào ta cũng có thể nhìn thấy được tương lai của mình. Tương lai rất xa xôi, ta cũng nhìn thấy được.”
Ừ, ta biết rồi mà.
Ngươi có năng lực nhìn thấy tương lai. Hình như chỉ có thể nhìn được tối đa là 3 người... ủa? Vậy ngươi chính là người thứ ba, để mà ngươi còn nhìn thấy tương lai của mình sao?
“Ba người? Ta có thể nhìn được nhiều hơn ấy chứ. Thế nhưng ta phải luôn luôn quan sát tương lai của mình. Thế nên là mới chỉ có ba người.”
..... Nói vậy tức là ngươi đã sử dụng phần lớn năng lượng của mình để quan sát tương lai của chính mình à?
“Tương lai của ta rất tăm tối. Đến một thời điểm nhất định, là tương lai ta bắt đầu đen tối dần.”
Tương lai của ngươi rất là tăm tối cơ à.
“Ban đầu thì chỉ có mình Orsted. Nhưng hắn chỉ là một tên nhãi nhép, còn chẳng xứng làm đối thủ của ta. Không đời nào có chuyện ta lại có thể bị đánh bại bởi một tên đần độn thiển cận như hắn.”
Hắn mà đần độn sao...
Mà, Orsted đúng là có lối suy nghĩ hơi bị khác thường. Mới không lâu, hắn còn che giấu thông tin liên quan đến tộc Supard.... Mà ta cũng không nên chỉ trích hắn làm gì nữa.
“Vậy nhưng, đến một thời điểm nọ là có một tên nam nhân đứng cạnh Orsted. Ta không hề biết hắn ta là ai. Trông hắn hoàn toàn khác biệt. Có lẽ hắn không tới từ thế giới này. Lúc đấy thì tương lai của ta vẫn chỉ hơi tối tăm một chút.”
À.
Chẳng lẽ là bạn trai của Nanahoshi chăng?
Tên của cậu ta.... tôi quên béng mất rồi.
“Thế rồi ngay sau đó, có một kẻ nữa xuất hiện. Đó là một nữ nhân. Và rồi tương lai của ta mới trở nên tối tăm hẳn, lặng yên không một tiếng động.”
“Mỗi lần ngươi hành động, là mỗi lần Orsted lại có thêm những tên đồng đội bên cạnh.”
“Mỗi lần như vậy, là tương lai của ta lại càng tăm tối đi.”
“Bây giờ thì đã tối tăm hẳn rồi.”
Vậy là những việc ta làm từ trước tới giờ chẳng hề uổng phí chút nào đấy nhỉ?
“Đừng hòng, tất cả những việc mà ngươi đã làm sẽ trở nên uổng phí hết. Ta sẽ biến chúng thành uổng phí.”
Hận ta quá nhỉ.
Nhưng mà ta đã chết rồi, ta cũng chẳng thể làm gì hơn được nữa.
“Ngươi mà chết, thì ta sẽ còn kịp. Bởi rốt cuộc, tương lai là do một kẻ tạo nên. Chỉ cần ta giết được kẻ có số mệnh mạnh mẽ, là ta có thể đảo ngược kết quả. Từ trước tới giờ ta đều làm như vậy cả.”
Hay là, ta van xin lạy lục ngươi nhé....?
Ta sẽ dập đầu quỳ xuống, xin ngươi tha mạng cho người thân của ta, thấy thế nào.
Mà, mọi chuyện đã đến nước này rồi, ta làm sao còn xin xỏ ngươi được nữa.
“Đi chết đi.”
“Đi chết đi, đi chết đi.”
Đi chết đi hoài vậy, bộ ngươi là học sinh tiểu học hay sao.
“Đi chết đi, Rudeus.”
Yên lặng mà nghe ta nói đi cái.
.
★★★
.
Tôi đã tỉnh dậy.
Cảm giác khi vừa mới tỉnh dậy thật là khó chịu.
Bị hắn rủa đi chết đi hoài như vậy, khiến tôi không bực mình không được.
Nhưng mà, dù hắn có rủa tôi ‘đi chết đi’ hoài nhưng hắn cũng không dọa là [Ta sẽ giết ngươi], việc này thể hiện được cái bản tính thích dựa dẫm vào người khác của hắn.
Không bao giờ đích thân ra tay, mà chỉ toàn đứng từ trên cao chỉ đạo. Bảo sao mà không đáng ghét.
Cơ mà cũng phải nói.
“Mình còn sống sao?”
Tôi tưởng là mình đã chết rồi cơ chứ.
Mặc dù ma đạo khải [Dạng 2 cải tiến] có sức hứng chịu tác động cao, nhưng tôi dù sao vẫn chỉ là người trần mắt thịt, với cả vừa mới rơi vào bất tỉnh nữa.
Ngoài ra ở cái độ cao đấy nữa, tôi chẳng thể tưởng tượng được là cơ thể của mình lại có thể chịu đựng được phản lực khi va chạm xuống mặt đáy.
Nhưng mà, giờ đã tỉnh dậy đây rồi, thì nghĩa là tôi đã chịu đựng được.
Tôi đã rơi xuống thứ gì đó có tác dụng như là một miếng đệm bảo vệ chăng.
Ở gần đây không có một cái cây nào...
Dù sao thì, cảm ơn hai bạn Paul và Zenith nhé, nhờ có cả hai mà tôi mới được ra đời với một cơ thể chắc khỏe.
“..... Ư.”
Tôi dựng thẳng người dậy.
Xung quanh hơi tối. Tôi đang ở trong một cái hang động chăng.
Bỗng nhiên, tôi bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng. Nhờ làm sao mà tôi mới dựng thẳng người dậy được vậy.
Tôi đã dùng tới sức của cơ bụng, và chống khuỷu tay....
“Ủa? Sao mình vẫn còn tay?”
Hai cánh tay vốn đã bị Gal Farion chém đứt lìa, thì bây giờ vẫn còn nối liền với thân.
‘Cơ thể mình làm gì có chức năng tự phục hồi’.... Tôi vừa nghĩ như vậy, vừa nhìn chằm chằm vào cánh tay của mình.
“Ủa! Thế này là sao....”
Tay của tôi hiện đang có màu đen kịt.
Cả cánh tay đen kịt như là đá vỏ chai. Nhưng mà cánh tay vẫn có thể cử động linh hoạt như là ở bên trong cũng có dây thần kinh nối với thân vậy.
Khi tôi thử nhìn sang bắp tay, thì tôi thấy cánh tay màu đen của mình bám rễ vào vùng vai như một loại thực vật.
Trông mà thấy ghê.
Cơ mà, ma đạo khải dạng 2 xem ra đã bị cởi ra.
Ngay cả giáp chân cũng vậy. Nửa thân dưới bây giờ chỉ đang mặc mỗi chiếc quần lót.
Tiện đây nói luôn, cả người tôi đã được băng bó.
Ở bên sườn vẫn còn dính vết máu. Chắc là ai đó đã sơ cứu tạm thời. Như vậy là tôi đã được cứu sống bởi người nào đó không dùng được ma thuật chữa trị chăng. Nếu vậy thì, tôi cũng nên cảm ơn người đó vì hai cánh tay này nhỉ....?
“..... A.”
Sau khi thử nhìn ngó xung quanh, tôi nhận thấy trang phục của mình đã được gấp gọn gàng ngay ngắn ở dưới mặt đất.
Ngoài ra, còn có một cánh tay được đặt ở bên trên trang phục.
Bình thường thì sẽ là một cái đầu được đặt ở bên trên trang phục đã được gấp mới phải. À mà, cái cánh tay này, nó là của tôi đây mà. Trên cánh tay vẫn còn đang đeo vòng tay của Long Thần.
“Đau quá....”
Đang vội chuẩn bị đi lại, thì cơn đau bỗng lan tỏa khắp người.
Ngay lập tức, tôi thi triển ma thuật chữa trị để làm lành vết thương. Tiếp đó tôi cởi cái vòng tay ra khỏi cánh tay kia và đeo nó vào cánh tay màu đen....
Đeo vào cánh tay này thì vòng tay cũng hoạt động được... chứ nhỉ?
“Đây là đâu vậy ta?”
Tôi đứng hẳn dậy trong khi lẩm bẩm như vậy.
Đồng thời tôi tạo ra đốm lửa ở trên lòng bàn tay để chiếu sáng xung quanh.
Không gian xung quanh là một hình vuông có chiều dài chiều rộng đều 5 mét. Tường thì chỉ toàn là đất. Tôi có thể nhìn thấy trần ở bên trên, vậy là tôi đang ở bên trong một hang động ư.
Ở cuối hang động có một tấm vải được trải dưới mặt đất, và đó là chỗ mà tôi đã nằm.
Tấm vải ấy... là một cái áo choàng sau lưng thì phải?
“....”
Tạm thời, tôi sẽ đi theo hướng ra khỏi hang động để xác định nơi mà mình đang ở.
Mặc dù hang động khá là cong, nhưng ngay lập tức tôi đã nhìn thấy được ánh sáng, lối ra khỏi hang động.
Thế nhưng, có ai đó đang đứng ở trước cửa hang.
Người này có một tấm lưng to lớn. Trên người đang mặc bộ giáp hợp với thể hình của mình.
Khi biết tôi đến gần, người này đã từ từ quay đầu và nâng tấm giáp mặt của mũ giáp lên.
Ở trong cái mũ giáp, là gương mặt mà tôi có quen biết.
“Doga......”
“.... Vâng.”
“Cậu là người đã cứu mạng tôi sao?”
“..... Tôi nhìn thấy rơi khỏi cầu, đã lập tức, nhảy xuống theo. Rudeus, đã bất tỉnh. Tôi muốn mang đi, nhưng bộ giáp vướng, nên phải cởi. Mang tới đây rồi, tôi băng bó vết thương.”
Xem ra cậu ta là người đã cứu mạng tôi. Thậm chí cậu ta còn không ngần ngại nhảy xuống dưới thung lũng....
Ôi, cho tôi được xin lỗi cậu nhé, Doga. Sao tôi lại có thể chê cậu có sức hiện diện gần như bằng không, và cho là cậu chẳng hữu dụng cho lắm chứ.
“Thì ra là vậy, cảm ơn cậu nhé, ân cứu mạng này tôi sẽ không bao giờ quên. Với cả, cho tôi xin lỗi vì đã đi một mình. Tôi đã trở nên quá lơ là chủ quan.”
“.... Vâng. Bởi vì, mệnh lệnh của Shandor.”
Nói vậy xong, Doga nhẹ nhàng mỉm cười.
Mặc dù làm theo mệnh lệnh, nhưng cậu ta đã nỗ lực hết mình để bảo vệ tính mạng của tôi.
Quả đúng là một người tử tế. Tôi cũng thật là ngu ngốc khi tưởng bở rằng mình là người bảo vệ cho hai binh lính.
“Cánh tay này, là của cậu à?”
Tôi giơ hai cánh tay màu đen cho Doga xem, và cậu ta lắc đầu của mình.
“Lúc tìm thấy Rudeus, chỗ mất cánh tay, đã trở thành kén, mở nó ra, phát hiện bên trong, có cánh tay.”
.......?
Trở thành kén, và bên trong kén là cánh tay? Chưa kể đến việc cánh tay ở bên trong cái kén, rốt cuộc thì cái kén nó là cái gì vậy?
Tôi không nhớ là mình đã mang theo thứ gì đó giúp có thêm cánh tay nối liền với thân.
Trong khi đang vừa nghĩ như vậy và vừa nhìn vào cánh tay, Doga bỗng tỏ ra áy náy.
“Cánh tay đứt lìa, tôi đã tìm thấy một cái. Đi tìm cái còn lại, thì không thấy đâu. Có lẽ đã bị ăn mất. Xin lỗi.”
“À, không, không có gì đâu mà.”
Dùng ma thuật chữa trị là hai cánh tay sẽ mọc lại thôi.... nhưng hai cánh tay màu đen này sẽ phải bị gỡ ra khỏi thân.
“Đây là đâu vậy?”
“Đáy thung lũng, nơi sâu nhất.”
“Vậy sao... Tôi đã ở đây bao lâu rồi?”
“Không biết nữa. Dưới này, không nhìn được, mặt trời mọc. Có lẽ, đã 2 3 ngày trôi qua.”
Nói vậy xong, Doga dịch người sang một bên.
Thế rồi, có một thứ ánh sáng chiếu vào mắt của tôi.
Ánh sáng lim dim đó có màu xanh dương nhạt.
Ở bên ngoài hang động, hiện đang mọc lên dày đặc những những cây rêu phát sáng và thực vật trông giống nấm cũng phát sáng. Chúng đang tỏa sáng khắp xung quanh.
Thế nhưng, chúng không phải là những thứ khiến tôi phải để ý tới.
Ở bên ngoài hang động, còn có ba cái xác gần như là chặn cửa hang.
Những sinh vật giống khủng long có cái mai ở sau lưng.
Chúng là những con Địa Long. Cả ba bọn chúng, không rõ vì sao mà giờ đã nằm lăn ra chết.
“...... Cậu đã xử lý chúng à?”
“Vâng. Tôi, bảo vệ, Rudeus.”
Khi thử nhìn sang cái cây rìu, tôi có thể thấy nó đang dính đầy máu.
Máu của Địa Long đấy sao.
Vậy nghĩa là, cậu ta đã tự mình đánh bại được chúng.
Thật là giỏi ghê. Xem ra là tôi đã hơi bị xem nhẹ Doga rồi. Cơ mà, nhớ không nhầm Bắc Thần Kalman và Gal Farion cũng đã tỏ ra dè chừng với cậu ta.
“Cậu là Bắc Đế phải không?”
“Vâng. Sư phụ tôi, đánh giá tôi còn non nớt. Nhưng tôi giỏi, đánh bại ma vật.”
Là kẻ nào đã chê Doga không hữu dụng thế hả. Ariel quả nhiên là đã phái những người có thực lực và giúp ích được cho tôi đấy chứ. Xin lỗi nhé, là tôi đã chê đó. Thật sự là tôi đã xem nhẹ Doga mất rồi!
“Vậy sao.... Cậu quả là đáng nể phục.”
“Vâng.”
Nghe thấy lời khen ngợi này của tôi, Doga đã mỉm cười lần nữa, nhưng lần này thì vui mừng thấy rõ.
Cơ mà, nếu Doga là một Bắc Đế....
“Thế còn Shandor thì sao?”
“........ Tôi, không nói được.”
“Vậy à.”
Mà, tôi cũng ngờ ngợ đoán được phần nào. Khi nào trở về thì tôi sẽ hỏi thẳng anh ta.
“Giờ thì, chúng ta hãy rời khỏi nơi này thôi.”
Trước hết thì, mục tiêu sẽ là trở về làng.
Từng là Kiếm Thần.... Không, Gal Farion mặc dù đã không còn là Kiếm Thần nữa, nhưng thực lực của hắn cũng không thể xem thường. Tôi sẽ cứ gọi hắn là Kiếm Thần vậy. Hơn nữa hiện vẫn đang tồn tại song song cả Bắc Thần đời 2 và đời 3 nữa, cho nên có gọi hắn là Kiếm Thần thì cũng chả sao.
Kiếm Thần và Bắc Thần. Chúng vừa mạnh, và vừa có khả năng che giấu hình dạng. Có lẽ giờ này vẫn chưa có người nào biết là tôi đã bị chúng đánh bại.
Với cả chúng đã là kẻ địch rồi, thì đội quân chinh phạt nhất định là sẽ tới. Một đám bao gồm những kẻ mang ý đồ hủy diệt tộc Supard, cũng theo đó mà tới.
Chúng tôi có thể xử lý được 100 hoặc 200 tên trong tổng số lực lượng của đội quân chinh phạt, nhưng với hai người bọn chúng trà trộn bên trong, thì mọi chuyện lại khác.
Chúng tôi phải ngăn được bọn chúng.
“..... Tạm thời thì, cậu hãy dẫn tôi đến chỗ mà tôi đã rơi xuống, tôi muốn lấy lại bộ giáp của mình. Ngoài bộ giáp có thể vẫn còn những cuộn giấy còn sử dụng được.”
“Vâng.”
Doga gật đầu xong thì bắt đầu đi bộ. Và tôi đã đi theo sau cái tấm lưng đáng tin cậy ấy.
.
★★★
.
Chúng tôi đã đến được chỗ của ma đạo khải nhanh hơn dự kiến.
Trên đường đi đã có hai con Địa Long bị đánh bại. Và mỗi con đều do chính Doga đánh bại chỉ với một đòn.
Một đòn duy nhất.
Cậu ta đã đứng yên tại chỗ và chờ Địa Long xông tới chỗ mình, sau đó cậu ta đã vung thật mạnh cây rìu lớn của mình, và đầu của Địa Long nổ tung tóe.
Thật là đáng tin cậy làm sao.
Nhớ lại lúc còn chiến đấu với Sói Trong Suốt, có vẻ như là cậu ta không có giỏi đối phó với những đòn tấn công bất ngờ, nhưng nếu là đọ sức lực thì tôi không tưởng tượng được là cậu ta sẽ thua.
Mà, nói chung là Doga cũng được đấy chứ...
“Hừm....”
Ma đạo khải thì bị chém không sâu cho lắm. Cỗ máy được đặt tên là [Cuộn Vernier] ở sau lưng, thì giờ đã nát tanh bành. Toàn bộ cuộn giấy đã bị chém làm đôi. Với cả xem ra do máu của tôi đã chảy vào bên trong Cuộn Vernier, mà những cuộn giấy đã dính be bét vào nhau. Chúng giờ đã không còn sử dụng được nữa.
Có vẻ như khi phải đối đầu với một kẻ có đẳng cấp Kiếm Thần, thì ma đạo khải chẳng còn có tác dụng bảo vệ cơ thể nữa.
Nhưng mà, thanh kiếm mà hắn đã dùng thì lại không được bền chắc. Kiếm của hắn mới chém vào bộ giáp được giữa chừng thì đã gãy làm đôi.
Xem chừng thanh kiếm ấy chỉ là một thanh kiếm bình thường.
Theo như được nghe nói thì Gal Farion sở hữu rất nhiều thanh ma kiếm, thế nhưng có lẽ hắn đã không mang theo vì hắn còn phải cải trang.
Nếu như hắn dùng tới thanh kiếm yêu thích của mình, thì không chỉ mỗi bộ giáp, mà cả người tôi sẽ bị chém làm đôi.
Nghĩ tới thôi mà đã thấy rợn người rồi.
Thế nhưng, nếu hắn mà dám mang theo, thì thể nào Orsted hoặc Cliff cũng phát hiện ra....
“Nó không còn dùng được nữa rồi.”
Không ngờ có ngày tôi lại phải chia tay cái cỗ máy do Roxy đích thân chế tạo.
Cô ấy đã phải mất công để tôi có cái mà dùng.... Đến khi nào mọi chuyện xong xuôi, tôi sẽ quay lại đây để thu hồi nó.
Vậy nhưng, ma đạo khải vẫn còn có thể dùng tiếp được.
Tuy rằng không còn được nguyên vẹn, nhưng một phần giáp tay vẫn còn, và hai giáp chân không bị làm sao cả.
Cơ mà, tổn thất đúng là to lớn khi cuộn giấy triệu hồi không còn sử dụng được nữa.
Nếu không dùng tới Ma Đạo Khải Dạng 1 thì tôi không tài nào đấu được hai người bọn chúng.
Ngay khi đã trở về làng Supard, tôi phải lập tức quay lại văn phòng để lấy một cuộn dự bị.
Mong là tôi sẽ có đủ thời gian.
“........ Ủa?”
Sau khi tôi gỡ bỏ Cuộn Vernier ra khỏi ma đạo khải, có một cuộn giấy còn nguyên mũi kiếm đang cắm vào, đã rơi xuống.
Không, nó không phải là cuộn giấy.
Mà nó là, một cái hộp. Cái hộp này đã được tôi cho vào bên trong Cuộn Vernier bởi vì bên trong còn thừa chỗ.
Kích thước bằng khoảng một cuốn từ điển quốc ngữ của nhật. Trên rương được khắc hoa văn trông khá là ma quái, như thể người nào mà mở nó ra là sẽ bị nguyền rủa vậy.
“Chiếc hộp này, mình được Atofe cho đây mà....”
Cô ta có từng dặn rằng, khi nào lâm vào bước đường cùng thì hãy mở nó ra.
Trông như kiểu thanh kiếm bị gãy khi chém đúng vào chiếc hộp vậy. Chiếc hộp bị chém được có nửa chừng.
“.....”
Tôi hồi hộp mở chiếc hộp ra và nhìn vào bên trong.
Bên trong, không có gì cả. Trống không.
Không phải, ở mặt sau của nắp hộp có ghi dòng chữ.
[Khối thịt màu đen này là phân thể của Ma Vương Bất Tử Atofe, người nào mở hộp ra khi gặp nguy thì sẽ được khối thịt tự động bảo vệ. Hãy dùng nó cho cẩn thận.]
Một khối thịt màu đen.... Nghĩ vậy xong thì tôi nhìn vào hai cánh tay hiện giờ của mình.
.... Có lẽ nào, hai cánh tay này chính là từ khối thịt đó.
Tôi không nhớ là mình đã từng mở chiếc hộp ra, nhưng chắc là khi đòn tấn công của Gal Farion làm cho chiếc hộp bị rách, thì khối thịt đã phát hiện ra được tôi đang gặp nguy, và rồi nó bảo vệ tôi khỏi bị chấn thương khi rơi từ trên cao xuống, sau đó ký sinh ở những chỗ mất cánh tay để cầm máu giúp tôi....
Đó là những gì đã xảy ra thật sao? Nếu vậy thì, tôi cũng nên có lời cảm ơn cô ta.
“Hỡi Ma Vương Atofe.... Tôi xin cám ơn người rất nhiều ạ!”
Không có ai đáp lại cả.
Dù đã biết trước là như vậy, nhưng tôi vẫn không khỏi muốn cảm ơn bằng tận đáy lòng mình.
Tôi đã hướng về phía đông mà cúi đầu chạm xuống mặt đất. Mặc dù cô ta vẫn còn đang trên đường di chuyển, nhưng nếu có gặp lại nhau thì tôi sẽ vui lòng dâng biếu chai rượu hảo hạng. Cái chai rượu có tên như là do em học sinh nào đó mắc hội chứng tuổi teen đặt ra, là gì ấy nhỉ?
“Giờ thì, hãy trở về nào.”
Cuộc chiến sắp đến gần. Tôi phải mau chóng trở về ngôi làng.
.
★★★
.
Mặc dù đã tỏ ra rất là tự tin, nhưng tôi lại không thể leo lên được vách thung lũng.
Sau khi sử dụng ma thuật hệ đất để leo lên được đến một độ cao nhất định, thì ở trên đấy lại không còn mọc nấm và rêu nữa, xung quanh cũng theo đó mà tối đen như mực.
Xung quanh tứ phía đều tối đen, thì chúng tôi bị bầy lũ Địa Long tấn công.
Bọn chúng cứ lần lượt kéo tới từng con một, hết bên trái rồi tới bên phải.
Với số lượng áp đảo như vậy, chúng tôi đã đành phải rút lui.
Chỗ đứng được tôi tạo nên bằng ma thuật hệ đất thì không được vững, cộng với cả trong bóng tối có hơn 10 con Địa Long cứ nhào tới như là những con thạch sùng vậy.
Nếu chỉ là như vậy thôi thì chúng tôi vẫn có thể xử lý được, nhưng bọn chúng còn dễ dàng sử dụng được cả ma thuật nữa.
Chưa kể đến trên dưới trái phải, thì ở trên tường cứ mọc lên vô số những cây Thổ Thương, khiến chúng tôi rất khó để đột phá lên trên.
Quả là những sinh vật thuộc loài rồng có khác.
“Phù....”
Kể từ đó, tôi cũng đã thử hết cách này đến cách khác.
Nào là tạo một cái “máy phóng” để phóng bay lên mặt đất, cho đến dùng ma thuật hệ đất để che giấu hành tung trong khi từ từ lên cao.
Nhưng bất kể cách gì đi nữa, thì lũ Địa Long cũng tìm ra được cách phá đám.
Những con Địa Long không ngờ lại rất linh hoạt, và lại còn ngoan cố nữa.
Trong lúc chúng tôi đang bay thì chúng sẽ giở trò cản trở, và cho dù có vừa nấp vừa di chuyển thì rồi cũng đến một lúc nào đó chúng tấn công chúng tôi.
Tiện đây nói luôn, một khi đã bị chúng cho vào tròng rồi, là chúng sẽ truy đuổi cho đến tận khi nào chết mới chịu thôi.
Thế nhưng, có một ngoại lệ là khi chúng tôi trở về nơi có nấm và rêu phát sáng, thì đa số sẽ từ bỏ việc truy đuổi.
Xem ra chúng không ưa gì cái khu vực này.
Bởi vì chúng ghét nấm, hay là vì chúng không coi khu vực này là lãnh thổ của chúng.
Dù sao thì, có một số vẫn tiếp tục truy đuổi, cho nên khu vực này cũng không phải là tuyệt đối ngăn được chúng.
“Làm gì tiếp đây... cơ mà Doga này, cậu làm sao xuống được đây vậy?”
“.... Vâng. Lúc xuống, không bị tấn công.”
“Sao lại có thể.... À không, cũng đúng thật.”
Lũ Địa Long thờ ơ với kẻ địch tới từ bên trên, và nhạy cảm với kẻ địch tới từ bên dưới.
Mặc dù đã biết là như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên tôi được tận mắt chứng kiến hành vi này của chúng.
Chúng phản ứng rất là quá khích, như thể trước mặt chúng là một con gà trống không đội trời chung.
Tôi có nên dùng ma thuật có phạm vi rộng để đánh bay chúng không nhỉ.
Không, nếu mà đánh bay chúng thì chúng tôi sẽ bị chôn sống bởi đống đổ nát.
Thung lũng này vừa rộng vừa sâu. Địa Long có thể dễ dàng sử dụng ma thuật hệ đất. Cho dù tôi có tiêu diệt được mấy chục con thì cũng sẽ chẳng hề đáng kể.
Với cả tôi phải tiết kiệm ma lực để đến lúc còn chiến đấu với Kalman và Gal Farion nữa.
Mặt khác, nếu chúng tôi còn lề mề dưới này thì chúng có thể sẽ sớm biến những người tộc Supard thành những nạn nhân tiếp theo.
Hoặc nạn nhân tiếp theo không phải là tộc Supard, mà là người nào đó khác.
Chỗ của Zanoba là nơi dễ bị bọn chúng tìm đến nhất.
Có khả năng cậu ta đã bị chúng trừ khử rồi cũng không chừng.
Mặc dù rất là sốt ruột... nhưng tôi cần phải bình tĩnh. Kể cả có sốt ruột đi nữa thì cũng chẳng có ích gì.
Vậy nhưng, chúng tôi nên làm gì tiếp đây? Tôi đã dùng Thiên Lý Nhãn để nhìn bên trên rồi, nhưng tôi cũng chỉ toàn thấy lũ Địa Long đang tỏ ra đề phòng với chúng tôi ở bên dưới.
“Thử đi đến chỗ nào có ít Địa Long đi.”
“..... Vâng.”
Thế rồi, chúng tôi bắt đầu đi bộ.
Nhờ có nấm và rêu mà dưới chân chúng tôi khá là sáng.
Không chỉ những con Địa Long, mà cả những con côn trùng giống rết và xén tóc có kích thước bằng một người bình thường, cũng tấn công chúng tôi.
Có vẻ như, những con Địa Long sinh tồn bằng việc ăn những con côn trùng này.
Mới vừa nãy, tôi nhìn thấy có con Địa Long đang trèo trên tường và ngậm một con.
Đồng thời, tôi cũng được chứng kiến cảnh những con côn trùng bò đến ăn con Địa Long rơi từ trên cao xuống dường như là đã chết từ trước.
Ở bên dưới thì có thức ăn, còn ở bên trên thì hiếm khi có cái gì từ trên xuống.
Đã biết là như vậy rồi, thì tôi cũng có thể hiểu tại sao Địa Long lại chỉ để ý tới bên dưới.
Xem ra chỉ duy nhất mỗi mình nơi này là có chuỗi thức ăn độc đáo được hình thành.
“......”
Nhưng mà, trong khi còn đi bộ thì tôi bỗng nhiên nhận ra rằng.
“Đường bây giờ dễ đi thật.”
Đường đi ở dưới đáy thung lũng đã trở nên bằng phẳng đến không ngờ.
Có những chỗ ở trên đường thì bị chặn bởi những loại nấm và tảng đá to lớn rơi từ trên xuống.
Vậy nhưng, nhìn chung thì đường đi bằng phẳng rất là dễ đi. Cái cảm giác yên ổn đi bộ này, hình như tôi đã từng cảm thấy ở đâu đó.
“..... Vâng, Hàm Dưới Xích Long, cảm giác như vậy.”
“À~!”
Tôi vẫn còn nhớ cảm giác “ấm áp trong lồng ngực” đúng nghĩa và ký ức xấu về Orsted!
Nghĩ lại thì, cảm giác khi đó và bây giờ đúng là như nhau.
Hàm Trên Xích Long, Hàm Dưới Xích Long và Đại Lộ Thánh Kiếm. Bởi vì những tảng nấm và tảng đá rơi xuống mà tôi đã chưa xác định được ngay, nhưng cảm giác bây giờ rất giống hồi tôi đi qua những con đường đó.
“Vậy là, có ai đó đã mở đường ư....?”
Thế nhưng, ba cái nơi đó thì lại không có một con ma vật nào, mà nơi này lại có Địa Long. Có lẽ nào, có người đã dẫn những con Địa Long tới nơi này sau khi đã mở đường ở đây chăng....
À, khoan đã.
Nhớ không nhầm, thì Laplace là người đã dẫn những con rồng đến Đại lục Trung Ương.
Thế tức là, con đường này do Laplace mở à.
Tại sao hắn lại làm vậy.
“.......”
Làm sao mà tôi biết được.
Thay vì lo nghĩ đến chuyện này, tôi nên tập trung vào việc tìm ra chỗ nào đó để leo lên.
Không biết ở bên trên có chỗ nào mà lũ Địa Long không làm tổ được nhỉ.
Vừa nãy khi dùng Thiên Lý Nhãn để nhìn bên trên, thì tôi nhìn thấy có rất nhiều cái hang trên tường, khiến tôi không khỏi quan ngại về độ bền của bức tường.
Trông cứ như là những tòa nhà chọc trời được xây chen chít vào nhau không một kẽ hở vậy.
Cho dù không phải tất cả hang đều có Địa Long ở bên trong, nhưng như những gì chúng tôi mới vừa trải qua, số lượng những con Địa Long cũng không phải là ít.
Một, hoặc hai ngàn con.
Trong số chúng, đáng kể đến là những con trông như là có địa vị thấp sẽ di chuyển xuống thấp hơn để kiếm ăn. Mặc dù ở dưới đáy không có vẻ như là có đủ thứ cho Địa Long ăn, nhưng ở thế giới này thì cái chuyện số lượng thức ăn không đủ cho số lượng ma vật, nó là chuyện thường ngày rồi.
.... Hay là chúng tôi lợi dụng điều này để leo lên nhỉ.
Nhưng mà, lợi dụng điều này kiểu gì chứ.
Không ngờ là một khi đã rơi xuống đây rồi, thì việc leo lên lại khó khủng khiếp.
Thung Lũng Địa Long. Dù đã có người dặn là đừng để rơi xuống rồi, xem ra là tôi đã hơi bị xem thường cái nơi này....
“Rudeus.”
“Hử, chúng tới à?”
Ngay khi tôi chuẩn bị sẵn sàng đối phó với con côn trùng nào đó, thì Doga chỉ tay về hướng bên cạnh.
Hướng mà cậu ta chỉ, là bức tường.
Không, không phải vậy. Ở đằng sau những cây nấm mọc um tùm, là một cái hang.
Cái hang ở ngay đáy thung lũng này, nó chỉ là hơi hơi mở, thế nhưng nó cũng hơi khác so với những cái hang mà tôi mới thấy.
Bên trong, có cầu thang.
Cầu thang không phải đi lên, mà lại là đi xuống dưới.
“.....”
Tại sao mình lại phải xuống thấp hơn nữa chứ.
Tôi đã thoáng có cái suy nghĩ này.
“Ủa?”
Nhưng ngay sau đó, cánh tay của tôi tự nhiên cử động.
Cánh tay phải chỉ về hướng cái hang, như thể nó đang muốn tôi đi vào trong đó.
“Atofe-sama, trong đó có lối ra sao....?”
Phân thể của Atofe không đáp lại.
Thế nhưng, cái cánh tay không đeo tay giáp vẫn tiếp tục chỉ.
“..... Cũng phải nhỉ.”
Cho dù có tiếp tục đi bộ, thì cũng chưa chắc là sẽ tìm ra được chỗ có thể leo lên.
Thung lũng cũng không phải là bất tận. Chúng tôi cứ tiếp tục đi thẳng thì sẽ chỉ có nước đến đường cụt. Xong rồi quay đầu lại để tìm chỗ leo ở phía ngược lại thì sẽ càng tốn nhiều thời gian hơn.
Đã là như vậy, thì tại sao lại không thử lần mò những chỗ mà mình để mắt tới chứ.
“Hãy thử đi xuống đi.”
“Vâng.”
Doga gật đầu không chút do dự. Có lẽ khi nhìn thấy cầu thang, cậu ta đã nhận ra được điều gì đó.
Vậy nên, chúng tôi đã bắt đầu đi xuống cái cầu thang tối tăm ấy.
.
★★★
.
Sau khi đi xuống cầu thang, chúng tôi đã bắt gặp một tế đàn khổng lồ.
Tế đàn khổng lồ... tôi phải nói thế nào cho đúng nhỉ.
Nơi này là một hang động khổng lồ bị bao trùm bởi nấm và rêu. Bên trong có hai cái cột đã được chạm khắc, tựa như là để chống đỡ cho nơi này. Ở giữa chúng là một cái bệ trông gống như là được đục nên từ đá, và ở đằng sau cái bệ là một bức tranh trên tường được khắc rất là chi tiết tỉ mỉ.
Bức tranh trên tường, là rồng thì phải.
Hình ở trên tường trông có vẻ rất là rối, cộng với ở đây tối đen khó nhìn thấy gì được nữa.
Thế nhưng, tôi có cảm giác là mình có biết tới nó.
Ở đâu thế nhỉ..... a.
“Đây là di tích của Long tộc..... sao?”
Phải rồi. Di tích dịch chuyển. Cảm giác ở đây rất là giống.
Nói đúng hơn, thì cảm giác những cái hình được khắc ở đây rất là giống với cảm giác khi nhìn thấy những hình ở Thành Không Trung.
Nếu vậy thì, ở đây chắc hẳn là có ma pháp trận dịch chuyển.
Nhưng mà dù có đi nữa, thì tôi sẽ phải đánh liều một phen. Bởi vì tôi không biết mình sẽ được dịch chuyển đi đâu nữa. Mặc dù tôi có thể biết nơi bị dịch chuyển tới sẽ là bên trên mặt đất.
Không, chưa thể nào mà biết chắc được là vậy.
Tạm thời tôi có thể xác định được là nơi này không còn căn phòng nào khác ngoài chỗ có tế đàn này ra.
Với cả, cánh tay Atofe không chỉ về chỗ nào khác lạ.
Nó đang chỉ về phía bức tranh. Bên dưới bức tranh có một cái kệ nhỏ bằng đá.
Không, trông nó nhỏ là bởi bức tranh kia quá là to lớn, chứ bản thân nó thực chất không nhỏ.
Cánh tay Atofe, rõ ràng đang chỉ về nó.
“......”
Bỗng nhiên, trong đầu tôi hiển hiện khuôn mặt của Atofe.
Nghe theo lời Ma Vương đầu đất như cô ta liệu có ổn không vậy? Cảm giác bất an đã thoáng chốc trồi lên trong lòng.
Vậy nhưng, chân tôi vẫn bắt đầu đi.
Tôi đi đến đứng trước kệ đá mà cánh tay Atofe đã chỉ.
Có những cái bình được xếp bên trong.
Bình có độ trong suốt thấp, và miệng bình để mở.
Ngoài ra, bên trong kệ đá còn có quả cầu pha lê có độ trong suốt rất thấp được để cố định tại kệ đá.
“Chắc là không có rượu bên trong đâu nhỉ.”
Nghĩ vậy xong, tôi cầm thử một bình.
Thân bình được khắc hoa văn hình con rồng. Nếu Zanoba mà nhìn thấy thứ này, cậu ta thể nào cũng bắt đầu trình bày giá trị của nó cho xem. Tiện đây nói luôn, bên trong bình trống rỗng.
“.... Vậy, người muốn tôi làm gì với thứ này?”
Tôi hỏi cánh tay Atofe.
Nó không trả lời lại.
Nhưng thay vào đó, cánh tay Atofe vươn về phía trước.
Không phải vươn đến một cái bình nào, mà là cái quả cầu pha lê có độ trong suốt thấp.Thế rồi, một khi cánh tay đã để lên trên quả cầu pha lê, cánh tay lại do tôi kiểm soát lần nữa.
“......”
Thế này là sao chứ.
Nó đang muốn tôi làm gì vậy. Bình, quả cầu, và tế đàn. Cứ như kiểu là tôi đang chơi một trò RPG nào đó và rồi bỗng nhiên đến một màn giải đố nào đó vậy. Cho tôi gợi ý có được không.
“Rudeus, kia kìa.”
Bỗng nhiên, Doga ở đằng sau chỉ tay về phía bên trên đầu tôi.
Khi thử nhìn lên trên, thì tôi thấy trên cái cột khổng lồ chống đỡ tế đàn, đang tỏa ánh sáng màu xanh dương.
Không, không phải.
Bản thân cái cột không tỏa sáng, mà là thứ gì đó tỏa ánh sáng màu xanh dương đang thoát ra khỏi bên trên cái cột.
Thế rồi, nó rơi xuống trong nháy mắt, và đọng lại ở trên một thứ giống cái khay dưới tế đàn.
Xem ra cái quả cầu pha lê này── hay nói đúng hơn, cả cái tế đàn là một ma đạo cụ.
Ma đạo cụ tiết ra nước màu xanh dương.
Cơ mà, cái ánh sáng này làm tôi liên tưởng đến nấm và rêu mọc ở xung quanh.
“Vậy, nước này có tác dụng gì vậy?”
Nó muốn tôi uống nó sao.
Màu này được cho là không tốt cho cơ thể....
Mà không, xét đến việc ở đây được xếp những cái bình, thì nghĩa là loại nước này có thể được đem sử dụng ở nơi khác.
Chẳng hạn như là đổ thứ nước này vào trong bình, rồi thì đổ nó vào một thiết bị ở đâu đó, thiết bị ấy sẽ hoạt động và mở ra một cánh cửa dẫn đến một thanh kiếm huyền thoại. Vậy nhưng tôi không cần tới thanh kiếm nào cả.
“Là đây, phải không?”
Doga đang chỉ tay về phía bức tranh.
Cái bức tranh trên tường có kích thước khổng lồ.
Hiện tôi đã có thể nhìn thấy bức tranh này nó miêu tả người và Địa Long. Xem ra là một khi có người nào đó chạm vào quả cầu pha lê kích hoạt ma đạo cụ, thì thứ nước màu xanh dương cũng sẽ chảy vào trong tranh, và ánh sáng màu xanh dương sẽ làm cho toàn cảnh của bức tranh được hiện rõ.
Bức tranh trên tường đang hiển thị dòng chảy của nước màu xanh dương.
Ở bên trên bức tranh là hình tế đàn, và từ hình tế đàn thứ nước màu xanh dương chảy xuống cái bình mà người nào đó đang cầm.
Thế rồi, người cầm bình rải nước vào những người xung quanh. Những người bị ướt sẽ cầm kiếm hoặc cây thương để tấn công bất ngờ những sinh vật giống Địa Long từ đằng sau.
Dựa vào đó, thì thứ nước này có hiệu quả trong việc săn Địa Long ư.
Tôi cũng nhìn thấy chữ được viết ở bên cạnh bức tranh, nhưng tôi lại không thể đọc được nó viết gì.
Trông nó hơi khác so với chữ viết của Long tộc.
“À, nhưng mà....”
Và rồi, tôi tự nhiên nhận ra rằng.
Những con Địa Long ngại xuống đến đáy thung lũng.
Rêu, nấm và nước đều màu xanh dương.
Có lẽ trước kia, đã từng có những người sống ở đây chăng. Bọn họ đã sử dụng thứ nước màu xanh dương này để xua đi những con Địa Long. Địa Long ghét thành phần nào đó chứa trong nước màu xanh dương, và cả nấm với rêu màu xanh dương đều chứa thành phần ấy.
Với cả dựa vào bức tranh, thì người ta tấn công Địa Long từ đằng sau, thậm chí là từ dưới nghiêng lên.
Từ dưới nghiêng lên, hướng mà lũ Địa Long rất nhạy cảm.
.... Chẳng lẽ nào, bọn chúng không nhìn thấy được.
Địa Long không thể nhìn thấy những thứ phát ra ánh sáng xanh dương này.
Thế nên chúng rất ít khi xuống dưới. Vậy là chỉ việc đổ nó lên khắp người là chúng tôi sẽ vô hình trong mắt lũ Địa Long chăng?
“..... Cậu muốn thử không?”
Tôi quay đầu lại và hỏi luôn Doga.
Mà không giải thích gì.
“Vâng.”
Nhưng Doga vẫn gật đầu như thể việc này là lẽ dĩ nhiên.
.
★★★
.
Một lúc sau, chúng tôi đã lên đến trên cùng của thung lũng.
Chúng tôi đã thoát được khỏi Thung Lũng Địa Long.
“Hà~, không khí thật là dễ chịu...”
Sau khi ra khỏi hang, chúng tôi đã đổ đều thứ nước này lên người.
Thế rồi, tôi tạo ra thang máy bằng ma thuật hệ đất và nó từ từ nâng chúng tôi lên.
Bởi vì lo sợ bị phát hiện khi đi lên quá nhanh, nên tôi chỉ dám từ từ đi lên.
Quả nhiên trúng phóc.
Lũ Địa Long khi nhìn thấy chúng tôi tỏa sáng xanh dương, đã không có phản ứng gì cả.
Hoặc là không nhìn thấy được qua lớp nước, hoặc là chúng không còn coi chúng tôi là thức ăn nữa.
Chúng cứ chỉ bám chặt vào tường đá, sát người nhau và ở yên một chỗ mà không nhúc nhích gì.
Và rồi, một giờ sau.
Chúng tôi đã nhìn thấy bầu trời đêm sau khi cứ từ từ đi lên.
Xem ra là trời đã tối. Chúng tôi vừa đặt chân lên rìa thung lũng, vừa không khỏi cảm động trước ánh sáng đến từ mặt trăng.
“Đã lên được rồi.”
“Vâng!”
Tôi vỗ vào lưng Doga, và cậu ta vui mừng gật đầu.
Mặc dù chỉ tốn một chút công sức, nhưng chúng tôi vẫn có thể thoát được.
Tôi phải mau chóng trở về làng Supard và kể cho mọi người biết về hai cái tên đó thôi.