Tại thành phố thứ hai Irell.
Bên trong quán rượu nằm ở một góc của thành phố lớn thứ hai thuộc Vương quốc Biheiril.
Shandor von Grandeur đang uống rượu cùng với một thiếu niên.
“....... Tên ma tộc mặt khỉ đã đi từ thành phố thứ hai Irell đến thủ đô của Biheiril, thế rồi tự nhiên bặt vô âm tín phải không?”
“Phải, bởi vì hắn có diện mạo tương đối là đặc thù, cho nên tôi không có lầm vào đâu được.”
“Sau đó thì sao?”
“Tôi cũng chịu luôn.... Nhưng chớ hiểu lầm. Tôi thật sự không biết sau đó thì hắn đã thế nào nữa. Theo như phán đoán của tôi, thì hắn đã biết có người đang đuổi theo hắn, cho nên hắn đã khéo léo mai danh ẩn tích.”
Người cung cấp thông tin ở trước mặt Shandor, là một thiếu niên trẻ tuổi.
Thế nhưng, thiếu niên này lại biết nhiều tin đồn hơn bất cứ một ai ở đất nước này.
Vẻ bề ngoài có lẽ không phản ánh đúng tuổi thật của cậu ta, hoặc cũng có thể bản thân cậu ta vốn không phải là người cung cấp thông tin, mà chỉ là quân cờ của một ai đó.
“Phải rồi ông chú, tôi có thông tin thú vị này nhưng sẽ phải cần thêm phí, liệu ông chú có muốn nghe không?”
Thiếu niên bỗng dưng nói vậy, và Shandor sau khi nghe được thì đã lấy ra một đồng bạc từ trong túi ngực của mình, rồi đặt nó xuống trước mặt cậu ta.
Thiếu niên lập tức cầm lấy đồng bạc và cho vào trong túi ngực của mình.
“Ông chú đã nghe đến câu chuyện ác ma trong rừng chưa?”
“Ác ma trong rừng?”
“Phải, chính là ác ma trong khu rừng đó. Theo như tôi được biết thì đấy là tộc Supard. Bởi vì có những mạo hiểm giả mới tới đất nước này đã chọc giận chúng, khiến cho cả một ngôi làng bị chúng thảm sát.”
“Hồ, chủng tộc đang sống ở đó có vẻ là những kẻ xấu xa đấy nhỉ.”
“Ngoài ra không lâu nữa thì phía chính quyền sẽ phái đi một đội quân chinh phạt. Vậy nhưng ác ma trong rừng lại biết sai khiến những con dã thú trong suốt để tấn công kẻ địch của chúng, thiệt hại không biết là sẽ nghiêm trọng tới cỡ nào đây....”
Những gì mà thiếu niên nói sau đó, là cái lời đồn này như đã được tô vẽ thêm.
Mặc dù không có bằng chứng xác thực nào, nhưng cậu ta có thể khẳng định là có ai đó đã cố tình lan truyền tin đồn này.
Người đó là ai, thì hiển nhiên chính là Gisu.
“Thế nên là, trong lúc đất nước còn đang tập hợp lực lượng cho đội quân chinh phạt, thì cái tên ma tộc mặt khỉ mà ngài đang truy tìm, có thể đang ẩn náu ở trong đó đấy.”
“Thì ra là thế. Thông tin của cậu rất có ích, cảm ơn nhiều.”
Shandor trả thêm một đồng xu cho người cung cấp thông tin, rồi thì rời khỏi quán rượu.
Hiện tại đã là ban đêm.
Mặc dù quán rượu yên tĩnh nằm ở vị trí xa chốn đông người, nhưng từ đây vẫn có thể nghe thấy được tiếng ồn ào đến từ đâu đó.
“Giá như mình có thể sớm truyền đạt được những thông tin này đến Rudeus-dono.... Nhưng giờ thì đã trễ rồi.”
Lẩm bẩm như vậy xong, Shandor biến mất vào trong màn đêm tối.
Theo như dự định, thì ngày hôm nay Rudeus sẽ bắt đầu dẫn theo hai người binh lính trở về thủ đô.
Thế rồi, cậu sẽ gặp Shandor ở thành phố thứ hai và đi thẳng đến thủ đô của Biheiril để tiến hành thương lượng.
Vậy nhưng, Rudeus đã không trở lại đây ngay cả khi mặt trời đã lặn.
Chỉ như vậy, Shandor cũng không nghĩ là có chuyện gì to tác.
Dựa theo bản tính của Rudeus, người này cho rằng cậu rất có thể là đã hết mực khen ngợi tộc Supard trước mặt hai người binh lính đó, dẫn đến việc cậu đến trễ.
“Tạm thời hãy cứ báo cáo với Long Thần-dono vậy.”
Shandor quyết định trở về phòng của mình để truyền đạt lại những thông tin mà mình đã thu thập được.
Trong căn phòng của người này đã được bố trí sẵn tấm bảng đá liên lạc. Chỉ cần sử dụng nó để liên lạc với đầu bên kia, người này có thể sẽ tìm hiểu được lý do tại sao mà lời đồn kia lại đang được lan truyền, cùng với việc Rudeus đến trễ.
(Ôi chà, bây giờ làm việc gì cũng tiện lợi cả, đúng là sức mạnh của Long Thần có khác.”
Trong khi đang nghĩ như vậy, Shandor nhìn về chỗ đã được bố trí tấm bảng đá liên lạc.
“Ủa?”
Ngày hôm trước Rudeus sử dụng, thì nó vẫn còn phát ra ánh sáng màu xanh dương.
Thế nhưng bây giờ, trông nó không khác gì một tảng đá bình thường.
“..... Chẳng lẽ là đã hỏng rồi?”
Khi Shandor thử gõ qua vào tấm bảng đá liên lạc, thì cái chỗ bị gõ tự nhiên vỡ nát.
“Ấy chết.....!”
Lỡ làm vỡ mất rồi! Shandor cho rằng là vậy, nhưng từ lúc quay trở lại đây thì tấm bảng đá vốn đã mất đi ánh sáng, vậy nên người này cho rằng vốn dĩ ngay từ đầu nó đã dễ vỡ.
“Cơ mà, thế này thì rắc rối rồi....”
Bản thân Shandor có thừa tự tin trong việc sử dụng ma đạo cụ. Từ trước tới nay, người này đã sử dụng không biết bao nhiêu là ma đạo cụ. Thế nhưng, cùng với đó người này cũng đã làm hỏng không biết bao nhiêu là ma đạo cụ.
Với cả, Shandor không hề tự tin trong việc có thể sửa chữa ma đạo cụ.
“Hừm.”
Đã không sửa được, thì cũng không thể xác nhận được thông tin.
Shandor đã cảm thấy bối rối trong vài giây.
“Hãy trở về vậy.”
Shandor đã quyết định như vậy.
Chưa kể đến người nào khác, nhưng người này biết rằng vào những lúc như bây giờ mà không có ai đi lại cùng với mình, thì sẽ chẳng có chuyện gì hay xảy ra cả.
Cho nên người này đã đi đến nơi đã được bố trí sẵn ma pháp trận.
Vậy nhưng,
“......”
Ma pháp trận đã được bố trí ở trong tầng hầm của một căn nhà trong thành phố, đã mất đi ánh sáng.
Ngay lập tức, Shandor tăng cường cảnh giác của mình.
Ma đạo cụ dùng để liên lạc đã bị hỏng, và ma pháp trận dùng để dịch chuyển đã không còn sử dụng được nữa.
Shandor đã từng trải qua biết bao cuộc chiến, hiểu ngay được rằng mình đã rơi vào một cái bẫy.
Hơn nữa, nơi mà người này đang đứng cũng có thể gọi là một ngõ cụt. Tầng hầm chật hẹp này không có một chỗ nào để mà trốn thoát cả.
Một nơi rất hoàn hảo để phục kích.
Dựa vào kinh nghiệm trước kia của mình, Shandor tin rằng khả năng kẻ địch sẽ cho nổ tung tầng trên để chôn sống mình rất dễ xảy ra... Nhưng mà khi nghĩ lại thì, nếu kẻ địch muốn chôn sống mình thì chúng đáng lẽ đã phải cho nổ tung ngay từ sớm.
Vậy có nghĩa là, kẻ địch muốn đích thân xử lý người này.
“Còn chờ gì nữa, sao không lộ diện đi?”
Shandor hướng về phía cửa tầng hầm mà nói vậy.
Nơi này vừa tối tăm lại vừa là một không gian kín, kẻ địch chắc hẳn là đang chờ ở lối ra, đợi cho đến khi người này hoảng loạn chạy ra thì sẽ tung một đòn kết liễu.
Người này đã thừa biết cái kiểu phục kích này.
“Ta biết là ngươi đang đợi ta rồi đó.”
Vậy nên, Shandor đã cố làm ra vẻ ta đây biết thừa, và chĩa cây gậy vũ khí của mình về phía lối ra.
Mặc dù không cảm nhận được là có ai đó đang ở ngoài đó, nhưng người này cho rằng kẻ địch đã biết mà phục kích mình, thì chúng chắc hẳn cũng biết che giấu sự hiện diện của bản thân.
“.....”
Không có phản hồi gì.
Ngay cả khi âm mưu đã bị bại lộ, Shandor cho rằng kẻ địch đúng là ngu xuẩn.
“Hừ.”
Shandor khì cười bằng mũi và nhẹ nhàng bước đi từng bước một như là đang tản bộ.
Vậy nhưng, cách bước đi của người này khiến cho những ai có con mắt nhìn sẽ phải cảm thấy rùng mình. Thực sự không có chút sơ hở nào.
Cứ như vậy, Shandor đã bước ra khỏi tầng hầm. Để đề phòng có kẻ tấn công, người này đã vừa nhìn ngó xung quanh vừa chuẩn bị tinh thần để đối phó với những đòn tấn công bất ngờ đến từ kẻ địch.
Thế rồi, người này đã đi ra khỏi nhà.
Ở bên ngoài hiện đang..... không hề có một đám chiến sĩ nào đang chờ đợi cả. Không một ai.
Nhìn thấy Shandor cầm cây gậy bước ra ngoài, những người đi đường bắt đầu tỏ ra khó hiểu.
Shandor vẫn giữ nguyên trạng thái trước đó, và đi bộ trên đường.
Mặc dù hai tay vẫn đang cầm cây gậy, hành vi phải nói là đáng khả nghi, khiến cho những người trên đường không khỏi xì xào bàn tán, nhưng Shandor cũng không hề để tâm tới.
Sau đó, người này đã đi ra khỏi thành phố bằng cổng ra vào của thành phố.
Những người gác cổng khi nhìn thấy hành vi đáng ngờ này, đã không gọi dừng lại.
Nếu như Shandor mà từ ngoài đi vào trong thành phố, thì những người gác cổng sẽ có nghĩa vụ ngăn chặn người này, thế nhưng nếu từ trong ra ngoài thì sẽ không có việc gì phải gọi dừng lại.
Shandor vậy là đã bình an ra khỏi thành phố.
Đến đây rồi, Shandor vẫn chưa buông bỏ tư thế phòng bị.
Chỉ đến khi bức tường của thành phố đã nằm ngoài tầm nhìn của mình và bản thân đã đặt chân đến một vùng đồng bằng hoang vắng có tầm nhìn thông thoáng, Shandor mới buông bỏ tư thế phòng bị.
Ngay lập tức, người này bắt đầu chạy.
Đích đến là ngôi làng của tộc Supard.
Nhất định là có cái gì đó bất thường. Nhận thấy bản thân mình không bị tấn công bởi cái gì đó bất thường, Shandor cho rằng nếu đã không phải mình thì là người nào đó khác.
“..... Làm cứ tưởng là có mai phục.”
Nhớ lại những gì mà mình đã nói ở trong tầng hầm, người này đã không khỏi đỏ mặt đôi chút.
.
★★★
.
Shandor đã trở về khu rừng của tộc Supard.
Trên đường đi, người này đã không dừng chân tại một thị trấn, thành phố hay là ngôi làng nào. Mặc dù không bị phục kích ở nơi đã bố trí sẵn ma pháp trận, nhưng người này vẫn chuẩn bị tinh thần có thể bị phục kích ở những chỗ khác.
Tuy rằng vẫn không rõ là bởi bản thân đã hành động có hiệu quả, hay là bởi ngay từ đầu vốn không có kẻ địch nào mai phục, nhưng dù sao thì Shandor đã không gặp phải trở ngại nào.
Người này đi xuyên qua khu rừng và rồi đến trước một thung lũng.
Ngay khi đang chuẩn bị vượt qua cái thung lũng có độ sâu đáng sợ ấy, Shandor bỗng cảm thấy có gì đó không đúng.
“Cây cầu sao lại.....?”
Cây cầu đá được Rudeus tạo ra từ lần trước, nay phần giữa đã sụp đổ.
Mặc dù trông thì có vẻ như là vững chắc, nhưng cây cầu đá dù sao cũng được tạo ra bằng ma thuật. Tuy rằng bản thân Shandor không hiểu rõ cho lắm về ma thuật, nhưng người này có thể hiểu là thứ được tạo ra để dùng ngay, thì sẽ rất dễ bị hỏng.
Cho nên chuyện cây cầu đá này có chỗ sụp đổ cũng không có gì là lạ.
Điều khiến cho Shandor phải để mắt tới, là ở đầu cây cầu cũ gần với cây cầu đá. Có một thứ rơi ở gần đó.
Một cái vỏ kiếm.
Nếu như nhớ không nhầm, thứ này vốn là của những binh lính thông thường thuộc Vương quốc Biheiril.
“..... Tại sao nó lại rơi ở đây?”
Shandor lại tăng cường cảnh giác một lần nữa.
Người này hiểu ra được rằng cái cảm giác có gì đó không đúng, nhất định không phải là do mình đã tưởng tượng ra. Mặc dù thi thoảng có những lúc nghĩ nhiều dẫn đến ngộ nhận, nhưng lần này thì có thể chắc chắn là đúng.
Sau khi đã xác nhận là không có ai đang ở gần cây cầu, Shandor bắt đầu đi qua cây cầu cũ một cách chậm rãi.
Trên đường đi, người này bỗng phát hiện ra những thứ quen thuộc.
Những vết đen dính ở trên cầu. Chúng là những vết máu đã khô. Mặc dù không biết là máu của ai, nhưng dựa vào màu sắc thì rất có thể đây là máu của một người nhân tộc.
Xem chừng là chúng đã bắn tới đây từ cái cây cầu đá đằng kia.
Dựa vào việc cây cầu đá có chỗ sụp đổ, và vỏ kiếm rơi ở đầu cây cầu cũ. Shandor có thể suy ra được rằng,
“Rudeus-dono và những người lính kia, đã bị tấn công trên cầu ư?”
Với suy nghĩ này trong đầu, Shandor đã lập tức chạy.
Người này nhanh chóng đi qua cây cầu cũ và tới bờ bên kia.
Mặc dù đã lo là sẽ bị chặn cả đằng trước đằng sau trong khi đi qua cây cầu, nhưng rốt cuộc khi đã tới bờ bên kia rồi thì chẳng có một kẻ nào xuất hiện cả.
Trong vài giây Shandor đã đứng ở gần cầu, giơ cao cây gậy và cảnh giác xung quanh mình, một khi đã chắc chắn là không có gì bất thường, người này tiếp tục chạy.
‘Nhất định là có chuyện gì đó đã xảy ra ở đây, nhưng mình chưa có đủ thông tin để đưa ra kết luận.’
Với suy nghĩ này trong đầu, Shandor vội vàng chạy đến ngôi làng của tộc Supard.
.
.
Khi đến gần ngôi làng của tộc Supard, Shandor đã tiến hành do thám trước tiên.
Người này đã quan sát ngôi làng từ đằng xa để kiểm tra xem có kẻ nào đã chiếm lĩnh ngôi làng hay chưa.
.... Ngay khi vừa mới làm vậy, thì những chiến sĩ tộc Supard khi đi ra ngoài ngôi làng đã phát hiện ra Shandor, và một khi đã xác nhận là ngôi làng đang an toàn, Shandor liền chạy vào trong làng.
“Ruijerd-dono!”
Và như thế, Shandor đã chọn đi đến chỗ của người chiến sĩ mà mình tin tưởng nhất, mặc dù người chiến sĩ vẫn còn đang dưỡng bệnh.
“Sao vậy?”
Ruijerd lúc này còn đang dùng bữa cùng với người em gái của Rudeus là Norn, nhưng ngay khi nhìn thấy Shandor vội vã chạy tới, anh ta đã lập tức đứng dậy và đặt câu hỏi đó.
Chỉ có người anh hùng dày dặn kinh nghiệm thực chiến mới có thể chuyển đổi tâm thế chóng vánh đến như vậy. Shandor đã không khỏi cảm thấy thán phục, và đồng thời cũng hỏi rằng.
“Rudeus-dono đâu rồi?”
“Em ấy đã rời khỏi làng để dẫn những người lính kia trở về.”
Shandor ngay lập tức hiểu ra được điều gì đó.
“Rất có thể cậu ấy đã bị kẻ nào đó tấn công ở thành phố thứ hai, hoặc ở Làng Thung Lũng Địa Long, hoặc là trên cây cầu! Chúng ta cần triển khai một đội tìm kiếm!”
“Đã hiểu!”
Ruijerd cầm lấy cây thương của mình và chạy ra khỏi nhà.
“Ể...... Ể~......?”
Nhận thấy Norn đang tỏ ra kinh ngạc và bàng hoàng vì vẫn chưa hiểu được hết chuyện gì đang diễn ra. Shandor đã nhẹ nhàng mỉm cười và nói rằng.
“Norn-dono xin hãy đừng lo. Anh trai của tiểu thư là cánh tay phải của Long Thần, cậu ấy sẽ không dễ gì bị người khác đánh bại đâu. Nhất định là cậu ấy đã sống sót sau khi bị tấn công, và hiện tại đang ẩn náu ở một nơi nào đó. Cậu ấy rồi sẽ được chúng tôi giải cứu thôi!”
“Ể, à, dạ vâng ạ.”
Sau khi trấn an Norn đang hoang mang như vậy xong, Shandor đi đến hội trường của làng.
Thế rồi, nhờ có tác phong nhanh nhẹn của mình, mà Ruijerd đã tập hợp được 5 người chiến sĩ khác.
“Xuất phát thôi.”
“Chúng ta đi nào.”
Cũng như là Norn, những người chiến sĩ kia cũng đang tỏ ra hoang mang.
Vậy nhưng, họ vẫn quyết định đi theo Shandor mà không có lấy một lời than phiền nào. Quả đúng là những người được mệnh danh là chiến sĩ.
.
.
Bọn họ đang chạy xuyên qua khu rừng.
Mặc dù trên đường có đụng độ phải những con Sói Trong Suốt, nhưng những người chiến sĩ tộc Supard đã không hề gặp phải vất vả nào, họ dễ dàng đánh lui bọn chúng như phủi những cành cây nhỏ trên đường và tiếp tục chạy thẳng.
Và không lâu sau, họ đã đi đến thung lũng.
Trước mặt họ là cây cầu đá đã được Rudeus tạo ra.
Ruijerd đã cau mày khi nhìn thấy cây cầu đó.
“Ở kia có dấu hiệu của một cuộc chiến. Với cả cây cầu có chỗ bị sụp đổ nữa.”
Chỉ vừa mới nhìn thôi mà đã hiểu ngay được như vậy, Shandor lại một lần nữa không khỏi thán phục trước người anh hùng dày dặn kinh nghiệm thực chiến này. Thế rồi Ruijerd bỗng trợn trừng mắt và chạy đến giữa cây cầu đá.
Trên cây cầu này cũng có dính vết máu, tương tự như cái vết mà Shandor đã nhìn thấy trên cây cầu cũ.
“Đây là máu của Rudeus.”
“Nghĩa là, cậu ấy đã bị tấn công ở đây sao?”
Ruijerd không trả lời lại câu hỏi, mà chỉ lẳng lặng đi đến phía bên kia của cây cầu, hướng về phía Làng Thung Lũng Địa Long.
Một khi đã gần đến đầu bên kia của cây cầu, Ruijerd quỳ một chân xuống và nhìn chăm chú vào mặt đất.
“Ở đây không có dấu chân của Rudeus.”
Nghe thấy vậy, Shandor đã theo lẽ tự nhiên nhìn về phía thung lũng.
Ba người đã đi trên cây cầu đá được nửa đoạn thì bị tấn công, nhưng ở gần đầu bên kia của cây cầu thì chỉ có duy nhất hai dấu chân, và không có dấu chân nào là của Rudeus.
Như vậy nghĩa là.....
“Hoặc là đã bị giết, hoặc là đã rơi khỏi cầu ư.”
“......”
Cái biểu cảm nghiêm trọng này của Ruijerd cho thấy rằng, rất có thể rơi vào một trong hai khả năng trên.
“......
Cho dù Rudeus đã vượt qua khỏi cửa tử, thì ở dưới đáy vực vẫn còn đang có đầy rẫy những con Địa Long. Kể cả cậu ta có là một ma thuật sư tài ba tới cỡ nào đi nữa, thì cái việc tự mình trèo lên được đây gần như là một điều không thể.
Trong khi Shandor còn đang băn khoăn không biết phải làm gì tiếp, Ruijerd bỗng nhiên ngồi xuống ở gần vách đá, và rồi bắt đầu đưa chân xuống.
“Anh đang định làm cái gì vậy?”
“Ta đã quyết định rồi.”
“..... Tôi hiểu những gì mà anh đang cảm thấy lúc này, thế nhưng cho dù tất cả chúng ta có cùng đi xuống dưới đáy, thì cũng không thể nào tất cả sẽ toàn mạng leo trở về đây được.”
Cho dù người anh hùng có dày dặn kinh nghiệm thực chiến tới cỡ nào, thì ở dưới đáy thung lũng là tổ của những con Địa Long. Tai họa nhất định sẽ xảy ra. Và mất mạng sẽ là một điều không tránh khỏi.
“Thế vậy ta phải làm sao!”
“.....”
Nghe thấy Ruijerd giận dữ quát to, Shandor bắt đầu tập trung suy nghĩ. Tình hình lúc này quả thật đang rất là gay go.
Vốn dĩ, ngay từ đầu vẫn chưa thể khẳng định chắc được là Rudeus đã rơi xuống đáy vực.
Khả năng cậu ta đã được hai người kia mang theo trở về Làng Thung Lũng Địa Long, cũng chưa thể nào loại trừ được.
Tuy rằng khả năng này rất là thấp.
“...... A.”
Thế rồi, Shandor bỗng nhớ ra được chuyện gì đó.
Để có biện pháp ứng phó với những trường hợp như lúc này, mà công tác chuẩn bị đã được thực hiện từ trước.
“Có bao nhiêu dấu chân trước khi chúng ta tới cây cầu này?”
Nghe thấy câu hỏi này, Ruijerd đã nhìn Shandor bằng ánh mắt tức giận như thể muốn hỏi [Tại sao lại đi hỏi cái câu đó], nhưng rồi thì anh ta cũng đáp lại.
“Có bốn.”
Nghe thấy vậy, Shandor bắt đầu nhìn ngó xung quanh.
Khu rừng vẫn không có gì thay đổi.
Không có cây nào đã đổ xuống, và không có chỗ đất nào đã bị đào lên. Khu rừng vẫn đang mang cái phong cảnh êm đềm vốn có của nó.
Sau khi đã biết là như vậy, Shandor bắt đầu chạy. Nơi mà người này đang chạy đến là phía bên kia của cây cầu, hướng về phía làng của tộc Supard.
Shandor nhìn chằm chằm vào mặt đất ở đó, và rồi phát hiện ra một dấu chân.
Dấu chân này có kích cỡ to hơn một người đàn ông bình thường, và mặc dù dấu chân trông rất đặc trưng, nhưng Shandor có thể khẳng định nó là do một người nhân tộc để lại.
Hiểu được là như vậy, Shandor quay lại nhìn Ruijerd.
“Xin phép được hỏi lại, có phải chỉ có duy nhất mỗi mình vết máu của Rudeus-dono thôi, đúng không?”
“Ừ.”
“Thế thì, cậu ấy không có sao cả.”
Shandor đã đưa ra kết luận này.
“Cái gì?”
“Tạm thời chúng ta hãy mặc kệ Rudeus-dono, dù sao kẻ địch có thể sẽ sớm quay trở lại đây.”
Ngay khi Shandor đã nói ra cái lời này xong, Ruijerd liền nắm chặt lấy cổ áo của người này.
“Ngươi muốn bỏ mặc Rudeus đến chết hả?”
“Ý tôi không phải vậy.”
Shandor thẳng thừng đáp lại.
“Tôi xin cam đoan với anh. Rudeus-dono nhất định sẽ trở về được đây.”
Câu nói đầy tự tin này của Shandor có sức thuyết phục đến kỳ lạ, mặc dù vẫn còn cảm thấy hoang mang, nhưng rồi Ruijerd cũng dần buông lỏng bàn tay của mình.