Mushoku Tensei - Isekai Ittara Honki Dasu

chương 4: làng của tộc supard

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đây là chương tiếp diễn nội dung từ [Web Novel Chapter 241: Người vẫn đang tìm kiếm] của Volume 23.

Phần 1:

Ngôi làng trông rất tương đồng với làng Migurd.

Cả ngôi làng được bao quanh bởi lớp hàng rào có chiều cao lên tới 2 mét, và bên trong lớp hàng rào là những căn nhà gỗ nhỏ đơn sơ đã được xây theo thành hàng.

Ở gần căn nhà gỗ là cánh đồng không quá là lớn.

Hoa màu ở đây hoàn toàn khác so với của Migurd, và có lẽ bởi vì đất giàu dinh dưỡng, nên ở đây trồng nhiều loại rau quả khác nhau.

Ngoài ra, đằng sau căn nhà gỗ là con thú đang bị làm thịt.

Con thú đó có bốn chân và bộ lông trăng trắng. Đồng thời cũng chính là chân tướng của Ác Ma Vô Hình.

Xem chừng là sau khi đã chết được một lúc thì sự trong suốt của những con thú đấy sẽ bị giải trừ, và cái con mới vừa nãy tấn công chúng tôi cũng đã hiện màu sau một lát.

Tên của chúng có vẻ như là [Sói Trong Suốt].

Bản chất chúng thế nào, thì tên là như thế.

Ở giữa ngôi làng là một con suối, và ở gần con suôi có một nhóm người đang chuẩn bị bữa ăn trong một cái nồi lớn.

Quả nhiên là, văn hóa ở đây có sự tương đồng với tộc Migurd.

Thế nhưng, chỉ có duy nhất một điều khác biệt.

Người dân của ngôi làng Migurd thì toàn là những người giống học sinh trung học với tóc màu xanh dương... Còn ở đây, thì toàn là những người có tóc màu xanh lục và trên trán có dính viên ngọc màu đỏ.

Không nhầm vào đâu được, họ là người tộc Supard.

Tất cả người dân ở đây.

Với cả, tôi cũng phát hiện ra được một sự thật đáng kinh ngạc. Rằng là ngoài cái việc người tộc Supard ở đây có tóc màu xanh lục và trên trán có viên ngọc màu đỏ ra thì họ còn có.. vẻ ngoài đẹp.

Tất cả bọn họ, không có một ngoại lệ nào, đều sở hữu vẻ ngoài đẹp.

Không, tôi biết so với tiêu chuẩn ở thế giới này, thì khuôn mặt nào toát ra được phần mạnh mẽ thì mới được coi là có vẻ ngoài đẹp.

Nhưng phải nói rằng là, họ đúng là đẹp.

Tất nhiên là, không phải ai cũng đều có cái kiểu là mỹ nam mỹ nữ mảnh mai, chỉ là tất cả bọn họ đều có nét mặt đoan chính.

Như là cô bé ở đằng kia có mái tóc ngắn rất là đáng yêu.

Cô bé có dáng người thon thả, không cao nhưng lại có cơ bắp ở vùng vai, với cả đôi mắt có thần thái mạnh mẽ, và cỡ ngực tương đối lớn, như là sự kết hợp hoàn hảo giữa của Eris và Sylphy....

Không, không phải đâu, tôi không có phải có ý ngoại tình, tôi chỉ là đang đánh giá khách quan mà thôi.

Một ngôi làng toàn là trai đẹp với gái đẹp thế này. Thật là Ác Ma quá đi.

Người trong rừng đúng là Ác Ma mà. Không thể chối cãi vào đâu được!

“Ngôi làng thật đáng sợ.”

“.....Đúng.”

Nghe thấy tôi lẩm bẩm vậy, Doga đồng tình với tôi bằng một từ đơn giản.

Kể từ khi nãy, Doga đã co rúm người núp ở đằng sau lưng tôi. Cậu ta xem ra là đang sợ người tộc Supard. Vốn xuất thân ở Vương quốc Asura, thì trong quá trình lớn lên cậu ta ắt hẳn là đã được nghe nhiều lần câu chuyện người tộc Supard là những ác ma.

Tôi thì cũng muốn phủ nhận cái điều này, nhưng mà...

Tộc Supard nhìn chung không phải là tộc người xấu, nhưng còn những người dân ở đây có chào đón chúng tôi hay không thì lại là chuyện khác.

Tạm thời hãy chưa nói lời gì đó để trấn an cậu ta vậy.

“Vậy là, anh định dẫn chúng ta đến đâu?”

Shandor thì lại không quá sợ.

Có lẽ vì xuất thân từ khu vực tranh chấp, nên anh ta đã không được nghe kể nhiều về truyện cổ tích tộc Supard. Với cả, ngược lại anh ta lại đang tỏ ra có vẻ hào hứng với số lượng lớn người tộc Supard ở đây.

“Chẳng phải ta vừa mới nói là sẽ dẫn đến nơi của Ruijerd sao?”

“Đâu phải lúc nào đích đến, cũng là nơi mà khách người ta muốn đến.”

“... Thế vậy, theo hình thức, thì là mấy người sẽ đến gặp trưởng làng trước?”

“Nếu mà theo hình thức ấy, thì đáng lẽ anh phải dẫn bọn ta đến một nhà giam nào đó cơ... Nhưng xem ra anh không có coi bọn ta là những kẻ nguy hiểm.”

Cái vị chiến sĩ người tộc Supard này đã chỉ nói một câu là [Theo ta] và rồi cứ vậy đi.

Chúng tôi làm theo cái lời ấy, và được dẫn tới ngôi làng này.

Trên đường đi, chúng tôi đã không nói một câu gì với nhau.

“Nói gì thì nói, người trong làng có vẻ thiếu sức sống.”

Nghe Shandor nói vậy, tôi mới thấy những người tộc Supard ở đây đúng là trông thiếu sức sống.

Tất cả bọn họ đều xanh xao vì lý do nào đó, và có một số người ho khan trong quá trình chuẩn bị thức ăn.

Nhưng bọn trẻ thì ngược lại, trông chúng lại tràn đầy sức sống. Tôi có thể thấy bọn trẻ có đuôi đằng sau đang phấn khích đuổi bắt với nhau.

Cơ mà, trẻ con tộc người Supard có đuôi sao....

“So với lại kích thước của ngôi làng, thì số lượng người dân ở đây có vẻ ít.”

“Không phải là có những người còn đang đi săn sao?”

“Họ đang làm thịt con mồi rồi thì còn đi săn gì nữa.”

“À, đúng là thế thật.”

Dựa vào việc tôi vừa mới nhìn thấy có người đang làm thịt con thú bốn chân kia, thì chứng tỏ là họ đã vừa đi săn về thật.

Nhưng mà cũng có khả năng là, không phải đa số người trong làng đều đi săn, mà chỉ những cá nhân nào đó, và con thú kia chẳng qua là đã được bảo quản từ trước giờ mới lôi ra làm thịt...

“Quả nhiên, là bởi dịch bệnh đấy nhỉ.”

Không rõ vì sao, nhưng tôi cảm thấy ở quanh đây đang lan truyền loại bệnh nào đó tương tự với cảm lạnh.

Tuy rằng suy luận này được rút ra một phần là bởi tôi có định kiến từ cái thông tin có người giống Ruijerd mua thuốc... Nhưng họ đã trông như thế kia rồi thì thể nào cũng phải do loại bệnh tương tự cảm lạnh gây ra.

Có nên đeo khẩu trang không đây? Dù rằng việc này chỉ đơn giản là để làm trong đầu cảm thấy an tâm.

“Lối này, nhanh lên đi.”

Được cái người tộc Supard đang đi trước ấy thúc giục khẩn trương, chúng tôi dần được dẫn đến một ngôi nhà.

Mặc dù ngôi nhà có vẻ cổ và cũ kỹ nhất trong làng, nhưng đồng thời nó cũng lại là ngôi nhà lớn nhất. Vậy ra anh ta đã theo hình thức và dẫn chúng tôi đến nhà của trưởng làng ư.

“Tộc trưởng, tôi vào trong đây. Tôi cũng dẫn cả theo khách của Ruijerd.”

Người đàn ông tộc Supard chỉ nói câu đơn giản này và mở cửa vào trong nhà.

Bên trong có một đại sảnh. Làm tôi không khỏi nghĩ rằng nơi đây là hội trường hoặc là phòng hội nghị, chứ không phải nhà của trưởng làng.

Dù sao thì, ở bên trong đã có sẵn 5 người tộc Supard.

Hình như cả 5 người này họ đều là những người già, và tôi cảm thấy họ có phong thái điềm tĩnh hơn là cái người dẫn chúng tôi.

Tuy là như vậy, nhưng tất cả họ đều có tóc màu xanh lục, da trắng với cả cái vẻ ngoài đẹp. Tuổi tác khó có thể nào mà đoán được.

“Ây.”

Thế rồi, có một người trong số họ.

Người này đã đứng lên ngay khi nhìn thấy tôi bước vào trong nhà.

Người này mặc trang phục dân tộc quen thuộc. Sẹo trên mặt. Sở hữu cây thương trắng. Băng trán nhìn rất là quen. Trước kia đầu trọc thì giờ tóc đã mọc trở lại.

Lần này, thật sự không thể nào lầm được.

“Anh Ruijerd!”

Trên mặt tôi tự nhiên nở một nụ cười tươi.

Cảm giác hoài niệm tràn ngập trong lòng thôi thúc tôi chạy đến chỗ anh ấy, nhưng tôi cũng đành phải biết kiềm chế cái cảm giác này lại và chỉ bước lên trước một bước. Nhưng khi mà nhìn thấy mặt của tôi, anh ấy lại tỏ ra vẻ hoài nghi.

“Rudeus... phải không?”

Không lẽ nào, anh ấy đã quên béng tôi rồi ư. Thật đáng buồn làm sao.

“... Anh đã quên mất em rồi sao?”

“Không, chỉ là em trông thật khác so với những gì ta nhớ.”

“À! Cũng phải thôi nhỉ, chờ em một chút, do em đang cải trang đấy ạ.”

Khi tôi cởi cái nhẫn ra và để lộ bộ mặt vốn có của mình, những tộc trưởng đã trở nên xôn xao.

Cơ mà, tuy rằng tôi muốn hỏi làm sao anh ấy vừa rồi vẫn đoán được là tôi... Nhưng đấy là bởi con mắt thứ ba của người tộc Supard nhỉ.

“Thì ra là vậy, đã lâu không gặp em.”

“Vâng, đúng thật thế nhỉ.”

Ôi, thật là hoài niệm làm sao.

Có rất nhiều điều tôi muốn nói bây giờ. Nhiều chuyện tôi muốn kể cho anh ấy nghe. Chẳng hạn như chuyện của Eris và Paul.

Với cả cũng có nhiều chuyện mà tôi muốn hỏi. Chẳng hạn về cái ngôi làng này và anh ấy từ lúc tạm biệt nhau cho tới giờ thì anh ấy đã làm những gì.

... Mà không, khi quan sát ngôi làng này thì tôi đã thừa biết.

Ruijerd đã tìm ra được rồi.

Tìm ra được chính thứ mà anh ấy đã phải đi tìm kiếm suốt bao nhiêu lâu.

“Anh Ruijerd....”Tôi gần như là sắp phát khóc tới nơi.

Những ký ức ngày xưa cùng anh ấy đã không khỏi ùa về. Bắt đầu từ lần đầu tiên gặp nhau. Khi đó thì anh ấy còn đang sống một mình, rồi chúng tôi đến chỗ tộc Migurd, rồi trong chuyến hành trình cùng anh ấy, nhìn từ bên ngoài thì không có dấu hiệu gì nhưng thực chất là anh ấy đã luôn cảm thấy cô độc.

Nhưng giờ đây, Ruijerd đã không còn cô độc nữa.

“À ừm, chúc mừng anh nhé. Vậy là cuối cùng anh đã tìm thấy được những người Supard khác rồi.”

“Ừ.”

Ruijerd gật đầu và nheo mắt lại, đồng thời cũng mỉm cười.

Xung quanh Ruijerd giờ đã có nhiều những người bạn.

... Mặc dù bốn người xung quanh anh ấy đều trông khá là lạnh lùng, nhưng Ruijerd vẫn có thể tỏ ra hạnh phúc được với tôi.

“Cơ mà Rudeus... Tại sao em lại tìm đến đây vậy?”

À phải rồi. Bây giờ không phải là lúc để tôi có thể cứ mãi ủy mị được, hay là ôn lại chuyện cũ.

“Lý do thì sẽ dài lắm. Có nhiều chuyện em cũng muốn hỏi nữa, nên là mọi người ở đây có thể dành một chút thời gian được không?”

Tôi đã ngồi xuống trong căn phòng hội nghị này, và nghiêm túc nói như vậy.

“... Tộc trưởng, được chứ?”

Cái người ngồi ở cuối căn phòng có hoa văn trên trang phục trông còn hào nhoáng hơn là bốn người còn lại.

Người này chắc hẳn là tộc trưởng ở đây. Và người này đang tỏ ra khó xử trước câu hỏi của Ruijerd.

“Nhân tộc kia, có thể tin tưởng được không?”

“Có thể tin được.”

“Vậy thì chúng ta hãy nghe cậu ta nói.”

Được sự cho phép của tộc trưởng, việc trao đổi thông tin bắt đầu.

Trước khi tôi trình bày, thì Ruijerd kể cho tôi biết anh ấy đã tới nơi đây như thế nào.

Thời điểm là sau khi Ruijerd đã dẫn Norn và Aisha tới chỗ của tôi. Một khi đã xong thì anh ấy sẽ bắt đầu hành trình tìm kiếm những người sống sót của tộc Supard. Anh ấy dự định là sẽ tìm kiếm ở miền bắc của Đại lục Trung Ương trong quá trình đi qua những quốc gia khác nhau.

Thế nhưng, khi mới vừa rời thị trấn, thì Badigadi đã đuổi theo và bắt kịp anh ấy.

“Gã đấy đã nói cho ta biết những người sống sót của tộc Supard hiện đang ở đâu.”

Khi ấy Ruijerd đã bán tin bán nghi trước thông tin đó.

Thế nhưng, bởi vì không biết còn nơi nào khác được cho là có những người sống sót, cho nên anh ấy đã tạm thời tin lời... và sau khi đi cùng Badigadi được một vài năm, thì họ đã đến Vương quốc Biheiril.

Thế rồi ở nơi đó, trong khu rừng một đi không trở lại, anh ấy đã được dẫn đến chỗ của tộc Supard đang sinh sống ở chốn sâu xa của Thung Lũng Địa Long.

Ruijerd đã được tộc Supard ở đó chào đón nồng nhiệt. Anh ấy có vẻ là đã thảo luận và xin lỗi bọn họ về cuộc chiến tranh xưa kia, nhưng bọn họ vẫn tiếp tục chào đón anh ấy với sự nồng nhiệt.

Và như vậy là Ruijerd đã bắt đầu sống định cư ở ngôi làng này, và đồng thời cũng tìm thấy được sự bình yên trong tâm hồn.

“Nhưng rồi, trong làng đã bùng phát dịch bệnh.”

Dịch bệnh không rõ nguyên nhân.

Những triệu chứng ban đầu tương đồng với cảm lạnh, nhưng cơ thể sẽ dần mất đi sức lực, run rẩy không rõ nguyên nhân, con mắt trên trán trở nên lờ mờ, và không lâu sau người bệnh sẽ tử vong. Đương nhiên rằng ma thuật chữa trị không có tác dụng.

Chứng kiến dân làng mình từng người một đổ bệnh. Ruijerd đã chạy ngược chạy xuôi để tìm kiếm được thuốc giải.

Bản thân Ruijerd cũng nhiễm loại bệnh này, nhưng để có thể cứu được dân làng, nên anh ấy đã phải đi đến thành phố thứ hai Irell trong tình trạng toàn thân run rẩy.

May mắn thay, là anh ấy đã mua được thuốc từ một thương nhân bán hàng rong.

Hiện tại, ngôi làng vẫn đang trên đường dần dần hồi phục.

“Nhưng ở bên ngoài khu rừng, thì đã và đang lan truyền tin đồn rằng Ác Ma trong rừng giết hại bất kể những ai đến điều tra.”

“Có lẽ vào thời điểm dịch bệnh hoành hành, ma vật đã chạy ra khỏi khu rừng.”

Cơ mà ngay từ đầu.

Lý do những người tộc Supard lại xây dựng ngôi làng ở một nơi thế này... Hóa ra cũng rất tương tự với lý do mà bà lão ở ngôi làng của Thung Lũng Địa Long đã kể với tôi.

Mấy trăm năm về trước. Khi mà tộc Supard bị đuổi khỏi Đại lục Ma, họ đã đi đến hết nơi này cho đến nơi khác trên khắp thế giới. Bất kể nơi nào họ tới cũng đều bị người ta đàn áp, thậm chí có những lúc thì bị truy sát bởi Đoàn Kỵ sĩ và quân đội. Những người lánh nạn tộc Supard đã phải tránh đến những nơi có địa hình bằng phẳng và đi qua những khu rừng và chân núi để có thể tìm được thiên đàng của chính họ.

Nơi đó phải là nơi mà nhân tộc sẽ không bao giờ bước chân tới, và đất đai phù hợp để người tộc Supard có thể sinh sống. Họ đã đi khắp các chân trời góc bể để tìm được cái nơi lý tưởng đó.

Và rồi, họ đã tìm thấy được, sau khi băng qua Thung Lũng Địa Long để đến ngay tại [Rừng một đi không trở lại] đây.

Bởi sự hiện diện của những con Địa Long mà những con ma vật to lớn sẽ không dám bén mảng. Chỉ có duy nhất là [Ma vật Vô Hình] sinh sống ở đây.

Đương nhiên rằng, [Sói Trong Suốt] là một con ma vật cũng mạnh như những con ma vật thông thường khác. Nhưng với lợi thế lớn nhất của chúng là sự trong suốt, nên chỉ cần ba con thôi là đã đủ dễ dàng để tiêu diệt được một Party mạo hiểm giả bình thường.

Tuy là vậy, những con ma vật vô hình ấy vẫn có thể bị dễ dàng nhìn thấy bởi con mắt đặc biệt của tộc Supard. Với cả dù được coi là mạnh, nhưng chúng vẫn không thể nào sánh được với người tộc Supard vốn trước kia sinh sống ở Đại lục Ma. Cho nên đối với họ chúng chẳng khác gì những con gia súc.

Và như vậy, tộc Supard đã chọn định cư ở Rừng một đi không trở lại.

Dĩ nhiên là, họ cũng có gặp rắc rối.

Cho dù khu rừng này không có ai muốn vào đến mức nào đi nữa, thì chỉ cần nó ở gần với nơi có người ở thôi, là không thể nào có chuyện sẽ không bao giờ có ai đi vào khu rừng cả.

Không lâu sau khi người tộc Supard sinh sống ở đây, thì ở gần khu rừng có một ngôi làng được xây dựng. Dân làng ngoài đó cũng bắt đầu thường xuyên ra ra vào vào trong rừng, và thi thoảng còn vào sâu tới mức rất gần với ngôi làng ở đây nữa. Ở thời điểm đấy, tộc trưởng của tộc Supard đã lập giao ước với lại dân làng ngoài kia rằng, họ sẽ giúp làm giảm bớt số lượng ma vật trong rừng để chúng không chạy tới làng, với cả dân làng ngoài kia nếu mà có người đi lạc trong rừng thì họ sẽ bảo vệ cho những người đó.

Theo như chuyện cổ tích của ngôi làng ngoài kia, thì họ là những người đã sinh sống ở ngoài kia, trước cả khi người trong rừng tới sinh sống ở sâu trong rừng.

Nhưng nếu chuyện xảy ra từ 200 cho tới 300 năm trước, thì chuyện cổ tích của làng có thể nói là sai.

Bởi vì dù sao, người lập giao ước vẫn còn sống sờ sờ ở đây cơ mà.

Nói chung là, những người tộc Supard đã sống ổn định ở đây và vẫn giữ được khoảng cách nhất định với dân làng ngoài kia.

Thế nhưng, bởi khủng hoảng dịch bệnh mà cân bằng đã bị phá vỡ.

“Quốc gia đang muốn hủy diệt ngôi làng này.”

Sau khi đã nghe xong phần trình bày của Ruijerd, tôi kể cho anh ấy chuyện Vương quốc Biheiril đang có lan truyền một tin đồn, và quốc gia đang dự định làm gì đó.

“Vậy sao...”

Nghe được thông tin này, tộc trưởng và những người còn lại đã để lộ rõ trên mặt sự chán nản. Thay vì cái vẻ mặt hiếu chiến như là [muốn hủy diệt thì phải bước qua xác bọn ta trước đã], thì họ đã tỏ ra chán nản. Họ mệt mỏi cúi đầu ủ rũ, trông như là muốn từ bỏ vậy.

“Vậy là không thể tiếp tục sống ở đây nữa sao...”

“Chúng ta còn nơi nào khác để sống nữa...”

“Giá như cuộc chiến tranh kia chưa từng xảy ra...”

Thấy tộc trưởng và những người kia đang mang bộ mặt cam chịu, Ruijerd đã không khỏi tỏ ra áy náy.

“Tôi thật sự có lỗi...”

Tộc trưởng và những người kia hốt hoảng lắc đầu trước cái lời xin lỗi này của Ruijerd.

“Chúng ta không trách cứ anh đâu, Ruijerd. Hồi đó tất cả chúng ta đã đều nhất trí gia nhập Laplace.”

“Có những khi ta đúng là đã hận anh, nhưng hồi đó mọi người trong tộc đều tự hào về đoàn chiến sĩ các anh cho nên đã phái các anh đi tham gia chiến tranh. Tất cả mọi người đều có tội hết cả thôi.”

“... Thế nhưng, tại sao chỉ có tộc chúng ta là phải trải qua những chuyện này chứ?”

“Vì lý do gì mà Laplace lại có thể đối xử với tộc Supard chúng ta như thế...”

Giọng của họ thể hiện rõ sự nản lòng, không có chút gì của việc trách cứ ai hay là cảm thấy hối hận cả.

Vậy nhưng, giọng của họ đều cùng chung một điểm là đầu hàng trước tình hình hiện nay.

Dựa qua giọng nói và thái độ, tôi có thể cảm thấy họ đang có ý như là [cũng đành phải chịu thôi], và [chạy trốn là lựa chọn duy nhất].

400 năm trở về trước, đã xảy ra một cuộc chiến tranh.

Đối với Nhân tộc thì là chuyện từ thời xa xưa. Thế nhưng cũng như sự kiện dịch chuyển đã có tác động lâu dài đến thế nào với tôi, thì Chiến Dịch Laplace có thể coi là cơn ác mộng không bao giờ chấm dứt đối với những người tộc Supard.

“Nếu mọi người không phiền, tôi có thể thương lượng với phía Vương quốc Biheiril giúp mọi người được không?”

Tôi đã bất giác nói ra lời này.

“Ể?”

“Bản thân tôi vốn là một Nhân tộc, và tôi cũng có sức ảnh hưởng nhất định trong xã hội Nhân tộc. Cho đến giờ phút này, tộc Supard mọi người đã săn những con ma vật nguy hiểm trong rừng, giúp bảo vệ dân làng ngoài kia. Và việc này có thể coi là có lợi với Vương quốc Biheiril. Nếu như nói chuyện và giải thích với họ đàng hoàng, thì tôi nghĩ là họ sẽ cho phép mọi người sống yên ổn ở một góc trong rừng thôi.”

Tôi nhận thức được mình còn những việc cần làm.

Nhiệm vụ hàng đầu của tôi là đánh bại Gisu. Mặc dù việc chiêu mộ Ruijerd vẫn nằm trong kế hoạch ban đầu, với cả chúng tôi đang hoạt động bí mật để tránh lọt vào tầm mắt của Gisu, nhưng liệu rằng tôi có nên chịu rủi ro bị hắn phát hiện để mà làm thêm một việc không có trong kế hoạch?

Tôi đã nghĩ là như vậy.

Thế nhưng mà, tôi chẳng lẽ lại thấy những người tộc Supard chết mà không cứu?

Việc tôi bán hình nhân Ruijerd và những cuốn sách tranh từ trước tới nay. Vì mục đích gì chứ.

Dĩ nhiên là để giúp Ruijerd, và khôi phục lại danh dự của tộc Supard rồi.

Tất nhiên rằng, có thể việc này không đúng với thứ tự công việc mà tôi đang ưu tiên. Với cả có lẽ hiện giờ tôi không nên làm cái việc này.

Vậy nhưng, còn ai khác ngoài tôi có thể cứu giúp những người tộc Supard thoát khỏi tình cảnh lúc này chứ.

“Nhân tộc thù ghét tộc Supard chúng ta. Họ sẽ không chấp nhận chúng ta đâu.”

“Trong xã hội Nhân tộc, thì sự thù ghét tộc Supard đã và đang dần phai nhạt đi rồi ạ. Ở ngay Vương quốc Biheiril đây, tuy Quỷ tộc có ngoại hình hoàn toàn khác với Nhân tộc nhưng họ vẫn chấp nhận cho Quỷ tộc chung sống cùng đấy ạ, cho nên tôi nghĩ rằng họ sẽ ít có phản đối tộc của mọi người. Ngoài ra Giáo Đoàn Milis cũng ít có ảnh hưởng ở trong quốc gia này, nên tôi có thể dễ dàng nhờ thuộc hạ của mình tuyên truyền những tin đồn tốt về tộc Supard, cộng với việc tộc Supard mọi người cũng sẵn sàng chung tay hợp sức nữa, thì việc người dân quốc gia chấp nhận mọi người sẽ không có gì khó đâu ạ.”

Tôi trả lời nhanh như tên bắn.

Chí ít thì ở thời điểm hiện tại, Vương quốc Biheiril không có lý do gì để hủy diệt tộc Supard.

Nếu tộc Supard có mà biến mất, thì lũ Sói Trong Suốt sẽ thoải mái sinh sôi nảy nở khắp trong rừng, và ngôi làng ngoài kia sẽ sớm bị chúng phá hủy. Tuy rằng tôi không biết hoạt động của chúng ra sao, nhưng thế nào thì thế, thiệt hại sẽ là điều không tránh khỏi ở những khu vực quanh Vương quốc Biheiril.

Biết là như vậy, thì phía Vương quốc rất có thể sẽ chịu nhắm mắt làm ngơ tộc Supard khi được tôi đưa ra đề nghị.

Việc để tộc Supard sống ở đây dù sao cũng còn có lợi nhiều hơn là hủy diệt mà.

“Vương quốc Biheiril mà không chấp nhận mọi người, thì tôi có thể di tản mọi người đến đất nước mà tôi có uy quyền.”

Dẫn bọn họ đến Vương quốc Asura thì... sẽ gặp nhiều rắc rối hơn. Bởi vì đa số người dân ở nơi đó có thể coi là cuồng đạo Milis.

Tuy là vậy, nhưng ở bên ngoài biên giới Vương quốc Asura còn có một khu rừng rộng lớn cơ mà.

Chỗ đó không thuộc lãnh thổ của một quốc gia nào hết.

Họ chỉ cần không sống bên trong Vương quốc và không có gây hại gì, thì Giáo Đoàn Milis cũng không việc gì phải phản đối họ kịch liệt.

Ngoài ra, ở khu rừng rậm phương bắc còn có cả băng đạo tặc có quan hệ với Ariel. Nhờ bên đó chia sẻ rừng cho tộc Supard sinh sống cũng không khó.

Dù sao thì, Ariel thể nào cũng muốn tộc Supard biết ơn mình để sau này có thể nhờ họ đi làm việc gì đó giúp....

“Đề xuất này có được không?”

“Điều quan trọng ở đây là, cậu ta có đáng tin không?”

“Cậu ta đã là người quen của Ruijerd rồi thì...”

“Thế nhưng, những điều cậu ta vừa nói thật khó có thể tin nổi.”

Tộc trưởng và những người ở gần đã bắt đầu tranh luận quyết liệt với nhau. Sôi nổi tới mức người ta sẽ khó có thể nào tin được là Ruijerd cũng cùng chung một chủng tộc với họ. Bởi vì trông ai cũng đều trẻ do bản chất vốn có của chủng tộc, cho nên bây giờ trông giống như là đang họp đoàn thanh niên vậy.

Giả sử tôi mà quay được cái cảnh này và cho những con người ngoài kia xem, thì chí ít một điều là người ta sẽ hiểu bọn họ không có phải là Ác Ma như tin đồn...

“Chuyện này không thể nào quyết định luôn tại chỗ được.”

Sau khi đã tranh luận được một lúc, tộc trưởng đã nói như vậy.

Quả thật, việc tự nhiên có một người lạ mặt xuất hiện và trình bày một đống thông tin chưa từng được nghe tới, thì ai ai cũng sẽ trở nên lúng túng và không thể đưa ra luôn được quyết định.

“Tôi hiểu rồi. Khoảng 16 17 ngày sau thì Nhân tộc sẽ bắt đầu đột kích. Chúng ta vẫn còn thời gian để đàm phán, nên là mọi người hãy cố sớm đưa ra được quyết định.”

Chẳng may mà đàm phán thất bại, thì tôi vẫn có thể bảo vệ được những người tộc Supard trong làng.

“... Ta hiểu rồi. Chúng ta sẽ đưa ra kết luận trong vài ngày tới.”

Nói vậy xong, tộc trưởng đứng dậy với vẻ cay đắng trên mặt.

“Ủa? Tôi vẫn chưa cho mọi người biết lý do tại sao tôi lại tới đây mà?”

“Chúng ta vẫn còn chưa hết rối bời trước những gì mà cậu kể. Với cả mặt trời cũng sắp lặn. Bọn ta muốn tạm thời kết thúc cuộc họp để còn dành thời gian riêng mà suy nghĩ.”

Đã đến giờ tan sở rồi ư. Đây quả đúng là một công ty lý tưởng.

“Hãy chuẩn bị giường và đồ ăn cho các vị khách.”

“Việc này để tôi làm.”

Hừ, vậy là để mai nói cho bọn họ biết lý do tại sao tôi lại tới đây cũng được nhỉ.

Đằng nào thì, vấn đề của làng Supard còn chưa được giải quyết, thì tôi không thể nào tập trung đi chiến đấu với bè lũ Gisu và Hitogami được.

Hãy cứ làm mọi việc theo thứ tự đi. Ngày mai họ có hỏi lý do vì sao tôi lại tới đây, thì tôi có thể trình bày với họ mà.

Với suy nghĩ này trong đầu, tôi đã kết thúc cuộc họp với lại tộc trưởng và những người kia.

Tối hôm đấy, chúng tôi đã được cho mượn một ngôi nhà trống trong làng.

Doga rút vào trong nhà, còn Shandor thì bắt đầu đi nhìn ngó quanh làng với vẻ tò mò.

Còn về phía tôi, thì tôi được phép đến thăm nhà của Ruijerd.

Anh ấy có vẻ như đang đảm nhiệm vị trí cố vấn của làng, và ngôi nhà của anh ấy nằm ở tận cuối trong làng.

Một ngôi nhà, của chính Ruijerd.

Chỉ nhìn từ bên ngoài thôi đã làm trong lòng tôi cảm thấy xôn xao rồi. Bởi vì Ruijerd giờ đây đã không còn phải chịu cái cảnh lang thang khắp mọi nơi và chịu đựng sự đàn áp từ khắp mọi phía nữa.

Đây là nơi mà anh ấy thuộc về. Cho dù có rời khỏi đây một thời gian, thì một khi anh ấy trở lại, là anh ấy sẽ có chiếc giường ấm cúng để ngủ và đại gia đình vui cười với anh ấy.

Có một ngôi nhà đúng thật là tốt quá... Ôi chà, tôi sắp phát khóc tới nơi rồi.

“Hãy ngồi xuống đi.”

“Vâng!”

Bên trong ngôi nhà cũng đơn giản.

Kết cấu quả nhiên là tương đồng với nhà của tộc Migurd. Ở xung quanh một cái bếp lò sưởi ở giữa nhà, được trải những tấm da lông cho người ngồi, còn quần áo và những vật dụng khác được treo ở trên tường. Trong nhà được chia làm ba phòng, và Ruijerd có vẻ đi vào trong căn phòng giống như phòng chứa đồ.

Dựa vào tiếng nước chảy phát ra từ trong đó, nên chắc trong đó dùng để chứa thùng nước và lương thực.

Còn căn phòng còn lại, chắc là phòng ngủ chăng?

Tuy vậy ở trong đấy thì trông giản dị, tuy rằng sàn nhà được phủ đầy da lông, nhưng trên tường vân gỗ thì lại không trang trí một cái gì hết.

Đáng lẽ anh ấy đã có thể treo đầu Sói Trong Suốt như là chiến lợi phẩm của mình... A, thực ra trên tường đang có treo một cái dây chuyền của Roxy mà tôi tặng cho anh ấy. Nhìn mà không khỏi thấy hoài niệm, không ngờ là anh ấy còn giữ nó.

Cơ mà cũng phải nói... nơi đây thật rộng lớn.

“Ủa này, anh Ruijerd ơi.”

“Gì vậy?”

“Anh một mình sống trong ngôi nhà này sao?”

“Ừ.”

Một thân một mình, sống trong ngôi nhà to lớn này.

Bỗng nhiên, tôi tưởng tượng đến việc tôi sống một mình trong căn nhà hiện tại mà tôi đang sở hữu.

Phòng ngủ thì không có gì thay đổi. Tầng hầm cũng không thay đổi, vẫn chứa những thứ chưa cần dùng tới. Tuy rằng phòng bếp, phòng ăn, và phòng ngủ vẫn sẽ được sử dụng... Nhưng phòng khách, thì sẽ không bao giờ được dùng tới. Cả những căn phòng khác cũng không được dùng tới. Hiện tại, căn phòng riêng nào cũng có người trong nhà sử dụng và được bố trí tùy theo ý thích của họ. Nhưng bởi tôi sống một mình mà tất cả sẽ thành những căn phòng trống không lạnh lẽo.

Tôi hồi xưa thì sẽ không thấy có vấn đề gì với chuyện sống một mình, nhưng bây giờ chỉ nghĩ tới thôi mà tôi đã cảm thấy không chịu nổi rồi.

“.... Anh đã bao giờ, nghĩ tới việc kết hôn chưa?”

“Em nghĩ là ta có thể sao?”

A. Chết thật. Tôi đã quên béng mất chuyện cả vợ và con của Ruijerd đã bị chính anh ấy tự tay...

Dĩ nhiên là anh ấy sẽ không đi thêm bước nữa rồi.

“Xin lỗi anh.”

“Em không cần phải xin lỗi đâu. Ta chỉ là chưa tìm cho mình một đối tượng. Ta cũng không phải là cứ mãi sống trong quá khứ.”

Ruijerd mỉm cười và ngồi xuống trước mặt tôi.

“Em đã sống ra sao rồi?”

Ruijerd đường như đang thả lỏng. Cái cảm giác khoảng cách này... Nếu như tôi biết mọi chuyện sẽ thành thế này, thì tôi đã dẫn Eris đi theo rồi...

Mà không, vẫn còn lần sau cơ mà. Chỉ cần chúng tôi còn sống, là chúng tôi vẫn còn gặp lại nhau. Và để tất cả mọi người có thể sống sót, thì tất cả mọi người đều phải cùng nhau hành động.

“Chuyện em sắp kể sẽ dài đấy, em sẽ kể nhé?”

Tuy định ngài mai mới kể, nhưng mà hãy cứ kể cho Ruijerd nghe trước đi.

Tôi đang không nhịn được việc muốn kể cho anh ấy đây.

“Hãy kể cho ta biết đi.”

“Vâng.”

Tôi bắt đầu kể về những gì đã xảy ra sau khi tôi và Ruijerd mỗi người một ngả. Tôi kể về chuyện của những cô em gái, về cái chết của Paul, về việc cưới Roxy. Việc tôi gặp lại Eris, và hai người chúng tôi quay lại với nhau. Cho đến lúc này, Ruijerd vẫn lắng nghe với tâm trạng thư thái. Lúc tôi kể đến cái chết của Paul, tuy vẻ mặt của anh ấy có hơi tối lại, nhưng có lẽ vì tôi đã không tỏ ra buồn bã, nên anh ấy đã không có nói gì.

Thay vào đó, khi tôi kể về chuyện của Eris thì anh ấy đã đặt câu hỏi.

“Quả nhiên là, Eris nhiễm bệnh chiến sĩ sao?”

.... À~, em cũng không rõ nữa. Em cảm thấy cô ấy vẫn còn cái bệnh này trong người.”

“Cơ mà, vậy là em đã cưới cả ba người họ rồi, bản tính của em vẫn không khác gì xưa đấy nhỉ. Em đã có con rồi phải không?”

“Vâng. Đã được bốn đứa rồi ạ.”

“Vậy sao.”

Anh ấy không nói là muốn gặp lũ trẻ.

Nhưng mà, lần sau tôi sẽ dẫn lũ trẻ tới gặp anh ấy. Đặc biệt là Ars. Tôi muốn anh ấy nhìn mặt con của tôi và Eris.

Mà, còn phải chờ cho đến khi đánh bại được tên Gisu cái đã.

“Anh Ruijerd.”

Lúc này tôi bắt đầu ngồi nghiêm chỉnh. Mặc dù thứ tự chuyện cần nói đã bị đảo lộn, nhưng có một vấn đề tôi cần phải vào thẳng luôn.

“Hiện giờ, em đang là thuộc hạ dưới trướng Long Thần Orsted.”

Tôi kể cho anh ấy nghe tình hình hiện tại.

Long Thần Orsted, vốn dĩ đã là kẻ địch không đội trời chung của Hitogami kể từ thời xa xưa. Ban đầu thì tôi còn ở phe của Hitogami, nhưng ngay từ đầu thì Hitogami đã có ý định lừa gạt tôi.

Hitogami cho rằng con cháu của tôi sau này sẽ là cái gai của hắn, cho nên hắn dự định hãm hại cả nhà tôi.

Thế nhưng, tôi tới từ tương lai đã xuất hiện, và nhờ đó mà tôi tránh được cái chuyện đấy xảy ra.

Hitogami trong khi đang tức tối, đã đề nghị tôi phải chiến đấu với Orsted, và tôi đồng ý làm theo lời hắn.

Mặc dù tôi bị Orsted đánh bại, nhưng không ngờ được rằng hắn ta thực chất lại là một người tốt, và hắn đã giúp cho tôi thoát khỏi lòng bàn tay của Hitogami.

Kể từ đấy cho đến giờ, với tư cách là thuộc hạ của Orsted, tôi đã liên tục chiến đấu với lại tên Hitogami.

Hiện tại, chúng tôi vẫn đang trong quá trình tập hợp đồng minh để đánh bại Ma Thần Laplace được cho là sẽ hồi sinh vào 80 năm sau.

Mặc dù cuộc chiến đã diễn ra thuận lợi, nhưng Gisu rốt cuộc lại ở phe Hitogami.

Tôi đề cập đến thư của Gisu. Cùng với khả năng hắn đang ở Vương quốc Biheiril.

Để có thể ngăn cản Gisu, mà tôi đã nhờ những người thân đáng tin cậy của mình đi đến khắp mọi nơi ở Vương quốc Biheiril.

Tôi kể hết mọi chuyện mà không giấu diếm gì cả, và rồi cuối cùng nói rằng.

“Anh Ruijerd. Kể từ khi quyết định sẽ chiến đấu với lại Laplace sau này, em đã đi tìm kiếm anh suốt bấy lâu. Xin anh hãy giúp em một tay... À không, cầu xin anh hãy chiến đấu cùng em với ạ.”

Tôi cúi đầu mình và đưa ra lời cầu xin này. Bản thân Ruijerd cũng là người có một mối thù với Laplace.

“....”

Thế cho nên, theo lẽ đương nhiên tôi đã cho rằng là mình sẽ nhận được một câu trả lời thỏa lòng.

“........”

Vậy nhưng, Ruijerd đã không trả lời. Anh ấy chỉ tỏ ra có vẻ khổ sở và ngoảnh mặt đi chỗ khác.

“Ớ?”

Tôi chưa hề lường đến khả năng mình bị từ chối.

Tôi đã cho rằng chỉ cần nhắc đến cái tên Laplace, là Ruijerd sẽ tỏ ra vô cảm như mọi khi nhưng vẫn gật đầu chấp nhận lời cầu xin của tôi và trông như thể đã đến lúc để trả được thù.

Nhưng thay vào đó, anh ấy lại nhìn đi chỗ khác. Thể hiện sự từ chối.

Thái độ ấy như thể là nói từ [Không] với tôi.

Tôi đã cảm thấy rằng là, [Không thể nào], nhưng đồng thời tôi cũng cảm thấy rằng, [Cũng phải thôi nhỉ].

Bởi vì dĩ nhiên là anh ấy sẽ như vậy rồi.

Anh ấy giờ đã tìm được cho mình những người khác của tộc Supard, đồng bào của anh ấy.

Tuy rằng anh ấy có một mối thù với Laplace. Trong lòng có thể vẫn còn chưa nguôi hận. Nhưng cuộc chiến của anh ấy, đã kết thúc từ lâu rồi.

Kết thúc kể từ khi anh ấy tham gia vào cuộc chiến quyết định cuối cùng trong Chiến Dịch Laplace, và tung ra đòn tràn ngập sự thù hận.

Với cả hiện giờ làng của người Supard đang gặp rắc rối nữa.

Trước khi giải quyết xong rắc rối, thì anh ấy sẽ không thể tùy tiện chấp nhận lời cầu xin của tôi.

“Có phải anh Ruijerd đang lo cho làng Supard không? Vậy thì anh cứ để em lo. Đã mấy năm trôi qua kể từ khi em nói lời tạm biệt anh, thì em đã tạo dựng quan hệ được với rất nhiều người rồi đấy ạ, những chuyện nguy hiểm nào cũng không còn là gì với em hết.”

“Không phải.”

Xem ra là tôi đã nhầm.

Nhưng mà, tôi chưa thể từ bỏ ngay được. Tôi muốn được nghe luôn câu trả lời, cho nên tôi bắt đầu tìm kiếm lý do để có thể thuyết phục được anh ấy.

Kể từ khi Laplace biến mất thì anh ấy sống ra sao này. Ruijerd đang theo đuổi mục tiêu gì này.

Là bảo vệ những người còn sống sót của tộc Supard? Bảo vệ những người đồng bào mà mình đã luôn tìm kiếm suốt bấy lâu nay?

Lý do này cũng hợp lý.

Thế nhưng, có một lý do khác còn hợp lý hơn.

“Có phải là, anh đang muốn khôi phục lại danh dự của tộc Supard không? Cả nữ hoàng của Asura và Miko của Milis cũng sẽ tham dự cuộc chiến với lại Laplace đó. Thật sự là anh chỉ cần sát cánh cùng với họ thôi, là danh dự của tộc Supard thể nào sẽ được khôi phục ──”

“Không phải.”

Lý do này tôi tưởng rằng là đã chuẩn xác rồi, nhưng rốt cuộc thì nó lại bị bác bỏ một cách dễ dàng.

“Thế vậy thì, tại sao ạ...”

Ruijerd lặng lẽ đứng dậy. Ở trên cái vẻ mặt bây giờ bừng bừng sát ý đấy, là sự bối rối và do dự.

Có lẽ là lý do nào đó khác, mà tôi không hề biết.

“Rudeus, theo ta đi.”

Ruijerd cầm lấy cây thương được dựa ở trên tường, và đi về phía cửa nhà.

Tôi vội vã đứng dậy và đi theo sau anh ấy.

Ở bên ngoài trời đã tối đen rồi, có lẽ là do chúng tôi đã nói chuyện với nhau quá lâu.

Tuy rằng ánh sánh của mặt trăng chiếu xuyên qua những khe hở của cây, nhưng tôi vẫn không thể nhìn thấy được chân của mình.

Ruijerd đi bộ ra ngoài làng.

Tôi lấy ra cái cuộn tinh linh đèn sáng để chiếu sáng khắp xung quanh.

Ruijerd như thể không cần tới ánh sáng nên cứ vậy đi bộ được vài phút, và cuối cùng dừng chân tại một quảng trường rộng rãi ở trong rừng.

“Rudeus.”

“Dạ.”

Bắt đầu từ bây giờ, chắc hẳn là tôi sẽ được nghe chuyện mà người khác không nên nghe.

Tôi cũng đã có linh cảm rồi. Cái linh cảm có thể nói là chẳng lành này, đã vụt qua ở một góc trong đầu của tôi.

“Trong cuộc họp vừa rồi có một chuyện là nói dối.”

“...”

“Cả tộc trưởng và trưởng chiến sĩ, đều tin cái chuyện này là thật.”

Một lời nói dối.

“Dịch bệnh thực chất đã không chữa được khỏi. Cái loại thuốc kia không có hiệu quả. Mọi người không phải là vẫn đang trên đường dần dần hồi phục.”

Trong đầu tôi xuất hiện thoáng qua hình ảnh của người phụ nữ ho khan.

Dấu hiệu của dịch bệnh có thể nhìn thấy ở khắp trong làng. Shandor cũng có nói rằng số lượng người dân trong làng có vẻ ít đến bất thường.

“Hiện tại ta vẫn chỉ là đang kiềm hãm tiến triển bệnh.”

“... Bằng cách nào ạ?”

Nghe thấy câu hỏi này, Ruijerd đưa tay lên cái băng trán vẫn còn che trán của anh ấy.

“Đây này.”Ở đằng sau cái băng trán đó.

Chính là... không phải viên ngọc đỏ.

Cái mà tôi đang thấy, là một viên ngọc màu xanh dương. Vốn dĩ có màu đỏ, giờ đã chuyển sang xanh dương thẫm.

Hơn nữa ở xung quanh viên ngọc được phủ hoa văn màu đen. Cái hoa văn này trông như thể được một đứa trẻ 14 tuổi nào đó vẽ bằng tay trái vậy.

“Thế thì, sao ạ?”

Lý do mà tôi đã không nói đùa dù rằng thấy như vậy, có lẽ cũng bởi tôi cảm nhận ra được không khí tới từ Ruijerd và cái dấu hiệu đáng ghê rợn tỏa ra từ cái hoa văn đó.

Xem ra là tôi đã mạnh mẽ hơn trước kia, và để ý hơn đến những gì nguy hiểm và sức mạnh của người khác...

“Hiện tại, [Minh Vương] Vita đang nhập trong thân thể ta.”

Minh Vương Vita.

Hắn ta sống ở Mê Cung [Địa Ngục] ở Đại lục Thiên, là một trong số những kẻ có khả năng trở thành tông đồ của Hitogami.

“Minh Vương Vita đã phân chia phân thể của mình đến những người nhiễm bệnh trong làng. Bằng năng lực của phân thể của hắn, mà tiến triển dịch bệnh vẫn đang được kiềm hãm.”

“Bị, bị nhập ư.... Anh có sao không ạ?”

“Thân thể ta không có bất thường gì. Ngoại trừ việc tiến triển và triệu chứng của bệnh đều đã bị kiềm hãm.”

“Hắn ta, có nói gì với anh không?”

“Không.”

Tôi chỉ nghe được từ Orsted mỗi tên của hắn. Chứ còn trông hắn ra làm sao hay là tư tưởng của hắn thế nào, tôi đều không biết. Hắn ta là loại Ma Vương chuyên nhập vào thân thể của người khác ư. Phân thể, thế nghĩa là, cơ thể sống của hắn có thể tách ra khỏi được sao. Hay là hắn là loại Ma Vương vi khuẩn?

“Vậy nhưng, [Minh Vương] Vita đáng lẽ là còn đang định cư ở Mê Cung [Địa Ngục] của Đại lục Thiên chứ... tại sao hắn lại?”

“Khi người dân trong làng đang bị dồn vào chân tường, có một tên đàn ông đã xuất hiện trước mặt ta với một cái bình chứa Vita.”

“Một tên đàn ông... Không lẽ nào là.”

“Hắn là Gisu.”

Không thể nào có chuyện này được.

“Gisu có nói rằng, quốc gia này sẽ xảy ra một trận đại chiến trong tương lai, và hắn muốn ta giúp hắn một tay.”

“....”

“Ta đã đồng ý với lời đề nghị của hắn. Lúc ấy ta vẫn còn bán tín bán nghi trước việc phải phụ thuộc vào một thứ không rõ ràng như là Minh Vương Vita, vậy nhưng ta cũng không còn lựa chọn nào khác. Thế rồi trên thực tế, tiến triển của dịch bệnh đã bị kiềm hãm, và mọi người trong làng được cứu sống.”

Và rồi, Ruijerd nở một nụ cười tự giễu.

“Ta không ngờ được rằng em là kẻ thù của Gisu trong cuộc chiến này...”

Tim của tôi đang đập thình thịch.

Đáng lẽ cái khả năng Ruijerd sẽ trở thành kẻ địch của tôi thì tôi đã phải nghĩ kỹ hơn một chút rồi. Để rồi khi chuyện này xảy ra, tôi đã không khỏi cảm thấy bị kích động.

“Dịch bệnh trong làng vẫn chưa được chữa khỏi hoàn toàn. Ta đã được nghe nói rằng nếu Minh Vương Vita mà chết, phân thể của hắn cũng sẽ chết theo. Khi chuyện đó xảy ra, thì trong làng sẽ lại bị dịch bệnh hoành hành lần nữa.”

“....”

“Ta sẽ phải, chiến đấu với em.”

Ruijerd đã nói cái câu này với vẻ mặt vô cảm nhưng nghiêm túc thường thấy của mình.

“Dĩ nhiên là, ta cũng không muốn phải chiến đấu với em. Nếu không có em thì ta đã không thể đi xa được đến thế này. Ta có thể sẽ còn lang thang ở Đại lục Ma với những suy nghĩ ngu xuẩn trong đầu.”

“... Cả em, cũng cảm thấy mắc nợ anh Ruijerd. Em không muốn phải chiến đấu với anh chút nào cả.”

“Chiến đấu là việc không tránh khỏi. Chuyện như này, trước kia từng xảy ra.”

“... Đúng là vậy nhỉ.”

Ân nhân của nhau, trở thành kẻ địch của nhau.

Họ chiến đấu lẫn nhau với tâm trạng chán nản, để rồi một người chết, còn một người sống thì trong lòng lưu lại một vết sẹo khổng lồ.

Mỗi khi có cuộc chiến tranh xảy ra, thì những chuyện như này cũng xảy ra theo.

Vậy nhưng, chuyện lần này đáng lẽ phải khác. Chúng tôi đâu có cần phải chiến đấu lẫn nhau.

Ngoại lệ. Đúng rồi, nhất định là có ngoại lệ. Nhất định là có một cách nào đó để cuộc chiến này có thể tránh khỏi. Để cuộc chiến được tránh khỏi, thì lý do chiến đấu phải không còn. Phải rồi, nếu như lý do chiến đấu bị loại bỏ....

Lý do chiến đấu là gì....? Orsted và Hitogami?

Cũng đúng thôi, nhưng đã đi đến nước này rồi thì tôi không còn có thể nào phản bội lại Orsted.

Bây giờ là vấn đề giữa Ruijerd và tôi. Lý do Ruijerd lại phải chiến đấu với tôi. Vì những người bạn của mình, vì đồng bào tộc Supard của mình. Thế thì nếu như tộc Supard biến mất... Không không, sao lại nghĩ lung tung thế này được.

Là dịch bệnh mới đúng.

Dịch bệnh đang hoành hành trong tộc Supard. Nếu như mà tôi tìm được cách chữa, thì ngay cả toàn thể tộc Supard cũng sẽ sẵn sàng gia nhập phe chúng tôi.

“Nếu như em tìm được cách chữa, thì anh có phản bội lại hắn và theo phe em không?

Phản bội.

Nghe được câu nói này xong, Ruijerd bắt đầu nhìn tôi với vẻ mặt hơi khắt khe, và bằng ánh mắt mãnh liệt.

Thế nhưng, tôi không bỏ chạy trước cái ánh mắt này của Ruijerd.

Tuy Gisu là người mời được trước. Nhưng Ruijerd đã cho tôi biết mọi chuyện.

Nếu như anh ấy thật sự muốn theo Gisu, thì anh ấy đáng lẽ là cứ im lặng mà giết chết tôi.

Ngay cả Ruijerd cũng đang cảm thấy rối bời, cho nên anh ấy mới dẫn tôi tới nơi này để nói chuyện.

“.....”

Khóe miệng của Ruijerd đang méo lên, và anh ấy đang nhíu chặt lông mày và trầm tư.

Tôi coi anh ấy là bạn. Và anh ấy nhất định là cũng nghĩ như vậy.

Thế nhưng, đồng thời anh ấy nhất định là cũng cảm thấy mắc nợ với Gisu vì đã cứu giúp đồng bào của anh ấy, và với cả Hitogami vì đã chỉ đạo Gisu làm vậy. Bởi vì chúng biết, Ruijerd là một người sống rất trung thành và ngay thẳng.

“Vừa rồi em cũng đã nói, em đã bị Hitogami phản bội. Em không thể dám chắc là tộc Supard sẽ không chịu chung số phận với em. Ngay cả bản thân Gisu cũng có nói là hắn từng bị phản bội và cả tộc của hắn đều bị giết sạch cả. Ngay cả như vậy nhưng hắn cũng tiếp tục theo Hitogami. Một khi cuộc chiến này kết thúc, có khả năng là Minh Vương Vita sẽ tự nhiên rời đi mất, và tộc Supard sẽ không tránh khỏi sự diệt vong.”

Cho dù anh ấy có cảm thấy mắc nợ Hitogami tới cỡ nào đi nữa, thì rất có thể là cuối cùng Hitogami sẽ phản bội lại anh ấy.

Bản chất của tên Hitogami là như vậy mà. Đương nhiên rằng tôi đã đưa ra suy đoán này với ác ý trong lòng. Thế nhưng không thể phủ nhận được một điều rằng là, trước kia đã từng xảy ra nhiều lần việc tên đó phản bội.

“....”

Ruijerd vẫn không nói gì cả. Anh ấy chỉ im lặng nhìn tôi. Và tôi cũng im lặng nhìn anh ấy.

Sau khi đã nhìn nhau được một lúc, Ruijerd từ từ mở miệng của mình.

“Nếu như, thật sự có cách. Thì được thôi. Ta cũng muốn sát cánh cùng em chiến đấu.”

“Anh Ruijerd.....!”

Tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Thật là mừng quá. Vậy là chúng tôi đã không phải ra tay với lẫn nhau rồi.

“Nhưng mà, cách chữa thật sự có tồn tại sao?”

“Orsted am hiểu rất nhiều mọi chuyện trong thế giới này. Hãy để em hỏi ngài ấy cho.”

Vậy nhưng mà, liệu Orsted có cho tôi biết cách chữa.

Tới tận bây giờ, hắn đã chưa từng đề cập gì về cái bệnh này và cách chữa. Ngay cả chuyện có những người tộc Supard ở đây, hắn đã chưa cho tôi biết.

Mà thôi, đến lúc liên lạc với hắn, thì tôi có thể hỏi hắn về những chuyện này.

Về việc phải chiến đấu Ruijerd hay là không, phải nghe hắn nói xong thì mới biết được.

“Dù gì chăng nữa, cách chữa thể nào cũng có mà thôi. Từ giờ đến khi đó, thì anh hãy kiên nhẫn chờ đợi, và hãy đừng nói với em anh là kẻ địch của em ạ.”

Tạm hoãn một vấn đề. Đối với anh ấy thì cũng không được hay cho lắm.

Thế nhưng, sau khi biết được là không có cách chữa, thì việc anh ấy trở thành kẻ địch của tôi cũng đâu có muộn.

“Trước cả Gisu, thì Orsted cũng đã từng tới làng của chúng ta.”

“Hả?”

Nghe được điều này, tôi không khỏi nghiêng đầu thắc mắc.

Orsted, đã từng tới đây ư.

“Từ khi nào vậy ạ?”

“Khoảng 2 năm về trước, gần thời điểm bệnh nhân đầu tiên xuất hiện.”

“...”

“Thế nhưng, hắn đã không làm gì cả. Dĩ nhiên là, chúng ta đã không biết là hắn có quan hệ với em, cho nên chúng ta đã xua đuổi hắn... Nếu như những gì em nói là đúng, thì Orsted lúc ấy đã ở cùng phe với em rồi.”

Thế này nghĩa là sao. Thế này nghĩa là sao cơ chứ?

“Thật sự thì, có thể tin tưởng Orsted được không?”

Orsted, hắn chưa từng một lần nói cho tôi biết chuyện tộc Supard.

Vốn dĩ, tôi cũng từng nghĩ đến khả năng là hắn ta không biết, nhưng nếu những gì anh ấy nói là đúng bây giờ, thì cái khả năng này biến mất hoàn toàn.

Tin tưởng. Cách chữa. Tôi không thể, biết chắc được.

“Có thể ạ.”

Vậy nhưng, tôi đã nói là có.

Cho tới giờ phút này, thì Orsted đã luôn luôn đối đãi tốt với tôi. Có lẽ trường hợp lần này, hắn ta có lý do của hắn cả. Chẳng hạn như là, sau này tộc Supard sẽ trở thành chướng ngại của hắn.

Thế nhưng, chuyện ấy có thể giải quyết được với nhau thông qua đối thoại. Chí ít được một điều rằng, ngay cả khi Orsted đã tới ngôi làng, nhưng hắn đã không giết hại bất cứ một người tộc Supard nào.

Chắc hẳn trong chuyện này hắn có suy nghĩ riêng của mình.

“Có thể tin Orsted được ạ.”

Đã sát cánh cùng Orsted cho tới tận ngày hôm nay rồi, nên là không thể còn nghi ngờ gì nữa.

Quả thật là, hắn không hay nói chuyện, với cả đôi lúc không có liên lạc gì, vậy nhưng chỉ cần ta vẫn còn theo đuổi mục tiêu đánh bại Hitogami, thì ta có thể tin tưởng vào hắn được.

“Mặc dù em cũng không hề ưa cái cách nói này, nhưng mà anh không tin Orsted cũng được, chỉ cần anh hãy cứ tin em thôi. Em tuyệt đối sẽ không bao giờ làm gì có hại với tộc Supard cả đâu.”

“......”

Ruijerd quay người về đằng sau.

Trong một vài giây, anh ấy đã khoanh tay như thể là đang nghĩ ngợi. Nhưng đột nhiên, anh ấy ngẩng đầu lên bầu trời, như thể là nhận ra được điều gì đó.

Ở trên bầu trời, là mặt trăng to lớn đang hiện rõ.

“.... Gư~!”

Ngay giây lát sau, anh ấy đã bất ngờ ôm chặt ngực của mình, và ngồi xổm xuống.

“Anh Ruijerd!?”

Có chuyện gì đang xảy ra vậy. Trong khi đang nghĩ như vậy và chạy đến chỗ của anh ấy, thì một chốc sau.

Đột nhiên, Ruijerd ngẩng đầu, và nắm lấy vai của tôi.

“....!”

Thật là kỳ quái.

Bộ mặt của Ruijerd đã biến đổi một cách dị thường.

Mắt của anh ấy biến thành màu xanh dương thẫm. Cả lòng trắng và tròng đen của mắt, đã đều biến thành màu xanh dương thẫm.

Miệng của anh ấy chỉ mở một nửa, và trông anh ấy không có vẻ gì là đang có lý trí cả. Viên ngọc trên trán anh ấy đã trở lại thành màu đỏ, nhưng hoa văn xung quanh thì lại đang tỏa ra ánh sáng đáng ghê rợn.

Nhìn thấy vậy, tôi đã hiểu ra được.

“Anh đang bị thao túng sao!?”

Không xong rồi.

Cho dù tôi đã nghe được từ anh ấy, và anh ấy chưa gặp phải vấn đề gì, thì tôi đã không nên hỏi cái câu đấy ngay lập tức.

Không cần phải hỏi, tôi cũng biết là anh ấy bị nhập cơ mà.

Khi mà nhận ra được điều này, thì tôi đã quá muộn, Ruijerd đã đưa mặt của mình tới gần mặt của tôi.

Anh ấy, đã hôn tôi.

Đồng thời, có một thứ chất lỏng gì đó đã chui vào trong miệng của tôi, di chuyển như một sinh vật sống, và chui xuống cổ họng của tôi.

Truyện Chữ Hay