Tóm tắt chương trước.
Thứ mà Rudeus luôn tìm kiếm suốt bao nhiêu năm, cuối cùng đã được tìm thấy.
Vậy nhưng, điều đó không quan trọng vào lúc này.
Ngay tại chỗ, cậu đã lập tức mua cho mình một chai xì dầu nhỏ và nhanh chóng tiếp tục dự định của mình.
Phần 1:
Ngày hôm sau.
Tôi đi tới vùng ngoại ô của thành phố thứ hai Irell và bố trí ma pháp trận dịch chuyển cùng với tấm bảng đá liên lạc.
Sau đó, tôi đi theo con đường dẫn đến ngôi làng được cho là đã phát hiện ra Ruijerd.
Từ thành phố thứ hai Irell cho tới ngôi làng thuộc Vương quốc Biheiril gần với Thung Lũng Địa Long mất khoảng nửa ngày đường.
Thường được gọi là “Làng Thung Lũng Địa Long” hoặc “Làng của Rừng một đi không trở lại”, nhưng tên chính thức được quốc gia này đặt thì lại là Làng Marson.
Tuy là vậy, cái tên “Làng Marson” thì lại không được đa số biết đến rộng rãi, cho nên cứ gọi là “Làng của Rừng một đi không trở lại” vậy.
Một ngôi làng không có gì cả.
Không phải là vì không có đặc sản, hay là vì không có điểm du lịch nên mới bị gọi là như vậy.
Dù rằng người ở đây có chặt cây ở rừng và trồng rau củ bằng loại đất giàu dinh dưỡng gần rừng, nhưng không như ở làng Buena thuộc lãnh địa Fittoa, đây lại không phải là một ngôi làng vốn được tạo ra bởi người dân Vương quốc tập hợp cùng nhau để xây nên nơi định cư.
Thực tế thì, nơi này vốn đã có người sinh sống từ trước, và sau này mới trở thành một phần của Vương quốc Biheiril.
Xem ra là như vậy.
Người có trước, đất nước có sau.
Khoảng trống ở giữa các nhà với nhau cũng trống trải, lạnh lẽo, ảm đạm, vắng bóng người... như thể không có một ai ở ngôi làng đấy cả.
Khi mà chúng tôi tới nơi, thì ở nơi này lại có nhiều người tới nỗi không thể tin được đây lại là chốn khỉ ho cò gáy.
Nhưng đa phần không phải là dân làng.
Tôi có thể thấy nhóm người rõ ràng không phải là dân làng đang tụ tập ở trước lối vào làng.
Họ mặc trên người bộ giáp và mang kiếm trên hông.
Mạo hiểm giả chăng.
Không phải, nếu là mạo hiểm giả thì bầu không khí sẽ không nguy hiểm đến như thế.
Là lính đánh thuê, hay là thợ săn tiền thưởng đây.
“Shandor này, thế kia có phải nghĩa là có nhiều người đang lén bắt đầu trước sao?”
Ngoài việc đã làm ở quán rượu vào ngày hôm qua, anh ta còn tỏ ra khéo léo trên đường di chuyển tới đây nữa.
Shandor quả là một người hữu dụng.
Từ trước tới giờ, tôi đã nửa tin nửa ngờ về sự hữu dụng của anh ta, nhưng với những gì đã xảy ra thì tôi đã hiểu tại sao Orsted lại muốn anh ta đi với tôi rồi.
Rơi vào những trường hợp như lúc này, tôi sẽ luôn cảm thấy muốn lắng nghe ý kiến của anh ta.
Còn Doga thì, không hữu dụng cho lắm.
Cậu ta cũng không đến mức gọi là gánh nặng, nhưng mà...
Cho tới giờ phút này, cậu ta cứ như kiểu là chỉ đi theo thôi ấy.
Mà, tôi cũng chẳng phải là người giỏi đánh giá người khác.
Chắc là đến lúc nào đó cậu ta sẽ cho thấy sự hữu dụng của mình mà thôi.
“Không, họ đến là để khảo sát trước thôi. Càng kiếm được nhiều thông tin ngay từ sớm, thì đến lúc xuất phát sẽ càng có lợi thế hơn đấy.”
“Thế nhưng, thể nào mà chả có những người sẽ lén bắt đầu trước để săn mục tiêu đúng không nào?”
“Có đi chăng nữa, thì cũng sẽ không có nhiều người đâu. Chính quyền là phía đưa ra yêu cầu và đi đầu cuộc chinh phạt này mà lại. Vậy nên dù có lén bắt đầu trước và săn được mục tiêu, thì vẫn có khả năng là những người đó sẽ không nhận được tiền thưởng.”
Gia nhập với đội quân chinh phạt này, tiến vào bên trong khi rừng cùng với Đoàn Kỵ sĩ hay gì đó của đất nước này, xác nhận ra được chân tướng của Ác Ma này, hạ được nó này, và bảo đảm trở về an toàn.
Đến lúc đấy thì ta mới nhận được tiền thưởng.
Cho dù như thế đi nữa, thì khi đi theo cùng với đám đông, việc ta có thể nhận được tiền thưởng đặc biệt hay là không sẽ phải nhờ tới may mắn.
Cho nên mới dẫn tới cái việc đi khảo sát trước.
“Nói chung là không liên quan gì tới chúng ta cả.”
“Đúng là vậy đó.”
Trong khi cười đùa cùng với Shandor, chúng tôi càng đi sâu hơn vào bên trong làng.
Ở bên trong tòa nhà trông giống như một căn nhà trọ, là một quảng trường.
Hiện tại ở quảng trường đang có nhiều người tập trung tới nỗi khó có thể nào tưởng tượng đây lại là một ngôi làng vắng người.
Ai nấy cũng đều trong tâm trạng quyết tâm tới cùng.
Nhưng mà, có nhiều người như thế này cũng càng tốt.
Chúng tôi sẽ dễ thu thập được thông tin hơn khi trà trộn vào bên trong đám đông này.
“Mau cút đi!”
Trong lúc còn đang mải nghĩ ngợi, bỗng nhiên có tiếng đuổi người cất lên.
Mà không, tất nhiên tôi đây không phải là người đang bị đuổi đi.
Cái giọng nói đó xuất phát từ phía bên kia quảng trường.
Có một số người trong nhóm đi khảo sát đang rời quảng trường với bộ mặt khó chịu.
Khi thử nhìn xem là ai đã quát, thì tôi thấy đó là một bà lão chống gậy.
“Hãy về đi! Ở đây không có Ác Ma nào đã ra khỏi rừng hết! Người trong rừng đã bảo vệ cho chúng ta! Các ngươi có ý định làm hại người trong rừng thì hãy mau mau về hết đi!”
Bà lão chống gậy đi loạng choạng đến lại gần những người đang tụ tập và dùng cây gậy của mình đánh họ.
Tiếng bộp bộp to tới nỗi tôi có thể nghe thấy từ tận đây.
“Bà già thích chết à...”
“Này, đừng có chấp làm cái gì, gây rối ở đây cẩn thận quỷ tộc sẽ không để yên...”
“Chì.”
Người đàn ông nổi giận do bị đánh đang chuẩn bị rút kiếm ra, thì bị ngăn lại bởi một người có vẻ như là đồng đội, và họ nhanh chóng rút lui.
Bà lão không cố đuổi theo mà đánh làm gì.
Bà lão tiếp tục quát, và xua đuổi nhóm người khác ở trong quảng trường.
Vì muốn tránh bà lão, nên họ đã cùng nhau giải tán dần khỏi nơi này.
Gì thế này không biết.
Bà lão nhìn xung quanh quảng trường đã vắng người và.... Ồ, nhìn sang chỗ chúng tôi rồi.
Bà lão đang đến gần hơn.
“Còn không mau cút đi!”
Bà lão đập cây gậy chống của mình vào bộ giáp của tôi, tạo nên tiếng ceng.
Không hề hấn gì.
Full Armor của Asura có khác, an toàn trước mọi đòn tấn công bất ngờ đến từ bà lão.
“Đừng có mà phá hoại rừng!”
Bà lão quát lên, và lại đập vào bộ giáp của tôi tạo nên tiếng ceng.
“Bà ơi, hãy bình tĩnh đi.”
“Ác Ma cái gì cơ chứ! Người trong rừng đã giúp đỡ bọn ta! Vậy mà các ngươi lại có thể đi tìm giết người đó! Đúng là một lũ bất nhân!”
Bà lão hiện giờ đang trong trạng thái kích động, không chịu nghe lời tôi nói.
Cơ mà, có một cụm trong lời nói của bà lão làm tôi thắc mắc.
Người trong rừng.
Lần đầu tiên mới nghe thấy.
Tôi phải hỏi rõ ra chi tiết mới được.
“Người trong rừng là ai v...”
“Người trong mà biến mất, thì Ác Ma sẽ xuất hiện cho các ngươi coi!”
Người trong rừng biến mất, Ác Ma sẽ xuất hiện.
Thế có nghĩa, người trong rừng là người đang trấn giữ Ác Ma sao.
“Người trong rừng và Ác Ma là hai kẻ khác nhau phải không ạ?”
“Đúng rồi đó! Đừng có đánh đồng người trong rừng với lại Ác Ma!”
“Clay, thôi đi, bà lão này chắc tâm trí không được bình thường đâu.”
Shandor ngăn tôi lại.
Đúng là, không có người bình thường nào đi đánh người lạ bằng cây gậy chống cả.
Nhưng tôi muốn biết thêm câu chuyện từ bà lão.
“Ta không có mất trí đâu đấy nhé! Người trong rừng có thật đó! Hồi xưa lúc ta còn trẻ ấy! Người đó đã cứu giúp ta khi ta đi lạc vào sâu trong rừng! Hồi xưa xưa nữa, ông cố ta cũng từng được người đó cứu giúp!”
Hồi bà lão còn trẻ, thì chí ít cũng phải tầm 20 hoặc 30 năm về trước.
Tuổi hiện giờ chí ít cũng phải 60 trở lên.
Lúc ông cố của bà lão được cứu giúp thì chắc xảy ra vào khoảng 100 năm trước.
Vậy nhưng, Ruijerd và tôi mỗi người một ngả tầm 10 năm về trước cơ mà.
Thế này nghĩa là, cái người kia không có phải là Ruijerd ư?
Nhưng mà... à.
“Người trong rừng không có phải là Ác Ma! Sao các ngươi vẫn không chịu hiểu và cứ đi tìm giết người đó làm gì chứ! Lũ ngu xuẩn! Lũ ngu xuẩn các ngươi hãy biến đi cho ta! Hộc... Biến đi... hộc... lũ ngu xuẩn....”
Đập bộ giáp của tôi được một lúc, bà lão bắt đầu hết hơi và quỵ xuống.
“Này bà ơi, bà có thể kể cho cháu thêm chi tiết được không?”
Chờ bà lão bình tĩnh lại xong, tôi mỉm cười với lại bà lão.
Tuy rằng Ruijerd có thể không ở nơi đây.
Nhưng có khả năng là...
“Người trong rừng có lẽ là bạn của cháu đấy ạ.”
Trong khu rừng ấy, có thể đang có người sống sót của tộc Supard mà Ruijerd đã tìm kiếm suốt bấy lâu nay.
Phần 2:
Bà lão không còn lý do gì để nóng giận nữa.
Tuy rằng thái độ vẫn như cũ, nhưng cách nói chuyện của bà lão đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Nói chung, người trong rừng hoặc là Ruijerd hoặc là người tộc Supard.
Giờ này tôi chưa thể xác định được.
Nhưng mà, tôi có thể hiểu được ít nhiều những chuyện đang diễn ra tại Vương quốc Biheiril.
Người trong rừng.
Kể từ khi bà lão chào đời, đã có một chủng tộc nào đó sống ở trong rừng một đi không trở lại.
Người này hiếm khi ra khỏi rừng.
Tuy vậy, vào những dịp rất, rất là hiếm, người này sẽ chịu xuất hiện và giúp đỡ những người đi lạc trong rừng, hoặc sắp rơi vào cửa tử do bị ma vật tấn công.
Những người dân trong làng tính cả bà lão đây, đều không biết rõ về người trong rừng.
Thế nhưng, trong làng có truyền tụng một câu chuyện cổ tích.
Đã từ rất lâu, khi mà cuộc chiến với lại Ma Thần vừa mới kết thúc không lâu.
Ở trong khu rừng một đi không trở lại, có một Ác Ma mắt thường không thể nhìn thấy, đang cư ngụ.
Vào những buổi chiều tối, Ác Ma sẽ xuất hiện và bắt cóc gia súc cùng với trẻ con để mà xơi tái.
Dân làng khi ấy dù rất muốn đối phó với Ác Ma nhưng vì không tìm ra được cách nào, nên họ cũng đành chỉ còn biết sống trong nỗi sợ hãi.
Lúc này, người trong rừng đã xuất hiện.
Người này đã đưa ra một đề xuất với dân làng.
“Đổi lại việc được phép sống ở trong rừng, ta sẽ lo liệu Ác Ma. Nhưng hãy nhớ, không được để bất cứ ai khác biết về sự tồn tại của ta.”
Dân làng đồng ý, và người trong rừng tiến vào sâu trong rừng.
Không ai biết người trong rừng đã xử lý Ác Ma thế nào.
Nhưng kể từ đó, Ác Ma đã không còn ra khỏi rừng, và người trong rừng vẫn từ trong rừng bảo vệ những người dân làng.
Trước cái điều này, những đứa trẻ trong làng đã được dạy ngay từ khi còn nhỏ rằng phải biết ơn với người trong rừng, và tuyệt đối không được nói cho ai khác biết.
“Thật không thể tưởng tượng được lại có những kẻ dám xâm phạm khu rừng của người trong rừng đáng kính đó.”
Bà lão đã nói xong những gì muốn nói.
“Thì ra là thế, cháu cảm ơn bà rất nhiều ạ.”
Tôi cũng không biết liệu chuyện bà ấy kể có phải là sự thật.
Đa phần thì những câu chuyện cổ xưa đều là hư cấu hết.
Vậy nhưng hãy thử cho rằng người trong rừng đó là người tộc Supard.
Ở trên trán của những người tộc Supard đều có một con mắt thứ ba.
Đó là một loại ma nhãn có khả năng nhận biết mọi sinh vật sống.
Bằng cách sử dụng tới nó, mà họ sẽ có thể xử lý được bất kỳ ma vật nào vô hình trong mắt người thường.
Người tộc Supard có lẽ đã chọn cách chung sống với dân làng, đồng thời khéo léo che giấu hình dáng của mình.
Thế rồi, khoảng tầm 6 tháng cho tới 1 năm trở về trước, có một bi kịch ập tới.
Người này hoặc là bị ốm, hoặc là bị thương.
Lúc này, có một số lượng lớn Ác Ma vô hình xuất hiện, và có thể người này đã cảm thấy không đủ sức để chống trả được hết.
Do vậy mà, có một người Supard chưa bao giờ để lộ hình dáng của mình, đã đi đến ngôi làng để mua thuốc.
Không có ai nhớ người thương nhân đã tiếp xúc với người Supard này cả.
Thế nhưng, tin tức lan rộng.
Rằng là có kẻ nào đó mờ ám đã ra khỏi rừng.
Dân làng ở đây tất nhiên là sẽ tạo điều kiện cho cái người đó rồi. Nếu như người đó đúng thật đã tới đây nhờ giúp đỡ.
Vậy thì, tại sao thông tin ban đầu lại có thể bị biến dạng thành thông tin mà tôi đã nghe được ở quán rượu ngày hôm qua.
“Ác Ma đã ra khỏi rừng, cần bị tiêu diệt.”
Từ lúc nào và làm thế nào mà lại thành ra như thế?
Vì là chuyện xảy ra vào khoảng 1 năm trước, cho nên tôi chưa thể kết luận là do Gisu vội được...
Dù sao thì, ở sâu trong rừng đang có người tộc Supard.
Tôi cảm thấy tin chắc vào cái điều này.
Nhưng dù là như vậy.
Có một điều tôi cảm thấy thắc mắc.
Tại sao mà, tôi lại không hề biết gì đến việc trong rừng có người tộc Supard.
Tôi đã tìm kiếm Ruijerd suốt bấy lâu nay cơ mà.
Đáng lẽ trong số tất cả mọi người mà tôi quen biết, có người đã biết được đến điều này.
Trong số mọi người.
Chẳng hạn như là Orsted.
... Nếu như người tộc Supard đã sống ở trong rừng suốt từ xưa tới giờ, thì tại sao tôi lại chưa từng nghe nói tới.
Phần 3:
Rừng một đi không trở lại, là một khu rừng yên tĩnh.
Bình thường thì, rừng nào ở thế giới này cũng đều có đầy ma vật sinh sống.
Nồng độ ma lực trong rừng có cao hay thấp, thì ta cũng sẽ đụng độ ma vật ít nhất là một lần trong ngày.
Đáng kể đến là Treant.
Ở đâu trên thế giới cũng đều có Treant, nhưng nơi chúng sống nhiều nhất thì là ở những khu rừng.
Vậy mà, ở khu rừng này lại không có bóng dáng của chúng đâu.
Rất là tĩnh lặng.
Dù có dấu hiệu của sinh vật sống, nhưng ma vật thì không có chút nào.
Khu rừng này tĩnh lặng đến đáng sợ.
Dù rằng tôi có nhìn thấy vài con chim và mấy con thú nhỏ, nhưng cũng chỉ đến thế.
Tôi không khỏi cảm thấy như mình đang sống ở trong một cơn ác mộng.
“Thật là đáng sợ nhỉ.”
“Phải.”
Shandor cũng cảm thấy có gì đó bất thường đang diễn ra ở trong khu rừng.
“...”
Doga thì yên lặng.
Cậu ta thậm chí còn không thèm nhìn xung quanh, dường như là chẳng thấy có gì đáng sợ tý nào.
“...”
Chúng tôi đã lặng lẽ đi vào sâu trong rừng được một thời gian.
Đồng thời theo đó, những con động vật cứ dần dần thưa thớt cho đến khi biến mất.
Tuy vẫn còn chim và sâu bọ, nhưng những con động vật nhỏ thì lại không.
Tất nhiên là, ma vật cũng chẳng thấy đâu.
Cây cối cũng trở nên to lớn hơn, chúng mọc to tới nỗi lá cây che cả bầu trời.
Ở trong điều kiện ánh sáng thấp như này làm tôi bắt đầu cảm thấy như chúng tôi là những người sống sót duy nhất vậy, nhưng khi có tiếng chim hót cất lên thì tôi mới tỉnh người lại.
Không biết liệu có Ác Ma vô hình nào đó đang theo sau không nhỉ.
Khi suy nghĩ này bất chợt hiện lên trong đầu, tôi nhìn về phía đằng sau.
Mỗi lần như vậy, là tôi lại nhìn thấy ánh mắt không nao núng của Doga, và như thế tôi lại quay đầu nhìn phía đằng trước.
“Nhìn này.”
Khi tôi bất giác nhìn về phía tảng đá ở ven đường, tôi thấy một tấm bia đá trông quen thuộc.
Đó là tấm bia đá Thất Đại Liệt Cường.
Hồi xưa thì tôi chưa nhận biết được bất kì những biểu tượng nào ở trên tấm bia đá...
Còn bây giờ, thì tôi cũng biết được đa số những biểu tượng trên đó là gì rồi.
Cũng như trước kia, xem chừng thứ hạng không có thay đổi gì.
“Không ngờ ở nơi này cũng có nó.”
“Chuyện này không có gì lạ đâu. Tấm bia đá Thất Đại Liệt Cường chỉ hoạt động ở những nơi có nồng độ ma lực dày đặc.”
“À... Vì nó là ma đạo cụ nhỉ.”
Cơ mà, anh ta cũng biết rõ về nó đấy chứ.
Rằng tấm bia đá chỉ có thể hoạt động ở những nơi có nồng độ ma lực dày đặc.
Bình thường thì đâu có nhiều người biết đến điều này.
Mà thực ra, điều này cũng không hẳn chỉ mỗi người trong cuộc mới biết.
“Trời sắp tối tới nơi rồi. Hãy cắm trại ở luôn đây nhé.”
“Đúng vậy nhỉ, được rồi, Doga, lấy củi thôi.”
“... Rõ.”
Hôm nay, chúng tôi đã quyết định cắm trại ở gần tấm bia đá.
Để đề phòng, tôi tạo ra một pháo đài đất quanh lều và nghỉ ngơi ở bên trong.
Phần 4:
Ngày hôm sau.
Chúng tôi lại đi vào sâu trong khu rừng yên tĩnh.
Thế rồi, Shandor bất thình lình đưa ra ý kiến như mới vừa nghĩ ra.
“Cảm giác này giống như ở dãy núi Xích long vậy.”
“Nghĩa là sao?”
“Không động vật nào dám bén mảng đến gần vì sợ rồng.”
Đây gọi là tránh xâm phạm lãnh thổ của con vật lớn hơn mình nhỉ.
Ở sâu trong cái khu rừng này là thung lũng Địa Long.
Khỏi phải nói, Địa Long là loại sinh vật đáng gờm.
Việc những con thú hoang dã không dám đến gần nơi nguy hiểm đó là quy luật tự nhiên mà lại.
“Ngài Shandor, vậy là ngài đã từng đi vào trong dãy núi Xích Long rồi sao.”
“Tôi chỉ đến tận chân núi là cùng thôi. Cảm giác bây giờ cũng tương tự như hồi đó vậy, càng đến gần thì những con động vật càng ít xuất hiện.
Địa Long làm tổ ở trên vách đá của thung lũng.
Về cơ bản thì chúng sẽ không ra ngoài thung lũng. Tuy chúng không bay lượn được trên bầu trời, nhưng chúng có thể dùng ma thuật hệ đất để đào hang.
Là loài rồng, nhưng bản chất của chúng lại khá là ôn hòa, và chúng sẽ không tấn công con người nếu như không có ai xâm hại lãnh thổ của chúng.
Ngoài ra, chúng còn có đặc trưng kỳ lạ, đó là chúng sẽ không cần đề phòng với lại bất kể đối tượng nào tới từ trên cao, nhưng lại tấn công một cách quá khích những đối tượng tới từ bên dưới.
Tiện đây nói luôn, theo như lời của Orsted thì những con Địa Long là thiên địch của Xích Long.
Thế nhưng vì chúng là hai loài rồng có nơi sinh sống hoàn toàn khác biệt với nhau, nên chúng gần như không bao giờ đụng độ nhau.
Dù chúng tôi sắp đến gần một loài như vậy, nhưng cũng không đến mức quá là nguy hiểm.
Chỉ cần không rơi xuống đáy thung lũng là được.
“Ồ.”
Không biết có phải là bởi [Ghét của nào trời trao của ấy].
Mà khi tôi mở mắt ra.
Ở trong rừng đột ngột xuất hiện một cái vực.
Vực sâu tới nỗi không nhìn tới đáy.
Khoảng cách từ đây cho tới bờ bên kia là khoảng 400 cho tới 500 mét.
Đứng ở đây tạo cảm giác như là đang ở trên đỉnh núi vậy.
Mặc dù không phải chuyên gia về thung lũng, nhưng tôi thấy kích thước chỗ này lại làm tôi liên tưởng đến Grand Canyon.
“Đây là thung lũng Địa Long à?”
“Chắc là vậy đấy. Làm gì tiếp đây? Mất công tới đây mà không gặp rắc rối gì rồi vậy mà...”
“Hừm...”
Cảm thấy lo lắng, tôi truyền ma lực vào con mắt bên trái.
Chỉ cần tầm nhìn không có vật cản là có thể sử dụng tới Thiên Lí Nhãn.
Giờ thì, nhìn xuống thung lũng nào.
Ở dưới đáy thung lũng, là những cây rêu và nấm tỏa ánh sáng xanh đang mọc, cùng với những sinh vật giống thằn lằn có cái mai sau lưng như là đá, đang đi chầm chậm gần những cây rêu và nấm.
Chúng là Địa Long sao.
Nhìn thì giống Đại Vương Lục Quy thuộc loài rùa hơn là một con rồng.
Cái mai như thế kia có lẽ là lý do mà chúng có thể chiến thắng được Xích Long, và không cần phải đề phòng với lại bất kể đối tượng nào tới từ trên cao.
Với cả, khi nhìn kỹ hơn, tôi còn thấy chúng bám ở vách đá còn nhiều hơn là dưới đáy thung lũng, khiến tôi không khỏi rợn người trong giây lát.
Sau khi thu tầm nhìn của Ma Nhãn trở lại, tôi lại sử dụng nó để nhìn quanh thung lũng.
Ở trong tầm nhìn ở phía bên tay phải, tạm thời chưa thấy gì cả.
Nhưng chẳng mấy chốc, tôi không thể nhìn xa được hơn do có vách đá và rừng cản tầm nhìn.
Theo như trên bản đồ thì cả thung lũng Địa Long là một đường thẳng, nhưng rốt cuộc thì lại có đường cong.
Bản đồ này xem ra có lỗi rồi.
Thử nhìn phía bên tay trái xem nào.
Cũng không có gì ở trong tầm nhìn... à, chờ đã nào.
“Có cây cầu treo kìa.”
Ở một chỗ có khoảng cách hẹp của thung lũng, có một cây cầu đang được treo ở đấy.
“Vậy ư, sang bên kia nhỉ?”
“Chúng ta đi thôi nào.”
Vẫn còn 7 ngày nữa cho đến khi nghe được thông tin từ cái người cung cấp thông tin kia.
Tính cả những ngày trở về, thì bây giờ chúng tôi có thể tiếp tục ở đây 1 hoặc 2 ngày nữa.
Quyết định như vậy trong đầu xong, tôi bắt đầu đi dọc theo thung lũng.
Từ chỗ này cho tới cây cầu treo cũng không quá xa.
Mất khoảng 1 giờ đi bộ là cùng.
Cũng may là tôi đứng ở vị trí có thể nhìn thấy cây cầu treo.
Phần 5:
Cây cầu treo, phải nói là cũ kỹ nghèo nàn.
Có thể nói, nó chỉ có hai cái dây leo dày được nối song song nhau từ đằng này sang đằng kia ở chỗ có khoảng cách hẹp của thung lũng, và ở trên hai cái dây leo đó là những thanh gỗ dài được đặt bên trên.
Cây cầu này tạo cảm giác như kiểu là nó được làm thủ công thô sơ, gây ra lo ngại về vấn đề sức chịu đựng.
Mặc dù nói là lo ngại, nhưng tôi nghĩ chỉ một người lớn mang theo hành lý vẫn có thể qua được cây cầu này.
“Có nên đi qua nó không đây?”
Khổ một nỗi, tôi lại đang mặc trên người ma đạo khải, nên việc tôi rơi xuống đáy rất có thể xảy ra.
Trước đó đã quyết định là [Chỉ cần không rơi xuống đáy thung lũng là được] rồi, nên bây giờ mà rơi xuống đáy thật thì đúng là lố bịch.
“Không, tốt hơn là không đi qua cây cầu này.”
“Vậy chẳng lẽ quay lại sao?”
“Không, chúng ta sẽ đi qua một cây cầu khác.”
Nói vậy xong, tôi đi đến đứng ở bờ vực.
Cầu không vững, thì mình xây cầu khác thôi.
Tay đặt xuống đất, dùng ma thuật để đất trồi lên.
Ma thuật mà tôi định sử dụng là Thổ Thương được ứng dụng một cách hợp lý.
Độ vững chắc của nó đủ để tôi có thể đứng và di chuyển bên trên.
Khi đã cố định chắc rồi, cây thương lớn sẽ mọc đến bờ bên kia.
“... Hây.”
Ma thuật được thi triển, và một cây thổ thương xuất hiện.
Thổ thương cứ vậy lặng lẽ mọc dần dần và đâm tới bờ bên kia của thung lũng.
Không phát ra tiếng động nào.
Tôi thực hiện việc này liên tiếp 3 lần.
Để phòng ngừa, tôi mở rộng thêm để người này có thể đi qua người kia.
Ngoài ra, tôi còn đặt lên trên một tấm ván.
Tấm ván được làm từ đất.
Vững chắc cho tới bờ bên kia.
Cuối cùng thì, tôi gia cố những điểm cốt lõi và mặt dưới của cây cầu bằng ma thuật hệ đất để hoàn thành nên một cây cầu đá.
Còn tay vịn thì... mà, thế này thôi là được rồi.
“Thật là đáng khâm phục... Dù đã từng nghe nói đến, nhưng đến mức này thì tôi không ngờ được...”
Dù được Shandor khen ngợi, tôi vẫn không thể để mất cảnh giác.
Bởi tôi không có kiến thức gì liên quan đến việc xây cầu.
Tuy rằng không cần phải cẩn thận thái quá bằng việc gõ vào cây cầu trước khi đi qua, nhưng nếu nó mà sập khi tôi đang mặc trên người ma đạo khải, thì tôi sẽ phải mất công xây lại.
“Đầu tiên thì, dây thừng nào.”
Tôi buộc dây thừng vào một cái cây gần đó và đi qua cây cầu một cách từ từ.
Sau khi đi được một vài bước rồi, tôi giậm chân vào cây cầu.
Cây cầu đá vẫn vững chãi hứng chịu được sức nặng của tôi.
Với cây cầu như thế này mà tôi còn rơi được khỏi thì đúng là không còn gì lố bịch hơn, nhưng nhất định là sẽ không rồi.
Để chắc chắn hơn, tôi vừa đi chầm chậm qua cây cầu, vừa gia cố thêm những chỗ trông có vẻ không được vững chắc.
Trên đường đi qua thì tôi dùng hết dây, nên dây của Shandor đã được dùng bổ sung để tôi hoàn thành quãng đường vượt cầu.
Một dây thừng có chiều dài 50 mét, dùng hai dây thì khi đi qua cầu rồi vẫn còn thừa lại một chút, nên là từ đầu kia tới đầu này có khoảng cách dưới 100 mét.
“Được rồi.”
Buộc dây thừng vào một cái cây gần đấy xong, tôi ra hiệu với bờ bên kia.
Phía Shandor cầm lấy dây thừng, và ung dung đi qua cây cầu.
Cả hai đi cùng lúc.
Bộ họ không sợ cây cầu sẽ sập hay sao.
Hay là quá tin tưởng vào tôi.
Rằng tôi có thể cứu họ ngay lập tức khi họ rơi khỏi cầu...
“Giờ thì, tiếp tục nào.”
Mặc cho nỗi lo âu của tôi, phía Shandor đã dễ dàng sang được đến đây.
“Nhưng bắt đầu từ bây giờ, chúng ta phải thật cảnh giác đấy.”
Nhìn vào sâu trong rừng xong, Shandor đã nói như vậy.
Sâu trong cái khu rừng tăm tối ở phía trước.
Tôi cảm thấy ở trong đó có một điều khác với ở trong khu rừng mà tôi đã đi qua trước đó.
Đó là, dấu hiệu của ma vật.
Phần 6:
Đi được chưa đầy 100 mét, chúng tôi đã bị ma vật tấn công.
Thứ đầu tiên xuất hiện trước là tiếng động.
Tiếng xào xạc của lá cây lay động va chạm vào nhau.
Vậy nhưng, vì lúc ấy gió cũng đang thổi nên tôi đã không nghĩ là có ma vật đang ở gần.
Ở đằng xa, cảm giác như có thứ gì đó đang tiến đến gần.
Vẫn còn ở xa.
Chưa cần phải lo quá.
Nhưng mới chỉ vừa nghĩ vậy, tôi đã nghe thấy thứ tiếng khác ở ngay tai.
“Gừ... Gừ....”
Nghe thấy vậy, tôi bắt đầu ngửi thấy mùi tanh và có cảm giác âm ấm bay đến mũi.
Có một thứ gì đó, đang bám vào thân cây ở ngay gần tôi.
Mới vừa nghĩ vậy, mà có cây đã lập tức bị biến cong, cành với lá tạo ra tiếng sột soạt sột soạt.
Và chỉ một chốc sau, có một thứ gì đó nặng, đã rơi về phía tôi.
“....!”
Ngay lập tức quay đầu lại, tôi nhìn thấy Doga đã nằm ngửa dưới mặt đất.
Chỉ thấy mỗi mình Doga.
Vậy nhưng mà, đầu của Doga đang run lắc từng quãng như thể không phải là do cậu ta muốn thế.
Tay của cậu ta đang giữ lấy khoảng không, như thể đang ngăn thứ gì đó làm đầu của cậu ta run lắc.
Nhất định là, ở trên cậu ta đang có một thứ gì đó.
Nghĩ vậy xong, tôi dùng hết sức lực đấm vào khoảng không ở trên Doga mà không dùng đến ma thuật.
Nắm đấm của ma đạo khải đã được tăng cường lực bởi ma lực, đánh văng thứ ở trên Doga.
Tôi có thể cảm thấy mình đã đấm vào thịt, và làm gãy xương thứ đó.
Thứ mới ở trên Doga, đã va mạnh vào thân của một cái cây, và có máu bắn tung tóe ra.
Máu đỏ chảy ra đã làm lộ diện thứ đó.
Thứ đó, là một con thú có bốn chân.
Dù không nhìn rõ cả người nó, nhưng nhất định là nó có bốn cái chân.
Theo phản xạ, tôi bắn nham pháo đạn về phía con thú để kết liễu nó.
Gần như là đồng thời, có thứ gì đó đã va vào lưng của tôi tạo nên một tiếng đùng.
Tôi nhanh chóng quay lưng để dùng ma thuật bắn vào thứ va vào tôi thì...
“DOGA! Mau đứng dậy!”
Đó là Shandor.
Anh ta đang đứng ở sau lưng tôi.
“... Rõ!”
Doga đứng dậy xong thì lôi cái cây rìu ở đằng sau lưng mình, và đến đứng ở ngay đằng trước tôi.
Này, thế thì làm sao tôi nhìn được đằng trước đây.
“Kẻ địch là thứ không nhìn thấy được! Số lượng chưa xác định! Doga, đừng có dùng đến mắt, hãy tập trung lắng nghe tiếng động! Chỉ ra tay với kẻ địch ở trước mặt mình thôi!
Rudeus-dono thì dùng ma thuật! Cho chúng ra tro bằng ma thuật tầm xa!”
Sự chỉ đạo nhanh nhạy đến từ Shandor.
Trưởng Đoàn Kỵ sĩ có khác, khả năng đưa ra quyết định đúng là nhanh.
Không phải là không có thực lực.
Được chỉ dặn như vậy, tôi chuẩn bị tung ma thuật từ hai tay.
Ma thuật hệ lửa có được không đây.
Không, đang ở trong rừng không thể đi dùng lửa được.
Dập lửa sẽ phải tốn công gấp đôi.
Vậy thì hãy dùng ma thuật hệ nước đi, Frost Nova.
“...... Ư!”
Ngay khi tôi sắp thi triển ma thuật của mình.
Chỉ duy nhất trong một giây lát thôi.
Ở trước mặt tôi, Doga đã di chuyển.
Cậu ta vung dứt khoát cây rìu cỡ lớn của mình.
Từng nhát vung của cây rìu cỡ lớn trong khu rừng sâu này là những lần cây cối sập đổ.
Thế nhưng, không có phản ứng nào từ con thú đấy.
Trong khi những mảnh gỗ cứ vậy bay tứ tung, tôi cảm thấy có gì đó đã vượt qua khỏi bên Doga, và đang đến chỗ tôi.
Ma đạo khải mà tôi đang mặc khỏi phải nói, nặng và cứng.
Dù cho ma vật có lao thẳng tới tấn công, và dùng vuốt hay là nanh, thì chúng cũng không thể nào để lại nổi lấy một vết xước.
Sau khi đã lập tức quyết định xong, tôi chuẩn bị thi triển ma thuật như dự định ban đầu...
“Rudeus-dono!”
Tôi đã bị Shandor đẩy đi.
Tôi thậm chí còn không có thời gian để than rằng cái gì thế.
Bởi trước khi kịp nhận ra, thì đã có một cây thương đang ở ngay bên tôi.
Cây thương nhìn như là đã cắm vào không khí... nhưng không, thực chất thì nó đã ghim thứ gì đó trong suốt xuống đất.
Cây thương này có màu trắng.
Cực kì trắng, trắng như là phấn viết vậy.
Cây thương trắng này trông giống như được làm từ xương của một sinh vật nào đó.
Chà, nó làm tôi không khỏi có cảm giác hoài niệm.
Thế rồi, có một người đàn ông đáp xuống mặt đất như để lấy lại cây thương.
Tóc màu xanh lá cây.
Màu da trắng như là đang mắc căn bệnh nào đó.
Mặc trên người trang phục dân tộc như là áo choàng poncho.
Ôi, không còn gì để mà nghi ngờ nữa.
Nhìn từ đằng sau thế này đã là quá đủ, tôi không thể nhầm được với ai khác được!
“RUIJERD!”
Tôi đứng thẳng người dậy, vươn bàn tay của mình hết sức về phía anh ấy và gọi tên.
Anh ấy quay người lại với cây thương đã cầm trên tay.
“Ừm?”
“.........Ủa?”
Tôi không nhận ra được khuôn mặt đó.
Dù rằng có vẻ ngoài đẹp và rất là tương đồng với Ruijerd, vậy nhưng người này không phải anh ấy.
Ruijerd của tôi thì phải hơn ở chỗ... vùng cằm thì phải khác...
“Xin lỗi, là tôi đã nhận nhầm người.”
Trời ạ.
Thật là thất vọng quá.
Ra là một người nào đó của tộc Supard.
Tuy là, tôi cũng đã lường được từ trước đến khả năng này... Nhưng người tộc Supard này, tôi không thích đâu.
Ấy chết, có lẽ là bởi tôi đã dùng hết sức để hét to tên của Ruijerd, mà mặt của tôi đang nóng bừng cả lên.
“... Có biết Ruijerd sao?”
Người nào đó của tộc Supard mà tôi không hề quen biết, đã nói như vậy với vẻ mặt tò mò.
À, tôi hiểu rồi.
Vì là người tộc Supard, nên anh ta cũng có biết đến Ruijerd.
Cho dù không có phải là Ruijerd thì cũng không thành vấn đề gì hết.
Phải.
So với những vấn đề còn đang diễn ra ở Vương quốc Biheiril, thì bây giờ chẳng sao cả.
“Ể? À vâng, là đồng đội... mà không, là bạn... hay là ân nhân nhỉ?”
“Nếu mấy người là khách, hãy đi theo ta. Ta sẽ dẫn tới gặp.”
Người này nói vậy xong, thì quay lưng đi.
“Ể.... xin hãy chờ một chút đã, thật sự là Ruijerd đang ở đây sao?”
“Đúng vậy.”
Người tộc Supard này gật đầu một cách thản nhiên với lại tôi thất thần không nói nên được lời nào.