Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Mòe
Không khí trong sân bóng vẫn sôi động như cũ, giống như một đám người hoan lạc, còn bên ngoài lại vắng tanh vắng ngắt.
Dư Sơ Nịnh cảm thấy an tâm hơn một chút, yên lặng thở phào nhẹ nhõm, “Không phải anh đang chơi bóng sao? Sao bây giờ lại ở bên ngoài sân bóng rổ?” Thảo nào ban nãy cô tìm hoài chẳng thấy.
Từ Kỳ Ngộ cất điện thoại, vẻ mặt thản nhiên nhìn cô, “Sao hôm nay em lại biết tôi ở chỗ này?”
Dư Sơ Nịnh cắn môi: “Là nghe được chút ít tiếng gió…”
“Tiếng gió ở đâu?” Từ Kỳ Ngộ nhướng mày hỏi cô.
Dư Sơ Nịnh hơi hoảng loạn, trốn tránh ánh mắt của Từ Kỳ Ngộ, “Là… Là tùy tiện nghe được thôi ạ.”
“Tùy tiện nghe là có thể biết tôi ở sân bóng rổ nào sao?” Giọng điệu của Từ Kỳ Ngộ càng nhấn mạnh hơn, bước chân áp sát lại gần cô.
Dư Sơ Nịnh gãi gãi sau vành tai, cười haha, “Anh biết anh nổi tiếng thế nào trong trường rồi mà, cho nên cho dù anh ở đâu cũng có người biết cả.”
Đúng lúc này, trong sân bóng rổ đằng sau Dư Sơ Nịnh lại òa lên một tràng hoan hô cuối cùng, tiếng bóng rổ dừng lại, lần lượt từng người đi ra từ lối ra. Theo tiếng reo, Dư Sơ Nịnh quay đầu lại nhìn, cô nữ sinh tóc ngắn kia đang chào hỏi với mấy nam sinh chơi bóng, sự tự tin ngút trời khiến Dư Sơ Nịnh cũng phải kinh ngạc cảm thán một tiếng.
“Ban nãy anh chơi bóng cùng cô gái kia sao?” Giọng nói của cô bất tri bất giác mà chứa đầy vị chua.
Từ Kỳ Ngộ nhìn theo ánh mắt của Dư Sơ Nịnh, sau đó thản nhiên gật đầu: “Có chơi một lúc.”
Nội tâm Dư Sơ Nịnh giống như bị dao đâm, đáng ra cô nên chọn bóng rổ làm môn học thể dục, như vậy có lẽ đã có thể chơi bóng cùng anh rồi.
Ở bên này cô vẫn còn mất hồn, cô nữ sinh tóc ngắn kia đã đi về phía Từ Kỳ Ngộ.
“Hôm nay chơi bóng vui thực sự, lần sau có thời gian thì chúng ta hẹn nhau tiếp nha.” Nữ sinh tóc ngắn mỉm cười với Từ Kỳ Ngộ, sau đó lấy điện thoại, “Chúng ta add Wechat đi, sau này tiện liên lạc.”
Dư Sơ Nịnh nghe thấy lời này liền lập tức hoàn hồn, nhìn bóng dáng cao gầy của nữ sinh tóc ngắn, cô âm thầm cắn chặt răng, yên lặng cầu nguyện Từ Kỳ Ngộ sẽ không đồng ý cô ta ở trong lòng.
Thấy Từ Kỳ Ngộ im lặng một hồi, nụ cười tươi rói trên khuôn mặt cô ta dần nhạt dần hơn, “Sao vậy? Add Wechat một chút cũng không được hay sao? Vừa rồi mấy nam sinh khác đều bảo tôi add bọn họ đó, anh sẽ không keo kiệt vậy chứ?”
Dư Sơ Nịnh nghe xong liền yên lặng ngẩng đầu nhìn Từ Kỳ Ngộ, đúng lúc này anh cũng di chuyển ánh mắt đến đối diện với cô, trái tim Dư Sơ Nịnh nảy lên lộp bộp, vội vàng cúi đầu xuống, sợ bị anh nhìn ra vẻ mặt không tình nguyện.
Từ Kỳ Ngộ thản nhiên liếc nhìn nữ sinh tóc ngắn một cái, mở miệng nói: “Ngại quá, không mang điện thoại.”
Dư Sơ Nịnh đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt quả hạnh lóe lên dấu chấm hỏi to đùng, ban nãy cô có thấy điện thoại của anh mà.
“Vậy số điện thoại đi, chắc anh nhớ chứ.” Nữ sinh tóc ngắn hỏi lại với nụ cười cứng ngắc.
Hai tay Từ Kỳ Ngộ đút túi quần, giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng hơn một chút, “Không có hứng thú muốn add Wechat cô.”
Dư Sơ Nịnh nghe được lời này liền vô cùng vui sướng, trong lòng yên lặng cảm tạ Ngọc Hoàng Đại Đế, Như Lai Phật Tổ, Quan Âm Thế Bồ Tát.
Sắc mặt của nữ sinh tóc ngắn không ổn được nữa, “Chỉ là hẹn nhau chơi bóng thôi mà, có phải anh suy nghĩ nhiều quá rồi không.”
“Kỹ thuật chơi bóng của cô quá tệ, tôi không muốn chơi với cô nữa.” Từ Kỳ Ngộ ngước mắt nói.
“Wow!” Dư Sơ Nịnh bên cạnh thốt lên, lời này đúng ác luôn.
Nữ sinh tóc ngắn nghe thấy âm thanh này liền quay đầu lại nhìn, hung hăng trừng mắt lườm Sơ Nịnh một cái, sau đó liền quay lại nói với Từ Kỳ Ngộ: “Tôi vốn tưởng anh không giống người khác, không ngờ lại kém sang như vậy!”
Chờ lúc nữ sinh ấy đi rồi, Dư Sơ Nịnh mới mỉm cười nói: “Anh bị người ta mắng kìa.”
“Tôi bị người ta mắng, sao em có vẻ vui vậy nhỉ.” Từ Kỳ Ngộ đánh giá cô.
Dư Sơ Nịnh rất muốn kìm nén độ cong của khóe miệng, nhưng nghĩ đến anh vừa từ chối dứt khoát đến như vậy liền cảm thấy vui vẻ, cô quả nhiên không nhìn lầm người.
“Người khác không biết anh tốt, em biết anh tốt là được rồi!” Dư Sơ Nịnh cong mắt cười ngọt ngào.
Từ Kỳ Ngộ xùy một tiếng, khóe miệng thoáng hiện lên ý cười, xoay người đi lấy balo của chính mình.
Thấy Từ Kỳ Ngộ đeo balo ra khỏi sân bóng rổ, Dư Sơ Nịnh lập tức đi theo sau.
“Đây hình như không phải đường về ký túc xá mà ta?” Theo một hồi Dư Sơ Nịnh mới phát hiện ra, con đường này trái ngược hoàn toàn với đường về ký túc xá.
Từ Kỳ Ngộ nhướng mày, nhàn nhạt trả lời: “Tôn Thần ăn lung tung bị đau bụng, tôi đến phòng y tế mua thuốc cho cậu ta.”
Dư Sơ Nịnh giật mình, vội vàng hỏi: “Đàn anh bị bệnh rồi sao ạ? Vì vậy mới không thể cùng anh đi chơi bóng đúng không?”
Nếu vậy, chẳng phải trước đó cô đã trách nhầm người…
Từ Kỳ Ngộ nghiêng đầu liếc nhìn cô, giọng điệu tràn ngập vẻ nghi hoặc: “Sao em quan tâm Tôn Thần vậy?”
Dư Sơ Nịnh còn tưởng Từ Kỳ Ngộ phát hiện chuyện Tôn Thần mật báo cho cô, vội vàng che giấu: “Đàn anh Tôn là người khá tốt, huống chi anh ấy không phải là bạn cùng phòng của anh sao, em quan tâm anh ấy một chút cũng là việc nên làm thôi mà.”
Nếu Tôn Thần không thể kè kè bên cạnh Từ Kỳ Ngộ, cô cũng đâu thể biết mỗi ngày anh ở đâu, lại càng không thể lập tức tìm tới được, nên đương nhiên là phải quan tâm rồi.
“Anh ấy… không nghiêm trọng lắm chứ?” Sau khi ngẫm nghĩ, Dư Sơ Nịnh quan tâm hỏi một câu.
Từ Kỳ Ngộ hơi nheo mắt: “Chắc giờ đang nằm trên giường ngủ, em có vẻ để ý cậu ta nhỉ!”
Dư Sơ Nịnh cười hì hì rồi cúi đầu.
Vừa mới mua xong thuốc ở, chuông điện thoại của Từ Kỳ Ngộ lại reo lên, anh nhìn thấy là cuộc gọi của Tôn Thần liền nhíu mày bấm nghe: “Đây là cuộc gọi thứ ba cậu gọi cho tôi rồi đó.”
“Cậu đi phòng y tế mua thuốc rồi sao?” Tôn Thần hỏi.
Từ Kỳ Ngộ ừ một tiếng.
Tôn Thần yếu ớt mở miệng: “Thực ra tôi gọi tới là muốn nó với cậu, hình như bụng tôi không đau nữa, không cần mua thuốc đâu…”
Dư Sơ Nịnh nghe thấy giọng nói rõ ràng của Tôn Thần từ trong điện thoại, cũng tinh tế nhận ra biểu cảm không vui vẻ của Từ Kỳ Ngộ.
“Vậy ban nãy cậu gọi điện thúc giục tôi làm gì?” Từ Kỳ Ngộ bất đắc dĩ hỏi.
Tôn Thần cười haha nói: “Cậu mua thì cứ mua đi, cậu mua thì tôi uống.”
Từ Kỳ Ngộ thẳng thừng ngắt điện thoại.
Thấy bầu không khí quá yên lặng, Dư Sơ Nịnh cười cười hai tiếng làm dịu bầu không khí: “Đàn anh cũng đâu có cố ý, anh đừng tức giận.”
Từ Kỳ Ngộ cất điện thoại, thực ra anh chẳng hề tức giận, chỉ là lúc mới đầu, Tôn Thần gọi điện cho anh với giọng điệu vô cùng yếu ớt, khiến anh một phen hú vía, bây giờ mới cảm thấy mình sợ chuyện không đâu.
“Em thân với cậu ta lắm à, cứ nói chuyện giúp cậu ta mãi.” Từ Kỳ Ngộ hơi hơi nhíu mày.
Dư Sơ Nịnh trầm ngâm một lát rồi nghiêm túc trả lời: “Em thân với anh ấy bao nhiêu, quyết định em thân với anh bấy nhiêu.”
Câu này không phải là một lời nói dối, cô và Tôn Thần duy trì giao dịch vốn dĩ có liên quan đến Từ Kỳ Ngộ.
Lông mày của Từ Kỳ Ngộ giãn ra một chút: “Tôi còn tưởng…”
Giọng nói của anh dần nhỏ xuống, Dư Sơ Nịnh ở bên cạnh anh còn chẳng nghe thấy được, vội vàng nói: “Tưởng gì ạ?”
Từ Kỳ Ngộ mím môi: “Không có gì.”
Hai người lại cùng đi đến ngã rẽ lần trước, chỗ này là ngã rẽ phân nhánh về ký túc xá của Dư Sơ Nịnh và Từ Kỳ Ngộ.
Từ Kỳ Ngộ vừa chuẩn bị mở miệng, bước chân của Dư Sơ Nịnh đã thống nhất đi về phía tòa nhà số cùng với anh.
“Ký túc xá của em hình như không phải đi hướng này mà nhỉ?” Từ Kỳ Ngộ dừng lại hỏi cô.
Dư Sơ Nịnh cười tít mắt nhìn anh: “Đương nhiên không phải, có điều muộn thế này rồi, anh thân trai một mình, đi về không an toàn, em đưa anh trở về.”