Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Mòe
Đầu tháng , gió thu dễ chịu, lá phong đỏ rực khắp sân trường.
Dư Sơ Nịnh ở rừng phong tìm một khối đất ngồi xuống, thuận tiện vẽ một bức tranh màu nước, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy rừng phong ở khu học mới của đại học Tấn Thành, lá phong đỏ như lửa, có không ít sinh viên tới chụp ảnh.
Cô đặt bút xuống, rất hài lòng với bức tranh lá phong vừa mới hoàn thành. Ngồi lâu mà tê hết cả người, đang vận động tại chỗ một hồi thì nhận được cuộc gọi từ Đào Văn Văn.
“Văn Văn, tiệc tối chào đón tân sinh viên sắp bắt đầu phải không?” Dư Sơ Nịnh vừa thu dọn đồ đạc vừa hỏi.
Đào Văn Văn trả lời: “ giờ mới bắt đầu, tớ gọi hỏi xem cậu muốn đi ăn cơm hay không cơ, tiện thể mang qua cho Thời Ương và Tử Thiến một phần.”
Dư Sơ Nịnh vỗ trán, cô vẽ tranh đến ngốc nghếch luôn rồi, thời gian cũng nhớ lộn, “Được, tớ về ngay luôn đây.”
Cô cất màu nước và cọ vẽ vào cặp sách, còn bàn vẽ thì trực tiếp ôm trong tay.
Hai người cơm nước xong xuôi liền đóng gói một phần cho Thời Ương và Lý Tử Thiến, sau đó đến hội trường. Mặc dù thời gian còn chưa bắt đầu, nhưng người của hội sinh viên đã bắt tay vào sắp xếp, mọi người đều cố gắng để sinh viên mới cảm nhận được sức hấp dẫn đặc biệt của viện Nghệ thuật.
Tính đến vấn đề trang điểm của hai người, Dư Sơ Nịnh không chuẩn bị cho họ đồ ăn quá phức tạp.
Nhìn thấy Dư Sơ Nịnh và Đào Văn Văn đi tới, Lý Tử Thiến như hận không thể ôm chầm lấy hai người, “Hai cậu mang đồ ăn đến sao, tớ đói sắp chết rồi.”
Dư Sơ Nịnh đưa đồ qua rồi cười nói: “Đừng để dính vào rồi trôi son.”
“Trôi thì đánh lại.” Lý Tử Thiến nhanh chóng cướp lấy gói đồ ăn, đói sắp chết rồi còn quan tâm son trôi gì nữa.
Đưa đồ ăn xong, hai người động viên tinh thần một chút, Dư Sơ Nịnh và Đào Văn Văn xem như đã hoàn thành nhiệm vụ, liền rời khỏi hậu trường.
Mới vừa từ cầu thang tầng đi xuống, Dư Sơ Nịnh đã tình cờ gặp bạn cùng lớp Dương Mạn.
Khi cô đang phân vân có nên chào hay không, Dương Mạn đã mở miệng trước: “Nghe nói cậu đang theo đuổi Từ Kỳ Ngộ. Tôi khuyên cậu nên đặt nhiều tâm tư vào việc vẽ tranh đi thì hơn, cậu có biết thầy Lưu đã đề cử tôi với một công ty quảng cáo rồi hay không.”
Loại khoe khoang ra mặt kiểu này, Dư Sơ Nịnh nhìn thấy nhiều rồi. Cô và Dương Mạn là bạn học từ thời cấp , học vẽ tranh ở cùng phòng vẽ, nhưng giáo viên thường hay khen cô có thiên phú, còn hay nói Dương Mạn là nhờ sự nỗ lực. Mỗi khi nghe như vậy, Dương Mạn đều sẽ dùng ánh mắt ghen ghét nhìn vào cô.
Dư Sơ Nịnh cũng không biết trời xui đất khiến thế nào mà lại học cùng lớp cùng trường, mà điều kỳ quái chính là, trong lớp nhiều bạn học xuất sắc như vậy, thế mà Dương Mạn vẫn cứ nhìn chằm chặp vào cô như cũ. Dư Sơ Nịnh vẽ cái gì Dương Mạn vẽ cái đó, dường như cứ phải đi so đo với cô mới yên được.
“Ừm, chúc mừng nha.” Dư Sơ Nịnh bình thản trả lời.
Dương Mạn thấy mục đích đã đạt được, đắc ý hừ một tiếng.
Đào Văn Văn bên cạnh ngạc nhiên nhìn cô ả rời đi, “Chẳng lẽ cô ta không biết thầy Lưu kiếm cậu trước hay sao, cậu mà không từ chối thì làm gì đến lượt cô ta, cô ta đắc ý cái gì cơ chứ.”
Dư Sơ Nịnh nhún vai, “Kệ cô ta đi.”
Lúc tiệc tối chuẩn bị mở màn, Dư Sơ Nịnh kéo Đào Văn Văn ra khỏi hội trường, đi ra bên ngoài.
Đào Văn Văn không hiểu ra sao: “Cậu kéo tớ ra đây làm gì, tiệc sắp bắt đầu rồi đó.”
“Chờ Lộ Viễn Chu, cậu ta nói cậu ta lập tức đến.” Dư Sơ Nịnh nhìn bóng đêm mịt mù, sinh viên qua lại ven đường có không ít, nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng Lộ Viễn Chu xuất hiện.
Đào Văn Văn nhanh chóng nhìn xung quanh, sau đó nhỏ giọng nói: “Vậy mà cậu dám gọi Lộ Viễn Chu tới đây, cậu không sợ Thời Ương tức giận hay sao?”
Dư Sơ Nịnh vội vàng giơ tay lên tỏ ý mình vô tội, “Nói rõ ràng trước nhé, không phải tớ gọi cậu ta đến, là tự cậu ta muốn đến, tớ chỉ dẫn đường thôi.”
“Đến lúc đó Thời Ương mà hỏi, cậu chịu toàn bộ trách nhiệm nhé.”
Khóe miệng Dư Sơ Nịnh giật giật, “Đúng là tình cảm plastic [].”
[] tình cảm như bông hoa bằng nhựa, biết là giả nhưng sẽ tồn tại mãi.
Đào Văn Văn cười hihi, chẳng để bụng lời này chút nào.
Đang nói thì thấy Lộ Viễn Chu bước thật nhanh tới, cậu ta thở dốc hỏi: “Tôi không đến trễ đó chứ?”
“Không.” Dư Sơ Nịnh thấy cậu ta đang đeo một chiếc balo phồng phồng, nghi hoặc hỏi: “Cậu mang theo cái gì vậy?”
Lộ Viễn Chu thần bí cười hề hề rồi kéo balo ra cho hai người nhìn qua, “Các cậu không được nói cho Thời Ương đâu đấy.”
Khuôn mặt Đào Văn Văn lộ ra vẻ kinh ngạc nhìn cậu: “Cậu còn dám mua hoa, không sợ Thời Ương không nhận sao?”
“Tôi đã quyết định tặng, đương nhiên đã chuẩn bị tâm lí bị từ chối.” Sắc mặt Lộ Viễn Chu cực kỳ nghiêm túc, “Trong thời gian này tôi đã suy nghĩ rất nhiều, tôi cảm thấy thái độ của mình có vấn đề, nếu theo đuổi Thời Ương thì phải có một trạng thái tốt để theo đuổi đến cùng, phải mặt dày giống như lúc Sơ Nịnh theo đuổi Từ Kỳ Ngộ mới được.”
Dư Sơ Nịnh khinh bỉ nhìn cậu: “Tôi với Từ Kỳ Ngộ đã có một bước tiến triển rất lớn, ok? Không giống cậu cứ giậm chân tại chỗ.”
“Nói đến Từ Kỳ Ngộ tôi mới nhớ đến một việc, anh ta đang chơi bóng cùng một nữ sinh ở sân bóng rổ kia kìa, kỹ thuật bóng của nữ sinh đó không tồi, bọn họ chơi cùng nhau lâu ơi là lâu.” Lộ Viễn Chu cười nói.
Trong lòng Dư Sơ Nịnh vang lên chuông cảnh báo: “Sao cậu không nói sớm!”
Lộ Viễn Chu cười nhạo nhìn cô: “Không phải tôi vừa nhớ đến thôi sao.”
“Sân bóng rổ ở đâu, tôi muốn đến xem xem!” Dư Sơ Nịnh cắn răng hỏi, không còn sự bình tĩnh ban nãy.
Đào Văn Văn hơi ngạc nhiên: “Cậu không xem tiệc tối nữa sao?”
“Còn xem cái gì nữa, bạn trai bỏ chạy cùng người ta rồi kìa.” Dư Sơ Nịnh sắc mặt u ám nói, cô tiến lên nắm lấy cổ áo Lộ Viễn Chu hỏi cậu: “Đừng úp úp mở mở nữa đi, mau nói ra anh ấy đang ở sân bóng nào, nếu không nói, sau này bà đây ngày nào cũng ở trước mặt Thời Ương nói tầm bậy tầm bạ về cậu!”
Lộ Viễn Chu kéo tay cô ra, vuốt phẳng lại cổ áo rồi nói vị trí sân bóng cho cô.
Thấy Dư Sơ Nịnh chuẩn bị đi, Đào Văn Văn kéo tay cô nói, “Lát nữa lớp trưởng điểm danh, vậy không phải bây giờ cậu sẽ vắng mặt sao?”
“Bảo Lộ Viễn Chu thay tớ là được.” Nói xong, Dư Sơ Nịnh chạy mất dạng luôn.
Lộ Viễn Chu: “…”
Chẳng lẽ muốn cậu đội tóc giả?
Dư Sơ Nịnh chạy như điên tới, trong lòng mắng chửi Tôn Thần một trận, quà đã nhận, vậy mà chuyện quan trọng thế này không nói với cô! Quan hệ hợp tác giữa hai người đang đứng bên bờ rạn nứt rồi đó!
Lúc cô đuổi tới sân bóng rổ, nghe được tiếng hoan hô của đám con trai, cô bước nhanh đến gần, vừa thở dốc vừa nhìn vào bên trong.
Quả nhiên, thấy được nữ sinh mà Lộ Viễn Chu đã nói, xinh xắn với mái tóc ngắn thoải mái và nụ cười tự tin trên mặt, lúc này nhờ có kỹ năng cao siêu mà nhận được một tràng pháo tay từ đám con trai.
Dường như ánh mắt của tất cả con trai ở hiện trường đều dính vào nữ sinh đó, Dư Sơ Nịnh mím chặt đôi môi, bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Từ Kỳ Ngộ, chẳng lẽ anh cũng nằm trong đám con trai đang hoan hô đó sao?
Sau khi cô tìm hết một lượt, bất kể là trong sân bóng, hay là đám xung quanh vây xem, đều không thể nào phát hiện bóng dáng Từ Kỳ Ngộ.
Trong lúc đang nghi hoặc, phía sau truyền đến một giọng nói mát lạnh: “Em ở chỗ này làm gì?”
Dư Sơ Nịnh đột nhiên quay đầu lại, Từ Kỳ Ngộ đang đứng dưới ánh đèn, ánh sáng chiếu rọi trên đỉnh đầu, mái tóc hơi ẩm giống như chìm trong lớp sương mù mờ ảo, khuôn mặt điển trai với góc cạnh rõ ràng hiện lên dưới ánh đèn, trái tim cô giống như bị búa tạ đánh vào, đập vô cùng dữ dội.
“Từ Kỳ Ngộ.” Cô tủi thân nhìn anh, “Em còn tưởng anh bỏ chạy cùng cô gái khác luôn rồi.”
Anh cười khẽ: “Lại nói hươu nói vượn rồi đấy.”