ĐĂNG LÚC :: NGÀY --
Vì sao trường y có nhiều chuyện ma như vậy, hơn nữa nhân vật chính toàn là những vong hồn phiêu đãng trong trường học, bởi vì nghệ thuật tuy là cao hơn đời sống, nhưng vẫn bắt nguồn từ đời sống.
Nữ sinh này nằm trong top của khóa, nhưng không muốn học Dược, mà muốn chuyển sang học viện Y học Lâm sàng, nhưng chỉ có thể học lớp Kỹ thuật Y học, lúc đó thì nàng đồng ý, nhưng sau này nàng biết được cầm bằng tốt nghiệp lớp Kỹ thuật Y học thì là Cử nhân Khoa học chứ không phải là Cử nhân Y khoa, mà lớp Dược Lâm sàng ban đầu của nàng thì có học vị Cử nhân Y khoa, nên đã vô cùng buồn rầu, muốn quay trở lại học viện Dược, học viện Dược đồng ý, nhưng học viện Y học Lâm sàng không đồng ý, với lý do là "ngươi tưởng học viện của chúng ta là gì, ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi à?"
Nàng là ủy viên học tập của lớp các nàng, nàng biết cả ta và Phương Phương.
"Ban đầu ta tưởng rằng chỉ cần nỗ lực là có thể đạt được kết quả mong muốn, nhưng cuối cùng chỉ có thể trồng nứa ra lau (kết quả hoàn toàn trái ngược với mong muốn), nếu như ta không phải nằm trong top của khóa, cũng như không thể chuyển sang chuyên ngành khác, thì sẽ không bị kẹt chết giống như bây giờ, ta muốn làm bác sĩ, nhưng có thể cả đời này cũng không có cách nào thực hiện được nguyện vọng này cả!"
Ta và Phương Phương đều vì nàng mà bất bình, nhưng lại không thể nói được điều gì để thuyết phục nàng.
Chúng ta đã quen với một loại khuôn mẫu, gieo hạt, thì có thu hoạch, cố gắng học tập, thì sẽ có thành tích tốt, có thành tích tốt thì sẽ có tất cả, bởi vì theo hệ thống giá trị từ nhỏ, thành tích chính là trời, là đất, thành tích tốt, thì ba mẹ sẽ vui vẻ, lão sư sẽ coi trọng, bạn học sẽ kính trọng và khâm phục, thành tích chính là tất cả.
Ba mẹ và lão sư sẽ giải quyết tất cả các vấn đề không liên quan tới thành tích, ví dụ như sinh tồn như thế nào, kết nối với xã hội như thế nào, sống với người khác như thế nào.
Bản thân chỉ cần giải quyết vấn đề thành tích là được rồi.
Đại học là một nửa xã hội, ba mẹ không còn ở bên cạnh nữa, có rất nhiều việc cần phải đối mặt, nhất là giống như Tuyết Mai này, còn cần phải giải quyết vấn đề sinh kế của bản thân.
Khi sự nỗ lực của bản thân, không đạt được tỉ lệ thuận như trong kỳ vọng, thì tâm lý rất dễ mất cân bằng, nhưng đáng sợ nhất lại là sụp đổ hệ thống giá trị.
"Vì sao, chẳng lẽ những gì học được, và sự kiên trì trước đây của ta, đều là sai?"
Những vấn đề này sẽ xuất hiện lặp đi lặp lại trong công việc và cuộc sống.
Từng vấn đề cụ thể và sắc bén, giới hạn thấp nhất () sẽ được hình thành qua những lần va chạm từ khi còn nhỏ dưới sự dạy dỗ của sư trưởng (lão sư).
"Vì sao, chẳng lẽ những gì học được, và sự kiên trì trước đây của ta, đều là sai?"
Nhiều năm sau này, ta có thể trả lời vấn đề của học bá học viện Dược một cách rất ung dung.
"Làm bác sĩ lâm sàng có gì hay ho, mỗi ngày khám cho bệnh nhân giống như người máy, bị đủ loại chỉ tiêu ép tới thở không ra hơi, một mặt phải phục vụ bệnh nhân, mặt khác phải đề phòng bệnh nhân, còn có đủ loại người cùng ngành và người cùng ngành nhưng kém một bậc (vd: điều dưỡng) tìm cách ngáng chân, không biết bao nhiêu người trẻ muốn đổi nghề, ngươi còn muốn chuyển vào? Đúng vậy, não của ngươi bị úng nước (đầu óc có vấn đề) giống như ta ngày trước."
Lúc nào cũng đứng núi này trông núi nọ.
Quay đầu lại nhìn đám bạn học của học viện Dược, đều thi công chức ở Cục quản lý giám sát Thực phẩm và Dược phẩm, học nhi ưu tắc sĩ (học đã tốt rồi, nếu vẫn còn dư sức lực, thì ra làm quan); có số ít chọn con đường nhỏ làm ở các nhà thuốc bệnh viện lớn, tiến hành "hướng dẫn sử dụng thuốc trong lâm sàng" cho bác sĩ lâm sàng; thật đấy.
Các học bá thì trà trộn vào từng viện nghiên cứu của trường đại học ở nước ngoài, thường xuyên đăng một số hình ảnh phong cảnh không một bóng người với bầu trời xanh thẳm lên WeChat, nhìn thấy hình ảnh chúng ta ăn lẩu cà ra (cua lông) và tôm hùm đất (tôm hùm nước ngọt) thì liều mạng bấm like; còn có một số làm công ty, đã trở thành "người giàu lên trước", đã kiếm đủ tiền trước khi nhà nước ra sức quản lý chặt, rồi ngắm biển hóng gió trong biệt thự ở đảo Hải Nam.
Chọn chuyên ngành cũng giống như vi thành ("围城 – Vi Thành – Vòng Đời Vây Bủa - Fortress Besieged" là một tác phẩm của Tiền Chung Thư, từ "围城" còn được hiểu theo cách thông dụng là "bao vây thành phố" hoặc "thành phố bị bao vây"), người ngoài thành thì muốn vào, người trong thành thì muốn ra (câu này nằm trong tác phẩm đó).
Thực ra mỗi chuyên ngành đều gần giống nhau, đều có lợi và có hại.
Học Dược thì cũng có những thứ không tốt trộn lẫn vào.
Nhưng dù có xấu đi nữa, thì ít nhất cũng phải sống.
Ta thấy những bệnh nhân mắc bệnh nặng của ta, tìm đủ mọi cách, dù chịu đau chịu khổ cũng kiên trì, hy vọng và mong đợi; dẫu sao sinh mệnh của bản thân con người, cũng không hoàn toàn thuộc về bản thân, mà còn có rất nhiều mối bận tâm khác nhau.
Lúc này ta sẽ luôn nghĩ tới nữ sinh của học viện Dược, những người khác thì phải ra sức thực hiện trăm phương ngàn kế, còn nàng thì lại từ bỏ một cách dễ dàng.
Thực ra có một số giai đoạn, chúng ta cảm thấy chuyện vô cùng lớn, nhưng sau này nghĩ lại thấy chẳng qua cũng chỉ thế thôi, nhưng nhất định phải có cơ hội "sau này".
Ta đã từng rất oán hận vị lãnh đạo học viện Y học Lâm sàng đó, nếu như lúc ấy hắn không nói những lời như vậy, mà cho phép nàng trở về học viện Dược, thì có lẽ sẽ không xảy ra chuyện như thế.
Nhưng sau này lại cảm thấy, đây mặc dù là một sự ngăn trở, nhưng cũng không tính là trí (chí) mạng, đằng sau còn có học lên cao, công việc, gia đình v.v, ngăn trở và khó khăn nào sẽ nhỏ hơn cái này.
Với tính cách ấy, sớm muộn gì cũng sẽ té ngã (gặp khó khăn/thất bại), nhưng, nếu như cho nàng thêm chút ít thời gian và cơ hội để tâm lý của nàng mạnh mẽ hơn một tý, có lẽ sau khi chịu đựng qua vài lần sóng gió, thì cũng sẽ qua thôi.
Con người, cần phải trưởng thành nhanh chóng.
Bây giờ không có rừng rậm không có dã thú, nhưng chọn lọc tự nhiên vẫn tồn tại.
Chạy chậm thì rất dễ bị ăn mất.
Đôi khi dã thú ở ngay trong tâm trí của mình.
Con người, khi thấy người khác gánh đồ thì lúc nào cũng cho rằng không vất vả, nhưng đến phiên mình thì chưa hẳn dễ chịu, giống như ta cũng chưa bao giờ nghĩ tới ta thế mà cũng sẽ có một ngày sinh vô khả luyến (cuộc đời này đã không còn bất cứ người nào hay việc gì để cho mình lưu luyến nữa).
- ---------------------------------------------------
CHÚ THÍCH
() Giới hạn thấp nhất: là tiêu chuẩn thấp nhất trong việc làm người của mỗi người theo giá trị quan hoặc tín ngưỡng.
Nếu thấp hơn tiêu chuẩn này, là làm trái lại tín ngưỡng hoặc giá trị quan.
Những người không có giới hạn thấp nhất trong việc làm người, thì chuyện xấu xa nào cũng làm cả..