ĐĂNG LÚC :: NGÀY --
Mang theo tâm sự mà ăn bánh bao xong, rồi đến sát vách tìm Tô Mộc.
Tô Mộc không có ở đây, vì đã đi tự học rồi.
Mang theo tâm sự mà đi về ký túc xá, rồi xem thời khoá biểu, cả buổi sáng của Tần Hoan toàn là tiết học.
Mang theo tâm sự mà mở sách vở ra, nhận biết từng chữ, nhưng không biết từng câu trong đó là có ý nghĩa gì.
Lúc này mà vận động thì chính là thích hợp nhất.
Mang theo tâm sự, thay quần short đi chạy vòng quanh thao trường.
Là ai, là ai, là ai, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ.
Khi chạy mệt đến cực điểm, tư duy sẽ từ từ tiêu tan, trong không khí chỉ còn lại tiếng thở dốc.
Dù là ai cũng đều không tốt, làm sao bây giờ, rau trộn (ý là không có cách nào cả).
Ta bưng thau đi tắm, đúng lúc gặp phải Tần Hoan tan học.
"Vừa mới sáng sớm mà con cừu nhỏ đã đi chạy bộ rồi sao, một đầu mồ hôi này."
"À, kế hoạch cho cả ngày phụ thuộc vào sáng sớm mà."
"Ta còn tưởng là ngươi sẽ ngủ thêm một lúc nữa chứ, chờ ta, ta đi về lấy đồ, rồi cùng tắm chung."
Ta chống cánh tay lên tường nhà tắm, trên lưng xuất hiện từng đợt đau nhức kịch liệt.
"Sức mạnh trên tay ngươi vẫn còn rất lớn ha."
"Ngươi bẩn như vậy, không cố gắng chà sao được."
"Xin lỗi chuyện đêm qua....!Có phải ta rất nặng không?"
"Hì hì, thì hơi nặng, lúc Phương Phương tới kêu ta, ta còn tưởng là ngươi lại ngất xỉu nữa chứ, suýt tý nữa là bấm nhân trung cùng với Tô Mộc rồi, ha ha ha."
"Các ngươi vất vả rồi, Phương Phương kêu ngươi, ngươi kêu Tô Mộc?"
"Đúng vậy, nếu không làm sao ba người chúng ta kéo ngươi nổi."
Phương Phương? không thể nào, vậy xem ra ảo giác của ta là thật.
Ta thở phào nhẹ nhõm.
"Tần Hoan, ngươi có biết thập đại khốc hình (hình phạt tàn khốc) của Mãn Thanh không?"
"Không biết, có cái gì?"
"Trong đó có một loại hình phạt được gọi là lược sắt, chính là dùng một cây lược làm bằng sắt, chải chải trên lưng của người ta, chải cho từng chút thịt từ từ rớt xuống...."
Tần Hoan ngừng tay "ý của ngươi là gì hả?"
"Lại đây, ngươi nghỉ ngơi một tý đi, đến phiên ta chải cho ngươi, hì hì."
"Đáng ghét, ngươi thì cùng lắm tính như gãi ngứa thôi, dùng thêm sức mạnh cho ta."
Qua rất nhiều năm ta mới biết được, ngày hôm đó không phải là ảo giác, mà là có người đó thật, nhưng ta thực sự không ngờ tới.
Học kỳ năm nhất có một kỳ thi quan trọng, tên là CET- (College English Test Band ).
Phương Phương tính thời gian biểu cho chúng ta.
"Các ngươi nhìn đi, chúng ta thi CET- trong học kỳ năm nhất, trong học kỳ năm hai thì có thể thi CET- (College English Test Band ), nếu như chẳng may không vượt qua được, thì học kỳ năm hai vẫn còn có thể thi một lần nữa, bởi vì bắt đầu từ năm ba là môn chuyên ngành, không còn thời gian trống, hơn nữa lúc đó có thể còn phải thi TOEFL và GRE, năm tư môn chuyên ngành cũng rất nhiều, năm năm phải thực tập, còn phải tìm việc làm, kiểm tra, xin nhập học (sau đại học), ta tính thấy thời gian rất căng đấy, học kỳ này chúng ta nhất định phải vượt qua được CET-."
"Còn chưa đến hai tháng nữa đó" giữa trán của Tuyết Mai tràn đầy lo âu.
"Không sao, ta xem sách mô phỏng đề CET- rồi, không phải là rất khó, với nền tảng từ cấp ba của chúng ta thì vẫn có thể vượt qua được, cần cố gắng luyện kỹ năng nghe thêm một tý, còn có tốc độ làm bài thi phải nhanh, vì số lượng bài đọc hiểu khá lớn."
"Phương Phương nói có lý, năm nay chúng ta phải vượt qua được CET-" Tần Hoan gật gật đầu.
Anh ngữ là tử huyệt của ta, là môn yếu nhất, chỉ sau toán học, bởi vì từng trải qua chuyện chờ bảng điểm đến mất hồn mất vía vào kỳ nghỉ đông năm ngoái, nên năm nay ta đã học tập chăm chỉ hơn năm ngoái không ít, nhưng trải qua việc Phương Phương vừa mới nhắc nhở, ta cần phải nhanh chóng tăng cường việc học Anh ngữ mới được.
Thời gian trôi qua một cách thần tốc khi đang học thuộc lòng từ đơn, luyện kỹ năng nghe, làm bài thi, chạy bộ và đánh cầu lông.
Có một ngày khi ta mới chạy bộ xong, thì nhìn thấy Tần Hoan đang chờ ta ở thao trường.
"Ta cảm thấy, mấy ngày nay cảm xúc của Tuyết Mai hơi bất thường, đọc sách thì lật tới lật lui, kiểu dáng rất sốt ruột, ta đoán buổi tối cũng không ngủ được."
"Làm sao ngươi biết?"
Trời nóng, nên Tần Hoan về ngủ trên giường của mình rồi, còn Tuyết Mai thì ở giường dưới của nàng.
"Buổi tối ta ngủ rất nông, sau khi tắt đèn ký túc xá, nàng lúc thì bật đèn pin nhỏ để lật sách, lúc thì trở mình, có phải gần đây nàng bị áp lực quá lớn không?"
Khảo hạch của trường y Hải Vương Tinh rất nghiêm, có học phần bị rớt là sẽ bị lưu ban ngay, nếu hai năm liền đều bị như vậy, thế thì chỉ có cầm giấy chứng nhận chưa tốt nghiệp mà trở về nhà, có một số môn lớn (môn đại cương) thì một môn có tới học phần, cũng chính là nói, chỉ cần rớt một môn là sẽ lưu ban ngay, nếu độ khó giống như kiểm tra cuối học kỳ một....!
Các môn của học kỳ này càng nhiều hơn càng khó hơn, còn phải thi CET-, Tuyết Mai còn phải dành không ít thời gian làm gia sư, quả thật sẽ có áp lực.
"Uhm, nếu không chúng ta tìm nàng nói chuyện đi."
Ngày hôm sau, ta và Phương Phương hẹn nàng cùng nhau ăn cơm, cùng nhau chạy bộ, muốn trò chuyện với nàng, nàng đều từ chối, bởi vì lịch trình của nàng rất kín.
Năm giờ rưỡi sáng thức dậy học tiếng Anh, đồng thời dành một phút để ăn màn thầu đã mua từ tối hôm qua coi như bữa sáng, buổi sáng có tiết thì lên lớp, ngồi ở hàng đầu tiên, không có tiết thì đi tự học, ngồi trong phòng tự học cho đến đêm khuya nhất.
Bản ghi chép của nàng là làm tốt nhất lớp, ngoài bài giảng trên bảng ra, thì còn có phê bình và chú giải, hận không thể cũng ghi lại những lời mà lão sư đã nói thế này "chúng ta nghỉ giải lao mười phút".
Ngược lại, còn ta thì không có vở ghi chép, chỉ quẹt quẹt lên sách, hoặc ghi chép một ít trọng điểm và những chỗ có nghi vấn.
Buổi trưa Tuyết Mai không ăn cơm, đói một bữa, buổi chiều tiếp tục lên lớp, đi tự học, buổi tối tới nhà ăn để ăn một bữa cơm với rau, buổi tối tiếp tục đi tự học, hoặc đi làm gia sư, tới mười giờ thì chạy bộ nửa tiếng, đọc sách tới mười một giờ rưỡi mới trở về ký túc xá, dành mười phút rửa mặt súc miệng, rồi nằm trên giường tiếp tục đọc sách không biết tới mấy giờ, sau đó lại là một ngày mới.
Cuối tuần thì xếp đầy việc gia sư, qua cuối tuần thì lại là thứ hai.
Phải nói là khắc khổ, nàng nhất định là người khắc khổ nhất mà ta từng thấy, nàng cũng muốn đọc tiểu thuyết của Phương Phương đưa, xem điện ảnh vào cuối tuần ở nhà hát lớn Hải Vương Tinh (thực ra chính là rạp chiếu phim), cũng muốn đi dạo quanh mấy cơ sở khác cùng với chúng ta, nhưng áp lực của công việc học tập và kinh tế đang đè nàng, không kịp thở gấp.
Làm thế này sớm muộn gì cũng phải mệt mỏi, không phải cơ thể thì là tinh thần, chúng ta đều rất lo lắng, nhưng gần đây nàng quá lo âu quá bận rộn, ngay cả thời gian nói chuyện với chúng ta cũng không có.
Phương Phương rất tự trách, "ta không nên nói CET- một cách nghiêm trọng như vậy, thực ra kiểm tra học kỳ hai cũng không khó."
"Chuyện này không trách ngươi, chúng ta cùng nhau quan tâm nàng nhiều hơn."
Hai tuần sau, đột nhiên truyền tới một tin bất hạnh, học viện Dược có một nữ sinh treo cổ tự tử trên ký túc xá..