Edit: Nguyễn Angelevil.
Beta: TH
“Con gái nhà ai đây, sao lại chết trẻ như vậy?”
“Ông xem đôi mắt của cô gái này, có thể nhận ra đây chính là con cháu nhà họ Nghê ở đầu phố.”
“Thật à? Những gì ông nói thực sự… Tôi còn nhớ sau khi ông Nghê mất, con cháu của ông ấy bèn rời khỏi nơi này đi nơi khác thì phải?”
Họ đang nói gì vậy, tại sao đến một câu mình cũng không hiểu?
Nghê Thanh bước đi trên con đường lát đá xanh, nhìn cảnh vật hai bên đường, cảm thấy nơi đây quen thuộc, mà lại xa lạ.
Trông có chút giống thị trấn Thanh Bình, nhưng lại rất khác so với thị trấn Thanh Bình hiện tại.
Những cụ già phơi nắng hai bên nở nụ cười đầy hiền hậu. Nghê Thanh nhìn họ ngồi thành nhóm hai ba người tán gẫu với nhau, tình làng nghĩa xóm tắt đèn có nhau, rất khác so với quan hệ láng giềng trong xã hội thời nay.
Mà các cụ đều tỏ vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy Nghê Thanh, hình như rất bất ngờ về sự xuất hiện của Nghê Thanh ở đây.
Nghê Thanh chợt nghe thấy họ nói: “Cô bé họ Nghê đó thực sự là một đứa trẻ ngoan.”
“Đúng vậy, đúng vậy, bây giờ còn có thanh niên nào vẫn nhớ phải dâng hiến linh hồn của mình cho Ác Thần không, chúng ta đã lâu không gặp được một linh hồn mới ở đây…”
“Có điều mọi người có để ý không…” Một ông lão cau mày nhìn Nghê Thanh: “Tôi thấy trước khi chết, cô gái này chất chứa quá nhiều oán hận, e rằng suy nghĩ trong lòng cô không đơn giản chỉ là dâng hiến linh hồn…”
“Ý ông là, cô ấy đến đây với một ước nguyện?”
“Này nha, có còn nhớ rõ lần trước có người đến, muốn xem chuyện một trăm năm sau, thế là… sau khi đến đây, trên mặt lúc nào cũng khó chịu…”
Nghê Thanh khó hiểu. Cô không thể hiểu nổi những cụ già đang nói gì… Cái gì mà dâng hiến linh hồn, cái gì mà ước nguyện… Tất cả chúng là gì vậy?
“Còn không phải sao? Mấy chuyện ma ám lan truyền tới đây, sau đó con cháu chúng ta liền dọn đi cả rồi…”
Khi Nghê Thanh đang còn muốn tiếp tục nghe ông ấy nói, cô đột nhiên cảm thấy vai mình bị đè nặng.
Thì ra cô đã tỉnh dậy từ trong giấc mơ…
“Tại sao mình lại ngủ quên thế này…” Sau khi Nghê Thanh tỉnh lại, cô vô thức nhìn sang Tần Việt ở bên cạnh. Cô đưa tay, xoa khuôn mặt lạnh như băng của Tần Việt, lẩm bẩm: “Tần Việt, em lại nằm mơ…”
“Chị, chị bị sao vậy?”
Nghê Thanh nghe thấy giọng nói của người khác, lập tức cảnh giác nhìn về phía người đang nói chuyện.
Thì gặp ba người Nhạc Thanh Nguyên đứng đó, vẻ mặt Nghê Duyệt xấu hổ, tự nhìn mình, dường như không biết phải nói gì.
Thực ra Nghê Duyệt quả thật không biết nên giải thích tình hình bây giờ của Nghê Thanh với ba người này như thế nào.
Kể từ khi Tần Việt tắt thở ngày hôm qua, Nghê Thanh như phát điên lên, nhưng lại vẫn duy trì chút lý trí không giải thích được.
Nghê Duyệt nhìn cô vác thi thể Tần Việt trên lưng, từng bước từng bước, nặng nề lên núi.
Cô hỏi Nghê Thanh định đi đâu, Nghê Thanh cũng không trả lời. Đôi mắt của cô đã mất đi tia hy vọng rực rỡ, như một con búp bê không có ý thức, chỉ bước đi theo chương trình đã được lập sẵn.
Chỉ khi tiếng sáo vang lên vào sáng sớm, nhịp chân của Nghê Thanh mới dừng lại một ít, rồi tự nói một câu: “Tối nay, chúng ta nghỉ ngơi ở đây…”
Nghê Duyệt không ngờ rằng, lần nghỉ ngơi này của Nghê Thanh là đến tận hoàng hôn vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Cho dù cô có gọi thế nào, cũng không thể đánh thức được Nghê Thanh đang trong giấc ngủ say.
Rồi sau đó, mấy người Lí Tư cũng xuất hiện ở đây…
“Chuyện gì đã xảy ra với mọi người vậy? Tần Lam và Đổng Y Lan đâu? Bọn họ đã đi đâu rồi? Còn Tần Việt, đây là…”
Đối mặt với rất nhiều thắc mắc từ ba người Lí Tư, nhưng Nghê Thanh không định trả lời bất kỳ câu hỏi nào.
“Sao mọi người lại ở đây?” Nghê Thanh mở miệng, hỏi.
Giọng cô dường như đã khàn lại bởi vì gào khóc ngày hôm qua.
Nghe thấy câu hỏi của Nghê Thanh, sắc mặt của ba người đều trở nên khó coi.
“Là do tôi. Hôm qua, khi tôi đang dọn giường trong phòng của Lí Gia Tân, tìm thấy một cuốn sách bị ép dưới gối…” Nhạc Thanh Nguyên nói, “Cuốn sách đó rách nát và đã ngả sang màu vàng… Lúc ấy, tôi chỉ đưa tay để nó sang một bên. Kết quả, Lí Tư lật ra thì phát hiện đó là một bản nhạc…”
“Bản nhạc!”
Nghê Thanh kích động hỏi: “Là bản nhạc gì?”
“Chúng tôi nhìn không ra cái này, nhưng mà có thể thấy được đó là một bản nhạc… Chỉ là… có chữ viết mơ hồ trên bìa của bản nhạc, Quân Mai cẩn thận phân biệt thì thấy được một từ “đêm” và một từ “khúc”…”
Sắc mặt Nhạc Thanh Nguyên rất khó coi: “Khi ấy, tôi còn tưởng rằng nó chính là dạ khúc gì đó… Nhưng đến tối, Quân Mai đột nhiên nhận ra từ “khúc” nhỏ hơn rất nhiều so với từ “đêm”.”
“Mười hai đêm!”
“Chúng tôi cũng đoán vậy nên không dám ở lại đó nữa.”
Giọng Nghê Thanh hơi run rẩy. Không biết tại sao, cô luôn có cảm giác mình biết được điều gì đó. Cô hỏi: “Mọi người có cầm theo bản nhạc không?”
“Tôi có cầm.” Thường Quân Mai nói. Sau đó, từ trong ba lô, cô ấy lấy ra một cuốn sách cũ đã ố vàng.
Nhận được cuốn sách, Nghê Thanh thấy trên đó đúng như Nhạc Thanh Nguyên nói – chữ viết bên trên đều đã mờ, nhìn không rõ.
Nghê Thanh nhìn chằm chằm vào từ “Khúc” nhỏ mờ mờ phía dưới, nói ra một cái tên – “Khúc Nghệ”.
“Khúc Nhất? Làm sao có thể! Bản nhạc này không phải là do nhạc sĩ viết ra từ một trăm năm trước sao?” Mọi người đều kinh ngạc không thôi.
“Tôi nói là Khúc Nghệ, Nghệ trong nghệ thuật, nhưng về việc nó có liên quan gì đến Khúc Nhất hay không, e rằng chỉ khi chúng ta gặp mặt gã mới biết được.” Nghê Thanh nắm chặt bản nhạc, dữ dằn nói.
“Nhưng mà chúng ta căn bản không biết anh ta đang ở đâu…” Lí Tư chán nản, “Hơn nữa, giờ chúng ta cũng không biết anh ta là còn sống hay đã chết… Chúng ta biết đi đâu mà tìm?”
Nghê Thanh lẩm bẩm: “Gã nhất định còn sống…” Khúc Nghệ và Khúc Nhất, đều là họ Khúc, tên còn giống nhau như vậy, rốt cuộc giữa họ có quan hệ gì?
Những vì sao dần dần sáng trên đỉnh đầu, màn đêm cũng đã trải rộng khắp bầu trời.
Mặc dù không biết ai đã chết vào đêm thứ mười một, nhưng Nghê Thanh chắc chắn đó nhất định là Tần Lam hoặc Đổng Y Lan.
Mà màn đêm thứ mười hai đã buông xuống, có lẽ qua đêm nay, tất cả đều sẽ kết thúc.
Nhưng cô nên làm gì bây giờ?
Nghê Thanh lại vác thi thể của Tần Việt lên lưng.
“Chị, chị định đi đâu đấy?”
“Đỉnh núi.” Trực giác mách bảo cho cô rằng, nơi đó sẽ có câu trả lời mà cô mong muốn.
Cô quan sát mặt mày ba người Lí Tư rồi nói: “Tôi nhất định phải đi con đường này, mọi người có thể không đi theo tôi.”
“Cô nói đùa gì vậy, cô muốn cõng… Cô muốn trèo lên đỉnh núi với một cái xác trên lưng sao?” Lí Tư ngạc nhiên. “Sao đến em gái cô cũng không quan tâm cô vậy?”
“Câm miệng!” Nghê Thanh đột nhiên tức giận.
Thấy thế, Nghê Duyệt vội vàng giảng hòa, cô lúng túng nói với Lí Tư: “Anh có thể đừng nói như vậy được không?”
Thực ra Nghê Duyệt không phải là không quan tâm, sau khi Nghê Thanh đã đi đường lâu như vậy với một thi thể nặng nề trên lưng, cơ thể cô đã kiệt sức, không chịu nổi rồi. Nhưng mà khi nhìn thấy bộ dạng của Nghê Thanh, cô ấy lại không đành lòng lên tiếng, để Nghê Thanh vứt bỏ “Tần Việt”.
Hơn nữa, Nghê Duyệt thực sự rất lo cho Nghê Thanh. Lúc này, Nghê Thanh không thể nghe thấy từ “chết”, nếu không sẽ giống như bây giờ…
Tuy rằng cô sẽ không hung hãn đẩy đối phương vào chỗ chết như ngày hôm qua, nhưng mà nếu cô đưa đôi mắt đỏ ngầu đó hung dữ nhìn ai, thì cũng đều sẽ bị sát khí trong mắt dọa chết.
Mặc dù những người khác đều cảm giác được hiện tại Nghê Thanh không bình thường, nhưng Nghê Thanh lại cảm thấy hiện tại bản thân mình rất tỉnh táo. Cô chưa bao giờ thấy tỉnh táo như thế này.
Trong lòng cô vẫn còn rất nhiều nghi vấn chưa được giải đáp – giấc mơ kỳ lạ, ảo giác giống như thật, “chân tướng” không được viết trong di thư của Kiều Anh Tử, còn có “lời nguyền” mà Khúc Nhất nhắc tới… Tất cả những điều này cô vẫn chưa hiểu hết. Làm sao có thể cam lòng phát điên lên được?
Có lẽ… Có lẽ sau khi cô hiểu hết tất cả, nói không chừng có thể làm Tần Việt sống lại? Ngay cả những thứ như “thần thánh” cũng tồn tại ở đây… còn gì là không thể?
Nghê Thanh phớt lờ sự kinh ngạc của ba người Lí Tư, lại tiếp tục lên đường. Về phần Nghê Duyệt, cô biết Nghê Duyệt sẽ đi theo cô nên cũng không lo lắng.
Vào lúc này, Nghê Duyệt không thể rời khỏi cô, và cô cũng không thể rời khỏi Nghê Duyệt. Trong lòng Nghê Thanh rõ ràng, ngày hôm qua, nếu không phải là có Nghê Duyệt thì có lẽ cô đã lỡ tay giết chết Đổng Y Lan.
Nếu có chuyện gì xảy ra với Nghê Duyệt…
Chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra!
Khi ba người Lí Tư thấy Nghê Thanh và Nghê Duyệt chuẩn bị xuất phát, họ đưa mắt nhìn nhau rồi cũng đi theo sau hai người.
Hôm nay đã là ngày cuối cùng, có lẽ đến ngày mai họ sẽ có thể rời khỏi cái nơi quỷ quái này. Đối với chuyện đã xảy ra giữa Nghê Thanh và những người khác, mấy người Lí Tư cũng không có tò mò cho lắm.
Ở chỗ này thì chỉ cần bản thân họ có thể sống sót là đủ rồi.
Mà lúc này, họ đi theo Nghê Thanh và Nghê Duyệt, có lẽ một là vì tâm lý muốn xem xem làm sao Nghê Thanh có thể tìm được Khúc Nhất, hai là nếu nhiều người cùng ở một chỗ thì chắc là sẽ không xảy ra tai nạn gì đâu…
Con người luôn có tâm lý may rủi này. Cứ luôn cảm thấy có một số việc nếu không trực tiếp đối mặt với nó là có thể cho rằng nó sẽ không xảy ra, hoặc là không hề tồn tại.
Nhưng ngọn lửa vẫn đã bùng lên, Tần Việt vẫn là đã chết…
Năm người đều im lặng, không lên tiếng, đi một lúc lâu; thấy vầng trăng trên đỉnh đầu đã nhô lên đến giữa bầu trời, nhưng đỉnh núi lại vẫn trông xa xăm như vậy, Lí Tư rốt cuộc không nhịn được mà than thở: “Con đường này sao lại dài như vậy? Liệu có thể đi đến cuối đường không?”
Ngay khi giọng anh ta vừa cất lên, mọi người chợt nghe thấy tiếng sáo dường như đang vang lên xung quanh họ.
Sau đó, Nghê Thanh bỗng nghe được Lí Tư đau đớn rên lên một tiếng.
Rất rõ ràng, xem ra anh ta chính là người chết của đêm cuối cùng này.
Rõ ràng là tất cả mọi người đang cùng đi với nhau, nhưng điều bất trắc vẫn đột nhiên ập đến.
Nghê Thanh mặc kệ Lí Tư khóc lóc, thậm chí còn không thèm quay đầu nhìn một cái, vẫn cõng Tần Việt đi về phía đỉnh núi.
Tiếng Lí Tư kêu chưa được bao lâu thì lại biến thành tiếng nôn mửa. Khi Nghê Duyệt nhìn sang thì thấy anh ta đang không ngừng móc gì đó từ trong cổ họng mình ra, sau đó phun ra… phun ra rất nhiều tờ tiền giấy một tệ màu xanh!
“Á!” Nhạc Thanh Nguyên và Thường Quân Mai đều bị cảnh tượng này dọa sợ. Các cô la hét chói tai, không thể nào chấp nhận được người vốn đang nói năng bình thường như vậy lại trở thành bộ dạng này.
Nghê Duyệt cũng không thể chịu được, bị hình ảnh này làm cho kinh hãi. Cô bé suýt nữa đã nôn ra, nhưng lại nhìn thấy Nghê Thanh vẫn đang tiếp tục bước tới.
Cô ấy muốn ngăn Nghê Thanh lại. Nhưng lại nghe Nghê Thanh đột nhiên cười lớn: “Khúc Nhất!”
Đưa mắt nhìn sang, con đường vừa rồi không nhìn thấy điểm cuối đã bị chặn lại. Một bóng người đứng lẳng lặng dưới ánh trăng bao phủ không trung.
—Họ thực sự đã lên đến đỉnh núi.