Mười Hai Đêm

chương 38: đêm thứ mười một (3) – nước mắt trong lặng câm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Súp Lơ

Beta: TH

“Tần Việt vì cô mà chết!”

“Không, không phải!”

Sao Tần Việt có thể chết được? Tần Việt đâu rồi?

Nghê Thanh không muốn nghĩ tiếp.

Trước mắt cô như đang chiếu một thước phim đen trắng. Thậm chí Nghê Thanh không phân biệt được rõ cô đang mơ hay là chuyện đã xảy trong quá khứ…

Bởi vì cô xem đến đoạn… Cô ngồi xuống gốc cây rồi cọ đá lửa, trong lúc đó cô thấy bóng lưng Tần Việt chạy ra.

“Không!” Nghê Thanh đau đớn kêu lên.

Nghê Duyệt thấy Nghê Thanh lảo đảo chạy tới gốc cây đó.

“Tần Việt, Tần Việt…” Nghê Thanh điên cuồng gọi tên anh.

“Mọi người mau tới… Nghê Duyệt! Mau tới giúp chị!”

Nghê Duyệt có vẻ không hiểu được có chuyện gì đang diễn ra.

Vừa rồi hình như Tần Lam đã ngã xuống ở gốc cây đó, sau đó… Sau đó cô thấy Tần Việt chạy sang bên đó.

Không đúng, cô đã thấy Đổng Y Lan đẩy Tần Việt một cái từ đằng sau!

Sau đó thì sao? Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao chị lại khóc thảm thiết như chết lặng, đau đớn tột cùng như vậy?

Cây cổ thụ gãy làm một đám bụi mù bay lên, Nghê Duyệt thấy Tần Lam nằm úp sấp bên cạnh đó… Mà cô nhìn xung quanh cũng không thấy bóng dáng của Tần Việt đâu cả…

“Không phải, sẽ không phải đâu. Tần Việt sẽ không sao đúng không?” Nghê Thanh vừa khóc vừa cười, cô dồn sức đẩy thân cây cổ thụ, đầu ngón tay sắp chảy máu đến nơi.

Cô gào lên với Tần Việt đang ẩn mình sau tán cây: “Tần Việt! Anh mau ra đây… Mau ra đây…”

Thế nhưng bất kể cô cố gắng di chuyển thân cây cỡ nào thì cũng vô vọng, sức một người không thể nào dịch chuyển nổi.

Tần Lam đứng trên mặt đất khiếp sợ lại bi thương, cậu đi lại gần muốn đỡ Nghê Thanh đứng dậy lại bị cô vùng tay ra.

“Biến đi!”

“Tôi…”

“Mau cút đi cho tôi!” Nghê Thanh tựa như một con thú mẹ mất con, gào lên với Tần Lam: “Tôi không cần cậu giúp!”

Nghê Duyệt nhìn Nghê Thanh cảm thấy vừa xa lạ vừa kinh ngạc, gọi: “Chị!”

Ở trong ấn tượng của cô, Nghê Thanh gặp chuyện gì cũng có thể lạnh nhạt bình tĩnh đối mặt… Cô chưa từng gặp một Nghê Thanh điên cuồng đến vậy, như bệnh nhân tâm thần khiến người ta sợ hãi.

“Chị, chúng ta mau cứu anh rể trước đã!”

Nghê Duyệt đã thấy bên dưới tán cây có máu chảy ra, nếu không nhanh thì có lẽ Tần Việt thật sự sẽ chết mất.

Lời này của cô cuối cùng cũng khiến chút lí trí của Nghê Thanh quay lại. Nghê Thanh không ngừng gật đầu: “Đúng rồi, em nói đúng, đầu tiên phải cứu Tần Việt ra trước, anh ấy còn không… anh ấy không sao hết…”

Lúc thân cây bị mấy người hợp lực nâng lên, Nghê Thanh chỉ thấy máu từ đầu Tần Việt không ngừng chảy ra.

Quá giống. Mọi thứ giống hệt với hình ảnh trong giấc mơ của Nghê Thanh.

Chẳng lẽ cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Việt rời xa mình thôi sao?

“Đừng mà.” Nghê Thanh run rẩy vươn hai tay ôm Tần Việt vào lòng ngực. Cô cọ má vào trán anh, gần như hèn mọn đau khổ cầu xin: “Tần Việt… Đừng mà, đừng rời xa em.”

Ngay tại lúc Nghê Thanh nói xong, ngón tay của Tần Việt hơi giật.

Nghê Duyệt kích động nói: “Chị, anh rể có phản ứng!”

“Tần Việt!”

Nghê Thanh vội nắm lấy tay anh.

Đôi môi anh mấp máy, tựa như muốn nói gì đó với Nghê Thanh đang ôm mình. Có điều dù Nghê Thanh đã kề sát lỗ tai vào môi anh cũng không nghe thấy anh đang nói gì.

“… Không! Tần Việt!”

Nghê Thanh run rẩy đưa đầu ngón tay đến gần mũi anh, không cảm nhận được hơi thở.

Mọi thứ trùng hợp với cảnh trong giấc mơ kia.

Cô ôm anh nhưng không cách nào làm ấm cơ thể ngày càng lạnh lẽo ấy…

Dưới thân vẫn chảy ra dòng máu đỏ ấm nóng, đôi mắt trở nên ảm đạm không còn ánh sáng, hơi thở ngừng lại… Tất cả hoàn toàn giống với cảnh trong giấc mộng.

“Tại sao lại như vậy?”

Ngón tay Nghê Thanh run rẩy không ngừng vuốt khuôn mặt đầy máu của Tần Việt, như muốn khắc sâu hình bóng của anh vào trong lòng.

“Anh… Anh hai… ” Nước mắt của Tần Lam cũng lăn xuống.

Ai cũng nói đàn ông không rơi lệ, nhưng lúc này nước mắt của cậu ta như vỡ đập ào ào chảy ra.

Đàn ông không phải không rơi lệ, chỉ là chưa đủ đau lòng mà thôi. Tần Lam không thể chấp nhận sự thật rằng anh hai vì cứu cậu mà chết.

Mọi chuyện là tại cậu.

Tần Lam đau khổ ôm đầu ngồi xổm xuống mặt đất, không ngừng cào đầu lẩm bẩm: “Đều tại em, đều tại em…”

“Cậu cút đi cho tôi!” Nghê Thanh không muốn nghe thấy giọng của Tần Lam nữa.

Cô như con thú xù lông nức nở gào lên: “Cút! Cút hết cho tôi!”

“Chị…”

Mọi thứ diễn ra quá nhanh. Nghê Duyệt mới phát hiện Tần Việt còn có thể sống thì chớp mắt sinh mệnh của anh đã lướt qua ngay trước mắt cô.

Đổng Y Lan đứng ở một bên mỉm cười: “Anh ta đã chết… Đã chết…” Nước mắt cũng tuôn rơi.

Hỗn loạn. Tất cả đều hỗn loạn. Nghê Duyệt đã nhìn thấy mọi chuyện diễn ra, trong lòng ngoài mông lung thì chỉ còn lại khủng hoảng.

Vì sao, vì sao mà tất cả mọi người lại biến thành thế này?

“Cô đẩy anh ấy!”

Nghê Thanh nghe vậy không biết lấy sức mạnh ở đâu vọt đến trước mặt Đổng Y Lan.

Nghê Duyệt thấy Nghê Thanh dùng sức bóp chặt cổ Đổng Y Lan, dùng sức đến mức gân xanh trên mặt nổi hết lên. Giống như cô muốn tự tay bóp chết Đổng Y Lan để giảm bớt thù hận trong lòng.

“Đừng mà, chị.” Nghê Duyệt cố tách hai người ra, một ta kéo tay Nghê Thanh, một tay gỡ bàn tay đang bóp chặt cổ Đổng Y Lan ra: “Chị, chị mau bình tĩnh lại. Chị, chị không phải loại người này.”

“Cô… Khụ… Đau khổ… Cái gì…” Đổng Y Lan bị bóp cổ vẫn cười cười nói tiếp, không ngừng khiêu khích Nghê Thanh: “Đau khổ nhất… Người đó… Khụ Khụ… Phải là… Tôi mới đúng…”

Đổng Y Lan muốn cười. Nghê Thanh càng hận thì cô ta càng muốn cười phá lên.

Nghê Duyệt thét lên: “Câm miệng!”

Nhìn Nghê Thanh trở nên như vậy, Nghê Duyệt cũng vô cùng đau đớn. Cô bé biết Tần Việt là người quan trọng trong lòng Nghê Thanh, nhưng cô bé cũng không hy vọng Nghê Thanh vì Tần Việt mà phạm phải sai lầm.

Cô ấy cố nén đôi mắt cay xè của mình, dùng sức lôi Nghê Thanh: “Chị, chị đừng như vậy, em sợ lắm, em sợ…”

Ngay khi Nghê Duyệt cảm thấy Đổng Y Lan sắp ngất đến nơi thì Nghê Thanh cuối cùng cũng chịu buông tay. Sau khi Nghê Thanh buông tay, Đổng Y Lan được thả ngồi chồm hổm trên mặt đất ho khan sặc sụa.

“Chị…”

“Các người, cả hai người nữa.” Nghê Thanh chật vật đứng ở đó, chỉ vào Đổng Y Lan đang ngồi ôm cổ và Tần Lam đang ngồi xổm trên đất ôm đầu khóc rống, “Các người cút hết cho tôi!”

Cô lại ôm lấy thi thể của Tần Việt, nói: “Xin lỗi, vừa rồi em bỏ anh lại, chắc chắn anh hận em lắm đúng không…”

Nghê Thanh nắm bàn tay đã hơi cứng lại của Tần Việt, hôn lên từng ngón tay đầy máu của anh, vết máu dính vào mặt, cô cũng không để ý tới.

“Em rất ghét, em hận sự tỉnh táo của bản thân…” Khóe miệng cô cong lên nở nụ cười nhẹ, nói tiếp: “Không giả vờ hoá điên đươjc. Em thà mình phát điên thật rồi bóp chết cô ta… Nhưng em không làm được… Cho dù giả em cũng không làm được…”

Nghe được những lời này của Nghê Thanh, Nghê Duyệt rùng mình. Thế nên ban nãy chị ấy giả vờ phát điên sao?

Cô nhìn nụ cười dính máu tươi của Nghê Thanh, đột nhiên cảm thấy Nghê Thanh giống như một nữ quỷ đoạt mạng bò ra từ địa ngục.

Có lẽ hình dung Nghê Thanh như vậy là không nên… Nhưng trong lòng Nghê Duyệt chỉ còn lại hình ảnh này…

“Anh cảm thấy em làm vậy có đúng không?”

Nghê Thanh khổ sở nói: “Anh cũng cảm thấy em như vậy quá tàn nhẫn sao, là em… Chúng ta mới vừa mới bên nhau, anh đã nói khi nào rời khỏi đây anh sẽ dạy em, dạy em chưng thịt… Chúng ta còn phải hẹn hò, bù lại bao năm tháng bỏ lỡ mất nhau….”

Chợt cô lại cười: “Sao anh nói lời mà chẳng giữ lời gì vậy? Anh đã nói anh thề nguyện rằng hai chúng ta sinh tử không rời, mãi ở bên nhau cơ mà? Nếu…”

“Anh mở mắt nhìn em một cái được không, chỉ liếc mắt một cái thôi.” Cô cười, “Anh không thích em đúng không?”

Sắc mặt Nghê Thanh đột nhiên trở nên u ám: “Anh không thích em đúng không? Anh không mở mắt nhìn em vậy là không thương em rồi….”

Vốn Tần Việt đã chết, sao có thể đáp lại yêu cầu do cô cố tình gây sự đưa ra chứ.

____ “Anh ấy vì cứu cô mà chết! Anh ấy đã chết vì cô!”

“Câm miệng! Không cho phép nói anh ấy đã chết!”

____ “Anh ấy bởi vì cứu cô….”

“Không phải, không phải như thế….Không thể thế được, sao Tần Việt có thể chết vì tôi chứ? Tôi sẽ bảo vệ anh ấy, tôi sẽ bảo vệ anh ấy…”

Nước mắt của Nghê Thanh rơi xuống trán Tần Việt, từng giọt hòa với vết máu.

Như bỉ ngạn hoa bên bờ vong xuyên hiện lên trên trán anh.

_____ “Anh ấy vì…”

“Câm miệng! Đổng Y Lan! Không phải tôi bảo cô cút đi hay sao!”

Nghê Thanh quay đầu lại, chỉ có khuôn mặt sợ hãi của Nghê Duyệt hiện lên trước mắt cô.

Mà Đổng Y Lan đã rời khỏi đây tự bao giờ…

“Chị, chị làm sao vậy?” Nghê Duyệt chần chờ hỏi.

“Đúng vậy, chị làm sao thế này?” Tại sao trong đầu chỉ có giọng của Đổng Y Lan như ruồi bọ bay quanh?

Cô bật cười ha hả.

Sau đó đau đớn khóc toáng lên.

Đối với câu hỏi của Nghê Duyệt, Nghê Thanh không có câu trả lời. Cô cũng muốn biết nguyên nhân, lại như không muốn biết. Vì sao rõ ràng chỉ là một cơn ác mộng của cô mà thôi, sao lại biến thành hiện thực được?

Nếu mọi thứ chỉ là ác mộng, vậy có phải cô chỉ cần tỉnh dậy là ổn rồi chăng?

Nghê Thanh tát thật mạnh vào mặt mình một cái.

Rất đau, đau như bị phỏng. Nhưng sao có thể so với đau đớn trong tâm hồn cô lúc này.

Thì ra mọi thứ là sự thật… Tất cả đều là sự thật…

Cô cúi đầu hôn lên môi Tần Việt, xem anh như chỉ ngủ một giấc mà thôi.

Nếu cô không mơ thì là Tần Việt đang ngủ.

“Chuyện cổ tích đều viết như vậy có đúng không? Hoàng tử trao nụ hôn chân thành cho công chúa ngủ trong rừng, sau đó công chúa tỉnh lại… Cho nên em hôn anh một cái là anh có thể tỉnh lại ngay đúng không? Không phải anh nói em hãy tin anh sao? Em tin anh sẽ tỉnh lại, em tin anh… Em vẫn sẽ tin anh.”

“Chị, chị làm gì vậy?”

Nghê Thanh không để ý đến Nghê Duyệt, cô cõng thi thể của Tần Việt trên lưng, nói: “Em sẽ chờ anh tỉnh lại… Bây giờ chúng ta… chúng ta đi thôi…”

Truyện Chữ Hay