Editor: Dâu Tây
___________
Mặc dù Chu Việt nhắc cô đừng đội nắng đến xem cậu chạy m, nhưng vì tình nghĩa nhiều năm, cộng thêm giáo viên chủ nhiệm động viên đến cổ vũ cho các bạn, vậy nên cô tự cảm thấy bản thân vẫn đang ủng hộ cậu, mặc dù chỉ là gián tiếp.
Cô và các bạn cùng nhau đến sân, lúc này trong sân đầy ắp người, các thầy cô giáo đang ổn định trật tự, ngoại trừ những học sinh đã được giao nhiệm vụ, mọi người đều bị chặn lại ngoài sân. Mỗi lớp được sắp xếp một chỗ ngồi phục vụ vận động viên tham gia thi và người đưa nước.
Không có gì lạ khi chủ nhiệm lớp giao vị trí này cho lớp trưởng, Ngô An Tập nhận nhiệm vụ, bước vào đường chạy trong sân cỏ, nói chuyện với mấy bạn sắp thi đấu.
Địa bàn đóng quân của lớp A nằm ở phía bên kia, mọi người tụm năm tụm ba nói chuyện hoặc chơi điện thoại, tiện thể quan sát cuộc thi.
Mặt trời nhô lên cao, Lâm Ỷ không thể cười nổi.
Tại sao vẫn chưa đến mùa đông?
Kim Lộ Lộ phàn nàn vì năm nay không được vào sân, đã vậy còn có nhiều người đứng ngoài, làm cô không thể nhìn ngắm cận cảnh mấy cậu bạn đẹp trai. Lâm Ỷ cầm một chai nước lạnh đi về phía điểm xuất phát, híp mắt đứng ngoài tìm Chu Việt.
Lớp phó thể thao của lớp A là một bạn nữ, việc hậu cần tất nhiên sẽ rơi xuống đầu, cô ấy đang đứng nói chuyện với Chu Việt.
Kim Nhã Minh đưa nước trong tay cho cậu: “Uống chút đi.”
Chu Việt nhận lấy, khách sáo uống một ngụm: “Cảm ơn”
“Không có gì đâu, cố lên nhé!”
Cậu nhìn xung quanh một vòng, ngoài đường kẻ có rất nhiều người, tất cả đều đen sì sì, không phân biệt được ai với ai.
Trọng tài giơ tay lên cao, thổi còi nhắc nhở mọi người tập hợp, “Tất cả vận động viên của các lớp tập hợp! Chuẩn bị bắt đầu!”
Chu Việt không nhìn nữa, cậu nhảy lên vài cái, hít mấy hơi sâu, sau đó đứng ở đường cong ngoài cùng.
Tiếng còi lại vang lên lần nữa: “Mọi người chú ý tập trung!”
“Nghe kĩ tiếng còi!”
“Chuẩn bị —— “
Nhạc trên radio chuyển thành bài “Theo đuổi ước mơ đến cùng” quen thuộc chuyên diễn ra tại đại hội thể thao chạy m, làm ai nghe thấy cũng phải hồi hộp.
—— “Xuất phát!”
Chu Việt tỉnh táo lại, tiếng còi vừa vang lên, cậu lập tức xông về phía trước.
Chu Việt bình thường cũng hay vận động, dưới lớp áo đồng phục rộng rãi là một thân hình cường tráng. Song điều này không có nghĩa là cậu thích chạy bộ, nhất là tham gia cuộc thi chạy có tính ganh đua.
Tất cả những thứ mang tính chất so sánh đều là khập khiễng.
Cậu lạnh lùng giậm chân, hai tay vung mạnh, không hề lo lắng vì phải chạy giữa đám đông, cũng chẳng quan tâm đến tiếng thở gấp của mấy đối thủ phía sau.
Hai mươi phút như kéo dài vô tận, Chu Việt cảm thấy hơi buồn ngủ. Cậu bắt đầu nghĩ đông nghĩ tây để mình tỉnh táo lại.
Cậu nghĩ không biết bài toán cuối cùng trong đề toán hôm qua còn cách giải nào không?
Cậu nghĩ đến việc sáng nay Lâm Ỷ bị mặt trời chiếu vào, không thể nhận da màu da ban đầu, trông vừa ngốc nghếch vừa thê thảm.
Cậu nghĩ đến chiếc điều hòa làm mát không quá chất lượng trong phòng mình.
Cậu nhớ đến cổ áo ngủ tụt xuống, thấp thoáng dưới ánh đèn mờ vào ngày hôm đó.
Chu Việt theo rất sát, luôn giữ vững vị trí top , mấy vận động viên chạy trước lực bất tòng tâm, bắt đầu giảm tốc, cậu tranh thủ ngạo nghễ vượt lên ở khúc cua.
Các vận động viên xuất sắc tham dự đại hội thể dục thể thao luôn thu hút đông đảo chú ý và khiến mọi người vô cùng phấn khích. Ai cũng thích xem phần thi chạy, đã vậy còn có sự góp mặt của Chu Việt, tiếng la hét liên tục vang lên ngoài sân.
Chu Việt nãy giờ tập trung nên không hề nghe thấy gì, nhưng Lâm Ỷ lại nghe thấy rõ, cô nhìn mấy cô gái kích động đến mức nhảy dựng lên, cảm thấy lỗ tai như sắp bị điếc.
Cô rất muốn nói cho mấy người mê muội Chu Việt biết rằng, nam thần của các cậu từng là một thằng quỷ thích khóc nhè, là một cái bánh bao dính người, đầu tóc không khác gì ổ gà, quần áo một tuần mới giặt một lần, lại còn thích cởi trần.
Cuộc thi đang bước đến giai đoạn gay cấn, chỉ còn lại hai vòng chạy cuối cùng, Lâm Ỷ nhìn vận động viên lớp mình thì thấy cậu ta đang chạy trước, nhưng khi thấy dáng vẻ kéo dài hơi tàn của cậu bạn, cô mới nhận ra cô đã nhầm.
Người hỗ trợ cầm cốc giấy đựng nước, sợ ảnh hưởng đến phần thi của các vận động viên nên đứng khá xa. Mấy vận động viên mệt không thở nổi, tiện tay uống vài hớp, cốc giấy bị ném đi đều sẽ có người thu nhặt lại.
Kim Nhã Minh giơ cốc giấy lên: “Chu Việt”
Chu Việt không để ý, nhưng lúc vượt qua đối phương cậu vẫn cầm cốc, có điều cậu không uống, mà dùng tay dốc cốc từ trên đầu xuống.
Nước chảy khỏi mặt, những giọt nước đọng lại trên mắt đều bị khúc xạ ánh sáng, soi rõ từng đường nét khuôn mặt. Áo ngắn tay một bên đậm một bên nhạt, không rõ là mồ hôi hay nước.
Các bạn nhìn thấy cậu giơ tay lên hất mái tóc ẩm ướt ra sau, để lộ cái trán trơn bóng, miệng hơi hé mở, yết hầu chuyển động mạnh mẽ, có thể thấy cậu đang thở gấp.
—— Cậu bắt đầu tăng tốc.
Tiếng la hét ngạc nhiên vang lên, đầu Lâm Ỷ tràn ngập tiếng hét của các bạn.
“Đẹp quá đi!”
“Chu Việt để lộ trán rất đẹp trai!”
Một số bạn nam đứng giữa cũng khen ngợi, khẳng định sức hút của Chu Việt.
Lâm Ỷ đột nhiên sững sờ, chăm chú quan sát Chu Việt chạy nước rút, sau đó chợt nhớ tới một từ được gọi là “gợi cảm.”
Sau khi phần thi chạy m kết thúc, Lâm Ỷ không đến tìm Chu Việt, thứ nhất là cô nóng không chịu được nữa, thứ hai là có quá nhiều người.
Cô uống hết sạch chai nước trong tay, lẳng lặng quay về khu vực lớp mình, trốn dưới chiếc ô rộng của Kim Lộ Lộ.
“Ơ, cậu về rồi à?”
“Đã không nhìn thấy gì, còn suýt nữa ngất đi.” Cô cầm một chai nước mới.
“Chu Việt quá xuất sắc, nghe nói lần này lại phá kỉ lục.”
Lâm Ỷ nghĩ, Chu Việt chuẩn bị thê thảm rồi, người tài giỏi luôn phải làm rất nhiều việc, sang năm kiểu gì cũng có tên trong danh sách dự thi. Có điều nghĩ kĩ mới nhớ sang năm lên lớp không nhất thiết phải tham gia đại hội thể thao, coi như là cậu gặp may.
“Cậu ấy vẫn luôn xuất sắc.”
Học giỏi, thể thao hay, chơi game cũng không tệ, ngoài ra dáng vẻ còn trêu hoa ghẹo nguyệt.
Đôi khi Lâm Ỷ không khỏi ghen tị, đều ăn cơm mẹ Lâm lớn lên, tại sao người với người lại chênh lệch nhiều đến vậy.
Kim Lộ Lộ buột miệng: “Hai cậu quen biết nhiều năm như thế, vậy mà cậu không thích cậu ấy, cậu cũng rất xuất sắc.”
Lâm Ỷ gượng cười.
Cô không còn sức lực đùa cợt với Kim Lộ Lộ, cô chỉ muốn nhanh chóng về nhà, quấn chăn hưởng thụ nhiệt độ điều hòa.
Kim Nhã Minh cầm nước và điện thoại của Chu Việt đến tìm cậu.
Điện thoại báo có tin nhắn mới, cô không kìm được lòng nên đã nhìn thoáng qua.
Người gửi là “Bé con”.
Chu Việt chậm rãi sải bước ngoài đường chạy, mắt nhìn hết chỗ này sang chỗ khác, dường như đang tìm ai đó.
Kim Nhã Minh tưởng cậu tìm mình, cô vội băng qua đường chạy, không ngờ lại bị người khác chặn lại.
Phần thi vẫn chưa chính thức kết thúc, trọng tài không cho phép ai ngoài vận động viên đến gần đường chạy, Kim Nhã Minh đành phải bỏ cuộc.
Điện thoại trong tay rung lên vài lần.
Vì đây là hạng mục cuối cùng, nên sau khi phần thi kết thúc, dây ngăn sẽ được kéo ra, mọi người lập tức lao vào trong sân. Chu Việt bị mọi người vây quanh, các cô gái không dám đến quá gần, vài người mạnh dạn đưa nước nhưng đều bị cậu khéo léo từ chối.
Giáo viên thể dục dùng loa nhắc nhở: “Các em chú ý đừng đến gần các vận động viên, kẻo làm họ thiếu oxi, dẫn tới khó khăn trong việc hít thở.”
Kim Nhã Minh vội chen vào đám người, Chu Việt cao m, đứng đó không khác gì hạc giữa bầy gà nên cô mới dễ dàng nhận ra vị trí của đối phương.
Cô cố gắng mãi mới đẩy được mấy người đứng cạnh Chu Việt ra, đang định gọi thì bỗng trượt chân, nước và điện thoại đều văng khỏi tay, rơi xuống mặt đất.
“Bịch —— “
Mọi người lập tức dừng lại, Chu Việt lúc đầu hơi sửng sốt, sau đó nghiêm túc nhắc nhở: “Đừng xô đẩy nhau!”
Tiếp đó đưa tay đỡ Kim Nhã Minh dậy, thấy đối phương không sao, cậu mới đi đến nhặt điện thoại và nước lên.
Sắc mặt Chu Việt không được tốt lắm, cậu cau mày đi về phía lớp A, “Đừng đi theo tôi.”
Tiếp theo ra hiệu cho Kim Nhã Minh: “Về lớp đi.”
Kim Nhã Minh đi theo Chu Việt, lén lút nhìn cậu.
Cậu chăm chú xem tin nhắn, rồi trả lời người tên “Bé con” kia, đó là em gái của cậu ư?
Cô không kiềm chế được nên mạnh dạn hỏi: “Em gái cậu à?”
Thấy cậu có vẻ thắc mắc, cô nhanh chóng giải thích: “Lúc nãy điện thoại của cậu rung lên mấy lần, mình vô tình thấy.” Nhưng vì điện thoại cài đặt quyền riêng tư nên cô không thể nhìn thấy nội dung tin nhắn hiển thị trên màn hình khóa.
Biểu cảm của Chu Việt không còn u ám như trước, cậu thuận miệng đáp: “Chị gái tôi.”
[Nghe nói cậu phá kỉ lục, chúc mừng nhé!]
[Tôi về nhà ngồi điều hòa trước.]
[Để ăn mừng việc cậu phá kỉ lục, tối nay đừng làm bài tập.]
[Bọn mình xem phim kinh dị đi?]
[hình ảnh Bộ này được không?]
[hình ảnh Hay bộ này?]
Chu Việt bảo Kim Nhã Minh về trước, còn cậu vào phòng vệ sinh, gọi điện cho người lúc nãy, đối phương nhanh chóng nhận máy, cậu mở loa ngoài rồi đặt điện thoại lên bồn.
Lâm Ỷ: “Này, thấy sao?”
Chu Việt mở vòi nước, rửa mặt và hai tay.
Chu Việt: “Bảo cậu đừng tới, cậu không tới thật?”
Lâm Ỷ: “Bên cậu ồn quá, tôi không nghe rõ.”
Chu Việt khóa nước: “Tôi bảo xem cái thứ hai đi.”
Lâm Ỷ: “Nhất trí!”
Tiếng xả nước truyền đến từ phòng vệ sinh bên trong và có một người đi ra.
Sau khi phá kỉ lục, ai cũng biết đến Chu Việt, người kia cũng nhận ra cậu. Cậu ta vừa rửa tay, vừa tò mò nhìn Chu Việt.
Chu Việt làm như không nhìn thấy gì, cậu lau khô tay, cầm điện thoại rời đi.
Cậu về lớp chào giáo viên chủ nhiệm rồi xin phép đi trước.
Đổng Hạo Thâm: “Tối nay, hàng !”
Chu Việt xua tay, không hề quay đầu lại: “Tôi không đi đâu.”
Đổng Hạo Thâm: “Cái gì cơ?!?!”