Editor: Dâu Tây
____________
“Lâm Ỷ.”
Chu Việt tới gần cô, cậu không biết Kỷ Lý Kha là ai, cứ tưởng là bạn cùng lớp của Lâm Ỷ nên cũng lịch sự gật đầu chào hỏi.
“Nhiều mồ hôi quá.” Cậu đưa chai nước trong tay cho Lâm Ỷ.
Chu Việt mặc áo ngắn tay màu đen, bên dưới là quần đồng phục, tay đeo đồng hồ thể thao lắc bình nước trước mặt Lâm Ỷ.
Ngoài vỏ đọng khá nhiều nước, có lẽ là một chai nước khoáng lạnh.
Thấy Lâm Ỷ không cầm, cậu áp thẳng chai lên mặt cô.
Khí lạnh đột ngột ập đến làm đầu óc Lâm Ỷ tỉnh táo hơn hẳn, tỉnh đến mức thậm chí có thể làm bài kiểm tra nghe tiếng Anh ngay lập tức. Cô rụt cổ lại theo bản năng, sau đó nhận lấy:
“Cảm ơn.”
“Ừ.”
Lâm Ỷ nhanh chóng mở nắp, thoải mái uống vài ngụm rồi nhìn Kỷ Lý Kha.
Kỷ Lý Kha cũng nhìn cô.
Lâm Ỷ bối rối hỏi có chuyện gì.
Kỷ Lý Kha không nhịn được nữa, cười nói: “Không có gì đâu, mình đi tìm các bạn cùng lớp đây. Tạm biệt!”
“Không phải bạn cùng lớp cậu à?” Chu Việt hỏi.
Lâm Ỷ đang định trả nước cho cậu, nghe vậy bèn rụt tay lại, “Lớp bên cạnh, từng gặp trong buổi liên hoan hôm trước.”
“Chiều nay mấy giờ cậu chạy m?” Lâm Ỷ đứng một lúc lâu nên hơi mệt, tựa người vào thân cây, tiện tay bóc vỏ chai nước khoáng.
Chu Việt: “ giờ.”
“Đó là khoảng thời gian nóng nhất trong ngày.”
Chu Việt dặn Lâm Ỷ đừng đến xem, sợ rằng lúc đó cậu còn chưa choáng thì Lâm Ỷ đã ngất đi.
Chu Việt chưa gặp người nào sợ nóng như Lâm Ỷ, mùa hè đánh nhau với cậu trong điều hòa cũng đổ mồ hôi, cuối thu chỉ mặc một chiếc áo dài tay, ngày đông tay chân lúc nào cũng ấm áp.
Giống hệt mặt trời nhỏ.
Khóe miệng Lâm Ỷ hơi nhếch: “Đâu có phóng đại như vậy.”
Chu Việt từ chối bày tỏ ý kiến.
Phần thi sắp kết thúc, mọi người tản ra thành từng đợt, một số người đã rời đi sau khi xem được một nửa, những người còn lại đa phần đều là cổ động viên của các tuyển thủ.
Ba người dẫn đầu đang bắt đầu cuộc chiến cuối cùng.
Kim Lộ Lộ và Ngô An Tập cũng đến đứng dưới tán cây, thấy Chu Việt đứng đó, họ tương đối mất tự nhiên nhưng vẫn lên tiếng chào hỏi: “Chào bạn học ưu tú.”
Chu Việt không thích biệt danh này lắm: “Gọi tôi là Chu Việt thôi.”
“Không được, không được!” Hai người điên cuồng xua tay.
Kim Lộ Lộ tạm coi như là người quen, tò mò hỏi Chu Việt: “Học sinh ưu tú, cậu đến xem các bạn nữ nhảy xa à?”
“Đi cùng bạn thôi.” Vừa nói xong, Đổng Hạo Thâm và Nghiêm Húc Húc cùng nhau đi tới, mặt cả hai đều ửng đỏ.
“Ơ, đây là em gái Lâm mà!” Đổng Hạo Thâm hét lên.
Chu Việt liếc sang: “Đừng gọi linh tinh.”
Lâm Ỷ gật mạnh đầu: “Thật khó nghe.”
Thấy có nhiều nam sinh như vậy, Kim Lộ Lộ lập tức hiểu rõ: “Các cậu đến xem Trần Văn Thiến!”
Đổng Hạo Thâm và Nghiêm Húc Húc phủ nhận một cách táo tợn: “Không phải.”
“Nhưng mà Trần Văn Thiến siêu thật, vừa gầy vừa đẹp, chân cũng rất dài.” Mặt Kim Lộ Lộ tràn ngập hâm mộ và ao ước.
Lần này, cả Đổng Hạo Thâm, Nghiêm Húc Húc và Ngô An Tập đều mặt dày gật đầu hưởng ứng.
Chu Việt đứng sau không tham gia vào câu chuyện họ đang bàn luận, thấy mồ hôi chảy xuống cổ Lâm Ỷ, cậu vội cầm cổ áo của cô giúp cô lau sạch.
Lâm Ỷ ngứa ngáy giơ tay lên cào nhẹ vài cái, không ngờ lại bị Chu Việt bắt quả tang rồi đá vào chân một phát.
“Lâm Ỷ ——“
Cả người Lâm Ỷ run lên, cảm thấy hôm nay hình như mình rất được chào đón, nhiều người như vậy nhưng cứ tìm cô, đúng là thu hút muôn vàn chú ý.
Trần Văn Thiến ung dung đi tới, miệng cười rạng rỡ: “Ê.”
Lâm Ỷ vẫy tay về phía cô ấy.
“Các cậu đang nói gì vậy?”
Lâm Ỷ ăn ngay nói thật: “Bọn mình đang bảo cậu quá giỏi.”
Trần Văn Thiến sờ lỗ tai, ngượng ngùng nhìn Chu Việt: “Giỏi đâu, giỏi đâu, mình về thứ .”
“Về thứ là quá xuất sắc rồi, bạn về thứ nhất là thành viên của đội tuyển trường.” Nghiêm Húc Húc mạnh dạn đáp lời.
Kim Lộ Lộ, Ngô An Tập, Lâm Ỷ: “Bảo sao.”
“Mấy cậu đều là thành viên của lớp A à?” Trần Văn Thiến biết Chu Việt, nhưng lại không biết Nghiêm Húc Húc và Đổng Hạo Thâm, vì vậy cô khá thắc mắc.
Đổng Hạo Thâm đẩy Nghiêm Húc Húc, tiếp đó chỉ vào Chu Việt: “Mình là Đổng Hạo Thâm, đây là Nghiêm Húc Húc, bọn mình là bạn cùng lớp của Chu Việt.”
“Ồ —— chào các cậu.” Cô tươi cười nhiệt tình chào hỏi, đúng lúc nhìn thấy chai nước lạnh trong ngực Lâm Ỷ, “Lâm Ỷ, cậu có thể cho mình uống một ngụm được không?”
Lâm Ỷ sửng sốt: “Cái này ——”
“Đây là đồ của tôi.” Chu Việt cầm chai nước, ra hiệu với Đổng Hạo Thâm, “Bạn Đổng.”
Đổng Hạo Thâm đưa chai nước trên tay cho Trần Văn Thiến: “Chai này còn mới tinh đó.”
Trần Văn Thiến cảm ơn, không hề có vẻ khách khí.
“Các cậu thân nhau thật đấy, làm bạn nhiều năm rồi à?” Tất cả mọi người đều biết câu này là hỏi Chu Việt, cô đang cố chuyển sang chủ đề liên quan đến cậu.
Chu Việt liếc nhìn Lâm Ỷ rồi đáp “Ừ”, sau đó nhìn đồng hồ trên tay.
Mọi người cũng nhìn chằm chằm vào đồng hồ của cậu.
Chu Việt bỏ tay xuống, “Bọn tôi đi ăn trước nhé?”
Lâm Ỷ nhìn thời gian hiển thị, chưa gì đã giờ, hai hạng mục buổi sáng đều đã kết thúc, sân tập gần như không còn ai ngoài họ.Nhà ăn đông nghịt, đèn trên trần bật sáng trưng, nhưng lại không có tác dụng giữa trưa hè nắng như thiêu đốt. Mọi người đổ xô đi ăn, vội vã xếp thành ba hàng dài, tiếng va chạm giữa bàn và bát đĩa vang lên tứ phía, họ phải đợi một lúc lâu mới nhận được đồ ăn.
Lúc ăn cơm, Đổng Hạo Thâm nhắc lại: “Trời ơi, chân Trần Văn Thiến quá dài, bảo sao có thể nhảy xa như vậy. Cậu ấy dường như rất dễ gần, lần sau nếu có cơ hội, mình nhất định sẽ xin số Wechat.”
Cứ nghĩ đến phần thi chạy m chiều nay là Chu Việt lại ăn không ngon, đã vậy bây giờ còn có một con ruồi đang bay ong ong bên tai, làm cậu đau đầu khủng khiếp.
“Bát cơm to thế này mà cũng không chặn nổi miệng cậu.”
Đổng Hạo Thâm là một thanh niên cao to khỏe mạnh, đồng thời là cầu thủ chủ lực của đội bóng rổ nên ăn khỏe hơn người khác, lần nào đến bữa ăn, cơm trong bát cậu cũng chất đầy như núi.
Lúc này, “con ruồi” có lẽ hơi tủi thân.
“Sao thế, mình nói không đúng à, cái chân đó thật sự rất đẹp.”
Nghiêm Húc Húc: “Đúng vậy.”
Chu Việt không đồng tình lắm.
“Vậy cậu thấy chân ai đẹp nhất?” Đổng Hạo Thâm hỏi.
“Lớp mình có bạn nữ nào chân đẹp không? Bình thường hay mặc đồng phục nên mình không để ý.”
“Vừa rồi nhảy xa có một bạn nữ chân cũng đẹp phết, có điều không dài bằng Trần Văn Thiến.”
“Lớp khác hả? Nghe nói khối có mấy chị học khiêu vũ, chân mấy chị ấy chắc đẹp lắm đấy.”
“Chu Việt, sao cậu không nói gì?”
Chu Việt không quan tâm đến chuyện bên ngoài, lòng chỉ để ý tới đồ ăn trong khay.
Có điều ánh mắt cậu thâm sâu hơn bình thường, Đổng Hạo Thâm phải đạp một cái cậu mới bình thường lại, dùng tay xoa nhẹ điểm nằm giữa hai đầu lông mày.
“Đừng nói nữa, tôi đau đầu quá.”
Nghiêm Húc Húc và Đổng Hạo Thâm bốn mắt nhìn nhau, bất lực nhún vai xua tay.
Trong lòng họ, Chu Việt không khác gì thằng nhóc đáng thương bị phần thi m đánh gục.