Đã được hai tuần kể từ khi tôi bắt đầu sống chung với Rio. Ngày hôm nay chúng tôi có việc phải đi ra ngoài. Sau khi chuẩn bị xong xuôi tôi ngồi đợi Rio trên ghế sofa. Và cứ thế đợi mãi… đợi mãi…
“…Xì.” Tôi thở dài.
Tôi biết trước chuyện này rồi, nhưng khi sống chung với Rio tôi mới hiểu rõ hơn… Phụ nữ tốn nhiều thời gian chuẩn bị thật…
“…Cô vẫn chưa xong à Rio?”
Tôi gọi Rio sau khi xem lại giờ giấc trên điện thoại, giờ cô ấy vẫn còn đang trang điểm trong phòng giặt đồ.
“Không nhanh thì ta sẽ lỡ chuyến xe buýt đấy.”
“Á, chờ tí, tôi sắp xong rồi!”
“Mới nãy cô vừa nói câu đó xong.”
“Tại tôi trang điểm lại mà, biết làm sao được.”
“Cần gì phải làm thế… Ai thèm quan tâm tới lớp trang điểm đó đâu?”
“Đồ vô phép tắc! Anh đang hạ thấp giá trị của vợ anh đấy, đúng là không biết phép tắc gì cả!”
“...Tôi có hạ thấp việc trang điểm đâu. Nếu cô biết mình trang điểm lâu sao không chịu làm từ sớm đi? Thế mà cô vẫn nhởn nhơ ăn sáng rồi lướt mạng xã hội nữa chứ…”
“Đủ rồi. Đừng có mà sỉ nhục vợ anh bằng mớ logic đấy!”
“...” Tôi bất lực nhìn lên trần nhà.
Cãi nhau thêm chỉ tổ tốn thời gian, mà dù tôi có làm thế cũng phản tác dụng thôi. Không thể nào tranh luận một cách logic với phụ nữ được. Đấy cũng là một kinh nghiệm khác tôi rút ra được từ việc sống chung với Rio, giờ tôi mới thấm được chân lí mà mình đã từng nghe qua rất nhiều lần.
Cơ bản thì tranh luận thắng hay thua cũng chả quan trọng… vì dù có thắng cũng không làm được gì. Dù có lí do hay lập luận để mà cãi nhau thì cũng chỉ làm tâm trạng người kia xấu hơn thôi. Sẽ thật sai lầm nếu như ta cố gắng giành chiến thắng. Vì vợ hay bạn gái không phải là kẻ thù, mà là nửa kia của mình.
“Không cần phải hoảng loạn vậy đâu, nếu có trễ thì tôi gọi chị Hayashida tới là được.”
“Đừng có xem chị Hayashida là người chuyên giải quyết rắc rối.”
“Tôi bảo thế hồi nào, và tôi cũng không có ra lệnh cho chị ấy. Chỉ là yêu cầu cỏn con đáng yêu thôi. Hayashida và tôi như là người thân trong gia đình, nên việc chị ấy lái xe chở đứa em gái dễ thương này với tấm bằng trên tay hoàn toàn bình thường mà?”
“…Cô nghĩ chị ấy chấp nhận chuyện đó à? Chả khác gì lão chủ tịch của một công ti nào đó hay nói ‘Nhân viên cũng như gia đình tôi vậy’, thực chất chỉ bắt họ làm việc ngày đêm thôi.”
“—Rồi, đã xong!”
Cuối cùng cũng xong. Chắc là vẫn còn kịp giờ đấy. Tôi cầm đống đồ để bên cạnh lên và đứng dậy.
“Nhanh nào Haru, nhanh lên! Không thì lỡ chuyến xe buýt mất!”
“Là lỗi của ai hả?”
“Anh có mang album ảnh cưới không?”
“Có.” Tôi nhìn vào cái cặp trên tay mình. “Máy tính bảng cũng có… Còn cô thì sao?”
“Đêm qua tôi chuẩn bị kĩ rồi.”
Sau khi xác nhận đồ đạc xong, chúng tôi nhanh chóng rời căn hộ. Trước đây chúng tôi cũng đã ra ngoài cùng nhau trong một lần đi mua sắm, nhưng… lần này chưa đến mức gọi là hẹn hò.
“...Cơ mà tôi vẫn vui lắm.”
Rio lẩm bẩm khi bước vào thang máy. “Mừng là bà đã khỏe trở lại, nên hai ta có thể đi thăm bà ấy được.”
“Ừ.” Tôi đồng tình.
Ngày hôm nay bọn tôi sẽ đi thăm bà Fumie.
Tamaki Fumie là bà của Rio, và là một trong những nhà sáng lập của Tamakiya. Chính bà ấy và chồng bà là những người đặt nền móng cho tiệm đồ ngọt lớn nhất vùng đông bắc Nhật Bản Tamakiya, lúc ấy mới chỉ là tiệm dorayaki ở địa phương. Cửa tiệm sau đó nhanh chóng nổi tiếng khắp vùng, từ đó họ mở thêm hai ba chi nhanh khác. Khi công việc làm ăn phát đạt cũng là lúc chồng ba qua đời vì bệnh tật, và bà vẫn tiếp tục dưới tư cách là nữ chủ tịch của Tamakiya.
Dù vậy, vào ngày mừng sinh nhật 60 tuổi của bà, con trai bà ấy, là bố của Rio lên nắm quyền quản lí, từ đó bà lùi dần về phía sau. Tuy vẫn là chủ tịch nhưng bà không hề ra chỉ thị gì cho quản lí của Tamakiya. Khoảng thời gian đó Rio ra đời, nên sau khi về hưu, bà Fumie đã chăm sóc cho Rio. Khi tôi đến chơi nhà của Rio, bà ấy đã chơi cùng bọn tôi. Thành ra… trong đầu tôi không có chút hình tượng ‘nhà sáng lập tiệm bán đồ ngọt truyền thống’ về bà ấy cả.
Bà ấy tốt bụng, khá là thoải mái khi ở bên cạnh, và lúc nào cũng nuông chiều bọn tôi thứ này thứ nọ. Nhưng… sau vài năm, bệnh tật dần ăn mòn cơ thể bà ấy, dẫn đến việc bà ấy thường hay nhập viện.
Nếu sức khỏe ổn định bà ấy đã tham dự lễ cưới của bọn tôi rồi, nhưng vì tình trạng ngày một diễn tiến xấu hơn nên bà ấy không thể có mặt. Trong khoảng thời gian ngắn không một ai đến thăm được, nhưng may mắn thay bà ấy đã dần bình phục, nên giờ bọn tôi mới đến thăm bà ấy.
“Bà!”
Rio không thể chờ đợi thêm được nữa, nhanh chân chạy vào phòng.
“Ô kìa, Rio à, chào cháu.” Bà Fumio gắng ngồi dậy, điềm đạm nói và nở nụ cười dịu dàng khi nhìn thấy Rio.
Mái tóc trắng xóa như tuyết và gương mặt đầy nếp nhăn. Tôi đã không gặp bà ấy mấy năm trời rồi, dù bọn tôi tính thăm bà ấy trước khi lễ cưới diễn ra nhưng tình trạng của bà không cho phép chúng tôi làm chuyện đó.
“Đã lâu không gặp. Bà ngồi dậy như vậy có được không?”
“Được chứ, hôm nay bà thấy khỏe lắm.”
“Đừng ép bản thân quá mức nhé. Nếu thấy không ổn bà cứ nghỉ ngơi thêm đi.”
“Cảm ơn. Cháu lúc nào cũng chu đáo cả Rio à.” Bà Fumie mỉm cười hạnh phúc.
Sau khi đứng đợi một hồi lâu tôi cũng bước vào trong phòng. Nơi này là một trong số ít bệnh viện đa khoa của tỉnh, cụ thể đây là khu nhập viện. Hiện bà Fumie đang nằm trong phòng bệnh có chi phí cao ngất ngưởng trên tầng cao nhất. Căn phòng khá rộng so với phòng bệnh thông thường, với nội thất sang trọng, có cả một chiếc TV lớn, khác hoàn toàn với những căn phòng chật ních bệnh nhân. Tất nhiên giá cả cũng nằm ở một trời một vực.
Nếu việc quản lí của Tamakiya còn gặp khó khăn hơn chắc có lẽ bà ấy không nằm trong căn phòng này. Tôi biết Rio muốn bảo vệ Tamakiya hơn tất thảy, nhưng đảm bảo sức khỏe ổn định cho bà của cô ấy cũng là việc quan trọng. Môi trường càng tốt thì sức khỏe bà ấy càng tiến triển. Quả nhiên Rio thực sự rất yêu bà ấy.
“...Còn đứng đó làm gì hả Haru? Lại đây nào.” Nghe tiếng Rio thúc giục, tôi chầm chậm đi về phía trước và cúi đầu.
“Đã lâu không gặp, bà Fumie.”
“Haru đấy ư…? Ôi trời, cháu lớn nhanh quá.” Nhìn biểu cảm của bà ấy mà tôi cảm thấy xót xa trong lòng.
Bà ấy khác hoàn toàn so với những gì tôi nhớ, hẳn là do căn bệnh để lại. Thế nhưng nụ cười ấm áp và giọng điệu thân thiện của bà ấy không hề thay đổi. Bà ấy vẫn là bà Fumie mà tôi hằng yêu mến.
“Sau quãng thời gian xa cách, có vẻ như cháu đã trưởng thành rồi.”
“Haru mới chỉ 19 tuổi thôi ạ.”
“...Không cần nói thêm đâu.” Tôi phàn nàn.
“...Thế à… khó tin thật đấy.”
Bà Fumie nheo mắt lại nhìn chúng tôi rồi bảo.
“Mới ngày nào bà còn chơi với hai đứa ở sân vườn, giờ đã lớn đến thế này rồi…”
“Đã hơn mười năm rồi, hiển nhiên bọn cháu phải lớn thôi.”
“Một khi đến tuổi này thì mười năm trôi qua cái vèo thôi.”
Sau khi đá xoáy Rio, bà Fumie lại tiếp tục hồi tưởng.
“Thật đấy… trong chớp mắt đã như thế này rồi. Cháu của bà được sinh ra, chơi đùa với con trai của nhà Isurugi… và giờ hai đứa đã thực sự kết hôn.”
Bà ấy nhắm mắt lại và từ từ cúi đầu xuống, sau đó nói.
“Rio, Haru, mừng hai đứa đã kết hôn.”
Tôi chỉ biết… cười một cách mơ hồ. Cảm giác xấu hổ, tủi nhục, và hơn hết, là cảm thấy tội lỗi. Tôi không thể quên đi chúng bởi vì cuộc hôn nhân này chỉ là giả tạo, dù có làm gì cũng không thể.
“Bà xin lỗi… vì đã không thể tham dự lễ cưới của hai đứa. Bà thực sự muốn chúc mừng hai đứa lắm.”
“Bà không cần phải lo đâu. Bọn cháu cũng xin lỗi vì đã không thể đến thăm bà. Mọi thứ diễn ra quá nhanh đến mức… À, bọn cháu có mang theo ảnh đây. Haru, phiền anh rồi.”
Tôi lấy cuốn album ra và đưa nó cho Rio. Chúng tôi đã chăm chút nó, biến nó trở thành cuốn album lưu giữ những tấm hình quý giá nhất.
“Chà.”
Bà Fumie cười rạng rỡ khi nhìn vào cuốn album ảnh. Trong tấm ảnh là tôi và Rio ăn mặc chỉnh tề đứng cạnh nhau. Với tôi, việc để người khác thấy tấm ảnh đó hơi xấu hổ, nhưng trông Rio khá tự tin, bà Fumie cũng thấy vui nữa.
“Cháu đẹp lắm Rio. Bộ váy trắng này rất hợp với cháu.”
“Vâng ạ. Giá mà được mặc thêm vài bộ khác~”
“...Hai lần là đủ rồi.” Tôi khẽ thì thào.
Lễ cưới được tổ chức bên trong lễ đường của thành phố, và chúng tôi chỉ mời người thân hai bên gia đình.
“Vì vẫn còn là sinh viên nên ta không thể tổ chức lễ cưới rầm rộ được” là lí do bọn tôi đưa ra, nhưng thực tế thì chúng tôi đã gấp rút tổ chức nó. Nếu mời những nhà khác và những công nhân làm trong nhà máy rồi thuê một lễ đường lớn hơn sẽ mất ít nhất là nửa năm. Để nhà Isurugi có thể giúp đỡ nhà Tamakiya càng sớm càng tốt chúng tôi quyết định tổ chức hôn lễ một cách nhanh chóng.
...Mà, dù trong hôn lễ “kín đáo” này nhưng Rio vẫn thật rắc rối. Cô ấy mặc nhiều bộ váy cưới khác nhau, chụp ảnh nhiều đến mức từ nay về sau chắc tôi không muốn chụp thêm nữa.
“Bộ tuxedo của Haru trông lịch lãm thật.”
“Cháu cảm ơn ạ…”
“Đúng là thế, nhưng mà… hê. Bà mà thấy anh ấy thay đồ thì nó không còn lịch lãm nữa đâu. Bà biết không, khi Haru mặc tuxedo anh ấy bị nhân viên nhắc…”
“N-này, không cần cho bà ấy biết đâu!”
Đột nhiên cô ấy phun ra kí ức đáng xấu hổ đấy của tôi. Trong buổi kết hôn người ta hay mặc tuxedo cổ cánh. Tôi lại không biết điều đó, nên tôi gập cổ áo theo kiểu tôi hay làm với những bộ đồ mình mặc, và kết quả là bị nhân viên nhắc nhở… Thật đấy, ai lại quan tâm tới cái đó chứ.
“Còn nhiều ảnh lắm đó bà à, nhìn nè.” Rio đưa máy tính bảng cho bà Fumie xem.
Trong đó là ảnh chụp chúng tôi, do những nhà khác và nhân viên chụp. Bà Fumie chăm chú xem chúng dưới dạng trình chiếu hình ảnh cứ như đang xem một phần kí ức đáng nhớ của mình. Sau khi xem xong…
“A… bà vui lắm.” Bà ấy nở nụ cười nhẹ nhõm. “Nhìn thấy Rio trong bộ đồ cưới, bà không còn gì luyến tiếc trên đời này nữa rồi.”
“B-bà à, đừng nói vậy. Bà phải cố sống tiếp ít nhất là 100 tuổi, không thì cháu giận đấy.”
“Hì hì, phải rồi. Vậy chắc có lẽ bà nên sống tiếp tới khi nhìn thấy mặt cháu cố của mình.”
“C-cháu c…!? V-vâng, cứ giao cho bọn cháu, nhất định bọn cháu sẽ cố hết sức! Haru nhỉ!?”
“À-ừ.”
Dưới bầu không khí này tôi chỉ có thể gật đầu theo. Rio có người anh trai cũng làm trong Tamakiya nhưng anh ấy vẫn chưa kết hôn. Thế nên giờ bà Fumie đang trông chờ đứa cháu cố ở Rio. Hiển nhiên là thế thôi. Sau khi thấy chúng tôi đáp lại với vẻ khó xử, bà Fumie nhìn rồi nhẹ nhàng cười.
Chúng tôi tiếp tục nói chuyện thêm một lúc, cho tới khi…
“...Rio, đến giờ rồi.” Tôi nhìn đồng hồ rồi khẽ gọi Rio.
Dù bà Fumie đã hồi phục nhưng y tá đã nhắc nhở chúng tôi không nên nán lại đây quá lâu. Cá nhân tôi muốn nói chuyện với bà ấy thêm chút nữa… nhưng, chúng tôi còn có chuyện quan trọng khác cần làm.
“À, ừ.”
Rio lấy trong cặp ra một mẩu giấy.
“Bọn cháu muốn bà kí vào đây.”
“Cái này…”
“Vâng, là giấy đăng kí kết hôn của bọn cháu ạ.”
Để tiến tới hôn nhân cần có giấy đăng kí kết hôn. Theo pháp luật, chỉ cần nộp tờ giấy này thì chúng tôi sẽ trở thành vợ chồng chính thức.
“Giấy đăng kí kết hôn…? Cháu vẫn chưa nộp sao?”
“...Vâng. Nên về cơ bản bọn cháu vẫn chưa kết hôn đâu.”
“Sao vậy? Lẽ ra cháu nên làm điều này trước chứ.”
“Chuyện đó… Bọn cháu muốn bà là người kí vào nó.”
Rio cười gượng, sau đó chỉ vào chỗ trống trên tờ giấy.
Trên đó có ghi “người chứng nhận”. Để giấy đăng kí kết hôn được chấp thuận thì cơ quan hành chính yêu cầu chữ kí của hai người. Miễn là họ trên 20 tuổi thì ổn, nhưng nhìn chung thì nên nhờ người thân kí vào. Bố tôi đã kí vào trong đó, chữ kí thứ hai chúng tôi đợi cho đến tận bây giờ…
“Trời, không được đâu. Cháu thấy ổn nếu để bà làm người chứng nhận sao? Không phải mẹ hay bố à?”
“Vâng, chỉ có thể là bà thôi.”
“Đúng vậy.” Tôi gật đầu theo.
Về chuyện giấy đăng kí kết hôn, trước đó Rio có nói “Tôi muốn bà kí vào đây làm người chứng nhận thứ hai”. Tôi đồng tính với ý tưởng đó, phía gia đình của Rio cũng vậy. Ban đầu chúng tôi định đưa nó sớm hơn, nhưng vì sức khỏe của bà Fumie diễn tiếng xấu đúng thời điểm tồi tệ nhất nên chúng tôi đành đợi đến ngày hôm nay.
“Hiểu rồi. Vậy thì bà rất vui khi được làm điều đó.”
“Bà làm đi. Bọn cháu có mang con dấu theo rồi.”
“...Ừm.”
Bà Fumie tỏ ra bối rối.
“Cháu có mang theo thứ gì cho bà kí không?”
“...A.”
“...’A’ là sao hả Rio? Đừng bảo là em quên mang bút rồi nhé?”
“...Đúng là thế.”
Rio nhìn tôi với vẻ mặt sửng sốt.
“Rắc rối rồi đây. Giờ trong phòng chỉ có bút chì màu với bút lông thư pháp thôi…”
“...Em không kiểm tra kĩ à?”
“E-em có mang theo đơn rồi này!”
“Thế sao lại quên mang bút…?”
“...Đúng rồi. Chắc là nó vẫn còn được bán quanh đây thôi, em đi mua đây!”
Cô ấy hoảng loạn hét lên rồi chạy ra khỏi phòng mà không thèm đóng cửa lại hẳn hỏi.
“...Trời ạ.”
“Haha, Rio vẫn vụng về như mọi khi nhỉ.”
Bà Fumie cười sảng khoái.
“Từ góc nhìn của cháu thì con bé giống như chị cháu đó, đừng để nó nằm kèo trên mãi nhé.”
“Ahahaha…” Tôi bất giác cười, rồi ngồi xuống chiếc ghế gần đó.
Sau một khoảng lặng…
“...Có vẻ như cháu đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều, Haru à.”
Bà Fumie lẩm bẩm.
“Bà có nghe qua rồi. Lúc gia đình bà rơi vào tình thế hiểm nghèo… nhà Isurugi đã đứng ra để giúp đỡ.”
“Không, chuyện đó… Hai bên đều được hưởng lợi từ việc ấy mà… chưa kể là cháu còn không làm gì cả.”
“Lí do hai đứa vội vã kết hôn là vì nhà Tamakiya đúng không?”
“Cái đấy là…”
“Khổ thật… Buộc một cô gái phải tiến tới hôn nhân vì lợi ích của gia đình…”
“...”
“Nếu Rio quyết định kết hôn vì gia đình, bà đã chạy khỏi cái bệnh viện này để đến ngăn con bé lại…”
Bà ấy tiếp tục nói, rồi nhìn tôi.
“Nhưng nếu cháu là bạn đời của con bé thì bà không còn ý kiến gì nữa.”
“...”
“Bà tin cháu sẽ trân trọng Rio nhiều hơn bất cứ ai trên đời này.”
Cảm giác cứ như lưỡi dao sắc đâm vào lồng ngực vậy. Bà ấy nhìn tôi mà không mảy may nghi ngờ gì, nhưng tôi không thể lảng mắt đi được.
“Rio có hơi vụng về và luôn tự cho mình là trung tâm… nhưng thực tế con bé rất dễ tủi thân, và thích được chiều chuộng… Con bé cũng tốt bụng, quan tâm đến gia đình mình rất nhiều. Lại còn hay hiểu lầm linh tinh nữa, nhưng… biết được con bé sẽ ở bên cháu, bà có thể yên tâm rồi, vì nhất định cháu sẽ làm con bé hạnh phúc.”
Bà ấy nói với giọng điệu điềm tĩnh, sau đó vươn tay về phía tôi.
Tôi nắm lấy bàn tay đó, ngay sau đó bà ấy nắm tay tôi bằng tay còn lại. Đôi tay đó tuy yếu ớt, không còn chút sức lực nhưng bà ấy vẫn cố hết sức nắm chặt tay tôi.
“Cảm ơn… Bà rất biết ơn cháu, Haru.”
Bà ấy nói thế, trong khi cúi đầu.
“Việc cháu và Rio đã kết hôn, cho bà xem những tấm ảnh đó… Thật quá đỗi hạnh phúc. Bà cảm ơn cháu nhiều lắm…”
Khóe mắt của bà Fumie ngấn lệ. Bà ấy nói và nắm chặt tay tôi mạnh hơn nữa. Nhưng ở phía ngược lại, ngực tôi cảm thấy nhói đến mức không thể tả được.
“...”
Tôi tuyệt vọng nuốt những lời nói mà bản thân suýt nữa thốt ra xuống cổ họng. Dừng lại! Tôi thầm nhủ. Dừng lại đi! Làm vậy chẳng có ích gì đâu. Mình nhận được gì nếu nói sự thật cho bà Fumie chứ?
Đấy chỉ là cách trốn tránh vấn đề, thỏa mãn bản thân thôi. Mình đã quyết định mang sự dối trá này xuống mồ rồi. Dừng lại, đừng nói, đừng có mà nói ra—
“—Cháu xin lỗi.”
Vậy mà rốt cuộc, tôi đành phải nói ra.
“Bà Fumie… cháu xin lỗi… thật sự xin lỗi…”
Dù tôi biết những gì mình đang làm là hoàn toàn sai lầm, nhưng con tim tôi lại không chịu nghe theo. Sau khi biết bà ấy tin tưởng chúng tôi đến nhường nào, tôi không thể lừa dối bà ấy thêm nữa.
Đã mở miệng rồi, những lời xin lỗi và cảm giác hận bản thân cứ thế mà tuôn trào. Cứ như con đê bị vỡ, tôi nói ra tất cả mọi thứ. Về mối quan hệ ngắn ngủi giữa tôi và Rio, về việc chúng tôi chia tay, kể cả… cuộc hôn nhân giả này. Tôi nói hết mọi thứ cho bà ấy nghe.
“...Hôn… nhân giả…?”
Sau khi biết hết mọi chuyện, bà Fumie tỏ vẻ bối rối.
Cứ như thể… bà ấy không thể tin vào những gì mình đã nghe.
“...Cháu thật lòng xin lỗi vì đã lừa dối bà như thế này.”
Tôi cúi gằm mặt xuống. Đó không phải vì sự chân thành… Chỉ là tôi không thể nhìn vào mặt bà ấy được. Tôi sợ phải bắt gặp ánh mắt thất vọng và kinh tởm của bà ấy. Thật tình… mình đang làm gì thế này? Dù đã lừa dối biết bao người, kể cả là gia đình hai bên… Nhưng chỉ riêng bà Fumie là mình không thể nói dối được. Bà ấy bày tỏ lòng chân thành sâu đậm của mình cho tôi. Nhưng tôi cảm thấy tâm can mình như bị xé ra thành trăm mảnh khi nghĩ đến việc mình đã phản bội lại những sự kì vọng đó.
Đến cuối cùng tôi phải đối mặt với cảm giác tội lỗi đang giày vò mình. Lẽ ra tôi nên chuẩn bị tinh thần cho chuyện này ngay từ lúc nghĩ ra cái chuyện kết hôn giả. Nhưng… mọi thứ thật nửa vời.
“Haru, cháu ngẩng đầu lên đi.” Bà Fumie nói.
Tôi chần chừ một hồi, sau đó từ từ làm như lời bà ấy nói. Tôi sợ phải thấy phản ứng của bà, biểu cảm của bà. Sợ rằng bà ấy sẽ ghét tôi… thế nhưng…
“Cảm ơn vì đã nói cho bà sự thật, Haru.”
Trước mặt tôi lại là nụ cười ấm áp như ánh bình minh. Giống hệt như nụ cười khi đó của bà, nụ cười luôn thường trực trên môi suốt 15 năm kể từ khi tôi gặp bà ấy.
“Hiểu rồi… hôn nhân giả à. Giới trẻ ngày nay toàn làm mấy chuyện không đâu.”
“...Ể, ừm… bà Fumie?”
“Hả?”
“B-bà không giận à?”
“Giận á? Sao bà phải giận?”
“Thì tại…”
Khi tôi còn không biết nên nói gì tiếp theo, bà Fumie tiếp tục.
“Bà không giận vì chuyện đó đâu… Dù đúng là có hơi thất vọng chút.”
“...”
“Dù sao thì… Bà không nghĩ mình sẽ được nhìn mặt cháu cố của mình sớm đâu.”
Bà ấy vui tươi nói, nụ cười dịu dàng vẫn còn đó.
“Thật ra thì… Bà thấy hài lòng lắm.”
“Hài lòng sao…”
“Nhìn hai đứa lúc này bà lại nhớ tới hồi trước. Cháu còn nhớ không? Hai đứa hay chơi trò kết hôn ở trong sân vườn ấy, lúc đó bà còn làm mục sư nữa.”
“...Tất nhiên là cháu còn nhớ ạ.”
“Không biết vì sao nhìn hai đứa lúc nãy bà lại nhớ tới những ngày khi ấy.”
Bà Fumie cười khúc khích.
“Thì ra đến giờ hai đứa vẫn còn chơi trò kết hôn.”
Chơi trò kết hôn, hôn nhân giả… Rio đã từng nói về nó trước đây khi cô ấy giả vờ say. Dù chúng tôi đã trưởng thành hơn nhưng vẫn chơi đùa cùng nhau. Chỉ có điều chúng tôi trở nên tồi tệ hơn trước đây.
“Nếu có người ép buộc hai đứa thì bà phản đối lâu rồi, nhưng… hai đứa đã tự mình quyết định chuyện này đúng không?”
“...Vâng ạ.”
“Hai đứa muốn hạnh phúc cùng nhau đúng không?”
“...Vâng!” Tôi gật đầu.
Ánh mắt của bà Fumie vừa dịu dàng, ấm áp, và sâu lắng. Cứ như bà ấy đã nhìn thấu tôi, nhưng vẫn chấp nhận mọi chuyện. Dù tôi có biện hộ lí do kiểu gì, dù động lực có tốt đẹp đến đâu nhưng chúng tôi vẫn lừa dối mọi người. Chúng tôi làm tổn thương những người thật lòng chúc mừng cho cuộc hôn nhân này.
Thế nhưng, lời nói dối này… lại là để mọi người có thể hạnh phúc. Tôi có thể giúp bản thân, những người xung quanh mình, và quan trọng nhất—là Tamaki Rio cảm thấy hạnh phúc.
“Nếu đó là do hai đứa quyết định, thì bà không có ý kiến gì nữa.”
“...”
“Bà không hề lo lắng chút nào. Sau cùng thì… Trông Rio cũng hạnh phúc mà.”
Nói rồi, bà ấy nhìn vào cuốn album ảnh.
“Nhìn những tấm ảnh này, bà thấy con bé rất vui. Tất nhiên hôm nay cũng thế. Miễn là nó vẫn cười tươi được như vậy, bà tin nó sẽ ổn thôi, và bà đảm bảo rằng lựa chọn của hai đứa không hề sai lầm.”
“...!”
Tôi nghiến chặt răng. Nếu không làm thế chắc tôi sẽ khóc mất. Bà Fumie nhìn thấu điểm yếu và sự non nớt của tôi sau khi quyết định đi đến chuyện này, nhưng vẫn không nói gì. Bà ấy không phản đối hay trách móc tôi, chỉ đơn giản chấp nhận nó. Trái tim bị tổn thương của tôi cảm nhận rõ lòng tốt và sự ấm áp của bà ấy.
“Chưa kế đến chuyện…” Bà Fumie cười tinh nghịch. “Người ta không biết cuộc hôn nhân giả này thật đến mức nào.”
“...”
“Có nhiều cặp đôi trên đời này sau khi tiến tới hôn nhân đã li hôn chỉ sau vài năm… Nên không lạ gì nếu hôn nhân giả thành thật đâu.”
Hôn nhân đích thực sao… liệu có được không? Liệu những toan tính và vỏ bọc này có thể trở thành cảm xúc chân thật của một cặp đôi thực sự không? Khi tôi vẫn còn đang giữ im lặng, bà Fumie liếc sang lối ra vào của căn phòng và nói.
“...Nè Haru?” Bà ấy mở lời. “Hay là ta chơi trò kết hôn như trước đây đi.”
“Ể…? G-giờ luôn ạ…?”
“Ừ. Ngay lúc này, ngay bây giờ.”
“Nhưng mà…”
“Làm ơn xem nó là yêu cầu của bà già này đi.”
Sao mà tôi nói không được chứ, chết tiệt.
“Chỉ cần chơi trò kết hôn là được. Dối trá cũng được, có giả vờ cũng không sao, bà chỉ muốn biết cảm xúc của Haru lúc này.”
“...”
“Ừm… Khụ khụ.” Dù tôi chưa kịp nói gì những bà Fumie vẫn không quan tâm, bà ấy tằng hắng giọng, ra vẻ chuẩn bị.
Có lẽ cái tính hay giục người khác của Rio đến từ bà của mình rồi.
“Chú rể Haru, liệu con có thề sẽ giữ lòng chung thủy với vợ của con khi đau ốm cũng như lúc mạnh khỏe, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, bằng tất cả sự yêu thương và tôn trọng không?”
Lời nói dịu dàng và sâu lắng của bà ấy như thể mang tôi về thời điểm 15 năm về trước. Khi mà tôi đang ở trong sân vườn của nhà Tamaki cùng Rio và bà Fumie. Chúng tôi hay chơi trò kết hôn với chiếc nhẫn làm từ cỏ ba lá. Khi ấy, từ tận đáy lòng mình, tôi đã tin một khi lớn lên tôi sẽ được cưới người con gái mà tôi yêu nhất.
“Con thề.” Tôi nói. “Với con, Rio là người phụ nữ quan trọng nhất thế giới này. Trước đây, và cả bây giờ, điều đó vẫn không thay đổi. Thế nên, dù từ đây trở đi có xảy ra chuyện gì đi nữa, ngay tại đây con thề sẽ luôn tiến về phía trước cùng cô ấy.”
Không ngờ tôi lại có thể nói to, rõ ràng những lời đó, có vẻ dễ dàng hơn tôi nghĩ, điều này làm tôi thấy hơi bối rối. Tôi biết lời hứa mơ hồ này thật thảm hại, nhưng bà Fumie lại lắng nghe chúng với vẻ thỏa mãn.Đêm đó, khoảng 11 giờ tối.
“Mừng là bà Fumie khỏe hơn. Miễn là từ giờ không có gì xấu xảy ra thì bà ấy sẽ được xuất viện sớm, thế là tuyệt rồi.”
“...”
“Bà ấy cũng đã kí vào giấy đăng kí kết hôn, nên là đi nộp nó càng nhanh càng tốt thôi. Càng trì hoãn thì càng rắc rối thêm.”
“...”
“Này Rio? Cô có nghe không đấy?”
“...Hở? À, ừ, tôi vẫn đang nghe đây. Ừ, mong là chị Hayashida sớm tìm được người mình yêu.”
“...Cô có nghe cái gì đâu.” Tôi thở dài.
Từ lúc về nhà đến giờ cô ấy cứ như thế này. Như thể hồn ở trên mây ấy, chẳng chịu nghe tôi nói gì cả. Ngay cả khi ăn uống tắm rửa xong, cô ấy vẫn mơ màng nãy giờ. Mà đúng hơn thì lúc nãy khi vẫn còn ở ngoài cô ấy đã vậy rồi. Cái lúc cô ấy mua bút xong quay trở lại là thấy có gì đó lạ lạ. Hừm… hay có chuyện gì ở cửa tiệm rồi?
“Cô có ổn không đấy? Bị sốt hả?”
“T-tôi ổn. Không có gì đâu, mọi thứ vẫn bình thường, nên là…”
“Nếu thế thì thôi… Ngủ ngon.”
“Ừ.”
Chúng tôi chào nhau, sau đó tôi đóng cửa phòng ngủ sau lưng lại. Đến bây giờ tôi vẫn còn ngủ trên giường của mình, trong khi Rio thì nằm trên đệm futon trong phòng khách. Từ lúc cô ấy chuyển đến đây chúng tôi đã đưa ra lập trường của bản thân, hiện tại vẫn không thay đổi. Lúc đầu khi nghĩ tới việc Rio ngủ bên cạnh tôi trong phòng tim tôi lại đập thình thịch, dẫn tới việc tôi mất ngủ vài hôm, nhưng giờ… tôi đã quen rồi.
Sau khi nghịch điện thoại một lúc, tôi trùm chăn lại và nhắm mắt. Khi ý thức của tôi trở nên mờ nhạt hơn và sắp đi vào giấc ngủ thì—Cạch, tôi nghe thấy tiếng cửa mở.
“Ể…? R-Rio?” Tôi giật mình ngồi dậy.
Đứng trước cửa là Rio. Cô ấy vẫn mặc bộ đồ ngủ ấy, nhìn tôi với ánh mắt lo lắng.
“Sao đấy? Gặp chuyện gì à?”
“...N-nè, Haru.”
Giọng nói của cô ấy trở nên run rẩy vì căng thẳng, cô ấy ôm chặt gối trên tay mình.
“Hôm nay… hai ta ngủ chung nhé?”
❀
Tôi không biết vì sao mình lại làm thế. Nhưng e là tôi không thể kìm được lòng mình lâu hơn nữa. Kể từ lúc nghe những gì Haru nói trong phòng bệnh tôi đã lơ lửng trên chín tầng mây rồi. Cảm giác thật bồn chồn, tim thì đập thình thịch… cứ thế còn lâu tôi mới ngủ được.
“...”
Khi chúng tôi nằm cạnh nhau tôi mới nhận ra chiếc giường đơn này nhỏ đến mức nào. Haru rõ là do dự nhưng anh ấy đành phải từ bỏ khi tôi nằm chung chăn với anh ấy. Dĩ nhiên chúng tôi quay mặt sang hướng khác, nằm ở hai góc giường miễn sao càng xa càng tốt. Nhưng vì cái giường chật hẹp này nên chúng tôi cũng đến giới hạn.
Chỉ cần di chuyển một chút thôi là cơ thể chúng tôi đã chạm nhau rồi… và mỗi lần như thế, cả người tôi lại giật nảy lên. Tôi đang nghĩ cái gì thế này… Không thể tin được. Sao tôi lại bạo dạn đến mức này chứ? Có khác gì tôi đang dụ dỗ anh ấy đâu…
“....Cô nghĩ cái gì vậy?” Haru lẩm bẩm sau lưng tôi, cố kìm nén sự run rẩy trong giọng nói của mình.
Quả nhiên cả anh ấy cũng không biết bản thân cảm thấy như thế nào về chuyện này.
“S-sao nào, anh có vấn đề gì à?”
“Nhiều lắm. Thực sự thì… chuyện này kì cục thật. Sao đột nhiên cô…”
“Ừm… T-thì cái này! Chỉ là tập đụng chạm nhau thôi!”
“Tập á…”
“Biết đâu ngày đẹp trời nào đó chị Akino ghé sang rồi ở lại thì sao? Nếu mà thế, chị ấy sẽ ngủ trên đệm futon và hai ta sẽ ngủ trên cái giường này… Thế nên hai ta cần tập luyện cho trường hợp đó.”
“...”
“Chỉ vậy thôi. Tất cả chỉ có thế thôi, nên là…”
Tôi tuyệt vọng tìm ra cái cớ cho mình. Vì không thể thấy mặt nhau nên tôi không biết liệu mình có lừa được anh ấy không. Lí do tôi muốn ngủ chung… thật sư cả tôi cũng không biết. Chỉ là… tôi không kìm lòng được. Chỉ hôm nay thôi, tôi muốn được gần bên anh ấy.
Tim tôi đập mạnh, mặt tôi nóng bừng lên. Những lời Haru nói lúc ở bệnh viện cứ lặp đi lặp lại trong đầu. Dù tôi biết anh ấy không hề nghiêm túc với chuyện đó, chỉ đơn giản do bà yêu cầu anh ấy làm thế… nhưng tâm trí tôi lại không nghĩ vậy.
Thật tình… Sao anh lại nói mấy lời đó hả, Haru? Không công bằng. Thật bất công. Em muốn từ bỏ, em quyết định từ bỏ, em không muốn hi vọng thêm nữa… Nhưng nếu anh cứ nói vậy thì con tim em không chịu nghe đâu.
“...T-tóm lại thì, vì đây chỉ là tập luyện nên đừng có nghĩ gì kì cục đấy nhé?” Tôi cố gắng nói để che giấu cảm xúc thật của mình. “Chạm vào chỗ nào kì lạ là tôi giận đấy.”
“...Hiểu rồi, nói mãi.”
“Đừng có giả vờ ngủ xong sờ mó linh tinh đó.”
“Rồi.”
“Tất nhiên cũng không được nhìn tôi.”
“Rõ.”
“Thêm nữa, không được ngửi mùi trên cơ thể tôi—”
“Đã nói là đủ rồi! Lằng nhằng mãi.” Haru khó chịu nói. “Khỏi phải lo, tôi không làm gì đâu. Đi ngủ đi.”
“...”
L-là sao chứ!? Sao anh lại không thèm quan tâm hả? Với lại, lằng nhằng ư!? Thật đấy à!? A-anh đang ngủ chung một giường với em, bạn gái cũ của anh ấy, vậy mà anh lại không thấy gì hết sao? Anh không thấy lo lắng à!? Tim anh vẫn thấy bình tĩnh ư!? Mà, không phải là em đang trông đợi điều gì đâu!
Mình biết là do mình bảo anh ấy không được làm gì hết, cả việc mình xỉ vả anh ấy vì không biểu lộ phản ứng gì cũng thật thảm hại, nhưng anh có cần phải bình tĩnh đến thế không…!? A… Trời ơi!
“...”
Tôi đang làm gì thế này. Tự mơ tưởng về anh ấy, tự cảm thấy phấn khích. Chẳng khác gì một con ngốc cả. Tôi nên nhận ra điều này sớm hơn. Những gì Haru nói trong bệnh viện là để bà cảm thấy an lòng. Lí do Haru kết hôn với tôi là vì lợi ích của gia đình đôi bên. Anh ấy không có cảm xúc đặc biệt gì với mình cả. Khi tôi trêu anh ấy và làm anh ấy lúng túng… chẳng qua anh ấy không tiếp xúc nhiều với phụ nữ, chứ không phải có suy nghĩ đặc biệt gì với tôi. Tôi nên biết điều này từ đầu…
“...Ừ.” Tôi lẩm bẩm.
Quá thất vọng, bản thân mình thật kinh tởm.
“Dù tôi có ngủ bên cạnh nhưng anh chẳng làm gì cả. Chắc anh ghét kiểu phụ nữ dâm đãng như tôi đúng không?"
“...Hả?”
“Dù hai ta nằm cạnh nhau, anh lại không thèm đặt một ngón tay vào người tôi. Không một chút hứng thú nữa. Tôi hiểu, tôi hiểu điều đó… Tôi xin lỗi, hẳn là anh vẫn nhớ những gì xảy ra trước đây. Để một người phụ nữ lỗ mãng như tôi nằm kế bên chắc anh thấy phiền lắm.”
“N-này… chờ tí đã nào?” Tôi cảm nhận Haru đang ngồi dậy ở sau lưng, nhưng tôi vẫn không quay mặt lại.
Vì… nước mắt cứ trào xuống má tôi. Mình ngớ ngẩn thật… Sao giờ lại khóc chứ…!?
“Cô đang nói gì đấy? Dâm đãng, lỗ mãng… lòi đâu ra vậy?”
“Chẳng phải… anh nghĩ tôi là loại người như vậy sao Haru?”
“Hả? Cô… gì cơ? Không, tôi không…”
Giọng Haru nghe có vẻ bối rối, nhưng tôi không tin vào những lời đó.
“Nói dối.
“Kh-không phải mà.”
“Rõ ràng là nói dối.”
“Tôi không có. Tôi chưa bao giờ nghĩ cô như thế cả.”
“Thế thì tại sao—”
Tôi không thể nén lại được nữa, xoay người lại và nhắc đến chuyện đó.
Nhắc đến quá khứ u tối của cả hai đứa, thứ mà đến tận bây giờ chúng tôi vẫn lờ nó đi. Tôi không muốn nghĩ về nó chút nào, nhưng giờ tôi không còn thấy khó chịu nữa.
“Tại sao… anh lại đẩy tôi ra lúc đó?”
“...”
Căn phòng tối om, nhưng vì tôi đã quen với bóng tôi nên tôi có thể nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu vì bối rối và ngỡ ngàng của Haru. A… thôi xong rồi. Mình làm rối tung mọi thứ rồi. Đúng là thảm hại. Chỉ vì việc tiếp xúc thể xác của cả hai bị từ chối… Vậy mà giờ lại trách anh ấy sao? Nếu ở phía ngược lại, người kia than thở việc bị từ chối kiểu đó thì có khi còn ăn chửi lại ấy chứ. Chẳng khác gì một kẻ thối nát. Nếu con gái mang chuyện đó lên mạng xã hội, kiểu gì người ta cũng khuyên cô ấy chia tay gã đó thôi.
Chỉ vì ở hai chiều khác nhau không có nghĩa mọi thứ sẽ khác đi. Thật nhục nhã. Kinh tởm. Thật đau đớn. Mình không thể chịu được việc này. Mình đang làm gì vậy?
“...Ý cô lại cái đó à?”
Sau khi im lặng một hồi, Haru ngập ngừng nói.
“Những gì xảy ra ở phòng cô… trước khi chúng ta chia tay đúng không…”
“Ờ-ừ.”
“Chuyện đó…”
“...Anh không cần phải biện hộ đâu. Tôi không trách anh.”
Sợ rằng phải nghe cảm xúc của anh ấy, tôi tiếp tục.
“Anh cảm thấy kinh tởm bởi vì tôi trở nên dâm đãng đến thế phải chứ? Cũng có lí. Chẳng ai cảm thấy thích thú với chuyện đó cả… Tôi nghĩ chắc anh thích kiểu con gái trong sáng và điềm đạm hơn là—”
“Không!”
Haru điên cuồng hét, làm tôi ngẩng đầu lên nhìn. Anh ấy lộ rõ vẻ khó xử, hối lỗi.
“Cô… cô nghĩ như thế sao? Không… cô quá sức… A, khỉ thật… Tôi đã làm cô cảm thấy vậy à?”
Haru nghiến chặt răng, vò đầu dữ dội.
“Nói chung thì cô sai rồi. Tôi không có kinh tởm hay nghĩ xấu gì cô hết.”
“N-nói dối. Chỉ là anh quan tâm đến tôi nên mới nói thế thôi… Cứ nói thẳng ra anh ghét những người phụ nữ lỗ mãng như tôi là được rồi.”
“Tôi không nói dối… Và tôi cũng không ghét cô.”
Những lời nói của Haru tràn ngập sự chân thật.
“Không thằng nào… lại ghét một cô bạn gái bạo dạn như thế đâu.”
“...”
“Có chăng… tôi rất… v-vui. Vì biết không chỉ mình tôi muốn làm chuyện đó… tôi thấy rất vui. Dù chỉ một chút thôi!”
“...”
Anh ấy thấy vui ư? Vì mình cũng cảm thấy giống hệt vậy? Thì ra… Haru cũng muốn làm chuyện đó à? Anh ấy không ghét những cô gái bạo dạn… Hả? Khoan đã?
“Vậy tại sao anh lại không muốn?”
“...Chuyện đó…”
Haru cúi mặt xuống.
Tôi nhìn chằm chằm, chờ đợi câu trả lời từ anh ấy.
“N-nói tôi nghe, tại sao…”
“...Cô đừng có cười đấy. Nhớ nhé?”
Mặt anh ấy đỏ bừng, sau đó anh ấy che mặt lại.
“—V-vì… lúc đó tôi đã ra.”
Tôi nhìn anh ấy với ánh mắt hoài nghi.
“...Ể? Ra?”
“...”
“Ra…? Cái gì ra…? Ở đâu?”
“Thôi nào, chỉ có duy nhất một thứ ra lúc đó thôi… là cái đó đấy.”
“Cái đó…?”
“Vẫn chưa hiểu à… Con trai chỉ ra đúng thứ đấy thôi… Vì cô đột ngột chạm vào tôi nên nó mới ra đấy…”
Mặt anh ấy đỏ hơn bao giờ hết, giọng nói thì cố kìm nén sự run rẩy lại.
Tôi tự ngẫm một hồi và nhận ra điều anh ấy muốn nói.
“...!?”
Hả!? Cái gì!? Là… cái đó à!?
“...V-vậy là… cái thứ lỏng đó… là thứ mà con trai ra… khi xong à…?”
“...Ừ.”
“Lúc đó… tôi chạm vào anh, rồi anh ra à…?”
“...”
“Hả? Tôi không… không hiểu gì hết. Thứ đó ra dễ vậy cơ à? Chẳng phải… chỉ khi lên đỉnh nó mới ra sao? Tôi mới chỉ chạm vào anh một tí thôi mà?”
“...! Đ-đành chịu thôi chứ biết sao giờ!”
Haru nổi cáu lên.
“Lúc đó tôi còn học cao trung. Vẫn còn trong độ tuổi phát triển… Ở độ tuổi nhạy cảm nhất. Và cô lại lớn hơn tôi hai tuổi, một người phụ nữ trưởng thành, với cái cơ thể siêu cấp gợi tình kia…”
“S-siêu cấp gợi tình…!?”
“Cô gái đó lại là bạn gái tôi, lại còn bạo dạn, thậm chí còn cho tôi sờ vào ngực… Nhiêu đó kích thích là quá đủ để tôi ra rồi…”
“...”
Dù anh ấy bảo đành chịu thôi… Nhưng tôi vẫn không biết có phải anh ấy đang nói đùa hay không. Bộ khó giữ lại lắm à? Cái đó người ta gọi là gì nhỉ… xuất tinh sớm? Những người thiếu kinh nghiệm hay không có tí kinh nghiệm nào họ trở nên nhạy cảm hơn trước những kích thích đó và không thể kìm lại được… Hình như tôi có đọc qua rồi.
“Ừm, vậy là…” Tôi nói.
Tôi bất giác truyền tải suy nghĩ, sự kì vọng của mình thành lời.
“Lí do anh sắp khóc rồi tỏ ra ghét nó là vì anh đã ra rồi… chứ không phải vì anh ghét tôi à?”
“...Đ-đừng có giải thích kiểu đó, đồ ngốc.”
“Thái độ gì đấy… Anh có nói cho tôi biết đâu.”
“Nói thế quái nào được!? Chạm có tí xíu qua quần áo thôi mà đã ra rồi… Nhục lắm chứ sao.”
Haru nghiến răng.
“Tôi… tôi cũng nghĩ mình nên làm gì đó. Cô đã thu hết can đảm nhưng tôi lại làm mọi chuyện rối tung… Nhưng tôi không biết nên nói gì, lí giải thế nào… nên khi cô gọi tôi, bảo chia tay với tôi…”
Tôi là người đã gọi anh ấy bảo chia tay sau một tuần im ắng. Cũng bởi vì tôi nghĩ anh ấy ghét tôi. Tôi nhận ra điều đó, nên trước khi bị từ chối tôi nên từ chối anh ấy, thì cảm giác đau đớn cũng vơi bớt đi.
“Khi cô bảo hai tay chia tay… tôi cứ nghĩ cô ghét tôi. Cũng có lí thôi, chẳng có thằng nào yếu sinh lí như tôi cả… Và vì tôi sợ có khi cô phát hiện ra chuyện… đó… nên tôi không thể nói được gì.”
“...”
Lúc đó Haru nghĩ rằng tôi ghét anh ấy. Vì không muốn bị tổn thương thêm nên anh ấy không thể nói gì. Chung quy lại là do anh ấy cũng giống như mình.
“Tôi… đã đến giới hạn ở nhiều khía cạnh. Trước mặt cô trông tôi thật thảm hại, buồn cười… đến mức tôi không biết nên làm gì, và điều đó làm tôi thấy lo lắng…” Anh ấy nói.
Chắc anh ấy cảm thấy xấu hổ lắm, đến mức không thể nén lại giọng của mình.
“Cô có nhận ra lúc đấy tôi yêu cô đến mức nào không!?”
“...!” Tim tôi như lỡ một nhịp.
Nó đang đập rất mạnh, nhưng tôi lại cảm thấy mê man bởi những lời nói tràn đầy tình yêu của anh ấy.
“À không… Tôi đang nói chuyện trước đây thôi! Tôi bảo lúc đấy mà!”
“T-tôi biết!”
Tôi biết… lẽ ra tôi nên hiểu rõ hơn, nhưng…
“...Thôi, kết thúc chủ đề đó tại đây. Những gì xảy ra lúc đó là do tôi, nên cô không cần phải lo đâu. Hết, ngủ ngon.”
Haru mạnh miệng chấm dứt câu chuyện, sau đó quay lưng lại và nằm im thin thít.
Tôi… vẫn còn đang mông lung. Não tôi vẫn đang cố quay trở lại thực tại. Tâm trí tôi trở rối bời, những cảm xúc trong tôi trở nên hỗn loạn. Tức giận, thất vọng, hối hận, buồn bã… Tôi mang trong mình những cảm xúc tiêu cực ấy, nhưng…
“...Hihi.”
Hơn hết, tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm. Một cảm giác an tâm, hạnh phúc lan tỏa trong cơ thể. Ra là thế. Mình… chưa từng bị từ chối. Anh ấy không ghét việc hòa làm một với mình. Mình không phải người duy nhất cảm thấy hạnh phúc, cả Haru cũng vậy… thậm chí anh ấy còn phấn khích hơn cả mình ở mức độ nào đó.
“Ahaha.”
“...Tôi đã bảo là đừng có cười mà.” Haru, người nằm xoay mặt lại về hướng kia, lên tiếng phàn nàn.
“...Xin lỗi, không phải đâu. Tôi không cười anh vì cái vụ yếu sinh lí đó đâu, chỉ là tình cờ thôi.”
“...”
“A-anh không cần phải lo đâu. Biết gì không… người ta nói thời gian giao phối của tinh tinh chỉ vào khoảng năm giây, so với việc đó… Anh thậm chí mất chưa tới năm giây để ra khi tôi chạm vào anh nữa.”
“...Cô đang làm tôi tổn thương đấy.”
Lần này anh ấy bực thật rồi. Hừ… tôi không biết nên nói gì nữa. Cảm giác như giờ có nói gì cũng chỉ khiến mọi thứ tồi tệ hơn thôi. Nên tôi quyết định sẽ không nói gì thêm và nằm xuống, trùm chăn lại.
Và rồi, tôi liếc sang Haru, anh ấy vẫn nằm xoay lưng lại. Chắc là anh ấy thấy ngại khi phải đối mặt với tôi. Nhân cơ hội đó tôi quay sang nhìn tấm lưng anh ấy. Nó vừa lớn, vừa rộng, cảm giác yên tâm hơn khi nhìn vào đó. Nhưng vì anh ấy đang chán nản nên lưng anh ấy cong lại. Không hiểu vì sao, càng nhìn vào, tôi lại càng khao khát muốn có được nó hơn.
“...Nè, Haru.” Tôi nói. “Nếu… nếu lúc đó hai ta tiến xa hơn… anh nghĩ liệu chúng ta vẫn còn bên nhau chứ?”
Nếu chúng ta không dừng lại, vượt qua giới hạn… hay, nếu như tôi không đốt cháy giai đoạn quá mức.
“...Biết thế quái nào được.”
Anh ấy ngừng lại một lúc rồi nói.
“Nghĩ về chuyện đó nhiều cũng chả ích lợi gì đâu… Chuyện tới đây dừng được rồi.”
“....Thế à.”
Đúng là thế. Như lời anh ấy nói, mọi thứ đã qua rồi. Chỉ vì hiểu lầm của tuổi trẻ mà mối quan hệ của chúng tôi đi đến kết thúc. Với người khác thì chuyện đó bình thường, nhưng với chúng tôi trước đây, đó lại là điều quan trọng hơn tất thảy.
Lúc trước, chúng tôi vẫn còn trẻ, còn non nớt, vẫn chưa trải sự đời nhiều. Thứ duy nhất chúng tôi có thể làm là bảo vệ danh dự của cả hai, dẫn đến việc không thể đối mặt với người còn lại một cách thẳng thắn. Nhưng dù có hối hận đến đâu thì cũng không thể quay ngược thời gian lại được. Chúng ta không thể bắt đầu lại thanh xuân của mình. Vì mọi thứ đã kết thúc. Tuy nhiên…
“...Chúng ta có thể bắt đầu lại mà.”
“Hả…?”
“Không có gì đâu.” Nói rồi tôi quay lưng đi.
Nếu nhìn Haru lâu hơn nữa tôi lại không kiểm soát được bản thân mất.
Câu chuyện của chúng tôi có kết cục không tốt đẹp mấy. Nhưng chính vì lẽ đó, chúng tôi có thể bắt đầu lại một câu chuyện mới.