Tan học, tôi bắt xe buýt để đi về. Khi đến nơi, Rio đã đợi sẵn tôi ở đó. Lúc tôi đến gần cô ấy…
“Anh tới trễ đấy.” Rio khoanh hai tay và phàn nàn.
Như mọi khi, cô ấy chả dễ thương gì cả.
“Tiết học kéo dài lâu hơn tôi dự tính. Tôi đã nói cô là tôi sẽ ra trễ mà?”
“Cũng không đến mức trễ như thế này. Đã 5 giờ chiều rồi, nếu chúng ta không nhanh chân thì văn phòng hành chính sẽ đóng cửa mất.” Rio chỉ tay về phía văn phòng, trông cô ấy có vẻ vội vã.
Hôm nay chúng tôi hẹn gặp nhau ở cơ quan hành chính của thành phố. Tất nhiên chỉ có duy nhất một lí do chúng tôi đến đây.
“Kể cả khi họ đóng cửa cô vẫn có thể nộp giấy đăng kí kết hôn mà.”
Nghe tôi nói, Rio dừng bước và nhìn tôi với vẻ mặt bối rối.
“Ể...T-Thật sao?”
“Ừ, lễ tân luôn mở 24/7 mà.”
“...Thế à, vậy cũng chả cần tới chị Hayashida nữa.”
“Gì...Cô nhờ chị Hayashida chở qua à?”
Chị Hayashida bị lợi dụng triệt để luôn... Chia buồn với chị nhé.
Chúng tôi cùng bước vào văn phòng.
“Ta vẫn có thể gửi qua đường bưu điện mà? Có cần phải cất công đến đây không?”
“Không được.” Rio lập tức từ chối ý tưởng của tôi. “Gửi thư tôi thấy thật vô trách nhiệm. Một thứ quan trọng như thế, cả hai chúng ta đều phải cùng nhau làm.”
“...”
“T-Tất nhiên chỉ là diễn thôi. Một đôi vợ chồng hạnh phúc thường làm vậy nên tụi mình cũng thế…”
“....Hiểu rồi.”
Người ta hay đi cùng nhau để cho thấy họ là một cặp vợ chồng thực sự, thành ra chúng tôi cũng phải làm thế.
“Giấy đăng ký kết hôn của hai người sao? Tôi hiểu rồi. Xin hãy chờ một chút.”
Say khi nói với lễ tân, họ yêu cầu chúng tôi ngồi đợi một chút. Xem ra chúng tôi vừa đến kịp lúc để nộp đơn.
“Rio, cô không có quên cái gì đấy chứ?”
“Đừng có xem tôi như con ngốc chứ? Tôi có đầy đủ trong mình rồi.” Cô ấy kiêu ngạo nói, nhưng vẫn lo lắng kiểm tra túi của mình. “Con dấu, bản sao hộ khẩu chính thức… giấy tờ tùy thân, thẻ học sinh, bảo hiểm….Đầy đủ cả rồi. Còn ông anh chưa đủ tuổi đây thì sao?”
“Có hết rồi. Cả giấy chấp thuận của người giám hộ nữa.”
Đó là thứ cần thiết để người chưa đủ tuổi có thể kết hôn
“....Hai ta thực sự kết hôn rồi nhỉ.” Rio lẩm bẩm.
“Nếu muốn cô có thể hủy cuộc hôn nhân này mà.”
“Ahaha, nói gì thế? Còn lâu tôi mới làm vậy.”
“Cô nói đúng, haha.”
Kết hôn rồi sống chung, chúng tôi đã làm tất cả mọi thứ trừ việc nộp giấy đăng kí kết hôn. Dù về mặt pháp lí chúng tôi vẫn chưa kết hôn nhưng kì thực chúng tôi đã sống như vợ chồng thật sự rồi. Nên việc nộp giấy có thể xem là bước tiến tiếp theo. Chỉ có vậy thôi, nhưng không hiểu sao, tim tôi lại dạt dào một thứ cảm xúc khó tả.
“Kể từ hôm nay tôi sẽ là Isurugi Rio à… Tôi thấy Tamaki Rio nghe hay hơn nhiều.”
“Chúng ta có nên giữ lại họ luôn không? À, ở Nhật Bản hiện tại vẫn chưa được.”
“...Cái đó không phải là vấn đề. Đáng lẽ anh phải nói ‘Không đúng, cái tên Isurugi Rio nghe dễ thương mà’ chứ. Anh thật sự không thể hiểu được trái tim của phụ nữ.”
“...Xin lỗi.”
“Đó là lí do vì sao anh không nổi tiếng đó Haru. Người yêu anh… chắc trên đời này chỉ có một người thôi.” Nói rồi Rio nhẹ nhàng nhích lại gần tôi, và nắm lấy tay tôi.
“Rio…”
“Hãy cùng nhau trở thành cặp vợ chồng hạnh phúc nhất nào, Haru.” Rio nhìn tôi với ánh mắt hào hứng.
Nghe giống như cô ấy đang tin vào một tương lai tươi đẹp tràn đầy tình yêu cho cả hai chúng tôi vậy. Khi tim tôi lỡ một nhịp, Rio lấy tay che miệng lại.
“Vợ chồng giả thì đúng hơn.” Cô ấy nói thêm.
Tôi thừa biết cô ấy đang cười khúc khích… Bà chị này, giờ còn trêu tôi được à.
“Fufu, anh đang xấu hổ đấy à? Anh thấy xấu hổ đúng không?”
“...Làm gì có.”
Thường thì tôi sẽ buông lời than thở, nhưng nhìn Rio nở nụ cười hạnh phúc đó, tôi đành phải nuốt những lời lẽ kia.
“Anh Isurugi, xin mời.”
Tôi đứng dậy khi nghe nhân viên bên quầy lễ tân gọi. Hai tay chúng tôi vẫn đang nắm chặt nhau.
“Đi thôi, Rio.”
“...Ừm.” Rio gật đầu, đứng dậy theo.
Tay trong tay, chúng tôi cùng đi về phía trước. Cứ như hai ta đang cùng bước qua cánh cổng cuối cùng. Kể từ bây giờ chúng tôi đã chính thức kết hôn. Chúng tôi chấp nhận cuộc hôn nhân này để đạt được mục đích của mình - có thể xem là hôn nhân giả. Tôi không biết từ giờ trở đi sẽ gặp chuyện gì, hay liệu rằng cuộc hôn nhân này sẽ kéo dài đến bao giờ. Người ta thường nói hôn nhân cứ như điểm đến “nghĩa trang” hay “vạch đích”, nhưng với tôi, mọi thứ mới chỉ bắt đầu.
Tôi không hề có kinh nghiệm, tôi không biết chuyện gì đang chờ tôi ở phía trước. Thay vì trở thành vợ chồng bình thường chúng tôi lại chọn con đường khác. Không hề có kết cục rõ ràng ở phía cuối cuộc hành trình đấy, chúng tôi vẫn tiếp tục vai diễn này. Bước đi trên con đường vô định khiến tôi thấy lo lắng và sợ hãi, nhưng… đây là con đường tôi đã chọn.
Đó là lí do vì sao tôi phải tiếp tục tiến về phía trước với niềm tin trong lòng. Tất nhiên tôi không chỉ có một mình. Bởi đây cũng giống như cuộc thi chạy ba chân vậy. Tôi thầm nhủ với bản thân...
Và điền tên mình vào sổ hộ khẩu, cùng với bạn gái cũ của tôi.