[note41631]
Ba người chia ra để tìm chiếc nhẫn, nhưng chẳng có tiến triển gì mấy. Chúng tôi đã quay lại những nơi mình từng đi qua, nhưng cũng chẳng khá khẩm hơn. Tôi chẳng thể tìm được chiếc nhẫn cưới làm từ bạch kim ở đâu cả. Nó là minh chứng cho cuộc hôn nhân của chúng tôi, nó là do tôi và Haru đi mua cùng nhau. Thậm chí nếu cuộc hôn nhân của này chẳng là gì ngoài một màn kịch, chiếc nhẫn là vẫn rất quan trọng, nó là thứ giúp chúng tôi duy trì màn kịch ấy. Hơn thế nữa, chiếc nhẫn ấy là…..
"Chết tiệt…. Ở đây cũng không có. Nó đi đâu rồi chứ…"
"Dù có cố đi tìm thì nơi này vẫn quá lớn…."
Haru và Kano đi quanh tìm kiếm, hai người đều nhễ nhại mồ hôi. Tôi cúi gằm mặt trong sự hối lỗi. Lòng đầy tủi hổ, tôi không dám nhìn thẳng vào mặt họ.
"Rio… Đ-Đừng lo lắng như thế, chắc chắn chúng ta sẽ tìm thấy nó thôi. Sẽ ổn thôi mà."
Chắc mặt tôi phải thảm lắm thì Haru mới đến an ủi như vậy. Lòng tốt của anh ấy khiến trái tim tôi càng nhói thêm. Tôi đang làm cái gì thế này? Một cô vợ mới cưới đánh mất chiếc nhẫn, điều đó thật ngu ngốc. Tôi là một người vợ thất bại. Thậm chí với tư cách một người vợ giả, tôi chỉ là….
"...
Tôi sẽ đi tìm thêm lần nữa." Tôi không thể cứ mãi ngồi yên như vậy, và đứng dậy bước đi mà không nghe họ nói thêm.
Nhưng, vì lòng đang nặng trĩu, tôi vấp ngã. Tệ hơn nữa, tôi đang đi giày cao gót, thứ hoàn toàn không nên đi trong khi chạy bộ. Kết quả đúng như mong đợi, tôi ngã ra đất một cú rất đẹp.
"Ouch…"
"Rio!" Haru đuổi theo tôi. "Cô làm gì vậy chứ… Ahh, đầu gối cô chảy máu rồi kìa…"
Tôi thấy đau ở đầu gối và tay. Cơn đau ở đầu gối nghiêm trọng tới nỗi khiến tôi run rẩy. Nhìn xuống chân, tôi thấy một vết thương khá lớn đang rỉ máu.
"Cô đứng dậy được chứ? Chúng ta phải rửa sạch vết thương, nên hãy đi kiếm chút nước nào…"
"N-Nhưng, chiếc nhẫn…."
"Cô quan trọng hơn." Haru kéo tôi dậy và dìu tới một đài phun nước gần trung tâm mua sắm. Sau khi rửa vết thương, Haru đặt tôi ngồi xuống ở một chiếc ghế gần đó. Haru vẫn cẩn thận như mọi khi, anh ấy dán một miếng băng cứu thương lên vết rách ở đầu gối của tôi.
"Xong rồi. Nếu đau quá thì có lẽ chúng ta sẽ phải tới bệnh viện..."
"Tôi ổn mà, chỉ là một vết xước nhỏ thôi."
"Hiểu rồi."
"...Xin lỗi, và cảm ơn."
"Không có gì đâu. Chỉ là…. tôi có hơi bất ngờ vì cô lại thật lòng đến vậy."
"Trước giờ tôi vẫn luôn nói thật..." Tôi cố hết sức cãi lại, để rồi nhận ra giọng mình chẳng còn tràn đầy sức lực như mọi ngày.
Tôi chợt nhận ra mình đau đớn tới nhường nào. Cái suy nghĩ "Mình đang làm cái quái gì vậy?" cứ lớn dần lên.
"Từ giờ… hãy đợi ở đây đi Rio."
"Eh?"
“Tôi sẽ đi tới trung tâm quản lí đồ thất lạc và kiểm tra xem có ai vô tình nhặt được nó không.” Haru nói, Kano cũng đồng tình.
“Phải. Có lẽ một ai đó đã tìm thấy nó rồi.”
“Ừ, hãy tin vào điều đó.”
“… Nhưng lỡ người ta nhặt được rồi cầm luôn thì sao? Dù sao thì nhẫn cưới cũng bán được không ít tiền mà.”
“Dừng ngay cái suy nghĩ tiêu cực đó đi.” Haru ngay lập tức phàn nàn. “Thôi, tôi đi đây. Kano đợi ở đây với Rio nhé?”
“Eh… Ah, được thôi.” Kano lưỡng lự một thoáng, nhưng rồi gật đầu đồng ý ngay sau đó.
Hẳn là Kano khó xử lắm vì giờ chỉ còn hai chúng tôi ở đây. Thậm chí nó còn khó xử hơn nữa vì lời tuyên bố lúc trước của em ấy nữa. Khi Haru đã đi khỏi, giữa hai chúng tôi chỉ còn một khoảng lặng dài.
“… Xin lỗi.” Tôi nói khẽ.
Tôi ngồi trên ghế, cúi gằm mặt xuống.
“Chuyện đó… đừng để tâm. Dù sao thì chuyện đó cũng nằm ngoài ý muốn của chị, đành chịu thôi. ”
“Không, ý chị không phải vậy…. Mà, chị cũng thấy khổ tâm vì chuyện đó lắm.” Tôi nói tiếp. “Dù em đã cố lấy hết can đảm và nói lên tiếng lòng mình, chị lại đánh mất chiếc nhẫn… dù chuyện đó có nằm ngoài ý muốn… Chị thực sự xin lỗi.”
Tỏ tình. Em ấy đã nói ra tình cảm của mình dành cho Haru. Em ấy đã nói rằng mình muốn cướp người chồng của tôi đi. Chỉ cần nhìn thôi tôi cũng đã biết em ấy đã phải can đảm tới nhường nào để nói ra những lời đó. Dù đã cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng đôi tay và giọng nói của em ấy đang run rẩy. Em ấy lo lắng, thậm chí là sợ hãi, nhưng vẫn lấy hết can đảm để đối đầu với tôi. Thế nhưng, tôi lại khiến nỗ lực của Kano đổ sông đổ biển như thế…
“… Sao chị lại xin lỗi?” Kano cười khổ. “Em mới là người có lỗi. Em là người đã tuyên bố rằng sẽ cướp Haru khỏi chị. Dù cho… em biết chuyện đó sẽ gây rắc rối cho chị.”
“………”
“Và, chị đã nói về thời điểm chiếc nhẫn bị mất, nhưng chiếc nhẫn đã không còn ở đó khi chúng ta nói chuyện rồi, đúng chứ. Chị chỉ không nhận ra việc đó mà thôi. Chỉ là do em không may mà thôi. Sau tất cả, em mới là người cần xin lỗi.”
Ahh… Đúng như tôi nghĩ, Kano thực sự là một người tốt. Em ấy thực sự lo lắng cho tôi và thấy có khi làm tổn thương tôi. Đó có lẽ là lý do khiến em ấy phải suy nghĩ rất nhiều về chuyện đó. Em ấy thích Haru, nhưng cũng biết về cuộc hôn nhân giả của chúng tôi. Vì vậy nên lương tâm em ấy đã bị giằng xé bởi hai lựa chọn… Và sau khi cân nhắc kĩ, em ấy đã đến đây để tuyên bố điều đó với tôi.
“Đừng xin lỗi mà. Em chẳng hề có lỗi lầm gì cả. " Tôi nói. “Chị chỉ vô tình làm mất chiếc nhẫn. Và, tình cảm của em đối với Haru… không có gì là xấu cả. Bọn chị chỉ là vợ chồng trên giấy tờ mà thôi. Dù em có nói rằng mình có tình cảm với chồng của chị… thì chị cũng chẳng có quyền gì để trách móc em cả”.
“Chị Rio…”
Lúc ấy, cuộc nói chuyện đột ngột dừng lại, và một sự im lặng đến não lòng bao trùm hai chúng tôi. Giờ đây bên tai chúng tôi chỉ còn phong thanh tiếng cười nói của các gia đình ở xung quanh mà thôi. Nó cứ tiếp diễn như vậy, cho tới khi….
“… Em nghĩ đối với chị, nhẫn cưới thực sự rất quan trọng.” Kano lên tiếng. “Dù cho nó chỉ là nhẫn cưới trong một cuộc hôn nhân giả?”
“… Đúng vậy.” Tôi gật đầu.
Tôi tự hỏi bình thường thì mình sẽ trả lời như thế nào? Có lẽ tôi sẽ nói những câu kiểu như ‘C-Chị không thực sự quan tâm tới chuyện đó đâu. Nó chỉ là một chiếc nhẫn thôi, nhưng lỡ làm mất thì sẽ rắc rối lắm. Bọn chị sẽ phải mua một chiếc mới nếu điều đó xảy ra.’ Chắc tôi sẽ kiếm cớ và cố tỏ ra mạnh mẽ, thậm chí là bất cần. Rất có thể tôi sẽ che giấu cảm xúc của mình như mọi khi. Nhưng giờ đây… điều đó là không thể. Sự hối lỗi và cảm giác bị mất đi một thứ quan trọng đã làm trái tim tôi tan vỡ. Tôi không thể ngăn cảm xúc của mình trào lên.
“Nó rất quý giá đối với chị... Vô cùng quý giá. Dù sao thì….” Tôi chụm tay lại, nói tiếp. “Đó là chiếc nhẫn cưới thuộc về chị, và gián tiếp thuộc về Haru. Dù sao thì bọn chị cũng đã mua nó cùng nhau mà.”
Khoảng trống trên ngón áp út trái khiến tôi hoài niệm về quá khứ. Chỉ vài tháng trước khi hôn lễ được cử hành, Haru bỗng nảy ra ý tưởng về một cuộc hôn nhân giả. Đó cũng là lúc chúng tôi mua nhẫn cưới.