Motokano to no Jirettai Gisou Kekkon

ảnh của cặp vợ chồng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“…Này, Rio. Rio!”

“…Eh?”

“Đừng có ‘Eh’ với tôi. Sao cô cứ ngây ra thế?”

“Xin lỗi, tôi chỉ đang nghĩ về vài chuyện thôi.”

“Sốc lại tinh thần đi. Chúng ta đến đây để chụp ảnh mà, nhớ chứ.” Haru thở dài, ngước nhìn trời.

Đó là một bầu trời mùa hạ xanh ngắt. Lại một thứ bảy nữa tới, đã một tuần trôi qua kể từ bữa tối với đồng nghiệp của Haru. Tôi và anh ấy đi dạo một chút rồi đến công viên giải trí. Ở đó có tiệc BBQ, hồ câu cá, một trung tâm mua sắm lớn và cả những quán cà phê được trang hoàng rất đẹp nữa. Tất cả những thứ đó khiến nó rất được ưa chuộng bởi các cặp đôi hay gia đình.

Hình như Haru nhận được một phiếu giảm giá 50% ở chỗ làm. Là một cặp đôi mới cưới, tất nhiên là chúng tôi sẽ dùng nó để đi hẹn hò rồi—mà cũng không hẳn. Mục tiêu chính của ngày hôm nay là chụp ảnh.

‘Trong bữa tối lần trước, anh Asaga có ngỏ ý muốn xem ảnh của hai chúng ta, nhớ chứ? Để mọi người không nghi ngờ, chúng ta cần chuẩn bị trước, đó là còn chưa kể đến việc sẽ rất lạ nếu một cặp vợ chồng trẻ không có một bức ảnh nào cả.’ Haru nói.

Đúng là thời nay các cặp đôi người yêu hay vợ chồng chụp rất nhiều ảnh với nhau. Chính xác hơn là… những bức ảnh lưu giữ kỉ niệm. Đến cả bạn đại học của tôi cũng suốt ngày đăng ảnh chụp cùng bạn trai lên mạng. Trong khi đó, dù đã cưới nhau trên giấy tờ nhưng chúng tôi lại không có bức ảnh nào như thế. Hai đứa chỉ có ảnh chụp chung từ hồi đám cưới thôi.

…Mà, chúng tôi có chụp ảnh chung thời còn hẹn hò khi đang học cao trung, và tôi cũng còn giữ chúng. Tôi luôn cẩn thận lưu chúng lại kể cả khi sau khi đổi điện thoại. Tất nhiên, không đời nào tôi có thể kể chuyện đó cho Haru.

‘M-một bức ảnh từ thời chúng ta còn hẹn hò? Tất nhiên là tôi đã xóa hết chúng đi rồi. Ngay sau khi chúng ta chia tay, chỉ vài giây sau đó.’ Tôi nói với Haru như vậy.

‘Ra thế, ra thế. Điều đó nghĩa là chúng ta không còn bức ảnh nào cả. T-tôi cũng đã xóa hết mọi ảnh trong máy rồi.’ Haru trả lời.

Vậy là không như tôi, anh ấy đã xóa hết ảnh rồi sao. H-hmm… Không phải là tôi bất ngờ hay gì... Tôi không hề bị sốc vì chuyện đó đâu… Uuu… Mà, chuyện đã thành ra như vậy thì cũng chẳng có lý do gì để mà từ chối, thế nên tôi đã làm theo đề xuất của Haru. Hôm nay, chúng tôi dự định sẽ chụp ảnh ở công viên này để khiến mọi người nghĩ rằng ‘Họ trông tình cảm thật đấy.’ mỗi khi nhìn thấy những bức ảnh đó. Nhưng, dù kế hoạch nghe có vẻ đơn giản, nhưng giờ tâm trí tôi đang ở trên mây mất rồi.

Đó là vì Haru đã bảo sẽ nhờ ai đó ở chỗ làm chụp giúp. Khi anh ấy nhắc tới công việc làm bán thời gian của mình, cái tên Kano Chiyuri ngay lập tức hiện lên trong đầu tôi. Em ấy cứ quanh quẩn mãi trong suy nghĩ của tôi cả tuần vừa rồi.

“Được rồi, nếu thấy không ổn thì hãy nói với tôi nhé?”

“Ô-Ổn mà, chỉ là tôi đang nghĩ ngợi về vài chuyện lặt vặt thôi.” Thấy Haru thực lòng lo lắng như thế, tôi quá hạnh phúc nên cứ xua tay mãi không thôi.

Phải sốc lại tinh thần mới được. Hôm nay tôi phải quên Kano đi và trở lại làm Rio của ngày thường.

“Hôm nay nhờ anh cả đấy Haru. Anh phải chụp đẹp vào, không thì biết tay tôi.”

“Rồi rồi.”

Đầu tiên, chúng tôi chụp vài bức trước đài phun nước của trung tâm mua sắm. Chụp ảnh tự sướng cùng nhau thì có hơi ngại, nên tôi để Haru chụp mình trước. Một cặp đôi có thể chụp nhiều kiểu khác nhau chứ không riêng gì ảnh tự sướng nên sẽ ổn thôi. Nhưng, một vấn đề khác lại xuất hiện.

“…Haru.”

“G-gì?”

“Anh… chụp ảnh kém quá.”

Nhìn vào những bức ảnh Haru chụp, tôi bị sốc. Chúng tôi đang ở một địa điểm rất hợp với một cặp vợ chồng, và vừa chụp rất nhiều ảnh, nhưng như vậy là chưa đủ. Chất lượng ảnh đơn giản là quá tệ.

“Cái quái gì đây… Sao ảnh có thể chụp ảnh xấu như vậy được?”

“I-Im đi…”

“Máy ảnh bị rung nhiều quá… Đây này, ngón tay của anh lọt vào ảnh rồi… Nó khiến tôi trông xấu quá… Và tấm này nữa, anh chụp ngay khi tôi đang híp mắt. Chẳng còn gì tệ hơn chuyện này nữa. Anh đã lãng phí một người mẫu đẹp như tôi với mấy bức ảnh này rồi đấy!”

“Đừng có tự gọi bản thân là một người mẫu đẹp.” Haru càu nhàu.”Chịu thôi, tôi chưa bao giờ chụp ảnh kiểu này cả.”

“Thế thì sao anh lại mua smartphone kiểu đó? ”

“Chắc chắn là không phải để chụp ảnh.”

Eh? Thật sao? Chẳng phải tất cả những gì anh làm với một cái điện thoại là chụp ảnh và đăng nó lên mạng sao?

“Còn nữa, mỗi khi chụp ảnh, anh toàn nói mấy câu chán òm như ‘Tôi chụp đây~’, nhưng điều đó chẳng có gì thú vị cả. Như vậy thì làm sao tôi có hứng chứ?”

“Hứng thú ư… Thế cô muốn tôi nói gì?”

“Những câu nói… khiến tôi vui lên. Kiểu như ‘Đẹp đó!’ hay ’Dễ thương quá!’ hoặc ‘Tiếp tục cái dáng đó nhé’.”

“Gì chứ, nghe như một buổi chụp ảnh của người mẫu áo tắm vậy.”

“A-anh đang bảo ai là người có thân hình đẹp như người mẫu áo tắm đấy!?”

“Không bao giờ tôi nói những thứ như thế!”

“Jeez… Nói như nào nhỉ, anh đang chụp ảnh bằng máy ảnh trên điện thoại nhỉ? Anh nên dùng một ứng dụng để chụp đi.”

“Tôi không biết mấy cái thứ như thế.”

“… Thôi được rồi, hãy chụp bằng điện thoại của tôi.” Tôi rút smartphone của mình ra, và mở ứng dụng chụp ảnh lên. “Giờ đến lượt tôi chụp, nên anh ra đây đứng đi Haru.”

“Thôi khỏi. Chụp ảnh tôi chẳng ích gì đâu.”

“Hả? Tại sao? Anh đã chụp cho tôi mà?”

“Ý tôi là, cô thì ăn ảnh rồi, nhưng chỉ có mình tôi thì…”

“Eh?”

“… Ah, không! Cô nhầm rồi! Chỉ là, một người đàn ông chụp ảnh cho một người phụ nữ thì được, nhưng làm ngược lại thì kỳ lắm! Tôi không hề nói tới cô!”

“T-Tôi biết chứ!”

Ahh, ngạc nhiên thật. Trong khoảnh khắc, tôi đã nghĩ anh ấy đang khen mình.

“Rồi, thế anh có định chụp lại cho tôi không nào. Tôi không ngại cho anh mượn điện thoại đâu, nhưng mà đừng có xem trộm—”

“Thôi…” Haru nói,

xấu hổ liếc nhìn đi nơi khác.”Chụp chung luôn đi.”

“…Eh?”

“Đằng nào thì chúng ta cũng tới đây để làm vậy mà.”

“Ah…p-phải…đúng vậy.”

Chụp ảnh chung sao… Giây phút tôi nhớ ra chuyện đó, mặt tôi nóng bừng lên. Khi tôi vẫn còn đang bồn chồn, Haru chậm rãi thu hẹp khoảng cách giữa hai người. Anh ấy đang cố bình tĩnh, nhưng má thì đang hơi ửng đỏ.

“Giờ thì, lấy đài phun nước làm nền nhé?”

“Được… Um, tôi sẽ đưa điện thoại để anh chụp nhé Haru? Sải tay anh dài hơn nên để anh chụp sẽ ổn hơn.”

“Rõ rồi.”

Tôi đưa Haru điện thoại của mình khi đã mở ứng dụng lên. Anh ấy duỗi tay ra; cùng lúc đó, chúng tôi cũng đứng sát vào nhau, cố gắng đưa cả hai đứa vào khung hình.

“…Rio, cô cần đứng gần thêm xíu nữa đấy.”

“B-biết rồi.”

Uuu… Xấu hổ quá… Tôi không nghĩ hai đứa sẽ đứng sát nhau như thế này. Tất nhiên nếu là ở nhà thì hai đứa sẽ gần gũi như thế này hoặc hơn, nhưng giờ thì không. Chúng tôi đang ở ngoài. Tôi và Haru đang đứng vai kề vai trước bàn dân thiên hạ. Nó khiến việc chụp ảnh càng thêm xấu hổ.

“Vậy… có lẽ tôi nên choàng tay qua vai cô nhỉ?”

“Cá…”

“Thì.. cô biết đấy, nếu muốn chụp một bức ảnh khiến chúng ta trông giống một cặp đôi, làm như thế sẽ khiến nó đáng tin hơn, phải chứ?”

“…H-Hmmm. Miệng thì nói vậy nhưng thực ra anh chỉ đang muốn được quang minh chính đại động vào người tôi thôi chứ gì?”

“Không. Nếu cô ghét điều đó tới mức ấy thì thôi.”

“T-tôi đùa đấy… Ừm, thôi thì, có còn hơn không nhỉ? Chúng ta đã tới đây rồi, nên làm cho trót đi, không thì chỉ phí thời gian thôi.”

Nghe tôi nói vậy, Haru nhẹ nhàng ôm lấy vai tôi. Bàn tay anh ấy bao bọc lấy tôi rất nhẹ nhàng nhưng đầy chắc chắn, kéo hai đứa sát lại gần nhau. W-wahhhh…. Tôi nên làm gì đây, giờ trong lòng tôi rối bời cả lên mất rồi…!

“Tôi chụp đây.”

“Ừ…”

“…H-Hm?”

“Này, anh đang làm gì vậy… Không phải thế. Ở đây cơ mà.”

Haru gặp khó khi đang tìm cách dùng ứng dụng. Vì vậy nên tôi phải tới sát hơn nữa để hướng dẫn anh ấy.

“Thôi nào… lẹ lên.”

“X-xin lỗi.”

“Lỡ có ai đó thấy chúng ta ở đây thì sao…?”

“… Có sao đâu, mọi người xung quanh cũng giống chúng ta mà.”

“Đúng là vậy, nhưng…”

Giờ là cuối tuần nên công viên rất đông các gia đình và cặp đôi tới chơi. Phần lớn trong số đó đang bận chụp ảnh, thế nên tôi và Haru sẽ không trở nên nổi bật nếu hai đứa chụp ảnh tự sướng chung. Thêm nữa, dù cho có người quen nhìn thấy chúng tôi ở đây thì đúng là xấu hổ chết đi được, nhưng… tất cả chỉ có thế. Đằng nào thì chuyện một cặp mới cưới đi hẹn hò cũng chẳng có gì là lạ.

Trong mắt thiên hạ, chúng tôi là một cặp vợ chồng đã trưởng thành, thế nên việc hai người hẹn hò, chụp ảnh chẳng có gì sai cả. Đây là một việc bình thường với một cặp đôi mới cưới, hoàn toàn bình thường. Đó là điều tôi một mực tin vào. Nó là lý do…. khiến tôi không thèm để tâm tới việc đó… rằng có thể chúng tôi sẽ bắt gặp ai đó biết sự thật về cuộc hôn nhân này….

“…Ah, Haru, chị Rio.”

Ngay khi Haru đang chuẩn bị bấm nút chụp ảnh, một giọng nói vọng tới. Nhìn về hướng mà giọng nói phát ra, tôi thấy Kano Chiyuri đang đứng ở đó.

“Kano sao…”

“Trùng hợp thật đấy.” Em ấy cười vui vẻ, nhưng khi thấy tôi với Haru gần gũi, biểu cảm của Kano chùng xuống.

“Hai người đang… hẹn hò nhỉ, ra là vậy.”

“Eh… Ah.”

Bắt gặp ánh nhìn của Kano, tôi lùi ra xa khỏi Haru theo bản năng.

“E-em nhầm rồi, Kano! Bọn chị không tự nguyện làm chuyện này… Chỉ là bọn chị nghĩ mình cần chụp vài bức ảnh thôi!”

“Đúng vậy. Thì, cậu biết đó… bọn tớ nhận ra rằng sau cùng thì hai đứa cũng phải có vài bức ảnh.”

Vì đang ở bên ngoài, chúng tôi không thể cứ cãi nhau về cuộc hôn nhân giả, nhưng dù vậy, cả hai chúng tôi vẫn cố kiếm cớ trong vô vọng.

“Ahaha, hai người không cần cuống lên như vậy đâu, em biết chuyện của hai người mà. Trong bữa tối, hai người đã nhắc đến chuyện phải có vài bức ảnh rồi mà.” Kano cười chua chát.

Em ấy đúng là một người thông minh và biết cảm thông cho người khác.

“Hai người chắc phải gặp nhiều khó khăn lắm nhỉ.” Em ấy nói thêm khiến lòng tôi đầy những cảm giác khó tả.

“Kano à, cậu vẫn… một mình sao?”

“Phải, một mình tớ cô đơn tới đây tản bộ.” Em ấy trả lời Haru bằng một câu giễu cợt bản thân với tông giọng vui tươi. “Tớ nhận được phiếu giảm giá này ở chỗ làm, nên tự dưng muốn tới đây thôi. Không phải là tớ đến đây vì việc gì khác đâu.”

Phải rồi, Haru bảo anh ấy cũng nhận được phiếu giảm giá ở chỗ làm. Cũng dễ hiểu thôi. Chúng tôi đã tình cờ gặp nhau, nhưng cũng không hẳn là như vậy.

“Thế, hai người đã chụp được bức nào đẹp chưa?”

“Chưa, chưa được một bức nào.” Haru nhún vai. “Tớ không giỏi chụp ảnh, nên mọi thứ lộn xộn lên hết cả lên.”

“Ahh, đúng thật, đúng là Haru tệ ở khoản đó nhỉ.”

“… Để tớ yên đi.”

“Có vẻ cậu là kiểu người chụp ảnh mà không dùng ứng dụng cần thiết ha.”

“… T-tớ sẽ không mắc một sai lầm như vậy đâu.” Mồ hôi của Haru bắt đầu túa ra sau khi bị nhìn thấu bởi Kano, người vừa buông tiếng cười thầm.

“Vậy thì để tớ giúp nhé?”

… Giúp ư? Kano sẽ giúp sao?

“Tớ thấy nếu hai người muốn chụp ảnh thì nhờ ai đó chụp hộ sẽ tốt hơn là tự sướng đấy.”

“… Bọn tớ cảm kích lắm, nhưng cậu không cần làm tới mức đó đâu…”

“Không sao đâu, ổn mà. Hôm nay chán quá, nên sẽ tốt hơn nếu tớ có thứ gì đó để làm thay vì cứ lượn lờ mà chẳng có mục đích gì.”

“Thế thì… có lẽ chúng ta nên nhờ cậu ấy giúp nhỉ, Rio?” Haru nói khiến tôi bối rối một lúc.

“… Phải. Cảm ơn em nhé Kano.”

Chẳng có lý nào để tôi từ chối cả. Nếu tôi có cảm giác gì với Kano, thì đó chỉ có thể là biết ơn mà thôi. Kano đã biết bí mật của chúng tôi, em ấy không đe dọa mà lại còn ủng hộ hai đứa nữa. Tôi chỉ có thể cảm kích em ấy, nhất là khi giờ đang là cuối tuần nữa. Đó là điều khiến lồng ngực tôi nặng trĩu.

~~~

Sau khi có Kano giúp, buổi chụp hình của chúng tôi diễn ra suôn sẻ. So với một nữ sinh viên bình thường, em ấy chụp ảnh khá đẹp, có lẽ còn giỏi hơn cả tôi nữa. Chúng tôi chụp ảnh trước đài phun nước, trung tâm mua sắm, đồng hồ hoa, sân điền kinh, và cả khi hai đứa đang ăn kem nữa. Nhờ có Kano cầm máy, chúng tôi đã đi tới nhiều địa điểm khác nhau để chụp ảnh.

Tất nhiên, chỉ nhờ một người ngoài chụp hộ thì có hơi đáng nghi, nên chúng tôi cũng chụp vài kiểu ảnh tự sướng nữa. Kano thực sự là một cô gái tốt. Em ấy vui vẻ, hòa nhã và cũng rất lịch sự nữa. Hôm nay rất vui, vui tới nỗi tôi hoàn toàn quên đi cảm giác bồn chồn trong lồng ngực.

“Cảm ơn em rất nhiều vì ngày hôm nay nhé Kano.”

Sau khi đã đi qua kha khá địa điểm giải trí trong công viên, tôi tỏ lòng biết ơn với Kano khi hai đứa đang ở trong nhà vệ sinh, ngay trong khi tôi đang rửa tay.

“Em thực sự đã giúp bọn chị rất nhiều đấy.”

“Không đâu, em cũng có được niềm vui từ đó mà.”

“Hãy để chị cảm ơn em bằng cách nào đó. Có lẽ chúng ta nên ăn tối cùng nhau nhỉ? Chị sẽ mời. Chị nghe người ta kháo nhau rằng đồ ăn của quán café ở đây ngon lắm.”

“Thôi mà, em ngại lắm. Nhưng cảm ơn vì tấm lòng của chị nhé.” Kano lắc đầu.

Phải, em ấy thực sự là một cô gái tốt.

“Chị thật sự biết ơn em lắm đó. May mà bọn chị đã tình cờ gặp em, nhờ đó mà chị và Haru mới chụp được nhiều ảnh đẹp. Không có em, chị chả biết phải làm thế nào nữa.” Tôi nói khi đang lau khô tay và sửa lại lớp trang điểm.

“— Đó không phải là trùng hợp đâu.” Kano nói sau một thoáng im lặng với một tông giọng khác hẳn khi trước. “Em đã cố tình tới đây đó.”

“Eh?” Tôi ngỡ ngàng quay lại nhìn Kano.

Nụ cười ấm áp trên mặt em ấy đã biến mất, thay vào đó là một ánh mắt nghiêm túc.

“Em đã thấy Haru lấy được phiếu giảm giá ở cơ quan, và anh Asaga đã nói hai người sẽ tới đây vào hôm nay. Đó là lý do em ở đây.”

“….”

“Mà, em không biết hai người sẽ tới vào lúc nào, và chỗ này khá là rộng, nên em cũng không trông chờ vào việc sẽ vô tình gặp chị và Haru, nhưng… Em nghĩ chuyện này đúng là tình cờ thật.”

“Tại sao…”

Tôi buột miệng thốt lên ‘tại sao’, nhưng lại chẳng hề biết mình muốn hỏi lý do của việc gì. Từ ‘tại sao’ đó phần lớn xuất phát từ sự bối rối của tôi. Tôi không biết Kano sẽ hiểu nó theo cách nào. Nhưng câu trả lời của em ấy còn bất ngờ hơn bất cứ thứ gì tôi có thể tưởng tượng ra.

“Em thích Haru.” Kano nói, giọng em ấy dù nặng nề nhưng lại chẳng hề chứa chút do dự nào.

Ánh mắt em ấy tràn đầy quyết tâm. Kano tiếp tục.

“Sau khi gặp nhau ở cơ quan, em đã bị thu hút bởi lòng tốt và sự thẳng thắn của anh ấy, đã nghĩ rằng Haru quả là một người đàn ông tuyệt vời biết bao… và mong một ngày cả hai có thể trở thành một cặp.”Em ấy đang nói gì vậy? Và tôi còn đang phải nghe cái gì đây?

“Thế nhưng, anh ấy lại đột ngột báo rằng mình sẽ kết hôn… Em đã bị sốc, đau khổ, nhưng em vẫn muốn ủng hộ Haru. Em không muốn giành anh ấy cho riêng mình. Em càng muốn từ bỏ khi nghe rằng anh ấy sẽ cưới tiểu thư nhà Tamakiya.” Kano thản nhiên nói. “Em nhận ra rằng quý tộc và dân thường thuộc về hai thế giới hoàn toàn khác nhau… Đó là lí do em buông bỏ. Gặp được chị, em còn thấy được chị xinh đẹp và quyến rũ tới nhường nào, điều đó khiến em phải chấp nhận sự thật rằng mình chẳng hề có cơ hội nào trước chị. Tuy nhiên…” Kano nhìn thẳng vào tôi và nói tiếp. ”Hai người không thực sự là vợ chồng.”

“…..”

“Đó không phải là một cuộc hôn nhân thực sự. Hai người chỉ là vợ chồng trên giấy tờ, nhưng hai người chẳng hề có tình cảm với nhau. Hai người trông khá thân thiết, nhưng cả hai đều nói rằng mình đã hết yêu người kia, rằng hai người chẳng hề còn tình cảm với đối phương.”

“………”

“Điều đó nghĩa là… Em không cần phải từ bỏ, nhỉ?”

Em ấy tiến tới một bước, tiếp tục nói. Giống như đang tuyên chiến với tôi vậy.

“Dù sao thì em cũng thật lòng yêu Haru mà.” Kano nói lên tình cảm của mình với Haru thêm lần nữa.

Tôi không biết em ấy nói vậy là có ý gì, nhưng đối với tôi… nó giống như một lời khiêu khích vậy. Những từ luôn kẹt lại trong lồng ngực tôi, những lời tôi không được phép nói ra thành tiếng, em ấy lại nói ra một cách dễ dàng, cứ như em ấy đang quở trách tôi vậy.

“Chị không để ý gì đến việc em thích anh ấy đâu nhỉ? Chị không phiền nếu em hẹn hò với Haru, đúng chứ? Sẽ chẳng sao đâu nếu em cướp anh ấy đi… dù sao thì, hai người chỉ là vợ chồng trên giấy tờ mà thôi.”

“………”

Trước ánh nhìn đe dọa của Kano, tôi vô thức lùi lại. Tôi chạm vào bồn rửa mặt, không thể lùi lại thêm nữa. Tôi chắp tay lại, đan ngón tay vào nhau, như thể đang cố tạo ra một bức tường giữa hai người vậy.

“…. Chị… Chị…!?”

Khi ấy, tôi nhận ra có gì đó không bình thường. Tôi không biết tại sao nó lại xảy ra vào lúc này. Tôi đã có nhiều cơ hội để nhận ra. Trước giờ tôi luôn bấu víu vào nó. Nhưng, khi nghe được những lời của Kano, những lời khiến tôi sợ hãi, tôi cố tìm kiếm thứ gì đó có thể cho mình sự an toàn. Tôi vô thức chạm vào ‘thứ đó’ trên tay mình. Nó là minh chứng cho tình yêu của tôi và Haru. Dù có là giả thì trong thực tại ‘nó’ vẫn luôn ở đó. Nhưng, dù có cố gắng đến mấy, tôi cũng không thể tìm thấy chiếc nhẫn ở đâu…. Nó không còn nằm trên tay tôi nữa. Nơi nó thường nằm giờ chỉ còn da thịt, chẳng hề có chiếc nhẫn nào cả.

“—N-Nhẫn của mình mất rồi…!”

Truyện Chữ Hay