Moto Sekai Ichi’i no Sub-chara Ikusei Nikki

buổi họp mặt nho nhỏ.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Ca, Ca-Ca-Ca-, C, Ca-Cậu……!?”

Ahh, một cuộn băng hỏng Ca-Ca-Ca.

“Cậu-Cậu chủ!? S-sao ngài lại đến đây!?”

Windfield và tôi bước vào dinh thự dành cho người hầu, một trong những hầu gái đang có mặt ngoài vườn nhanh chóng nhận ra sự hiện diện của chúng tôi, cô ấy liền mắt chữ A miệng chữ O, ngỡ ngàng kêu lên. Bộ tôi là động vật quý hiếm hay sao vậy?

“Tôi có việc với Yve…… mà kệ đi, những người hầu các cô thường tụ họp ở đâu?”

Tôi hỏi thế là vì tôi muốn chào hỏi với mọi người.

“Vâng ạ. Hiện tại các đội trưởng hầu gái đang nghỉ ngơi ở nhoà ăn! H-hãy để em d-dẫn đường!”

Cô nàng hầu gái đứng thẳng người, cố gắng trả lời câu hỏi của tôi, mặc dù bị vấp và cắn vào lưỡi, đồng thời dẫn đường chúng tôi đến nhà ăn bằng những bước chân lúng túng, lựng khựng như một con robot.

Có thể thấy được sự căng thẳng và lo lắng của cô ấy đã lên đến đỉnh điểm. Do đó, tôi chủ động bắt chuyện nhằm giúp cô ấy đỡ căng thẳng hơn.

“Tên cô là gì?”

“Dạ em tên Ma-Marina. Em là đ-đội phó của Biệt đội Es.”

“Hee.”

Biệt đội Es là cái quái gì thế? Windfield thì thầm vào tai tôi và giải thích khi tôi đang thắc mắc. Dường như đó là một trong những đội của mười nàng hầu gái có vai trò đội trưởng mà Yukari đã chọn mua trước đây. Và mỗi đội đều có ít nhất mười thành viên. Eh? Vậy nghĩa là hiện tại đã có hơn một trăm hầu gái làm việc tại đây? Trong thoáng chốc tôi đã nghĩ rằng có lẽ số lượng người hầu tăng lên là quá nhiều…… nhưng nếu tính đến việc nơi này là dinh thự khổng lồ thì bấy nhiêu đó có lẽ vẫn chưa đủ.

“Cô có muốn tôi chỉ cách để giảm bớt căng thẳng không, Marina?”

“V-Về việc đó…… Em v-vô cùng x-xi-xin l-lỗi. E-Em em x-xi-xin-xin l-lỗi v-vi-vì đ-đã c-c-c-ca-căng-th-thẳng ạ.”

“Whoa! Xin lỗi, không phải vậy, tôi không có ý trách cô.”

Marina xin lỗi, trông cô ấy như sắp oà khóc đến nơi. Trái ngược với vẻ ngoài của một quý cô mạnh mẽ, trưởng thành với mái tóc vàng kim dài và cặp mắt xếch của mình, cô ấy giống y như một đứa trẻ yếu đuối.

“Đa phần, mọi người không thể phát huy được hết khả năng của mình trong những tình huống khó khăn. Do đó cô cần phải tìm ra cách để khắc phục nó.”

“......T-tìm ra một cách?”

“Đúng vậy. Kiểu như cầu nguyện, tự kỷ ám thị, hay thói quen nào đấy. Mỗi người mỗi khác.”

Mỗi người cần phản tìm ra một phương pháp phù hợp với mình.

“Tuy nhiên, vào một ngày nọ ta nhận ra một điều. Thực sự rất bình thường khi con người tìm cách để thanh thản đầu óc hay cố gắng để làm được điều đó. Cô chỉ cần có một thần kinh ổn định, tập trung cao độ, và ở điều kiện tốt. Cô phải chú tâm vào nó để có thể chuẩn bị tinh thần và cơ thể một cách hoàn hảo nhằm vượt qua những giới hạn của bản thân.

“Chú tâm ạ……?”

“Đúng. Nói ngắn gọn hơn, thì hãy luôn chuẩn bị sẵn sàng. Chuẩn bị để có thể nổi trội trong lĩnh vực và năng khiếu của mình. Chuẩn bị một lòng quyết tâm không bao giờ biết bỏ cuộc hay chùn bước. Chú tâm đến mức độ cô không thể quay trở lại là con người trước kia. Dốc hết mọi tâm trí và cơ thể vào nó. Sau đó, cô sẽ không căng thẳng nữa.”

Marina chăm chú mở to đôi mắt và lắng nghe từng câu từng chữ của tôi. Sau đó, Windfield chen ngang với bộ mặt sửng sốt.

“Anh Second, anh biết là hiện tại cô ấy không thể làm được như vậy, đúng chứ?”

“Dĩ nhiên. Rất mệt mỏi khi phải áp dụng vào công việc hàng ngày.”

“Chắc chắn rồi.”

“…………? “

Huh? Marina đang có gương mặt đầy hoang mang. “Hai người đang nói về em ạ?”, tôi tin là cô ấy đang thắc mắc về điều đó.

“Tôi nói nghiêm túc đấy. À hơn nữa, không phải cô đã hết căng thẳng rồi sao?”

Windfield mỉm cười. Marina liền cúi đầu đáp “Cảm ơn ạ” bằng biểu cảm ngỡ ngàng.

“Đây là nhà ăn ạ.”

Tôi có thể ngửi thấy hương thơm ngon miệng toả ra từ phía cuối hành lang; kèm thêm những tiếng cười nói rôm rả, sôi nổi. Thật tuyệt khi nhà ăn có bầu không khí như thế này. Tôi vừa mới ăn no nhưng nó khiến tôi lại muốn ăn tiếp.

“C-Cậu chủ đến!”

Marina bước vào nhà ăn trước và thông báo về sự xuất hiện của tôi.

Một khoảnh khắc im lặng kéo đến.

――Ngay sau đó, nhà ăn bỗng trở nên ồn ào.

Rầm rập! Khi tiếng kéo ghế được phát ra, khoảng mười người hầu tại nhà ăn đồng loạt đứng dậy cùng một lúc và cúi chào tôi. Không, không, tôi không phải Vua chúa hay gì cả, các người biết đấy……?

“Xin lỗi vì đã làm gián đoạn bữa ăn của mọi người. Hãy ăn tiếp đi, đừng để ý đến tôi.”

…...Không ai nhúc nhích cả. Sao thế nhỉ?

“Này, thức ăn sẽ nguội mất.”

Khi ấy, có một cặp cuối cùng cũng ngẩng mặt lên và nhìn nhau. Người đầu tiên là cô hầu gái với đôi mắt đỏ cùng làn da và mái tóc trắng như tuyết. Người tiếp theo là người đàn ông trung niên mặc đồ đầu bếp với mái tóc bù xù.

“Cùng ngồi xuống ăn nào. Chúng ta không nên gây quá nhiều rắc rối cho ngài Second.”

Ohh, Cubero cũng đang ở phía sau. Quả như mong đợi ở một người quản gia, tôi tự hỏi cậu ta có phải là quản lý của mọi người ở đây hay không? Bằng việc toát ra bầu không khí nghiêm trang, cậu ta nhìn y hệt tổng giám đốc của một công ty nào đấy.

Và mọi người đều ngồi xuống theo lời nói của cậu ta. Tuy nhiên…...tôi có cảm giác như xung quanh toàn là những cái xác không hồn vậy. Thậm chí không một ai hé miệng nói tiếng nào cả.

“Ohh…… Anh kia, anh tên gì?”

Phớt lờ cô nàng hầu gái da trắng như tuyết đang cố nhìn trộm và đồng thời né tránh ánh mắt của tôi, tôi bắt chuyện với người đàn ông trong bộ trang phục đầu bếp.

“Dạ thưa ngài, tên của tôi là Sovra. Tôi là bếp trưởng tại nơi này.”

“Nói bình thường là được rồi.”

“X-xin ngài đừng đùa như thế chứ.”

“Tôi không đùa đâu. Huh? Anh hút thuốc sao?”

“V-Vâng thưa ngài. Tôi sẽ bỏ ngay.”

“Không phải vậy, nó mang lại cho anh một ấn tượng tốt. Có muốn hút cùng tôi sau bữa ăn không?”

“H-Haha! Tôi rất hân hạnh. Đấy là một lời mời tuyệt vời.”

Không giống như các tựa game MMORPGs khác, Mobius có tồn tại một loại vật phẩm là thuốc lá. Hơn nữa, nó được thiết kế khá chi tiết và công phu chứ không phải là được thêm vào một cách ngẫu nhiên. Có đến hơn 20 nhãn hàng thuốc lá khác nhau, và đặc tính của từng loại lá dùng để làm thuốc cũng như khu vực sản xuất thuốc lá được thiết kế rất chi tiết. Có lẽ một trong số lập trình viên là người nghiện thuốc lá nặng.

Sau khi nói chuyện một lát với Sovra, tôi vẫn còn nghe thấy một vài từ kính ngữ, nhưng ít nhất vẫn đỡ hơn lúc nãy.

“Huh? Anh chỉ ăn một phần thôi sao, vậy có đủ không đấy?”

Sau đấy. Tôi để ý đến một người đàn ông cơ bắp lực điền…… à không, một “bà cô” trang điểm đậm mới phải.

“Tôi đã no rồi, thưa ngài.”

“Đừng xạo nữa, anh luôn ăn ít nhất là gấp 3 lần như vậy.”

“Này! Im đi, Sovra-chan!”

(TN: mình đổi cách xưng hô của Lilly từ “chị” thành “anh”, và của Second từ “ta” thành “tôi” nhé.)

Chắc chắn anh ta đang kiềm chế bởi vì có tôi ở đây.

“Đừng nhịn ăn. Tên anh là gì?”

“Tôi là Lilly thưa ngài Second. Tôi là thợ làm vườn trưởng.”

“Anh không cần nói chuyện khách sáo như thế. Ahh, mọi người cũng vậy nhé. Tôi không phiền nếu đấy có là giọng điệu lỗ mãng đâu, trừ những lúc thực sự cần thiết.”

Khi tôi tuyên bố như thế, mọi người chia thành hai nhóm: những người tỏ vẻ khó chịu, và những người cảm thấy nhẹ nhõm. Phần lớn hầu gái và Cubero thuộc nhóm đầu tiên, và nhóm sau bao gồm Sovra, Lilly, cậu thanh niên trông khá đầu gấu với mái tóc vuốt ngược, nàng hầu gái có mái tóc đỏ dài ngang vai và đôi mắt sắc sảo. Ohh, nhìn kỹ mới thấy mọi người đều có những nét đặc trưng riêng.

“Dù sao thì anh có cơ bắp khá tuyệt đấy, Lilly. Trông giống hệt một tác phẩm nghệ thuật vậy.”

“Zukyuun! ! “

“……Oh? “

Sau khi được tôi ca ngợi cơ bắp của mình, Lilly thốt lên một tiếng và gồng cho cơ săn lại. Có lẽ là do tôi tưởng tượng nhưng hình như tôi có thể thấy được trái tim trong cặp mắt của anh ta.

“Tôi…… tôi……! Tôi đã luôn gặp khó khăn và những điều không hay bởi cái cơ thể này. Nhưng dù vậy! Tôi sẽ không lùi bước vì điều đó! Từ giờ trở đi, tôi sẽ tập luyện để có được một thân hình hoàn mỹ!!”

Đó là một lòng quyết tâm kiên cường, mãnh liệt được bày tỏ qua một giọng nói có phần nào nữ tính. Lilly xoay mặt đi với đôi gò má đỏ ửng và nói tiếp.

“Mong ngài hãy trông đợi ở tôi, cậu chủ Second yêu dấu ạ. Tôi sẽ trở thành một chú bướm……!”

Sau đấy, anh ta nói gì đấy mà tôi thực sự không hiểu lắm và rời đi.

“......Lúc nào anh ta cũng như vậy sao?”

“Không ạ, mọi khi anh ấy giống như một người chị cả tốt bụng……”

Đáp lại lời lẩm bẩm của tôi là cô nàng hầu gái trông có vẻ dịu dàng với mái tóc cột đuôi ngựa màu đỏ.

“Tôi hiểu rồi. Và tên của cô là gì?”

“Em tên là Es ạ. Còn đây là chị gái El của em.”

“X-xin chào. Em là El. Rất vui được gặp ngài, thưa cậu chủ.”

“Ahh, rất hân hạnh. À, như tôi đã nói. Không cần phải quá khách sáo đâu.”

“Không ạ, em chỉ cảm thấy hơi căng thẳng nên đã nói vấp và quay trở lại cách nói lễ nghiêm, mặc dù……”

Người chị gái gãi đầu và nói. Cô ấy chính là cô gái có mái tóc đỏ dài ngang vai đã cảm thấy nhẹ nhõm khi tôi nói không cần phải quá trang trọng. Trái ngược với cô em gái có diện mạo nữ tính của mình, cô ấy lại sở hữu chất giọng thô ráp và ra dáng một cậu trai hơn.

“Nhắc mới nhớ, Marina có phải thuộc hạ của Es không? Tôi đã chỉ cô ấy cách để không bị căng thẳng. Có gì hãy hỏi cô ấy.”

“Ehhh, có cách để không bị căng thẳng ạ!? Tuyệt thật.”

“Đỉnh quá. Quả đúng là cậu chủ.”

…...Tôi có cảm giác như đang ở một quán Hostess bar vậy. Dù tôi có nói gì đi nữa thì tất cả bọn họ cũng đồng tình và tán dương. Có lẽ tôi nên ngừng nói về bản thân mình.

(TN: Hostess bar là 1 hình thức quán bar của Nhật, nhân viên ở đấy toàn là nữ. Bạn vào đấy, bỏ tiền mời nước mấy em nhân viên, thì mấy ẻm sẽ ngồi nghe bạn tâm sự chuyện đời. Cái này tui cũng không biết, google nói vậy.)

“Mọi người thường làm gì?”

“Mỗi đội đều có công việc khác nhau. Đội của em là luyện tập cho việc phục vụ, dọn dẹp, và học hỏi thêm về vài thứ khác nữa ạ.”

“Còn của em chỉ là một đội chiến đấu! Chúng em luyện tập ở Dungeon, hoặc bắt cặp và tự tập luyện với nhau.”

“Hee…… vậy ra mỗi đội mỗi khác…… huh? Chiến đấu? Đại loại như hầu gái chiến đấu sao?”

“Dạ vâng. Chỉ những ai mạnh mẽ mới được gia nhập vào Đội hầu gái chiến đấu.”

“Hầu gái chiến đấu ư?...... nghe ngầu đấy!”

“Ohh, ngài cũng thấy vậy sao? Đúng là cậu chủ có khác! Tuyệt vời!”

Hầu gái chiến đấu nghe hay đấy chứ. Đấy là sự lãng mạn của một người đàn ông. Hơn hết, họ rất nổi bật. Chắc chắn một điều rằng tại giải đấu Title, chiến đấu trong bộ trang phục hầu gái sẽ thu hút số lượng lớn ánh mắt và sự chú ý.

“Em đang tự hỏi không biết cậu chủ mạnh đến đâu. Ngài có muốn thử sức không ạ?”

“Cô nói tôi sao? …...cô muốn một trận đấu?”

Ohh, được lắm, thú vị đấy. Cô ấy khá nhiệt huyết.

“Đó chỉ là sở thích của cá nhân cô mà thôi, hãy dừng lại đi.”

Khi tôi vừa định xem xét đề nghị đó, thì người quản lý Cubero đã ngăn cô ấy lại.

“Sao vậy? Có phải bởi vì tôi đang tỏ ra ích kỷ?”

El phản đối cậu ta. Tuy vậy, Cubero bỏ ngoài tai những lời đó và tiếp tục nói.

“......Tôi đã đấu với cậu chủ Second vào tối hôm qua.”

Cả nhà ăn ngay lập tức trở nên ồn ào. Điều đó cũng dễ hiểu thôi. Nó giống như việc nghe tin hiệu trưởng của một ngôi trường bỗng đi vào khuôn viên trường vào ban đêm và đập vỡ tất cả cửa sổ.

Cubero liền thả thêm một quả bom tấn khác.

“Kỹ năng Võ thuật của tôi ở cấp độ Bậc. Trước đây, nhờ có hai nắm đấm này, tôi từng là thủ lĩnh trẻ của một băng cướp.”

Tất cả mọi người đều há hốc miệng ngạc nhiên. Cũng đúng thôi. Họ đã từng nghĩ Cubero là một vị chủ tịch nghiêm túc và đứng đắn, nhưng hoá ra cậu ta lại cầm đầu băng nhóm đua xe trái phép.

“......Trận đấu kết thúc chỉ trong nháy mắt. Tôi bị đánh văng xa mấy mét mà vẫn không hề biết đấy là kỹ năng gì.”

“Thật sao!?? Đó có phải là võ thuật cấp cao không? Wow.”

“Đúng vậy. Thế nhưng tôi nghĩ đấy chỉ là một cú đấm thường, không có bất kỳ kỹ năng nào cả…...phải không ạ?”

“Ahh, phải. Tôi chỉ đấm cậu mà thôi.”

Mọi người đều tập trung nghe câu trả lời của tôi.

Dù sao thì các kỹ năng 【Kiếm thuật】 của tôi hầu hết đã đạt Bậc 9, vì thế, chỉ số STR của tôi tương đối cao. Nếu nghiêm túc, tôi có thể đấm chết cậu ta. Đấy là điều đương nhiên.

“Chúng ta ở một đẳng cấp hoàn toàn khác biệt. Nếu cô muốn thách đấu ngài ấy, cô cần phải chuẩn bị thật kỹ lưỡng.”

Sau đó, Cubero cười mãn nguyện. Liệu đây là kết cục của việc cậu ta thể hiện lòng quyết tâm của mình hay sao?

“Whoaa, cậu chủ quả thật rất ấn tượng. Vậy em và đội của mình cũng cần phải luyện tập nhiều hơn nữa……”

Xét theo kết quả của cuộc nói chuyện, thì nhất định Biệt đội El rất phù hợp để làm một đội hầu gái chiến đấu. Đấy không phải lỗi của tôi. Nếu muốn trách ai đó thì hãy đi mà trách Cubero ấy.

“Chủ nhân của tôi đang đến.”

Và như vậy, Yukari xuất hiện. Lời nói của Windfield lúc nào cũng đúng 100%.

“――Lối này, thưa chủ nhân. Yve, cả cô nữa.”

Thời khắc này cuối cùng cũng đến.

Đã đến lúc học Ma thuật Tẩy não.

Tôi nói “Tôi sẽ quay lại sau” và rời khỏi nhà ăn. Mọi người đều tiễn tôi bằng những nụ cười trên gương mặt họ. Và tôi còn làm động tác “thuốc lá” với Sovra nhằm ra hiệu “Lần tới nhé”.

Đi cách phía sau tôi ba bước là cô nàng hầu gái da trắng toát vẫn cố loay hoay tránh chạm mắt với tôi. Thỉnh thoảng tôi quay sang nhìn cô ấy, cô ấy sẽ ngay lập tức đảo mắt sang hướng khác. Hai má cô ấy ửng đỏ, nhưng khuôn mặt thì lại vô cảm. Rõ ràng, đấy là tính cách của cô ấy.

“Về cô nàng Yve này, tôi nghĩ cô ấy không giỏi giao tiếp chứ không phải rụt rè đâu.”

Đó là lập luận của Windfield. Hai người đã từng gặp nhau rồi chăng? Không, trong trường hợp của Yve, thì không hẳn là cô ấy không biết nói gì, mà chính xác hơn là cô ấy không giỏi giao tiếp ư? Có lẽ cô ấy là một người ít nói nên những suy nghĩ trong đầu rất khó để nói thành lời.

“Đối với những người như thế, tốt hơn ta nên để họ là người mở lời, cho họ thời gian và chúng ta chỉ việc lắng nghe.”

Ohh, cô ấy đi thẳng đến cách thức chinh phục luôn kìa. Tuyệt vời. Hãy đặt cho cô ấy cái biệt danh “Wincyclopedia”.

“......? Anh đang nghĩ đến những điều thô lỗ phải không?”

“Sao cô biết……?

Cô gái tinh linh này thật đáng sợ.

——

“Nơi này sẽ không bị ai nhìn thấy cả, thưa chủ nhân. Em rất đau lòng khi phải làm việc này, nhưng…… Em luôn sẵn sàng nếu như đó là điều cần thiết.”

Sau khi đi được một đoạn, nơi chúng tôi đến là một căn hầm tối tăm tại dinh thự dành cho người hầu. Tại sao lại là tầng hầm?

Và cả Yukari nữa, sao lại nói như vậy với thái độ ngoan ngoãn, dịu dàng? Có phải cô nghĩ tôi sẽ bắt ép cô làm điều gì đấy mờ ám, đúng chứ?

“Yve, ta sẽ bịt mắt cô.”

“Ah…… Vâ—, huh……? “

Tại sao lại bịt mắt Yve? Ý tôi là, xét theo phản ứng hiện tại của cô nàng, thì có lẽ cô ấy không biết rằng chúng tôi sẽ định làm gì, phải chứ……?

“Đây là chiếc “Roi da tua rua” mà tôi đã mua tại cửa hàng đặc biệt, thế nên chúng ta có thể tiến hành một cách an toàn mà không cần bận tâm về việc đau đớn.”

Ehh…… bộ hết món để dùng rồi à? Hơn nữa, không phải cô rất thích việc này hay sao? Ý tôi là, mua cả cái roi da ở cửa hàng đặc biệt cơ đấy.

“Bắt đầu thôi.”

Yukari thiết lập các sợi tơ và sử dụng 《Thuật Điều khiển Tơ Quế Mã》 lên Yve. Thông thường, đây được xem là kỹ năng dùng để tấn công đối phương bằng cách điểu khiển các hình nhân hay thậm chí là con người, nhưng vào lúc này đây, trước mắt tôi chỉ có mỗi cảnh tượng một cô gái không có khả năng tự vệ vừa bị trói vừa bị bịt mắt và không hay biết gì về tình hình đang diễn ra.

“L-làm nhanh lên nhé.”

“Vâng ạ.”

Đáp lại câu nói của tôi là một nụ cười rộng đến cả mang tai.

…..Và rồi, một giờ sau. Tôi vẫn đang bị cô nàng bịt mắt cầm roi vụt tới tấp, dưới sự quan sát của mỹ nhân da nâu và mỹ nhân tóc xám.

Nói thật thì cũng không đến nỗi tệ.

***

“Đại ca ơi. Móng của con ngựa ‘El Purple’――Huh? “

Không lâu sau khi Second rời đi, người chăn ngựa Ploum xuất hiện tại nhà ăn. Dường như cậu đến để tìm đại ca của mình, Jast.

“Có chuyện gì xảy ra vậy? …...Im ắng quá.”

Ploum cảm thấy có điều gì đấy không đúng, dù sao thì cậu cũng ghé nơi này khá thường xuyên. Đúng thật là nhà ăn im ắng hơn mọi khi.

“Ahh, Ploum đấy hả? Vừa mới nãy ngài Second đã đến đây.”

“Anh nói thật không!? Cậu chủ đã đến đây sao?”

“Ừ. Ngài ấy nói chuyện với bọn anh được một lúc......

“Whoaa, đây là lần đầu tiên em thấy đại ca thẫn thờ như vậy đấy……”

Rời mắt khỏi Jast, Ploum nhìn xung quanh nhà ăn. Có vài đội trưởng hầu gái đang có bộ mặt kiểu “Wow”, và ngay cả bếp trưởng Sovra cũng vừa cười toe toét vừa nhìn chăm chăm vào điếu thuốc lá vì lý do nào đấy.

“Anh Sovra bị làm sao vậy?”

“Anh ấy đang rất mãn nguyện và vui sướng vì được cậu chủ khen. Anh ấy như vậy từ nãy đến giờ.”

“Nghe rồi đấy nhé, Jast!”

“Whoa! Xin lỗi anh Sovra!”

Just xin lỗi như một phản xạ tự nhiên. Nhưng sau khi cậu ta và Ploum nói lời xin lỗi, Sovra liền bỏ qua cho hai người.

“Thật ạ? Anh Sovra đang có tâm trạng cực kỳ tốt.”

“Đúng đấy. Mọi khi anh ấy sẽ cằn nhằn suốt một tiếng đồng hồ.”

Hai người họ thì thầm với nhau. Quả thật, Sovra đang có biểu hiện rất quái lạ. Hay chính xác hơn thì mọi người ở nhà ăn ai cũng có biểu hiện như vậy, dù ít hay nhiều.

Đây là lần đầu tiên sau bốn tháng họ được nhìn thấy chủ nhân. Do mọi người đều nóng lòng mong đợi khoảnh khắc gặp mặt, nhưng đó lại là một cuộc gặp bất ngờ, khi mà chưa ai chuẩn bị tâm lý cả, nên nó đã mang đến một sức tàn phá nặng nề.

“......Mọi người ai cũng yêu quý ngài ấy.”

Jast lẩm bẩm. Mọi người tại nhà ăn đều có cùng cảm xúc với cậu.

“Mặc dù vậy, có vẻ như chỉ có duy nhất đại ca là ít hoặc nhiều hơn mọi người, y hệt như mọi khi. Đúng là Đại ca!”

“Không…… Anh là người duy nhất không thể nói chuyện với ngài ấy……”

“Ohh……”

“Này, thằng nhãi! ‘Ohh’ như vậy là có ý gì!?”

“Hiii, em xin lỗi!”

“Dám xem thường anh mày. HUH? Có phải gần đây mày vừa trốn việc không, Ploum? Anh nghĩ mày cần phải được dạy dỗ thêm, mày có thấy vậy không?”

“Gyaaaa! Oh, mong đại ca tha lỗi cho em!”

“Anh mày rất ghét những đứa trốn việc.”

“Hiiiiii! “

Truyện Chữ Hay