“Tôi xin một ít phút được không anh Second?”
“Hả? Tất nhiên.”
Sau khi ngủ đến tận trưa, tôi ăn một bữa ăn nhẹ và uống một ít trà mà Yukari đã đun sau bữa ăn. Sau đó, Windfield tiến đến và nói với tôi.
Tôi nhìn xung quanh phòng khách, nhưng chẳng ai nói gì cả. Có lẽ các cô nàng ấy đã thay đổi tâm trạng, mặc dù hồi sáng họ trông rất hăng hái và quả quyết.
“…………”
Rất có thể, gã tinh linh tóc undercut xám đang đi phía trước tôi đã nghĩ ra được điều gì đấy cần thiết. Chỉ xét riêng về câu nói vừa nãy cũng đủ để thấy cậu ta thật không hổ danh là chiếc lược gia giỏi nhất tại tinh linh giới.
Hay nói cách khác, có vẻ trưa nay tôi phải dành thời gian với cậu ta. Không, tôi đoán phải là “cô ấy” chứ nhỉ. Windfield thuộc giới tính nào vậy? Tôi cũng không rõ nữa, sau này tôi cần phải hỏi cậu ta. May mắn thay, nhờ có Windfield, lịch trình ngày hôm nay đã trở nên đơn giản và ngắn gọn hơn.
“Đến nơi rồi.”
Sau khi đi được một lát, chúng tôi cũng đã đến nơi. Nơi mà Windfield dừng chân chính là ban công nhìn ra hồ Vanilla. Đây chính là vị trí đắc địa nhất của dinh thự bờ hồ này. Khung cảnh nơi đây thực sự rất đẹp và thơ mộng. Ngoài ra, cơn gió se lạnh của tiết trời mùa thu chạm vào da thịt mang đến cho tôi cảm giác thật dễ chịu, nhất là sau khi vừa ăn xong.
“Cậu muốn nói gì?”
Sau khi nghe câu hỏi đấy từ tôi, Windfield khẽ nghiêng đầu và đáp “Hãy nói về tất cả mọi thứ.”
“Xem nào, nữ công tước Lucia Icene thì sao? Anh có nhận được thứ gì từ cô ấy không? Ví dụ như…… À phải rồi, một bản danh sách kẻ thù tại Vương quốc Castall? Hay cách để học Ma thuật Tẩy não? Hay gì đấy tương tự như thế?”
“――! ! “Đúng y luôn.
Tôi có nói với Windfield về lá thư của nữ công tước không? Không, chưa bao giờ. Tôi cũng chưa hề kể về mối quan hệ của tôi với nữ công tước. Liệu Windfield nghe điều đó từ Yukari chăng? Có lẽ là vậy, nhưng làm sao mà Windfield có thể suy đoán một cách hoàn hảo như thế được?
…...Thật sự thì gã tinh linh này có thể đoán được một vấn đề tuyệt mật chỉ sau vài giờ đồng hồ suy luận, dù trước đó hắn không hề biết một tí tẹo gì cả?
“Tôi không có đọc suy nghĩ của anh đâu.”
Vừa đúng lúc tôi đang nghĩ đến khả năng ấy. Tim tôi lại nhảy cẫng lên một lần nữa.
“Tôi đã nói chuyện với chủ nhân, cô Silvia và các người hầu, thế nên đấy chỉ là phỏng đoán của tôi. Nó có chính xác không?”
Windfield vừa mỉm cười vừa nâng tách trà, vừa nghiêng đầu và nói “Thế nào?” cùng một lúc. Nam hay nữ thì tôi không biết, nhưng cử chỉ ấy khá dễ thương.
“......Chính xác. Nhưng chỉ đúng khoảng 99% thôi. Lá thư của nữ công tước có bao gồm danh sách những người đáng tin cậy nữa.”
“Ahh, vậy sao. Ahhー……”
Windfield trông có hơi thất vọng. Tôi muốn cho cậu ta số điểm tuyệt đối. Windfield còn suy luận ra việc “học Ma thuật Tẩy não” chỉ trong vòng nửa ngày, vậy nên cậu ta xứng đáng được 120 trên 100 điểm.
“Vậy chủ đề chính là gì?”
“Ahh, phải hồi. Trước hết hãy xác định rõ những ưu tiên của anh.”
“Những ưu tiên của tôi?”
“Đúng vậy. Anh muốn Đệ nhị Hoàng tử chiến thắng…… phải chứ?”
“Phải…… Ah? Tình hình sẽ rất xấu nếu như Vương quốc Castall trở thành thuộc địa của Đế quốc Marubell, đúng không?”
“Có lẽ vậy, hoặc có lẽ không.”
“Hmm? “
Hình như chúng tôi không có cùng suy nghĩ về vấn đề này.
“Nếu mọi chuyện cứ tiếp tục diễn ra như cũ, Vương quốc Castall rồi cũng sẽ rơi vào ách thống trị của Đế quốc Marubell, đúng chứ?”
“Vâng.”
“Không phải như vậy sẽ rất tệ sao?”
“Tôi không nghĩ thế. Nếu trong trường hợp Vương quốc không chống trả và phải đối chúng.”
“...Đã hiểu.”
Vậy nếu không có xích mích thì sẽ không có thương vong sao?
“Nhưng hoàng tộc sẽ bị giết, phải chứ?”
“Đế quốc sẽ không ra tay với Đệ nhị Hoàng tử, nhưng nếu cứ tiếp diễn như thế, chính tay Đệ nhất Hoàng tử sẽ làm điều đó. Nó sẽ trở thành một cuộc chiến tranh ngầm xem ai sẽ là người nắm quyền sau khi trở thành một nước chư hầu.”
“Ahh, câu chuyện sẽ như vậy sao?”
Đế quốc đang cố sử dụng gián điệp của chúng để thâu tóm các quốc gia khác mà không cần phải đổ máu. Nghiêm trọng hơn tôi nghĩ nhiều. Và lũ gián điệp ấy thuộc phe của Đệ nhất Hoàng tử, có phải không nhỉ……?
“Tuy vậy, tôi cứ hình dung rằng Đế quốc sẽ là một nước ưa chiến tranh hơn là chính trị chứ nhỉ?”
“Tôi đoán rất có thể Đế quốc chỉ ra tay đối với những quốc gia nào dám chống lại chúng. Có lẽ đó là lý anh nghĩ vậy về Đế quốc. Nhưng tôi cũng không thể khẳng định chắc chắn bởi vì tôi thiếu thông tin.”
Tôi không hề mong đợi một câu trả lời chi tiết cho câu hỏi đó, thế nên tôi đã khá sốc sau khi nghe được câu trả lời. Quả là một gã thông minh đến phát sợ. Dù cho Windfield là người nói năng rất chậm và từ tốn, nhưng cậu ta lại rất chú tâm vào cuộc trò chuyện.
“Tôi hiểu rồi. Vậy anh chọn cách nào? Cứu Vương quốc và giúp đỡ Đệ nhị Hoàng tử? Hay giúp đỡ Đệ nhị Hoàng tử và trở thành thuộc địa của Đế quốc?”
“À phải. Tôi muốn cách nào có thể giữ được Vương quốc Castall.”
“Uhmm, tại sao?”
“Như thế thì trận đấu Title mới có thể được tổ chức như mọi khi.”
“Ohh. Ra là vậy, tôi hiểu rồi.”
Trận đấu Title được tổ chức ngay tại Vinceton này, thủ đô của Vương quốc Castall. Nếu Vương quốc Castall trở thành thuộc địa của Đế quốc Marubell, thì địa điểm diễn ra trận đấu Title sẽ thay đổi, hay thậm chí luật lệ cũng sẽ thay đổi. Và trong trường hợp xấu nhất, trận đấu Title sẽ biến mất mãi mãi.
Để có thể đạt được mục tiêu trở thành người đứng đầu thế giới, tôi muốn hoàn thành càng nhiều trận đấu Title càng tốt nhằm có được thật nhiều Title. Do đó, tôi sẽ gặp rắc rối nếu như không còn các trận đấu Title nữa.
“Okay, hãy theo cách đó.”
Trong lúc cử động các ngón tay, Windfield nói, “Vậy thì chúng ta phải thay đổi kế hoạch.”
Huh? Thế có nghĩa là kế hoạch ban đầu sẽ là trở thành một nước chư hầu của Đế quốc sao? Khoan đã, không phải như vậy sẽ rất khó để vừa giúp đỡ Maine vừa giữ cho Vương quốc Castall không bị sụp đổ……?
“Ahh, đừng lo. Nếu đó là anh Second, thì dù có khó khăn hơn đi nữa, mọi chuyện cuối cùng cũng sẽ êm xuôi.”
Cậu ta lại đoán ra suy nghĩ của tôi thêm lần nữa. Nếu một tinh linh với bộ não phi thường đã nói như thế, thì tôi nghĩ là sẽ ổn thôi.
“Cậu bảo ‘Nếu đó là tôi’ là có ý gì?”
“Hmm…… Nói thật với anh nhé…… Tôi đang rất hào hứng.”
“......Hả?”
Hào hứng ư? Sao tự nhiên lại nói như vậy?
“Anh thấy đấy, tôi rất yếu khi so với các tinh linh khác. Tôi thừa hưởng một nửa sức mạnh của Thuỷ và một nửa của Thổ từ cha mẹ tôi, hay nói các khác, tôi chỉ có thể sử dụng được một nửa sức mạnh.”
Đúng thế, tôi đã nghe điều này từ Angolmois. Sức mạnh của cả Thuỷ và Thổ đều bị giảm đi phân nửa.
“Rất hiếm khi có một người như tôi được sinh ra. Lai tạp, chúng tôi được gọi như vậy. Và tôi thì lại yếu nhất trong số những tinh linh lai tạp, thế nên tôi được ngài Đại Vương lựa chọn.”
“Rồi sao nữa?”
“Ngài Đại Vương có tính cách rất kinh khủng, phải chứ? Ngài ấy làm thế chỉ để nhạo báng.”
“Whoa……”
Liệu có phải ai cũng biết đến tính cánh xấu xa của Angolmois không? Hay nói đúng hơn, cậu ta vẫn y như vậy ở tinh linh giới? Tôi dám cá là cậu ta chưa từng có bạn bè. Hơn nữa, nói rằng “Tên tinh linh yếu ớt này sẽ là đại diện của ta!”, với các tinh linh khác chỉ vì lý do đó. Whoa…… Whoaaaa.
“Nói đến đâu rồi nhỉ. Anh thấy đấy, tôi rất yếu, tôi là đại diện của ngài Đại Vương, và tôi là một chiến lược gia…… Tôi đã luôn nghĩ rằng nếu tôi có được triệu hồi, tôi cũng không thể đáp lại lời triệu hồi đấy. Thế nhưng hôm nay, tôi đã được triệu hồi.
“Vậy đó là lý do mà cậu hào hứng.”
“Vâng. Nhưng không chỉ có vậy. Anh Second, anh cũng là một lý do.”
“Tôi ư?”
“Vâng…… fufufu.”
“Sao thế?”
“Fufufufufu! “
Windfield dùng tay che miệng mình lại, giấu đi đôi môi đang mỉm cười. Kế đến, cứ như đang nhìn vào một món đồ thú vị nào đó, cậu ta bắt đầu cười khúc khích.
“Đây là lần đầu tiên tôi có được một ‘quân cờ’ mạnh.”
Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.
Đấy chỉ là một từ ngữ phổ thông, nhưng sức nặng ẩn chứa sau nó là không tưởng.
――Quân cờ. Windfield coi tôi như một “quân cờ”. Nói cách khác. Cuộc xung đột chính trị sẽ diễn ra trong thời gian sắp tới chỉ đơn thuần là một “trò chơi” đối với Windfield, tựa như một ván cờ vậy.
Nói vậy là có ý gì? Đúng là một tên hống hách. Liệu mình có thể để việc này lại cho hắn không……? Có lẽ nhiều người sẽ có suy nghĩ đấy.
Thế nhưng.
Ấn tượng của tôi hoàn toàn trái ngược. Tôi có thể tin tưởng vào Windfield――
Bởi vì tôi, trên cả thảy, nghĩ rằng thế giới này là “trò chơi”. Không hẳn, không chỉ có mỗi tôi.
…...Tôi hiểu rồi. Windfield có thể cảm nhận điều tương tự từ tôi. Anh cũng như tôi, có phải vậy không? Anh chỉ nghĩ đây là trò chơi, có phải vậy không? Cậu ta nhìn thấu được những điều đó. Thế nên Windfield mới mạnh dạn nói thẳng trước mặt tôi rằng tôi chỉ là một quân cờ. Tôi nói có sai không?
“Hahahaha! “
Câu hỏi trôi nổi trong đầu tôi được xác nhận bởi nét mặt của Windfield.
Vì thế, tôi bất thình lình bật cười. Windfiled và tôi giống nhau. Điều đó khiến việc này càng thêm vui vẻ và thú vị. Vào lúc này, cảm xúc của tôi và Windfield hoà lẫn lại làm một.
“Fufufufu! “
“Haha, hahaha! “
Như vậy, chúng tôi chỉ biết đứng đấy và cười với nhau.
——
Sau khi cười được một lúc, chúng tôi quay lại chủ đề đang thảo luận dang dở hồi nãy.
“Về chuyện thứ tự ưu tiên thì sao?”
“Vâng. Trước tiên là Ma thuật Tẩy não. Kế đến là Đệ nhị Hoàng tử.”
“Khoan đã nào. Để tôi kể cậu nghe cách học Ma thuật Tẩy não.”
“Vâng.”
Tôi lấy ra lá thư của Nữ công tước từ kho đồ và giải thích một cách ngắn gọn.
“Xem nào…… điều kiện học là nhận 300 đòn tấn công từ nô lệ bằng kỹ năng Ám sát thuật.”
“Oh, nếu thế thì có thể học nó trong ngày hôm nay. Vậy trưa mai chúng ta đến chỗ của Đệ nhị Hoàng tử nhé?”
“Chờ chút. Cậu vừa nói trong ngày hôm nay? Hay chính xác hơn thì không phải nó hơi kỳ lạ sao? Bị tấn công bởi nô lệ ư?”
Nô lệ không thể thực hiện những hành vi gây hại đến chủ nhân của họ. Mặt khác, nếu tôi “giải phóng” họ giống như Yukari, thì họ sẽ không còn là nô lệ nữa, nên nó sẽ không đủ điều kiện.
Tôi chỉ có thể nghĩ ra một khả năng. Ai đó ngoài tôi sở hữu nô lệ có kỹ năng 【Ám sát thuật】 và khiến họ tấn công tôi. Thế nhưng, tương tự Yukari, hầu hết nô lệ nào có kỹ năng 【Ám sát thuật】đều có hoàn cảnh đặc biệt, do đó họ không thể tấn công. Còn một cách là cho nô lệ học kỹ năng 【Ám sát thuật】, nhưng một trong những điều kiện cần thiết là phải “PK”. Nói cách khác, cần phải giết người. Đó là lý do chính mà tôi từ bỏ Ma thuật Tẩy não và viện cớ là nó khá “rắc rối.”
Mà vậy thì sao? Liệu tôi có thể học nó trong ngày hôm nay ư? Không đùa chứ!?
“Có một đứa trẻ trong số các thuộc hạ của Chủ nhân tôi có thể dùng kỹ năng Ám sát thuật, tên cô ấy là Yve.”
“Whoa, đừng kể ai nghe nhé! Hiểu rồi!”
Bỏ việc tại sao Windfield lại biết về kỹ năng của các thuộc hạ của Yukari sang một bên, thì tôi đã tìm ra cách đơn giản để học Ma thuật Tẩy não.
“Yukari sẽ dùng Thuật Điều khiển Tơ Quế Mã để điều khiển Yve và tấn công tôi?”
“Chính xác.”
Trong số các kỹ năng của【Thuật Điều khiển Tơ】,《Thuật Điều khiển Tơ Quế Mã》 là kỹ năng có thể điều khiển người khác như một con rối trong một khoảng thời gian nhất định. Yukari sẽ dùng kỹ năng ấy lên Yve, Yve lúc này sẽ được coi như một món trang bị của Yukari và cô ấy có thể tấn công tôi, bất chấp khế ước nô lệ.
Tuy vậy, Windfield vẫn thật đáng kinh ngạc vì đã nghĩ ra ngay được phương pháp khi chỉ vừa mới nghe tôi tiết lộ điều kiện để học kỹ năng…… Đúng là khủng khiếp nhỉ?
“Vậy học nó thôi nào.”
Chúng tôi rời khỏi ban công và tiến đến dinh thự dành cho người hầu.
Yukari nói “Xin anh hãy đợi ở đây!”, nhưng tôi đã từ chối với lý do “Tôi là chủ nhân, nên lâu lâu tôi cũng phải đến xem các người hầu của mình đang làm gì”, và ngay lập tức rời đi. Đúng vậy, số lượng người hầu có vẻ như đã tăng lên được kha khá. Và bởi vì tôi là chủ nhân của họ nên tôi nghĩ thỉnh thoảng mình nên xuất hiện.
Như vậy, tôi cùng với Windfiled vừa tản bộ vừa ngắm nhìn phong cảnh mùa thu xung quanh. Tôi tự hỏi có phải Yukari không muốn tôi phải cuốc bộ xa một khoảng cách xa đến vậy hay không, mặc dù đây vẫn là trong khuôn viên nhà tôi. Nhưng khi được đi dạo dưới khung cảnh mùa thu thơ mộng được điểm xuyết bởi những chiếc lá vàng rơi như thế này, tôi thầm nghĩ “Thật tốt vì mình đã mua nơi này.”
“Tinh linh có giới tính không?”
Trong lúc thong thả tản bộ, tôi chợt tò mò về một việc, thế nên tôi hỏi.
“Chúng tôi có. Hay nói đúng hơn, chúng tôi được tự do lựa chọn giới tính của mình. Tiện đây thì tôi là nữ.”
Thật à? Họ tự do lựa chọn sao? Nói vậy có nghĩa là Angolmois vẫn chưa quyết định giới tính của cậu ta?
“Anh biết không, tôi chỉ vừa mới quyết định chọn giới tính nữ vào lúc nãy.”
“Hee. Tại sao vậy?”
“Fufufu, bí mật.”
Windfield nở một nụ cười damdang và đặt ngón trỏ lên môi của cô ấy.
Nói thật thì điều đó khiến tôi có đôi chút hốt hoảng.
===========
TN: Thuật điều khiển chỉ gì đấy mình sẽ đổi thành Thuật điều khiển tơ nhé. Mình tính để Hán Việt là “Mịch thao thuật” theo raw nhưng đọc thấy chuối quá :D