Tôn phương nghi cũng không ngu lắm, tất biết cô nương này không phải người trong cung. Thấy Nhâm thục nghi kinh ngạc, thoáng chốc thấy việc này không ổn.
"Thì ra là Thanh Trúc cô nương." Nhâm thục nghi mất tự nhiên mà cười cười, nhìn về phía Tiêu Quân Tuyết. "Vị này là. . ."
"Nàng là muội muội của hoàng hậu nương nương, Tiêu ngũ tiểu thư, hôm nay vào cung thăm nương nương, trên đường về thấy hoa mai đẹp, nên muốn chiết đem về." Thanh Trúc phục tùng trả lời.
Nhâm thục nghi cười.
"Thì ra là Ngũ tiểu thư." Nhâm thục nghi khom người chào, cười nói: "Mai Ngự Cảnh Uyển đẹp lắm, bệ hạ và hoàng hậu rất thích; nhất là hoàng hậu; mỗi ngày đều sẽ cho người chiết một ít."
Tiêu Quân Tuyết lễ phép chào lại, cười nói: "Bệ hạ cùng tỷ tỷ của ta phu thê tình thâm. Ta nghe nói mai Ngự Cảnh Uyển là lúc tỷ tỷ mới vào cung, bệ hạ trồng cho nàng."
Nhâm thục nghi cười đáp: "Đúng là như thế."
Tiêu Quân Tuyết cười, đưa bó mai cho Tiểu Quý Tử. Nhâm thục nghi trừng mắt Tôn phương nghi, rồi cười híp mắt nói:
"Vừa rồi Tôn phương nghi đụng phải Ngũ tiểu thư, mong Ngũ tiểu thư chớ trách."
"Không sao đâu. Không biết không có tội. Ta vào cung không nhiều, các vị không biết là tất nhiên."
Tôn phương nghi nghe được lời này thì tảng đá trong lòng rơi xuống.
Tiểu Quý Tử: "Không biết ai vừa mới nói chủ dạng gì. . ."
Thanh Trúc: "Tiểu Quý Tử!"
"..." Tiểu Quý Tử rụt cổ.
Sắc mặt Tôn phương nghi cứng đờ, lòng tràn đầy khủng hoảng, á khẩu không trả lời được. Thanh Trúc là Đại cung nữ của Hoàng hậu, nhục mạ Thanh Trúc là nhục mạ Hoàng hậu, là đại bất kính! Huống hồ nàng còn đắc tội Tiêu Quân Tuyết... Này có thể là tội lớn...
Nhâm thục nghi: "Việc này là Tôn phương nghi sai, Ngũ tiểu thư đại nhân đại lượng đừng để ý nhé. Nhưng mà sai là sai, phải phạt. Như thế này vậy. Ta sẽ mang Tôn phương nghi đi gặp Uyển quý phi. Ngũ tiểu thư thấy sao?"
Tiêu Quân Tuyết mỉm cười, nhìn Thanh Trúc: "Thanh Trúc tỷ tỷ, đi cùng hai vị nha."
"Dạ, tiểu thư." Thanh Trúc khom người đáp.
Nhâm thục nghi cười không được tự nhiên. "Đúng vậy..."
Tôn phương nghi ảm đạm; không nói câu nào. Vốn muốn cầu xin Nhâm thục nghi giúp, nào ngờ Thanh Trúc đi theo.
Sau đó, Thanh Trúc theo Nhâm thục nghi và Tôn phương nghi đi gặp Uyển quý phi; Tiểu Quý Tử tiễn Tiêu Quân Tuyết ra cung.
Cầm mai đưa cho thị nữ Thúy Nguyệt chờ ở ngoài, đang muốn cất bước, qua khóe mắt, Tiêu Quân Tuyết nhìn thấy một mã xa đậu ở chân tường, nam tử phong thần tuấn mỹ từ bên trong bước xuống.
Tiêu Quân Tuyết cười rực rỡ.
"Giản đại ca."
Giản Vân Hạc nhìn lại, thấy Tiêu Quân Tuyết tươi cười, hơi ngẩn ra. Cười nói: "Thì ra là Ngũ tiểu thư."
Tiêu Quân Tuyết vi liễm thần sắc; bất mãn Giản Vân Hạc; vừa đi vừa trách:
"Dĩ vãng Giản đại ca gọi ta là Tuyết Nhi, cớ sao bây giờ gọi ta là Ngũ tiểu thư?"
"Muội là đại cô nương rồi, về sau đừng nói chuyện như vậy."
Tiếu ý kiềm hãm, Tiêu Quân Tuyết ngừng bước chân, nhìn dung nhan như vẽ, mâu sắc dịu dàng như hắc ngọc của y.
"Giản đại ca còn thích tỷ tỷ của ta sao. . ." Nàng cúi mắt, giọng buồn bã.
Giản Vân Hạc không ngờ nàng toát ra một câu như thế. Nét mặt y không có biểu tình gì quá dù trong lòng có gợn sóng. Y ung dung nói: "Chưa từng."
Mũi cay cay. Nàng dầu gì cũng là ba năm chứng kiến bọn họ, làm sao không biết hai người yêu nhau. Song nàng chưa bao giờ nghĩ Giản Vân Hạc hôm nay vì tỷ tỷ mà không thừa nhận. Vốn nghĩ Nhã tỷ tỷ vào cung, Vân Hạc trở về, cơ hội đã tới, nhưng tấu thì bị bác bỏ; còn biến thành trò cười. Nàng không phải là loại người dở hơi – quấn quýt si mê, nàng nghe hiểu Giản Vân Hạc nghĩ gì.
"Cũng phải. Là ta lỗ mãng. Giản đại ca chớ trách."
Từ khi y trở về, số lần nàng gặp y là đếm trên đầu ngón tay. Phủ Định Quốc Công là vọng tộc thế gia, y sẽ không lui tới. Nàng thì càng không thể tùy ý đi ra ngoài gặp mặt. Mãi mới xin được cha dâng tấu xin vua tứ hôn, nhưng không ngờ lại bị bác bỏ. Lại còn nghe nói y tạm thời không muốn thành thân... Tiêu Quân Tuyết không nói gì thêm nữa, khom người, xoay người trở lại mã xa.
Mã xa chậm rãi chạy đi, nỗi lòng Giản Vân Hạc đã khôi phục tự lúc nào, cũng không còn gợn sóng gì. Tấm lòng của Tiêu Quân Tuyết, y hiểu, nhưng trong lòng y đã có giai nhân, há chứa chấp thêm được ai nữa? Này thâm cung đại viện, ngăn cách bọn họ xa lắm. Y nghĩ: mùa đông năm nay lạnh quá. Lạnh hơn năm trước. Thậm chí còn lạnh hơn cả nơi biên cương. Nghĩ đến dung nhan xinh đẹp xưa, lại nhìn cung cấm thật dài, Giản Vân Hạc cho là mình từ lâu đã thoát ra rồi, ai biết y vẫn còn ở trong cục đây?
Từng suy nghĩ nam nhi chí ở bốn phương, không muốn nữ nhi tình trường vây khốn, y lựa chọn buông tha cho mỹ quyến như hoa mà chu du tứ phương. Thế nhưng, sau mới biết, y vẫn yêu nàng. Là y không có mắt; cho là mình không xứng với nàng; đến khi hay tin nàng gả vào hoàng gia, y cười bảo mình đừng để tình che mắt, chí của mi là ở bốn phương, không nên quấn quýt nữ nhi tình trường... Kỳ thực, chính y biết y không muốn đối mặt với sự thật. Nếu... Nếu có thể trở lại ba năm trước, y nghĩ y sẽ không bỏ đi.
======================
Ngọ thiện. Nàng đến điện Trường Sinh dùng cơm cùng Tô Hành. Dùng xong, Tiêu Quân Nhã nói:
"Bệ hạ, thần thiếp ở đây nhiều ngày rồi, cung Phượng Tê đã thu thập thỏa đáng, thần thiếp muốn hôm nay dọn về."
"Nàng ở đây trẫm yên tâm hơn, đừng đi."
". . . Dù sao thần thiếp cũng là Hoàng hậu, làm sao mãi ở đây được." Nàng khó xử.
Tô Hành cười: "Đế Hậu ở cùng một điện không phải ít. Có gì không ổn?"
Tiêu Quân Nhã ngẩn ra...
Tô Hành: "Hôm nay gặp muội muội, nàng hài lòng chứ?"
Nghe thế, Tiêu Quân Nhã không thể làm gì khác là nuốt lời định nói trở vào, cười nói:
"Ngũ muội trưởng thành không ít, hiểu chuyện nhiều hơn."
"Chỉ là, nàng hiện tại đã cập kê, lại còn chưa định được thân gia, thần thiếp có chút ưu sầu."
"Uh. Hôn nhân của muội muội nàng tất không thể qua loa."
Đoạn, y nói:
"Nàng tính thế nào?"
"Thần thiếp nào có biết tính cái gì. Việc hôn nhân là do cha mẹ quyết định mà. Thần thiếp chỉ quan tâm thế thôi."
Tô Hành không nói gì cả, chỉ cười, vẻ mặt tình cảm, đứng dậy ôm nàng vào nội điện, và dụ dỗ nàng ngủ xong mới đi ra.
Tôn Đắc Trung ở ngoài, tiến lên, báo việc sáng nay Tiêu Quân Tuyết trở về thì bị Tôn phương nghi xúc phạm, sau đó Tôn phương nghi bị Uyển quý phi phạt một tháng cấm túc.
"Dù có phạt cấm túc nàng ta cũng không chịu yên ổn đâu." Tô Hành chắp tay, đứng trên bậc thang ngoài điện phóng nhãn nhìn phía chân trời xa xa.
Tôn Đắc Trung gật đầu.
"Lúc Vân Hạc tới vừa vặn gặp Quân Tuyết?"
"Tâu bệ hạ, đúng ạ. Hai người ở ngoài cửa cung nói một chút rồi đi."
"Trở về sắp xếp lại những ai trong kinh hợp tuổi với Quân Tuyết mà chưa có hôn phối, rồi báo cho trẫm."
"Dạ, bệ hạ."
"Ngươi thấy nhóm tú nữ mới vào cung thế nào?"
"Bệ hạ à, ngài đang làm khó nô tài. . ."
Thái giám làm sao mà biết mấy chuyện này chứ!?
Qua gò má nhìn thấy Tôn Đắc Trung ngượng nghịu, Tô Hành cười nói:
"Ừ thôi. Đi vào gọi Phi Chân ra cho trẫm đi."
Tôn Đắc Trung lĩnh mệnh làm việc.
Tô Hành lại hỏi vấn đề vừa hỏi Tôn Đắc Trung, chờ Phi Chân trả lời.
Phi Chân hầu y đã lâu, nghe hỏi điều này cũng không biết y muốn cái gì, vì vậy mà rất châm chước một phen.
"Muôn tâu bệ hạ, nô tỳ cho rằng Tăng thuận viện, Trương mỹ nhân, Bạch dung hoa, Vạn canh y, Lưu quý nhân, Tống sung viện, sáu người không tệ."
"Trẫm bảo ngươi nói một người, làm sao ngươi lại nói nhiều như vậy."
Phi Chân sửng sốt.
"Chọn một trong sáu đi."
"Vậy. . . Bạch dung hoa thôi ạ."
Tô Hành suy nghĩ chốc lát, sau đó phân phó Phi Chân ở hầu Hoàng hậu, rồi mang Tôn Đắc Trung đi điện Tuyên Chính.
Tôn Đắc Trung còn tưởng đêm nay bệ hạ sẽ cho đòi Bạch dung hoa thị tẩm, vậy mà y vẫn như mọi ngày trở về điện Trường Sinh cùng Hoàng hậu. Vì vậy Tôn Đắc Trung và Phi Chân đều không hiểu hồi ban ngày y làm thế để làm gì.
Tiêu Quân Nhã muốn về cung Phượng Tê; điện Trường Sinh nàng không quen; không tự tại như cung Phượng Tê. Qua một loạt từ mềm mỏng tới cứng rắn, cuối cùng Tô Hành cũng chịu đồng ý để nàng dọn về. Nhưng điều kiện là cái thai phải qua ba tháng, ổn định mới được dọn. Nàng tất nhiên là vui mừng đáp ứng.
Sáng hôm sau, Đế Hậu dùng xong điểm tâm, nàng tiễn Tô Hành ra điện Trường Sinh. Nửa canh giờ sau, Vương Phúc An tới báo Bạch dung hoa cầu kiến. Cầm ý chỉ của vua, Vương Phúc An muốn cho Bạch dung hoa trở về, để không quấy rầy Hoàng hậu dưỡng thai. Mà Bạch dung hoa lại cái gì cũng không có nói, chỉ đưa cho y một chữ Điều, nhờ y mang vào cho Hoàng hậu, nói Hoàng hậu có gặp nàng hay không, đợi nhìn chữ sẽ biết.
Tiêu Quân Nhã nhận tờ giấy mở ra xem. Quả là có việc nhờ nàng! Nàng cười, tuyên Bạch dung hoa vào