Tiêu Quân Nhã nhận thư, nhìn thoáng qua, đưa cho Xuân Phân đem cất.
"Trong nhà khỏe chứ?"
"Tỷ tỷ yên tâm, tất cả đều tốt. Chỉ có đại ca qua đầu xuân phải về biên cương. Đại tẩu nói cũng muốn đi cùng, mà mẹ không đồng ý. Cha thì không quản chuyện vợ chồng của huynh ấy..." Tiêu Quân Tuyết cười nói.
Quân Nhã chớp mắt, ngạc nhiên: "Mẹ đi Tô Châu thăm dì, không phải vì là giận dỗi đại ca đại tẩu chứ?"
"Tỷ tỷ nghĩ đi đâu vậy?" Quân Tuyết bật cười. "Đại ca hiếu thuận, làm sao dám chọc mẹ. Mẹ cũng không phải con nít ba tuổi. Là vì dì mới sinh cháu gái, mẹ mới đi Tô Châu."
"Cha nói sẽ đợi mẹ về, rồi chúng ta cùng vào cung thăm tỷ, nhưng cha đợi không kịp, mới bảo muội đi trước. Khi nào mẹ về, cha sẽ dâng tấu sau."
Quân Nhã cười vỗ tay Quân Tuyết; hai tỷ muội tán gẫu về tình huống của mình.
Quân Nhã: "Muội cập kê rồi, là đại cô nương rồi, có ý trung nhân chưa?"
Quân Tuyết rũ mắt, trầm ngâm nói: "Cha đã dâng tấu gả muội cho Giản đại ca, không phải bị bác bỏ sao. Sau Giản đại ca tìm cha; muội nghe trộm được, y nói tạm thời không muốn lấy vợ. . ."
"Muội thích Giản Vân Hạc?"
Quân Tuyết gật đầu, ngước mắt nhìn Quân Nhã, ánh mắt sáng trong.
"Đúng. Muội thích Giản đại ca. Thích từ rất lâu rồi."
Quân Nhã chợt cảm thấy suy tư trong lòng nháy mắt dâng lên, nàng lập tức khôi phục bình tĩnh, nắm tay Quân Tuyết, nói:
"Muội còn nhỏ, không biết triều đình hiểm ác, không biết thân phận Giản Vân Hạc. . . Ngũ muội, Giản Vân Hạc không phải lương phối của muội."
Thích Vân Hạc đã lâu, Quân Nhã không biết cái lâu này là lúc nào. Nếu là lúc trẻ thơ vô tri, bảy tám tuổi tiểu cô nương thì, đại khái có liên quan đến việc Vân Hạc đợi nàng. Quân Tuyết là con gái út của vợ cả, bội thụ nhiều thương yêu. Trước bảy tuổi nàng thân cận với Tiêu Mộng Nhược; sau bảy tuổi mới thân cận tỷ tỷ ruột, là Quân Nhã. Lúc đó Giản Vân Hạc lui tới Phủ Định Quốc Công cũng nhiều, đa số đều đi cùng với Quân Nhã, song y cũng cực kỳ thương yêu Quân Tuyết. Nếu lúc ấy cảm tình ngây thơ, đơn thuần chỉ là thích ca ca đối đãi nàng tốt, thì là lúc nào lại phát triển đến tình yêu này? Nếu Giản Vân Hạc không ra đi, Quân Nhã đã thành thân với y rồi. . . Quân Nhã vào cung thì vừa cập kê; Quân Tuyết mười hai, huống hồ Giản Vân Hạc đi rồi, đại ca Thanh Giác còn đùa giỡn hỏi Quân Tuyết có nguyện ý để Giản Vân Hạc làm tỷ phu của nàng. Tiểu cô nương khi đó còn là hoan thiên hỉ địa nói nguyện ý; tiểu cô nương mười hai tuổi hiểu kết hôn là gì mà, lúc đó Quân Nhã còn bị nàng hỏi thích Giản đại ca đúng không...
Quân Nhã ngây người;
Quân Tuyết: "Tỷ và cha như nhau; đều nói Giản đại ca không tốt. Tỷ quen biết huynh ấy ba năm, làm sao không biết phẩm hạnh của huynh ấy? Muội ái mộ huynh ấy lâu rồi. Cũng tin tưởng huynh ấy nhất định là lương phối của muội. Dù huynh ấy nói tạm thời không muốn đón dâu, không sao, muội có khả năng chờ; chờ ngày huynh ấy muốn gặp muội, chờ ngày cha đồng ý chúng ta thành thân!"
"Nha đầu ngốc. Muội đã mười lăm, muội có thể chờ, còn cha mẹ?"
Quân Tuyết nhíu mày, có vẻ suy nghĩ tới vấn đề này. Nàng cắn môi. Dáng vẻ rất đáng yêu. Nàng nói: "Cha mẹ thương muội; nếu muội đòi hai người sẽ đồng ý thôi."
"Nếu Giản Vân Hạc vẫn không thích muội? Muội gả cho y sẽ hạnh phúc?"
Quân Tuyết xấu hổ: "Dù vậy; nhưng nếu gả cho huynh ấy, muội đã thấy đủ."
"Nha đầu ngốc! Chờ đem hôn nhân đại sự mà đùa. Nếu muội sống không tốt, cha mẹ làm sao yên tâm."
"Chân chính thích hợp với muội không nhất định không phải Giản Vân Hạc thì không được, mà chân chính yêu thích muội cũng không nhất định là Giản Vân Hạc. Nam nhân tốt thiên thiên vạn vạn, nào chỉ có một Giản Vân Hạc đâu."
Quân Tuyết cúi mắt, suy nghĩ một lát, bỗng cười nói: "Nam nhân tốt thiên thiên vạn vạn, nhưng có thể làm muội ái mộ chỉ có Giản đại ca."
Cái nha đầu này nói thế nào cũng không hiểu!
"Nửa ngày rồi, tỷ tỷ đang mang thai, muội không tiện làm phiền, cáo lui trước." Quân Tuyết đặt lò sưởi tay trên chiếc kỷ trà, cười nhìn Quân Nhã đứng lên, và nhìn Xuân Phân: "Xuân Phân tỷ tỷ, áo choàng của ta ở đâu?"
Quân Nhã giơ lò sưởi đứng dậy nhét vào tay Quân Tuyết.
"Trời rất lạnh; muội cầm lò sưởi theo đi." Nàng quay đầu lại tiếp nhận áo choàng lông cừu từ tay Xuân Phân và vừa mặc cho Quân Tuyết vừa căn dặn: "Trở về suy nghĩ thật kỹ. Dù sao cũng là chuyện của muội. Đừng để bản thân hối hận. Cha mẹ lo lắng."
"Dạ, tỷ tỷ." Quân Tuyết cười híp mắt nói, rồi theo Thanh Trúc đi ra điện Trường Sinh.
Tiểu muội còn cố chấp hơn so với Quân Nhã tưởng tượng. Không ngờ nàng tới nàng đối Giản Vân hạc như thế. . . Nhưng bất kể thế nào Quân Tuyết tuyệt không có khả năng gả cho Giản Vân Hạc. Nàng yên tâm Giản Vân Hạc, bởi vì y đối Quân Tuyết chỉ có tình huynh muội. Mà cha cũng sẽ không để Tiêu Quân Tuyết hồ đồ. Và Tiêu Quân Nhã bảo Xuân Phân đi mài mực. Nàng sẽ định thân gia; nàng không thể để Quân Tuyết có điều mơ mộng Giản Vân Hạc!
==========================
Trời đông hôm nay tốt. Không có mây. Nắng đẹp. Gió không quá lớn. Tiêu Quân Tuyết cầm lò sưởi tay mà đi. Mắt không tự chủ bị hấp dẫn bởi hồng mai ở Ngự Cảnh Uyển.
Thanh Trúc: "Ngũ tiểu thư thích hoa mai?"
"Uhm. Không hổ là hoàng cung. Hoa mai cũng đẹp hơn những nơi khác."
Tiểu Quý Tử: "Tiểu thư thích, nô tài đi chiết cho. Để tiểu thư mang về phủ." Rồi y vào Ngự Cảnh Uyển, chiết cành mai đẹp nhất.
Tiêu Quân Tuyết thích thú, định cầm mai xem kỹ, lại bị một giọng nói thanh thúy ngắt ngang.
"Từ đâu tới đây? Không có mắt à! Hồng mai ở đây ngươi cũng dám chiết!?"
Cách đó không xa, một cô gái xinh đẹp đi tới, mày liễu dựng thẳng, quát:
"Ngươi là phi tần cung nào, không biết lớn nhỏ như vậy?"
Thấy cô nương kia mười lăm mười sáu, đội mũ, dung sắc quá mức mỹ, Tôn phương nghi suy đoán là phi tần mới vào cung, không tự chủ được mà cao giọng.
"Gặp qua Tôn phương nghi." Thanh Trúc khom người.
Tôn phương nghi xem Thanh Trúc không có cung kính, nhướng mày nói: "Không phép tắc!"
Tiêu Quân Tuyết từ đầu đến cuối đều là nhàn nhạt nhìn Tôn phương nghi. Một phương nghi mà thôi, không đủ khả năng để nàng hành lễ.
"Các ngươi rốt cuộc ở cung nào? Có biết hoa mai ở Ngự Cảnh Uyển là bệ hạ yêu thích nhất không? Ai cho các ngươi chiết lung tung?"
Tôn phương nghi vin vào Liên Khả Hân để vào mắt vua. Cả cung đều biết. Và ít ai kính nàng. Vua thích nghe nàng đánh đàn, là chuyện của mười ngày trước. Ngày nay vua không thèm đến cung nàng nữa, nàng chỉ có thể thay đổi phương pháp làm vua chú ý mà thôi. Trời không phụ người có lòng, hôm nay nàng đến đây và thấy chuyện này. Tôn phương nghi cười ngạo nghễ, mắt lạnh nhìn Tiêu Quân Tuyết, nghiêm khắc nói:
"Trong cung lại có người không biết lễ nghĩa như thế! Theo ta đi gặp bệ hạ. Ta không tin ngươi thấy bệ hạ còn có thể thanh cao!"
Thanh Trúc nhướn mày, ngăn cản Tôn phương nghi muốn bắt Tiêu Quân Tuyết:
"Nếu thật là gặp bệ hạ, Tôn phương sẽ phải khóc đó."
"Làm càn! Quả là chủ dạng gì nô tài dạng đó!"
"Chủ dạng gì nô tài dạng đó, ahaha... Tôn muội muội làm sao đây; ai chọc nàng tức giận?" Nhâm thục nghi cười. "Vừa mới nghe nàng nói muốn dẫn ai đi gặp bệ hạ, chuyện gì xảy ra vậy?"
Nhâm thục nghi vốn là đi dạo, nghe có tiếng bên này nên chạy tới xem làm sao, không biết phi tần nào đụng phải Tôn phương nghi. Sợ thiên hạ không đại loạn, Nhâm thục nghi thích xem cuộc vui, há buông tha tuồng này?
"Muội muội à, bệ hạ sủng ái Tôn phương nghi lắm, bản cung thấy muội nên nhận lỗi đi."
Nhâm thục nghi đi từ phía sau, không thấy Thanh Trúc, không biết Tôn phương nghi xung đột với người của Hoàng hậu. Mà Tôn phương nghi thì càng chưa gặp Thanh Trúc, Tiểu Quý Tử bao giờ.
Tôn phương nghi quy củ hành lễ, cười nói: "Tỷ tỷ chê cười. Ta bắt gặp không biết phi tần cung nào lớn gan lớn mật dám chiết mai bệ hạ yêu thích. VÌ đau lòng, nói chuyện hơi lớn. Quấy rầy tỷ tỷ, là muội muội không đúng."
"Không sao, ngươi cũng nói, đây là hoa mai bệ hạ thích nhất, bị chiết, tất yêu thương." Nhâm thục nghi chậm rãi đến. "Muội muội là người cung nào? Bệ hạ thích mai Ngự Cảnh Uyển lắm, ngươi chiết là ngươi không đúng, cứ nhận lỗi là được. Tôn muội muội, nể mặt bản cung, đừng khó xử nàng."
"Không sao cả. Theo ý tỷ tỷ vậy."
Tiêu Quân Tuyết cầm cành mai, không nói lời nào. Nàng chỉ phúc lễ với cung phi từ Chính nhất phẩm trở lên, Thục nghi chỉ là Chính nhị phẩm, nàng không cần phải hạ mình.
Thanh Trúc cười mỉa, xoay người hướng Nhâm thục nghi phúc lễ: "Gặp qua Nhâm thục nghi."
Luôn mãi nhìn Tiêu Quân Tuyết, Nhâm thục nghi nghe thấy tiếng thì chuyển mắt nhìn, rồi mặt biến sắc. Cùng lúc đó, Tiêu Quân Tuyết cởi nón; lộ ra kiểu tóc của thiếu nữ; một luồng tóc mềm trợt xuống, rơi ở trước ngực.