Liên Khả Hân bị bệnh lăn qua lăn lại năm ngày mới tính là khỏe. Nàng ngồi cúi đầu, cầm lò sưởi tay, khuôn mặt nhỏ vùi trong hồ (lông cáo) nhung trắng mềm mại, son phấn không che được vẻ mặt tái nhợt, bộ dáng bệnh nặng mới khỏi.
- Trông mặt muội muội, quả thực thấy mà đau lòng. - Tầm mắt Kỷ Thi Vân ở trên người Tiêu Quân Nhã chợt vững vàng dừng lại trên người Liên Khả Hân ở đối diện. Ánh mắt thì thương hại, lời nói thì ôn hòa tràn ngập thân thiết. - Bản cung thấy muội muội chưa khỏe đâu, trời lạnh thế này mà thỉnh an, chỉ sợ muội muội thân mình không chịu nổi.
Liên Khả Hân mím môi, tay vỗ về hoa văn trên lò sưởi, cười khiêm tốn và rũ mắt xuống:
- Muội muội đa tạ tỷ tỷ quan tâm. Hiện giờ ta cũng khỏe rồi, không dám trì hoãn thỉnh an.
Nói chuyện cứ như là sợ uy nghi của hoàng hậu, bị bệnh nên không thỉnh an phạm vào kiêng kị vân vân. Hiện nay, nội cung ngoại trừ Tôn phương nghi còn đi theo Liên Khả Hân, thì không còn ai muốn gặp nàng cả.
- Này, hoàng hậu nương nương luôn luôn rộng lượng nhân minh, Liên thuận nghi nói nghe sao có vẻ... - Nhâm thục nghi im bặt và khẽ lắc đầu, pha với tiếng cười khẽ, ánh mắt nhìn Liên Khả Hân tràn đầy gai đâm.
- Từ đầu mùa đông tới nay, Liên thuận nghi vẫn không có khỏe, chuyên tâm dưỡng bệnh mới tốt. Đừng giống như Đức phi, để lại bệnh căn. - Triệu phi nói.
Gần đây bệnh thanh quản của Triệu phi có chuyển biến tốt đẹp, tuy giọng nói không có uyển chuyển êm tai như trước nhưng chí ít cũng dịu dàng nhỏ nhẹ; thực tại coi như khôi phục không tồi, đối với Triệu phi mà nói, so với mất giọng, được khôi phục như bây giờ nàng không cầu xin nữa.
- Khổ cho Đức phi tỷ tỷ. - Diệp quý tần than.
Đức phi hiện không bước ra khỏi cung Trường Nhạc, nghe nói sau khi sảy thai để lại bệnh căn, cả mùa đông phải ở trong phòng điều dưỡng.
Phàm là đề cập Liên Khả Hân, những nữ nhân bình thường đấu với nhau sống chết chung quy đứng cùng một chiến tuyến. Diệp quý tần dứt lời, những người khác hoặc là mặc kệ hoặc là khiêu khích; hoặc là giả quan tâm này nọ nhất nhất nói ra. Liên Khả Hân cũng chỉ khẽ mỉm cười, mặt không đổi sắc, có khi sẽ cung kính đáp, có khi cũng chỉ ngồi mỉm cười mà không nói. Và trong điện toàn là đấu võ mồm, cho dù không có hiệu quả thực tế nhưng những gì muốn nói nên nói đều nói.
Nhìn xem bọ họ nói một hồi, vẫn tĩnh tọa không nói chuyện - Tiêu Quân Nhã lúc này mới yên lặng cười:
- Liên thuận nghi vừa bệnh mới khỏi, về sau còn có nhiều thời gian, các nàng đừng nóng lòng.
Tất cả nghe xong đều thu liễm biểu tình. Một vài còn nghe ra ý của hoàng hậu mà thầm cười thật vui.
Liên Khả Hân cúi đầu, lấy khăn che miệng ho khan vài tiếng.
- Bây giờ trồi lạnh, nàng vừa bệnh mới khỏi, bản cung không đành lòng để nàng đi lại hoài; vạn nhất để lại bệnh căn thì làm sao? Như thế này đi, bản cung cho nàng ân điển, về sau nàng sẽ được miễn thỉnh an.
Liên Khả Hân sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hoàng hậu, chỉ thấy người vuốt v tua cờ rũ ở bên tai, và bưng trà uống, rồi nói chuyện cùng Kỷ Thi Vân ngồi ở dưới bên phải.
- Nương nương... - Liên Khả Hân cắn môi, để lò sưởi qua một bên, đứng dậy, hướng Tiêu Quân Nhã cúi người, - Thần thiếp đa tạ nương nương ân điển, nhưng thần thiếp xác thực đã khỏe rồi, làm sao dám nhận ân điển này, xin nương nương thu hồi.
- Liên thuận nghi, nương nương đồng cảm nàng thân thể yếu đuối, sợ nàng không chịu được đông lạnh, nàng phải cảm động mà nhận chứ. Từ chối như thế là nàng không đúng. - Dung tu nghi tư thái nhàn tản, khẽ cười nói.
- Dung tu nghi nói có lý. Nếu nàng sợ bệ hạ thì bản cung sẽ thay nàng nói cho. - Tiêu Quân Nhã cười, hai mắt nhìn Liên Khả Hân, không có lấy thế đè người mà ngược lại ôn hòa dễ thân.
- ... Thần thiếp đa tạ nương nương thương cảm.
- Thế mới phải chứ. - Kỷ Thi Vân che miệng cười.
Chư phi nghe vậy đều là liên tục phụ họa, khen tặng hoàng hậu tài đức sáng suốt rộng lượng. Không ai thấy mắt cụp xuống - Liên Khả Hân mặt lãnh ý một mảnh. Người ít đánh không lại số đông đại khái là chuyện hôm nay đi. Lại nói, trong cung không ai muốn mỗi ngày gặp Liên Khả Hân để phá hủy tâm tình, cho nên nàng ta không đến chư phi đều rất vui.
Lại qua loa nói chuyện một lát, Tiêu Quân Nhã cho chúng phi tan đi. Riêng Kỷ Thi Vân thì có việc nên ở lại. Đợi người ngoài đều đi rồi nàng mới nhắc tới chuyện Hạ Vi Hân:
- Tàn hương ta sai người đưa ra cung nghiệm. Vài ngày trước mới có kết quả. Đó là một loại xạ hương.
Điệu hương sư - hương sư số một Kinh Thành - vài ngày trước mới về Kinh, Kỷ Thi Vân đợi người mãi mới đem tàn hương cho hương sư nghiệm, bởi vì Điệu hương sư quan hệ không phải ít với Kỷ gia, Kỷ Thi Vân còn kính người ta ba phần.
- Xạ hương? - Tiêu Quân Nhã nghi hoặc nhíu mày. Xạ hương rất nguy hiểm với thai phụ; vốn nghĩ là mê hương lại thành ra xạ hương?
- Đúng vậy, xạ hương. Lúc đầu ta còn hoài nghi Hạ Vi Hân có phải có thai hay không, cho đến khi hỏi lại hai ngự y ngày hôm đó mới biết Hạ Vi Hân không có mang thai. Cho nên xạ hương này vì sao lại ở đó, nương nương không thấy kỳ quái sao? - Kỷ Thi Vân ý cười khóe môi thật sâu, dáng vẻ đã đoán được nguyên do.
Lúc đó Hạ Vi Hân đã chết, nếu nàng ta có bầu lại tự sát mà chết thì chuyện sẽ thêm phiền toái. Hai ngự y nếu cảm thấy nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện mà che giấu việc này, đó cũng không phải không có khả năng; Hạ Vi Hân là con của tội thần, được hai ngự y khám nghiệm tử thi đối với nàng ta mà nói đã là thiên đại ân huệ. Kỷ Thi Vân biết trong lư hương có xạ hương nên mới gọi hai ngự y đó đến hỏi tỉ mỉ.
- Muội muội không ngại nói thẳng đi.
- Nương nương nhìn xem, trong cung ai có khả năng hại Hạ thị nhất?
- Bản cung không thích người khác thừa nước đục thả câu.
Kỷ Thi Vân ý cười đình trệ, cực nhanh liền lạnh mặt đi; nàng không nặng không nhẹ hừ một tiếng:
- Dung tu nghi.
Tiêu Quân Nhã nhếch môi cười, lại nghe Kỷ Thi Vân khinh miệt nói:
- Nàng ta là người trong cung nương nương; xem ra bên cạnh ngài nuôi không ít u ác tính.
- Vì sao kết luận là nàng?
Kỷ Thi Vân chọn mi, không nói chuyện, nhìn xung quanh và chỉ vào vật để trên tủ, nói:
- Cái này là Dung tu nghi tặng cho ngài đi.
Theo phương hướng Kỷ Thi Vân chỉ nhìn lại, Tiêu Quân Nhã nhìn thấy hộp huân thơm trước đó vài ngày Dung tu nghi tặng cho nàng.
- Dung tu nghi có tâm tư gì; huân thơm này nói không chừng là dành cho ngài. - Kỷ Thi Vân thần sắc ngạo nghễ, ý cười khóe môi sâu thẳm.
- Ngài đừng hoài nghi ta, ta và ngài nếu đã hợp tác thì sẽ không gạt ngài. Nếu ngài lo lắng, thì cứ để Thanh Trúc theo ta một thời gian. - Kỷ Thi Vân gảy hạt châu trên áo, - Ngài hẳn là nhịn Dung Tiếu đã lâu rồi phải không, lần này nói không chừng là cơ hội.
Tiêu Quân Nhã nhìn hộp huân thơm mà cười lạnh:
- Muội muội cứ làm đi, ta tin nàng. Mà, Dung Tiếu chỉ là tiểu nhân vật. Đừng quên Liên Khả Hân.
- Nương nương đều đã có biện pháp, đến lúc đó thần thiếp chỉ có phần diễn theo. Song rèn sắt khi còn nóng, trừ vài cái đinh trong mắt sẽ tốt hơn nhiều. Có phải không, nương nương?
- Bản cung dù sao cũng xem như là đồng lõa, nếu nàng muốn làm gì thì hãy làm đi. - Nàng giương mắt nhìn Kỷ Thi Vân, ngữ khí nhàn nhạt, - Đừng quên rằng ta và nàng đứng cùng một thuyền là được rồi.
Tươi cười bị kiềm hãm, rồi lại chợt cười tươi như hoa - Thần thiếp đã hiểu. - Kỷ Thi Vân nói có vài phần nghiến răng nghiến lợi. Nếu không phải bởi vì Liên Khả Hân, nàng đáng phải cúi người tìm đến Tiêu Quân Nhã hợp tác sao?
- Nương nương cũng nên chú ý nhiều hơn.
Kỷ Thi Vân từ từ đứng dậy, gọi Hương Lăng, chỉ vào huân thơm, phân phó nàng thu lại.
- Nhiều nhất là ba ngày sẽ có kết luận, ngài trước hãy chờ.
- Nam uyển nghi còn cần trông nom, thần thiếp quấy rầy ngài đã lâu, xin được cáo lui trước.
Kỷ Thi Vân nhìn Tiêu Quân Nhã cười yếu ớt, trong mắt hiện lên lãnh ý song thu liễm ngay, thần sắc bình tĩnh.
Tiêu Quân Nhã dĩ nhiên sẽ không giữ, sai Xuân Phân tiễn người đi.
Ngoài điện đợi - Như Ý đi vào, nhìn thấy sắc mặt hoàng hậu đạm mạc, tiến lên tiến đến bên tai nàng nói nhỏ vài câu, nàng gật đầu, để Như Ý đi ra ngoài.
Điện không ai nữa, Tiêu Quân Nhã mới đưa tầm mắt rơi xuống tử kim lư hương đặt trên hoành án ở bên tường bên phải; lúc này, huân thơm còn chưa cháy hết.
+
Chạng vạng, toàn cung lên đèn, Xuân Phân xoa xoa tay từ ngoài điện tiến vào, nhìn thấy Thu Huyên đang mở cửa sổ, đi qua, thấp giọng nói:
- Trời còn lạnh, ngươi mở cửa sổ làm gì, để noãn khí tan hết!
Thu Huyên ngượng ngùng cười:
- Cô cô dạy phải. Tại nô tỳ thấy trời dường như sẽ có tuyết, tự nhiên muốn mở cửa nhìn một chút.
- Về sau làm việc chu toàn một chút. Chúng ta là hạ nhân, lạnh thì không sao, nhưng nếu ảnh hưởng đến nương nương, ngươi có mấy cái đầu để rơi? - Xuân Phân đè giọng, nghiêm túc nói.
- Cô cô dạy phải, nô tỳ nhớ rồi. - Thu Huyên cúi mình.
Xuân Phân dặn dò Thu Huyên vài câu xong mới vào nội điện, vén rèm lên, xông vào mũi là hương khí nồng đậm, song Xuân Phân nghe hương mà không vui. Trong điện, nàng nằm nghiêng trên nhuyễn tháp, im lặng đọc sách.
- Nương nương. - Xuân Phân đi qua, nhìn thoáng qua tử kim lư hương, hương khói lượn lờ từ ba lỗ lư hương mà ra, bốc lên giữa không trung. - Nương nương, ngài tính nghe hương này bao lâu?
Tiêu Quân Nhã lật sách, - Cho đến khi bệ hạ nhớ kỹ mới thôi.
- Vậy phải mất bao lâu ah!
- Việc này phải xem Quý phi. - Tiêu Quân Nhã cười cười, ngẩng đầu nhìn Xuân Phân, xem nàng mặt mày cau có mà buồn cười. - An tâm, đừng nóng vội, bản cung có chừng mực.
- ...
- Ugh, Thái hậu hôm nay ban thưởng một ít thuốc bổ, bản cung không dùng, ngươi nói Thanh Trúc đưa cho Trần tần đi.
- Trần tần Trần tần, nương nương chỉ toàn nghĩ Trần tần, ngài không vì mình mà ngẫm lại đi chứ. - Xuân Phân nhỏ giọng nói.
Thuốc bổ của Trần tần còn ít sao mà đưa qua nữa!
Than thì than, Xuân Phân nhận lệnh rồi rời đi. Thu Huyên vén rèm, để Như Ý bưng trà vào, vừa lúc đụng Xuân Phân từ trong ra, Như Ý nhường đường.
- Nương nương, cô khuyên nàng một chút nhé. - Xuân Phân ở bên cạnh Như Ý nói.
- Ừ. - Như Ý gật đầu.
Đặt trà lên tiểu án, Như Ý quay đầu nhìn lư hương.
- Ngươi làm sao lại giống Xuân Phân, không có việc gì cứ thích nhìn hướng đó.
- Chúng nô tỳ chỉ là lo lắng cho ngài. - Như Ý cau mày, bình tĩnh nói.
Tiêu Quân Nhã bưng trà lên uống.
- Bản cung chưa bao giờ làm chuyện không nắm chắc.
- Chuyện ta giao, đều làm thỏa đáng? - Để trà trản xuống, Tiêu Quân Nhã nâng mắt hỏi.
- Thưa, đã làm thỏa đáng.
- Ừ.
Tiêu Quân Nhã tiếp tục - ý thái nhàn nhàn - xem sách. Như Ý nghe hương trong điện, không nói gì, tiêu sái đi đến hoành án cầm lư hương, vừa đi ra ngoài vừa nói:
- Nô tỳ lấy nó đi huân ngoài điện.
Tiêu Quân Nhã không lên tiếng, chỉ là mặt nghiêng có thâm ý nhìn xem bóng dáng Như Ý.
+
Lúc này, sườn điện cung Hân Hòa, Nam uyển nghi mới vừa dùng xong kim ti yến, và cầm khăn lau môi.
- Không biết làm sao, gần đây thích ăn ngọt.
Kim ti yến này ngọt đến ngán, dĩ vãng nàng không đụng một chút, nhưng hôm nay mỗi ngày đều phải ăn một chén mới được.
- Thích ngọt, thuyết minh tiểu hoàng tử thảo nhân hỉ, tương lai là long phượng, tất thành nghiệp lớn. - Hạ Dạ cười nói - Gia hương nô tỳ đến giờ vẫn truyền lưu rằng, những đứa bé ngâm mình trong mật đều là vô ưu vô lự.
- Ha ha, Hạ Dạ ngươi chỉ biết nói ngọt. - Nam uyển nghi tay che bụng, vẻ mặt thỏa mãn, hưởng thụ nghe lời Hạ Dạ nói. Mấy tháng sống sung sướng nuôi dưỡng Nam uyển nghi đẫy đà, mặt hồng hào, cả người như tỏa sáng, lộ ra luồng quý khí.
Hạ Dạ cười tươi như hoa, chuyện lấy lòng chủ là chuyện môn của nàng.
Nam uyển nghi mọi cách nhàm chán dày xéo cái khăn, cùng Hạ Dạ câu có câu không trò chuyện, với miệng lưỡi Hạ Dạ làm Nam uyển nghi cười liên tục.
+
Đi cung Trường Hi lĩnh đồ - Linh Nhi tiếp nhận thuốc bổ Đỗ Khánh đưa tới, cười nói:
- Làm phiền Đỗ công công đi một chuyến. Hôm nay trời lạnh, ngươi mau trở lại đi.
- Linh Nhi cô nương nói phải, ngươi cũng mau vào đi thôi.
Linh Nhi cười đối Đỗ Khánh gật đầu, xoay người vào cung Hân Hòa. Đỗ Khánh vừa xoa tay vừa nhìn người đi vào rồi mới xoay người rời đi. Cung nữ canh gác ở ngoài thấy Linh Nhi thì đánh tiếng chào hỏi; Linh Nhi vẫn duy trì nụ cười xã giao, hướng Đan Trân cười nói:
- Phiền toái Đan Trân nói với Phong cô cô một tiếng, Uyển quý phi ban cho chủ nhà ta một ít thuốc bổ, phiền toái nàng mở cửa khố phòng để cất.
Đan Trân gật đầu - Ngươi chờ một chút, ta đi vào tìm cô cô.
- Đa tạ. - Linh Nhi nhìn Đan Trân rời đi, rồi tán gẫu cùng cung nữ.
MỘt lát sau, Lập Phong đi ra cùng Đan Trân:
- Linh Nhi cô nương, xin mời đi theo ta.
- Đa tạ. - Linh Nhi hướng Đan Trân nói; lại hướng Lập Phong khom người, - Làm phiền cô cô.
Lập Phong chỉ cười bỏ qua, dẫn Linh Nhi đi khố phòng.
Lập Phong là cung thị bên cạnh Nhan chiêu dung, chưởng quản khố phòng cung Hân Hòa, mặc dù không phải cận tỳ nhưng rất được Nhan chiêu dung trọng dụng, địa vị ở cung Hân Hòa không kém Đại cung nữ, cho nên cung nhân cung Hân Hòa rất tôn kính Lập Phong.
Khố phòng.
Linh Nhi thoăn thoắt đem đồ đặt đúng nơi đúng chỗ, hướng Lập Phong nói tạ ơn, rồi tắt đèn, rồi hai người đi ra khố phòng. Lập Phong cầm đèn, cũng không nói nhiều. Đang yên đang lành như thế, Linh Nhi vốn đi ở sau lưng Lập Phong, cúi đầu nắm chặt vạt áo, đột nhiên trước mắt tối sầm, như là có gì xoẹt qua trước mặt, Linh Nhi nhìn Lập Phong đi ở đằng trước vẫn bình thường thì nhíu mày, nhưng cũng không quá để ý, bước chân sẽ theo sau, mà ai ngờ, cái bóng đó lại xoẹt qua, tốc độ cực nhanh, Linh Nhi nghĩ là hoa mắt, nhưng nàng biết đây không phải là hoa mắt. Lập Phong vẫn cứ bước đi như thường, nhưng Linh Nhi lại sợ sệt mà bất động tại chỗ, tự nhiên thấy bóng dáng Lập Phong trở nên quỷ dị.
- Cô... Cô cô... Ực... Cô cô!
Lập Phong ngừng bước, xoay người sang chỗ khác, động tác thong thả, đèn chớp chớp, tăng thêm sự quỷ dị.
Bóng đen lần thứ hai ra hiện ra trước mặt Linh Nhi, cũng với tốc độ cực nhanh, Linh Nhi còn chưa thấy rõ Lập Phong liền thét lên:
- A —— máu, có máu! Có quỷ!
Dưới ánh trăng bạc, có vết máu nhỏ giọt xuống theo con đường Lập Phong hành tẩu. Mặc dù không nhiều nhưng cực kỳ rõ ràng, dưới ánh trăng phụ trợ thật là đáng sợ. Linh Nhi thét như thế không thua gì sét đánh giữa trời quang, toàn cung Hân Hòa đều nghe được. Ở tại sườn điện, Nam uyển nghi nghe mà giật mình, xém làm rớt trà trản.
- Linh Nhi? Đây không phải là tiếng Linh Nhi sao? - Nàng nhìn Hạ Dạ, - Nha đầu kia lại nổi điên cái gì!
- Nhưng Linh Nhi không phải đi Trường Hi cung sao?
- Chuyện gì vậy hả?!
Bên ngoài truyền đến tiếng Tuyết San gầm lên, giọng nói lớn đâm thẳng vào tai Nam uyển nghi, rõ ràng là rống cho nàng nghe.
- Hạ Dạ, ngươi đi ra xem.