Ngày ngủ nhiều, đêm không ngủ được. Tiêu Quân Nhã nằm nghiêng trên giường, đáp chăn bông, cầm kinh Phật mà xem. Xuân Phân ngồi trên ghế đẩu nhìn nàng.
- Nương nương, khuya rồi, ngài ngủ đi.
Tiêu Quân Nhã lật sang trang khác :
- Nếu ngươi mệt thì ngủ trước đi.
- Nô tỳ không dám.
Tiêu Quân Nhã buồn cười quay đầu xem Xuân Phân sợ hãi :
- Bên kia không có tin tức gì sao ?
Xuân Phân hiểu tin tức bên kia là gì, vì thế ổn nỗi lòng, để thêm than vào hỏa lò, không nhanh không chậm nói :
- Nương nương xem, hơn hai tháng rồi, Uyển quý phi nói sẽ tra ra là ai hại Hạ thị, mà đến nay không có tin gì. Nô tỳ thấy Uyển quý phi bận bịu như thế, chỉ bằng một chút tàn hương thì tra ra được cái gì ?
Tiêu Quân Nhã nghe mà cười.
- Ngược lại, Uyển quý phi cùng Nam uyển nghi thân nhau hơn. Bảo hộ cẩn thận không nói, còn xin bệ hạ ý chỉ để Nam uyển nghi dời tới sườn điện cung Hân Hòa. Kỳ lạ thật. - Xuân Phân vừa nói vừa lắc đầu.
Tứ phi xưa nay đều sống một cung một mình, chưa bao giờ có chuyện phi tần khác ở cùng một điện với tứ phi, cho nên Kỷ Thi Vân chọn Tây Cung để cho Nam uyển nghi ở ; chủ cung Hân Hòa là Nhan chiêu dung.
- Nương nương, ngài nói Uyển quý phi có phải muốn xung hỉ, cho nên mới xem Nam uyển nghi chặt chẽ như vậy.
Xuân Phân là Đại cung nữ của Tiêu Quân Nhã, Kỷ Thi Vân thể hàn tất nhiên cũng biết. Người ta hay nói tiếp xúc nhiều với thai phụ là sẽ dính hỉ, không chừng Kỷ Thi Vân đúng là nghĩ như thế.
Tiêu Quân Nhã cười lắc đầu :
- Ai biết được.
Hai chủ tớ đang nói chuyện, bên ngoài vang tiếng thông báo « Bệ hạ giá lâm » ; lập tức có cung nhân vén rèm lên, Tô Hành một thân hàn khí bước vào điện với sắc mặt giận dữ. Xuân Phân hoảng sợ, vội đứng dậy cúi người hành lễ. Tô Hành đang bực tức, vừa vào cung Phượng Tê liền thấy ấm người, nỗi lòng cũng bình tĩnh lại. Y hướng Tiêu Quân Nhã đi qua, cho Xuân Phân lui, leo lên giường ôm Tiêu Quân Nhã. Tiêu Quân Nhã sửng sốt ; người Tô hành lạnh lẽo, nàng mặc đơn mỏng cho nên thấy lạnh theo và rùng mình. Phát hiện nàng run lên, Tô Hành mới phát giác mình đã ở ngoài trời gió lạnh, quần áo tay chân đều là lạnh lẽo, mà nàng thì cả người ấm áp, quần áo mỏng manh, mình thì đang ôm nàng. Y ngồi dậy, kéo chăn đáp cho nàng, hỏi :
- Còn lạnh không ?
- ??... Ah ! Ngài như thế nào lại đến đây ? Trời lạnh mà sao ngài mặc ít vậy ?
- Nàng đó, luôn để trẫm không biết nói gì mới tốt.
- Bệ hạ, ngài không phải là ở cùng Diêu quý cơ sao ?
- Hmph ! Nàng ta không biết ăn nhầm cái gì, chỉ toàn nói nàng cùng Khả Hân ! Hừ !
Tiêu Quân Nhã chớp mắt, không biết Diêu quý cơ nói nàng cùng Liên Khả Hân cái gì mà chọc tức y như vậy. Dưới chăn, nàng cầm tay y, những ngón tay lạnh lẽo.
- Bệ hạ, ngài chớ tức giận, thần thiếp sẽ làm ngài quên đi những chuyện không vui. Tay ngài lạnh như vậy, thần thiếp sưởi ấm cho ngài nha. - Nàng ngồi dậy, cầm tay y lên vuốt v ma xát cho ấm, với nụ cười nhẹ. Tô Hành nhìn xem mà si ngốc.
- Xuân Phân, mau đem trà nóng đến ! - Tiêu Quân Nhã bất chợt quay ra ngoài phân phó.
- Khụ...
- Oh ? Ngài không thoải mái sao ? Nếu phong hàn là không tốt đâu ; ngài đợi một chút, thần thiếp sai người cho đòi ngự y đến.
Nghe vậy, Tô Hành ngăn nàng đứng dậy, cười nói :
- Trẫm không sao.
Xuân Phân đi vào, nhìn đến cảnh tượng như vậy. Tiêu Quân Nhã thấy Xuân Phân đến, bất động thanh sắc đem tay Tô Hành đang nắm vai nàng xuống, đón lấy trà nóng từ Xuân Phân.
- Bệ hạ, ngài uống đi.
Tô Hành nhận lấy, uống ngay một hơi, nghiệm ra là trà rất nhẹ...
- Quân Nhã, trẫm nhớ bình thường nàng uống không phải loại này ah ?
- Uh oh... Bệ hạ hiểu lầm rồi. Thần thiếp uống vẫn là trà này, chỉ là bình thường bệ hạ hay chư phi tới, mới có trà đậm. Hôm nay ngài đột ngột đến, thần thiếp không có chuẩn bị trà, cho nên mới phải dùng trà này.
Tô Hành hơi thất vọng - vì thai phụ không được uống trà - y đã nghĩ Tiêu Quân Nhã có thai, ai ngờ... Y để lại trà trản, nắm tay nàng :
- Không sao, chúng ta cố gắng là được.
Tiêu Quân Nhã đỏ mặt. Xuân Phân thấy không khí ám muội đã lui ra ngoài và cười trộm.
Ý Tô Hành rõ như thế, Tiêu Quân Nhã chỉ có thể đỏ mặt mặc cho người nọ ôm lên giường...
Sáng hôm sau, nghe nói bệnh tình Liên Khả Hân tăng thêm, bởi vì không đủ than đốt ; lại bởi vì cung nữ sơ ý đại ý quên đóng cửa sổ ; nguyên bản thân mình cốt bệnh không tốt lại nặng thêm.
Hôm nay là ngày nghỉ, Tô Hành vốn từng nói ở cung Phượng Tê, nhưng nghe chuyện Liên Khả Hân rốt cuộc là đi qua bên đó.
Cung nữ thất trách tất phải phạt, nhưng than đốt không đủ tự nhiên là Hoàng hậu quản lý không hiệu quả.
Tiếp nhận sổ sách Như Ý đưa cho, Tiêu Quân Nhã lật vài tờ, tìm thông tin cung Mai Đình :
- Than đốt cho các cung đều ấn theo quy định mà phân chia. Liên thuận nghi thân thể cốt yếu, thần thiếp đặc biệt để Như Ý đưa thêm hai hỏa lò, và than đốt là ấn theo quy cách Chính tam phẩm ; người nhận là Đại cung nữ Hạ Lệ của Liên thuận nghi. - Nàng đưa tập sổ sách cho Tô Hành - Ngài nhìn xem thử đi.
Đại để là Liên Khả Hân chơi lớn, thực sự hại mình bệnh. Tô Hành long thể làm trọng, lại có ngự y đã ở, y hiển nhiên không có ở bên đó quá lâu. Tiêu Quân Nhã nhẩm tính, khoảng một khắc Tô Hành đã đi ra cung Mai Đình. Liên Khả Hân vị Tòng lục phẩm, Tiêu Quân Nhã biết nàng như thế đã đặc biệt ấn theo Chính tam phẩm mà phát than đốt, người ngoài nhìn thấy cũng không dám nói gì, bởi Thái hậu cũng đã xem qua sổ sách, song vì bà nghĩ lời của Kỷ Thi Vân nói cho nên mắt nhắm mắt mở. Hậu cung còn có các bộ các ti, nếu hoàng hậu động tay sớm muộn gì cũng rơi vào tai vua. Không đáng giá. Thái hậu đã mặc kệ ; sổ sách thì Như Ý bảo quản ; các cung mỗi tháng lĩnh cái gì đều có ghi lại rõ ràng, cho nên cung Mai Đình lĩnh được bao nhiêu than đều có trong sổ. Tóm lại là hoàng hậu không có chèn ép cung Mai Đình. Còn chị kia vì sao than đốt không đủ thì chỉ có chị tự biết.
Tiêu Quân Nhã làm gì làm gì ngay từ đầu nàng đã nói cho y trước rồi, sổ sách tất không cần nhìn, vả lại y không hề có ý hoài nghi nàng. Và trong sổ là Hạ Lệ ký tên, Đại cung nữ của Liên Khả Hân.
- Thần thiếp thấy, có lẽ là vì hạ nhân đau lòng chủ, dùng than quên ước lượng, cho nên mới thiếu.
Mặt ngoài là nói cung nhân cung Mai Đình tốt, biết thương chủ, nhưng sự thực là nói cung nhân làm việc bất lợi.
Tô Hành nghe hiểu điều này ; y nhìn nàng, thấy nàng đoan đoan chính chính, không nịnh nọt không cố ý cho nên nói : « Khả Hân bị bệnh, cung nhân khó tránh khỏi sơ sẩy, nàng xem thời điểm theo cung quy xử trí cung nhân bên đó đi, rồi lại thay người mới. »
- Dạ. - Tiêu Quân Nhã gật đầu - Bệ hạ còn có chính sự cần xử lý ? Thần thiếp muốn đi chọn vài cung nữ đắc lực cho Liên thuận nghi, không thể cùng ngài...
Tô Hành trong lòng vui vẻ, dắt tay nàng, nói nói mấy câu chọc mặt nghiêm túc của nàng cười, mới rời đi cung Phượng Tê.
Trong cung tin tức luôn luôn truyền nhanh, Tiêu Quân Nhã mới vừa sai Như Ý đi xử trí cung nhân cung Mai Đình, toàn cung đã biết được việc này. Hạ Lệ bị đại bản, tội chiếu cố chủ không chu toàn. Như Ý trông coi hành hình ; thái giám đánh đại bản rất nghiêm chỉnh. Liên Khả Hân nghe mà không thoải mái.
Đêm, gió lạnh hơn ; than không đủ cho nên bị phong hàn, bệnh càng thêm bệnh. Vốn nghĩ làm Tiêu Quân Nhã ngột ngạt mà không ngờ hại thân. Hạ Lệ đã đánh cho nên không có người hầu hạ ; cung nhân cũng bị thay đổi từng người từng người. Trộm gà không được còn mất nắm gạo ! Liên Khả Hân nằm ở trên giường cười lạnh. Là nàng xem thường Tiêu Quân Nhã. Dĩ vãng Hoàng hậu không dám lên tiếng chỉ biết im lặng chịu đựng không biết khi nào trở nên thâm trầm.