Một Tòa Thành Đang Chờ Anh

chương 59

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Type: Oanh

Giọng Tiêu Diệc Kiêu rất trầm: “Em mau dậy đi! Anh đến ngã tư Ngũ Phương đón em.”

“Xảy ra chuyện gì thế?” Hứa Thấm ngồi bật dậy. “Anh nói trước đi, anh ấy có sao không?”

Tống Diệm lẳng lặng bật đèn bàn.

“Cậu ta không sao, ở Cục công an Bát Yên Kiều. Em ra ngoài trước đi, lên xe anh sẽ kể em nghe.”

Hứa Thấm cúp điện thoại, lập tức xuống giường: “Mạnh Yến Thần xảy ra chuyện rồi. Em phải đi xem thử.”

Tống Diệm vén chăn lên: “Anh đi với em.”

Hứa Thấm khựng lại, say nghĩ một giây, cũng không từ chối.

Cảnh đêm vắng ngắt, Tiêu Diệc Kiêu dừng xe ở ngã tư, thấy Tống Diệm cũng không nói gì.

Hứa Thấm vừa lên xe liền hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”

Tiêu Diệc Kiêu vứt điện thoại ra ghế sau: “Tự em xem đi.”

Là một chủ đề trên diễn đàn, tiêu đề giống mấy topic câu view trên wed đen:

Bài chuyển tiếp: Tôi bị con ông cháu cha cưỡng hiếp, muốn báo cảnh sát, nhưng người ta dọa giết tôi. (Mấy thế lực ngầm tiếp đang ra sức xóa bài, cầu chuyển tiếp.)

Hứa Thấm ngây người.

Người trong cuộc tên Diệp Tử, nói mình là sinh viên, được bạn bè dẫn vào quán bar, gặp phải một gã con ông cháu cha. Đối phương đẹp trai lịch sự, cô ta vừa gặp đã thích, muốn thử tiếp cận. gã cũng có ý với cô, hai người tìm hiểu từng bước. Nhưng sau khi qua lại, cô phát hiện tâm tư gã không đặt vào mình, thế là dứt khoác chia tay, không ngờ chọc giận đối phương, bị cưỡng hiếp một cách tàn nhẫn.

Bài viết miêu tả tình cảm e ấp và thấp thỏm hèn mọn của cô ta khi qua lại với gã, sau đó là tâm trạng thê thảm và ảo tưởng tan biên skhi bị cưỡng hiếp, cuối cùng là nỗi kinh hoảng khi bị gia đình gã uy hiếp.

Tiêu đề gây shock, nội dung xúc động, lượt xem, lượt bình luận cao ngất.

Hứa Thấm không dám tin: “Đây...là nói Mạnh Yến Thần sao?”

Sắc mặt Tiêu Diệc Kiêu tái mét: “Từ lúc xảy ra chuyện đến giờ, cậu ấy vẫn bị tạm giam. Bố mẹ em vừa mới biết, làm sao có thời gian đi uy hiếp con khốn đó!”

Bình sinh Tiêu Diệc Kiêu chưa từng mắng chữi phụ nữ. lần này đúng là tức giận quá rồi. Kiểu chủ đề này dễ lan truyền nhất, đến sáng mai, nhất định sẽ làm mưa làm gió trên mạng cho xem.

“Xóa cũng xóa không xong, chẳng khác gì chăm lửa. Đám dân mạng chó má kia chẳng biết cái quái gì mà bày đặt.”

Hứa Thấm khẽ run, không lên tiếng. Tống Diệm ôm cô thật chặt.

Hai người kia đêu không tài nào bình tĩnh được. Ngược lại, Tống Diệm không hề hốt hoảng: “Có phải đối thủ của Mạnh gia trả thù anh ta không.?”

“Không biết.” Tiêu Diệc Kiêu cố vắt óc: “Bây giờ trên dưới Mạnh gia đang náo loạn. Mấu chốt là...Mạnh Yến Thần không biết lên cơn gì, không chịu gặp aai, chỉ đòi gặp Hứa Thấm.”

Hứa Thấm ngỡ ngàng. Tống Diệm mím môi, không tiếp lời.

“Thấm Thấm, lát nữa em hãy khuyên nhủ cậu ta, bảo cậu ta mau khai báo. Nếu tiếp tục như vậy, không điều tra được gì, chờ dư luận đổi trắng thành đen thì sự nghiệp cậu ta sẽ thật sự tiêu tùng đấy!” Tiêu Diệc Kiêu nghiến răng nghiến lợi: “Mẹ nó, không biết thằng quỷ Mạnh Yến Thần bị chập mạch ở đâu! Cục trưởng Bát Yên Kiều được bố cậu ta nâng đỡ. Lúc bị bắt, nếu cậu ta nói với cảnh sát mình là ai thì tốt xấu gì cũng có thể tịch thu điện thoại của con chó cái đó ròi. Bây giờ hay lắm, không chịu nói một câu, bị bắt giam như tội phạm xâm hại tình dục. Cậu ta điên rồi chắc?”

Lúc Hứa Thấm chạy đén đồn công an, Mạnh Hoài Cẩn, Phó Văn Anh và họ hàng nhà họ Mạnh đều đã có mặt. Phó Văn Anh nhìn thấy Tống Diệm, sắc mặt thoáng thay đổi, không chịu bước đến.

Cô Hai đi đến dặn dò Hứa Thấm: “Thấm Thấm, vào khuyên anh con hãy nghiêm túc khai báo đi. Chuyện nàu không thể đùa được. Cô nhìn nó lớn lên, biết nó là người như thế nào. Nếu có người hại nó, con bảo nó hãy nói với người nhà. Chúng ta sẽ đứng về phía nó, giải quyết cho nó. Nhưng điều kiện tiên quyết là nó phải khai thật. Nếu nó có ẩn tình gì thì cũng phải nói ra. Con nói nó đừng sợ, chuyện có to bằng trời đi nữa cũng có chúng ta gánh cho nó.”

Mạnh Hoài Cẩn vẻ mặt tiều tụy: “Thấm Thấm, con nói với nó, có chuyện gì về nhà giải quyết, đừng hủy hoại tương lai của mình.”

Cô Hai dặn thêm: “Tội danh này không dễ nghe. Vả lại ông nội đã lớn tuổi rồi. Nếu ông biết sẽ đau lòng lắm, đúng không?”

Hứa Thấm chỉ có thể gặt đầu.

Cảnh sát dẫn cô vào phòng thẩm vấn, khi sắp đến cửa thì Tống Diệm đừng lại. Hứa Thấm kinh ngạc, quay đầu nhìn anh.

“Anh không vào đâu.”

Đều là đàn ông, đâu ai muốn để người khác nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của mình, huống chi là tình địch.

“Vâng.” Ánh mắt Hứa Thấm thoáng áy náy.

Tống Diệm đưa mắt nhìn cô đi vào, mím chặt môi, khẽ thở hắt một tiếng. Nếu nói không ghen thì là giả.

Trong phòng thẩm vấn, Mạnh Yến Thần ngòi dựa lưng vào ghế, ngửa đầu nhìn trần nhà, bên gò má có vết bầm, quần áo lộn xộn, thậm chí còn có dấu giày. Hứa Thấm nhìn cảnh sát, lạnh lùng hỏi: “Các người đánh anh ấy hả?”

Mạnh Yến Thần dời mắt qua, nhìn cô đăm đăm. Anh vừa tỉnh rượu không bao lâu, mắt đỏ bừng.

“Không có, lúc bắt anh ta, anh ta tấn công cảnh sát.’ Cảnh sát nhìn về phía camera, ra dấu với phía bên kia rồi đi ra ngoài.

Chỉ còn lại hai người trong căn phòng chật hẹp bao quanh bởi bốn bức tường gạch, hệt như cảnh khốn khó nhiều năm trước vây bên trong, khó có thể thoát thân.

Hứa Thấm đi đến, ngồi xuống đối diện anh, hỏi: “Anh có đau không?”

Mạnh Yến Thần nhè nhẹ gật đầu.

Hứa Thấm nhất thời không nói nên lời, ngồi một lúc mới cất giọng khuyên nhủ: “Phối hợp với cảnh sát đi, tiếp tục như vậy sẽ bất lợi cho anh.”

Nhưng Mạnh Yến Thần lại chẳng quan tâm, chỉ hỏi sang vấn đề khác: “Em sẽ không về nhà nữa sao?”

Hứa Thấm thảng thốt: “Khi ấy…anh cũng ở nhà à?”

“Ừ” Anh đáp lại đầy bất lực.

Cô im lặng hồi lâu, không tỏ vẻ gì, nhưng ngón tay lại nhẹ nhàng bấu vào mặt bàn: “Mặc dù bố mẹ có sai, anh cũng không nhất thiết phải dùng cách này khiến họ đau lòng.”

Anh chán chường lắc đầu: “Anh không có, anh chỉ không muốn làm gì nữa thôi.”

Cô nghe ra manh mối nào đó: “Sự thật là sao? Anh có thêt khai rõ với cảnh sát không?”

Mạnh Yến Thần im lặng, đôi mắt đỏ hoe nhìn ngón tay Hứa Thấm.

Vẻ mặt cô tuy bình tĩnh nhưng ngón tay đã bấu chặt hơn: “Có lẽ một vài hành động của bố mẹ làm anh thất vọng. Nhưng cuộc sống vốn không ai hoàn mỹ, nếu yêu cầu họ cả đời không phạm sai lầm là rất hà khắc.”

Không biết anh có nghe hay không, chỉ nhìn ngón tay cô, chợt hỏi: “Tống Diệm đâu/”

Ngón tay cô buông lỏng: “Hả?”

“Tống Diệm đâu?” Anh lặp lại.

“Ở trong đội phòng cháy chữa cháy.” Cô nói dối.

“À.”

“…”

“Em không hạn nhà anh sao?” Anh hỏi cô, có chút khó khăn khi nhắc lại.

“Gì cơ?” Cô khẽ hỏi, lại vô thức bấu vào cạnh bàn.

“Hận nhà anh phá hủy tiền đồ của Tống Diệm, suýt nữa thì lấy mạng cậu ta.” Anh nghiến răng.

“bây giờ không phải là lúc nói chuyện này.” Hứa Thấm không biết phải nói sao.

Mạnh Yến Thần trầm mặc giây lát mới hỏi: “Thấm Thấm, nếu không có cậu ta, hiện tại em vẫn sẽ thích anh chứ?”

Hứa Thấm im lặng, rủ mắt, thẫn thờ một lúc rồi mới ngước lên nhìn anh: “Em sẽ…nhưng mà sẽ rất đau khổ. Trước kia thích anh cũng rất khổ rồi.” Cô khẽ nói: “Lúc nào cũng phải suy đoán xem anh thật sự thích em hay chỉ chăm sóc em như em gái. Nhưng chuyện này không quan trọng, dù sao chúng ta cũng sẽ không ở bên nhau. Em không thể vượt rào, anh cũng không thể. Không có Tống Diệm, có lẽ em vẫn còn thích anh, nhưng dù là thế, nhưng chúng ta vẫn lâm vào hoàn cảnh hiện giờ. Có lẽ từng nguwoif sẽ ngoan ngoãn xem mắt, kết hôn không chừng.”

Anh cuwoif chua chát: “Vậy sao?”

Cô nhẹ nhàng gật đầu: “Trước đây anh hỏi em, nếu em có thể ở bên anh ấy, tại sao không thể ở bên anh. Mạnh Yến Thần, em chỉ ở bên anh ấy thôi. Bởi vì những năm qua, em không hề tiến bộ. em chỉ biết đứng im đó, thậm chí lần lượt lui bước, đổi ý, hoài nghi…Nếu là nguwoif khác, đã sớm từ bỏ em rồi. Nhưng anh ấy vẫn kiên định, không chịu buông tay, không ngừng đi về phía em. Cho nên, em chỉ có thể ở bên anh ấy thôi.”

Nghe vậy, đôi mắt Mạnh Yến Thần rưng rưng, anh ngẩng đầu nhìn trần nhà: “Mười năm qua, người không hề tiến bộ là anh. Nếu anh thật sự có một chút cố gắng để ở bên em, anh và em sẽ không rơi vào tình cảnh hôm nay.”

“Không phải.” Hứa Thấm kawcs đầu: “Anh quá lương thiện, anh không thể gây ra chuyện gì khiến cả gia tộc phải nhục nhã. Em cũng vậy. Điều này không thể nào trách anh.”

Mạnh Yến Thần im lặng nhìn lên khoảng không, chỉ có đôi môi tái nhợt run run, một dòng lệ trượt xuống huyệt thái dương.

“Mạnh Yến Thần, buôn bỏ được không? Hãy sống vì bản thân anh, có được không?”

Tống Diệm không có hứng thú đợi ngoài phòng thẩm vấn, chuyện đó chẳng khác nào tự rước bực vào thân. Anh đi đến đại sảnh, lúc ngang qua hành lang thì thấy Tiêu Diệc Kiêu đang tựa vào tường, lạnh lùng nhìn về một phía.

Một đám sinh viên tụ tập trước một bàn làm việc, cảnh sát đang khiển trách: “Chuyện này cô cậu sai rồi, giờ còn chưa điều tra rõ sự thật đã lên mạng đăng bài, muốn gây sức ép dư luận sao? Tốt lắm, giờ không thể thu lại nữa rồi.”

Một nữ sinh khác phản bác: “Đó là cưỡng hiếp. Đối phương có chống lưng mạnh như thế, nếu không đăng lên mạng kiếm chút đồng tình không biết chừng còn từ “ cưỡng hiếp” trở thành “tự nguyện” thì sao?”

Cảnh sát trách cứ: “Sao cô cậu có thể nghi ngờ pháp luật như vậy? Mấy nguwoif đều là sinh viên Đại học A, chữ nghĩa rơi đâu hết rồi?”

Một nam sinh chen lời: “Cũng chính vì là sinh viên Đại học A nên mới không muốn bị người ta ỷ quyền thế gạt đi chuyện này. Nếu sai lầm thì chúng tôi nhất định sẽ đăng bài xin lỗi. nhưng trước tiên, các người phải điều tra công bằng. nếu bạn học của tôi phải chị oan ức, chứng tôi cũng sẽ đương đầu đến cùng.”

“Đúng đấy!” Đám sinh viên gào lên. “Đương đầu đến cùng!”

Tống Diệm chau mày: “Sao đông thế?”

Tiêu Diệc Kiêu hừ lạnh: “Đều là sinh viên đại học A, khó trị.”

“Vừa mới kéo đến à?” Tống Diệm tìm hiểu tình hình.

“Không phải, cảnh sát bảo đám đó đều thuộc hội sinh viên Đại học A, sắp sửa nghỉ Tết nên tụ tập đi hát karaoke. Giữa chừng, con nhỏ kia nói gặp người quen, nên đi ra ngoài nhưng mãi mới trở lại, nói bị cưỡng hiếp. đám sinh viên báo cảnh sát, Mạnh Yến Thần sau khi bị bắt vẫn không khai một câu, trên người cũng không có thẻ căn cước, kéo dài quá trình điều tra. Kết quả đám sinh viên này lên mạng đăng bài, tìm bạn học chia sẻ, náo loạn thành thế này đây.”

Tống Diệm hỏi: “Quán karaoke không có camera à?”

“Trong phòng không có.” Tiêu Diệc Kiêu chán nản nói. “Chỉ có ở hành lang. mạnh Yến Thần đi một mình, giữa chừng vào phòng vệ sinh, chắc là say rồi. Lúc trở lại gặp phải con nhỏ kia, nó đưa cậu ta về phòng. Chuyện trong phòng chỉ dawuj vào lời nói một phía của nó thôi.”

Tống Diệm bổ sung: “Đã kiểm tra thân thể con bé đó chưa?”

“Phiền phức là ở chỗ này. Trên người nó có bết cào cấu, cũng có dấu vết hành vi tình dục, nhưng nó nói là dùng bao cao su. Muốn kiểm tra chi tiết, nó lại nói trong lòng khó chịu, giờ không muốn làm, thế là kéo dài mãi.”

Tống Diệm yên lặng chốc lát mới cân nhắc: “Người này rốt cuộc có quan hệ gì với Mạnh Yến Thần?”

“Có thể có quan hệ gì được chứ? Mạnh Yến Thần đâu giống tôi. Con nhỏ đó ỷ mình là sinh viên đại học danh tiếng, lại có vài phần nhan sắc, muốn quen Mạnh Yến Thần.” Tiêu Diệc Kiêu khinh bỉ. “Bám mãi không được, chắc sinh lòng tự ái, vì yêu thành hận, muốn trả thù đây mà.”

Tống Diệm nhìn về phía đám sinh viên kia, nữa sinh bị hại ngồi chính giữa. Hình như anh đã thấy khuôn mặt này ở đâu rồi. Thoạt nhìn cô có vài nét giống Hứa Thấm, chính là Diệp Tử lần trước bị bắt chung với Địch Miểu.

Tống Diệm nhớ Địch Miểu cũng trong hội sinh viên…Nhưng trong đám người này lại không thấy bóng dáng cô. Hôm nay, Địch Miểu không về nhà, bảo rằng có hẹn với bạn. Anh nhíu mày, đi đến bên cửa sổ, gọi điện thoại.

Chuông reo một lúc lâu, Địch Miểu mới bắt máy, ra vẻ ngái ngủ: “Gì thế anh? Trễ lắm rồi mà?”

“Em đang ở đâu? Anh đi thẳng vào vấn đề.

“Em ngủ ở nhà chứ đâu?” giọng Địch Miểu có chút chột dạ.

Tống Diệm cười khẩy: “Hôm nay anh về, sao không gặp em? Lập tức ra đây cho anh.”

Địch Miểu nào biết Tống Diệm xin phép về nhà, còn chống chế: “Anh, hơn nửa đêm rồi, anh nói gì vậy?”

“Địch Miểu, đừng làm anh nổi giận.” Tống DIệm gằn giọng.

Bên kia thoáng chốc yên lặng, cô lí nhí nói: “Em ở cầu thang.”

Hứa Thấm đi ra khỏi phòng thẩm vấn, cùng Tiêu Diệc Kiêu tới chỗ người nhà.

Mạnh Hoài Cẩn vội vàng: “Thấm Thấm, Yến Thần nói thế nào?”

“Cảnh sát vào thẩm vấn rồi.” Hứa Thấm đáp. “Anh ấy nói mình không làm gì cả. Là cô gái kia hãm hại anh ấy.”

Dù mọi người đều tin Mạnh Yến Thần, nhưng nghe được lời xác nhận ấy vẫn ôm ngực thở phào nhẹ nhõm.

“Anh ấy nói tuy mình uống rất nhiều rượu nhưng vẫn còn ý thức. Anh ấy không làm gì Diệp Tử cả, ngược lại…”Hứa Thấm thoáng ngập ngừng. “Cô gái kia muốn giở trò, bị anh ấy đuổi thẳng cổ.”

Sắc mặt Phó Văn Anh trở nên sắc lạnh, quay người định đi tìm đám sinh viên kia. Anh họ thứ ba của Mạnh Yến Thần lập tức kéo lại: “Thím Tư, không thể đi! Đám sinh viên kia giỏi làm loạn lắm, còn bêu rếu chúng ta có ý xấu. Thím đi chuyến này không phải chứng thực chứng ta uy hiếp, đe dọa chúng sao?”

Mấy đứa cháu cũng tán thành: “Đúng vậy, khoan đi đã thím. Nếu chú Yến Thần đã không làm thì cảnh sát nhất định sẽ điều tra rõ ràng thôi.”

“Chỉ sợ đến lúc tra rõ thì đã muộn rồi.” Bác Ba cau chặt mày, lo lắng: “Hiện giờ không có bằng chứng chứng minh nó trong sạch, chắc chắn sẽ phải điều tra rất lâu. Nhưng giwof trên mạng đã thi nhau truyền tin. Chỉ sợ cuối cùng cảnh sát có điều tra rõ thì mọi người vẫn chỉ cho rằng đó là kết quả bao che thôi.”

Chuyện bây giờ rất khó giải quyết. Nếu là người bình thường, ngược lại có thể an tâm chờ điều tra. Nhưng Mạnh gia không chờ được, bị hao tổn danh dự là chuyện lớn.

“Bất kể thế nào, không thể xóa bài được nữa, càng xóa càng tệ hơn.” Bác Ba quyết định. ‘Phải mau nghĩ cách tìm ra bằng chứng đáng tin nhất. đi tìm thêm vài người, mau chóng truy ra chân tướng. nhất định sẽ có chứng cứ. nhưng phải nhanh lên.”

“Vâng.” Mọi người đồng thanh nghe theo.

Hứa Thấm nhìn lướt qua dáng vẻ lo lắng của Mạnh Hoài Cẩn và Phó Văn Anh rồi vội dời mắt đi. Cô chợt phát hiện từ lúc bước ra đây đến giờ, vẫn không thấy bóng dáng Tống Diệm đâu, không biết anh đã đi đến đâu rồi.

Rạng sáng, tại cầu thang mờ ảo ánh đèn, Địch Miểu ngồi trên bậc thang chơi game trên di động, từ từ điều chỉnh tâm trạng. Cửa thoát hiểm phía sau bị đẩy ra, cô biết Tống Diệm đến, lập tức sởn tóc gáy, quay phắt đầu lại.

Tống Diệm tay buông thõng, cửa thoát hiểm đóng lại. anh nhìn chằm chằm vào mặt Địch Miểu, cô nàng vẫn ra vẻ thản nhiên.

Anh bước xuống một bậc, nhìn thẳng xuống cô em gái: “Ở đây làm gì?”

“Khi nãy, em thấy anh và chị dâu ở đại sảnh nên phải trốn chứ sao!” Địch Miểu nhìn ra phía sau anh. “Chị dâu em đâu? Không đi theo anh à?...Cắm sừng anh rồi hả?”

“Mẹ nó, em thôi bịa đặt đi!” Anh quát lên.

“Anh đúng là rộng lượng. Còn đưa chị ấy đi gặp tình địch cơ đấy!” Địch Miểu không kìm được giọng giễu cợt.

Tống Diệm không buồn đoái hoài: “Chuyện tối nay là sao?”

Địch Miểu nghe giọng điệu của anh, bỗng chốc khó chịu: “Này, không phải anh nghi ngờ chuyện đăng bài kia là chủ ý của em đấy chứ?”

Tống Diệm “hừ” một tiếng: “Em không đến nỗi thất đức như vậy.”

Anh quá rõ em gái mình là người ra sao. Miệng mồm lanh lợi, lòng dạ lại lương thiện, hay giở trò khôn vặt, thỉnh thoảng vẫn phạm lỗi, nhưng chuyện hại người nhất định không dính dáng đến cô. Cũng vì cô thông minh nên mới không dễ dàng mắc lừa.

Địch Miểu trợn tròn mắt.

“Nói đi!” Anh ngắn gọn ra lệnh.

“Diệp Tử nói bị bắt nạt, khóc sướt mướt, còn nói gia đình Mạnh Yến Thần có thế lực, khiến mội người đều tức giận. Cô ta muốn đăng bài, cả đám đều ủng hộ. Dù gì em cũng không tham gia, nên không ngăn cản, xem như trò đùa thôi.” Địch Miểu tường thuật lại mọi chuyện một cách bàng quan, không liên quan gì đến mình.

Tống Diệm vừa nghe Địch Miểu kể vừa lấy điếu thuốc ra châm, dựa vào tay vịn cầu thang, hỏi: “Cô ta và Mạnh Yến Thần rốt cuộc là sao, tối nay ấy?”

“Làm sao em biết được?” Địch Miểu xoay xoay điện thoại, không chút hứng thú.

“Sao em lại chơi với loại con gái này?” Tống Diệm có chút trách cứ.

“Cô ta cũng trong hội học sinh, hoạt động tập thể mà, em có thể làm gì. Dù sao lần trước, em đã không nói chuyện với cô ta nữa rồi.”

Tống Diệm phả ra một làn khói, nhìn cô nói: “Địch Miểu, hôm nay em rất kỳ lạ.”

Địch Miểu nắm chặt điện thoại, trong lòng lo lắng nhưng vẫn nói cứng: “Lạ gì chứ?”

Tống Diệm ngồi xuống, lẳng lặng nhìn em gái: “Ngay từ đầu, em đã không nhắc đến vụ cưỡng hiếp, không bình luận, cũng không tỏ rõ cảm xúc mà vội vàng phủi sạch liên quan. Cứ như…ngay từ đầu, em đã biết chuyện này không phải như vậy.”

Địch Miểu sửng sốt, thầm kêu không qua mawyj được anh mà, vừa định lên tiếng thì Tống Diệm đã giơ tay cầm điếu thuốc lên, ý bảo cô im lặng: “Anh tin, em không liên quan gì đến chuyện này. Nhưng sao anh lại có cảm giác…em biết chút gì đó?”

Địch Miểu im thin thít, nhìn anh chăm chăm.

Qua nét mặt cô, Tống Diệm phán đoán: “Em biết Mạnh Yến Thần không cưỡng hiếp Diệp Tử.”

Địch Miểu trợn to mắt: “Em không biết! Làm sao em biết được?”

Tống Diệm không có tâm tư dây dưa với cô, thay đổi sắc mặt: “Em đã không thèm chơi với Diệp Tử, sao lại không nói rõ sự thật?”

“Nói sự thật gì? Em đâu có hại anh ta. Em không thẹn với lương tâm.” Địch Miểu biện giải. “Họ làm ầm ĩ chia sẻ bài viết, em không nói một câu cũng không tham gia. Thậm chí còn không thèm bấm xem hay bình luận nữa kìa.”

“Nhưng em biết chuyện này không phải như vậy. Với trí thông minh của em, chắc chắn trong tay em còn có chứng cứ.” Tống Diệm khẳng định chắc nịch.

Địch Miểu á khẩu. Quả thật lúc Diệp Tử nói gặp được người quen, vẻ mặt cô ta có phần không đúng lắm. Xuất phát từ nỗi chán ghét, cô đã nghi ngờ cô ta muốn giở trò quỷ gì đó rồi nên đi theo xem thử. Kết quả…

Địch Miểu không phủ nhận được. sao lần nào anh trai cũng bắt thóp được cô thế này. Càng khó chịu hơn là anh còn vì muốn cứu người Mạnh gia mà la mắng cô nữa.

Tống Diệm thấy Địch Miểu chậm chạp không lên tiếng, không còn nhẫn nại, khẽ cảnh cáo: “Em vẫn ở đây chơi điện thoại di động từ nãy đến giờ, nên không biết tình hình căng thẳng thế nào. Còn kéo dài nữa, Mạnh Yến Thần sẽ tiêu đời đấy!”

Địch Miểu lạnh mặt: “Anh ta có tiêu tùng thì vẫn còn tử tế hơn anh cả trăm nghìn lần. Không đến lượt anh quan tâm đâu.”

Tống Diệm thoáng im lặng, biết trong lòng em gái đang nghĩ đến điều gì, bất chợt không biết nói sao.

Đúng lúc này, đèn cảm biến âm thanh của cầu thang chợt tắt. cả lối đi chìm vào bóng tối, chỉ còn ánh sáng len qua khe cửa nhàn nhạt hắt vào, để lại một tia sáng mỏng manh ngăn giữa hai anh em.

Anh giơ tay vuốt tóc cô, bình thản nói: “Nếu em chỉ vì ghét Mạnh gia thôi thì không cần thiết đâu.” Anh thương yêu nhìn em gái. “Chuyện đã qua rồi, anh không sao cả. Em cũng đừng tức giận. Nếu em có bằng chứng thì đi theo anh ra ngoài.”

Anh dui tắt điếu thuốc, đứng dậy rời đi, vừa đến cửa thoát hiểm Địch Miểu đứng bật dậy: “Sao lại không chứ? Em hỏi anh, sao lại không sao?” Địch Miểu chất vấn, giọng nghẹn ngào. “Nếu em học xong cấp ba, đến Thiên Kiều bán tất mười nam, sau đó nói cho anh biết, ngày trước em thi đỗ Đại học A, nhưng có người dìm thành tích, lẽ ra em đã trở thành CEO ở thành phố tài chín rồi, anh có thể bình tĩnh nổi không?”

Đèn cảm ứng bừng sáng, Tống Diệm nắm chốt cửa, chân thôi di chuyển, chỉ còn ánh đèn soi xuống gáy anh.

“Anh biết không, có lần anh đến trường đưa quần áo cho em, bạn học hỏi em: Địch Miểu, anh chàng kia đẹp trai quá, có thể giới thiệu cho mình không, anh ấy đang làm gì? Em nói là lính cứ hỏa. Anh biết họ nói sao không? À...đã nguy hiểm lại còn ít tiền. Anh, anh thật sự không sao à?

Mười năm thanh xuân tươi đẹp của anh bị họ hủy hoại hoàn toàn. Tất cả những gì anh làm đều đổ sông đổ biển. Anh suýt nữa thì mất mạng, anh quên rồi sao?

Khi đó tin gửi về nói anh phạm tội nghiêm trọng, bị hành quyết, ngay cả thi thể cũng không được chuyển về, mẹ em khóc tưởng mù cả mắt, chạy vạ nhờ vả khắp nơi không được, là bố em phải đến quỳ gối cầu xin kẻ mà ông căm ghét nhất mới giữ được tính mạng cho anh. Khi đó, người anh đều chằng chịt vết thương...Những kẻ đó đúng là khinh người quá đáng, chính họ khinh người quá đáng!”

Đèn cảm biến lúc tỏ lúc mờ, Địch Miểu mắt đỏ gay, gằn giọng: “Anh cũng đừng làm bộ làm tịch với em, đừng nói anh không sao hay không căm hận. nếu quả thật không sao thì năm ngoái, lần đầu Hứa Thấm đến tìm, anh đuổi chị ấy đi làm gì? Nếu thật sự không sao cả, anh việc gì phải đọc nhiều sách, liều mạng làm việc như vậy?

Nếu anh thật sự buông bỏ được, thật sự không sao, nhiều năm qua, người trong nhà đã không sợ làm tổn thương lòng tự trọng của cháu mình, không dám nhắc đến sự việc ngày trước rồi.

Bây giờ anh lại tha thứ cho họ vì Hứa Thấm. Nhưng đó là chuyện của anh. Em sẽ không tha thứ, tuyệt đối không.”

Địch Miểu trút hết nỗi lòng, hành lang trở nên yên lặng. Cô giận đến mức toàn thân run rẩy, nhưng bóng lưng Tống Diệm lại yên tĩnh đến lạ.

“Địch Miểu.” Tống Diệm đưa lưng về phía cô, đến khi đèn tắt, anh mới mở miệng. “Dù không cam lòng thế nào đi nữa, thời gian cũng không thể quay lại.”

Truyện Chữ Hay