Type: Oanh
Đêm khuya, tại biệt thự Mạnh gia.
Mạnh Yến Thần đứng trên bậc thang, đờ đẫn nhìn theo bóng lưng dần khuất của Hứa Thấm.
Người Phó Văn Anh run bắn lên, vội vàng ổn định lại tâm trạng: “Yến Thần, con về từ lúc nào thế?”
Mạnh Hoài Cẩn nghe thấy thế, kinh ngạc ngẩng đầu. Mạnh Yến Thần lặng thinh quay dầy lại nhìn họ. Sự yên lặng của anh khiến họ hoảng sợ.
Phó Văn Anh đi đến: “Yến Thần, con nghe mẹ nói…’
“Đạo đức giả!’ Mạnh Yến Thần thốt lên.
Lông mày Phó Văn Anh khẽ nhíu lại rồi lập tức trở về bình thường: “Con nói chuyện với bố mẹ bằng giọng điệu gì thế? Giáo dưỡng của con đâu?”
Bà cứ ngỡ Mạnh Yến Thần cũng sẽ nổi cáu, lên tiếng phản bác, nhưng con bà không làm vậy. Phòng trà vẫn im phăng phắc, Mạnh Yến Thần chỉ lặng lặng nhìn bà như thế. Dường như tín ngưỡng và chuẩn mực của nguời con trai ấy dã lẳng lặng sụp đổ trong nháy mắt.
Giáo dưỡng ư? Họ đã giáo dưỡng anh rất tốt, nuôi nấng anh thành người chính trực. Anh tưởng họ cũng vậy. Giáo dưỡng sao? Giáo dưỡng anh khiến anh từ bé đã thật lòng tôn kính họ, hieus thảo với họ. Cũng vì giáo dưỡng đó mà anh không thể vượt qua rào cản loạn luân, không thể đến gần cô gái họ coi là con gái ruột, khiến anh dù sống trong đau khổ cũng không đành tổn thương họ, không dám làm họ hổ thẹn.
Kết quả, tất cả những năm tháng đau khổ kia hóa ra chỉ là một trò cười. Còn anh thì sao? Thậm chí không còn dục vọng bộc phát nỗi lòng. Cuối cùng đến ngày hôn nay, khi gông xiềng tan vỡ, thế nhưng anh vĩnh viễn mất đi cô gái khiến anh muốn chiến đấu, khiến anh muốn bảo vệ rồi.
Giờ phút này, đứngtrong căn nhà nơi mình trưởng thành, anh chỉ nở nụ cười lạnh nhạt với đấng sinh thành của mình, một nụ cười khiến lòng người thảng thốt.
Anh quay nguời bỏ đi, đáy lòng Phó Văn Anh bỗng trào dâng cơn khủng hoảng khó hiểu, như có dự cảm chẳng lành, bà ta quát lên: “Con đứng lại đó cho mẹ!” Bà hít sâu. “Mẹ đang nói chuyện với con đấy!”
“Con ra ngoài một chuyến.” Mạnh Yến Thần nói rất bình tĩnh, đầu không ngoản lại.
“Hôm nay không được đi, Mạnh Yến Thần, con…”
“Mẹ!” Anh quay đầu nhìn bà. “Mẹ nhìn con đi!” Anh tiến lên một bước, cúi đầu nhìn bà, “Mẹ, mẹ nhìn con đây này. Đây là co trai mẹ. Mấy năm qua, mỗi ngày nó sống không bằng chết. Mẹ không thấy sao?”
Phó Văn Anh kinh hoảng nhìn anh, lệ bỗng trào dâng, mắt hoen đỏ nhưng cố dằn xuống.
“Mẹ không nhìn thấy.” Mạnh Yến Thần chán nản nói rồi bỏ đi.
Phó Văn Anh lặng lẽ rơi lệ, sững sờ giây lát mới chực đuổi theo: “Yến Thần…”
“Đủ rồi.” Mạnh Hoài Cẩn đứng bật dậy. “ Đừng ép nó nữa! Nhất định phải ép con nó phát điên bà mới hài lòng sao?”
Phó Văn Anh hít vài hơi thật sâu, quay người đã lấy lại vẻ mặt hoàn mỹ vốn dĩ: “Phép tắc là phép tắc. Quả thật chuyện hồi đó tôi làm không tốt đẹp gì. Nhưng Mạnh Hoài Cẩn, tôi vì ai mới phải làm chứ? Còn không phải vì ông, vì Mạnh gia sao? Ông coi trọng mặt mũi, gạt hết chuyện dơ bẩn cho tôi làm. Ông có tư cách gì trách mắng tôi?”
“Ban đầu, tôi cũng phản đối chuyện Thấm Thấm. Nhưng hai đứa đã bị chia rẽ rồi, sao bà còn đuổi cùng giết tận, tìm cách trừ khử thằng bé?” Ông nói giọng gay gắt.
“Vì Mạnh gia không có cửa cho kẻ vọng tưởng trèo cao bám víu. Năm đó, mẹ của nó cũng muốn bám lấy ông, một bước lên làm quý bà, mê hoặc đến mức ông suýt phản bội gia đình. Bây giờ, con trai ả lại tiếp tục gây họa.”
Mạnh Hoài Cẩn thoáng giật mình: “Bà...”
Cuối cùng, Phó Văn Anh cũng xé đi lớp mặt nạ điềm đạm của mình, thét lên: “Ông tưởng tôi không biết chuyện hư hỏng của ông trước khi ông lấy tôi sao? Ông vì con đàn bà đó còn định từ hôn tôi!”
Mạnh Hoài Cẩn nghẹn họng, chậm rãi ngồi xuống, một lúc lâu mới bắt đầu thở dài: “Văn Anh, tôi đã không còn tình cảm gì với người phụ đó nữa rồi, bà...”
“Phải, ả chạy đi làm tình nhân của Tưởng Khắc Tồn, ông còn có thể có tình cảm với ả hay sao? Loại đàn bà đê tiện chỉ biết bán mình cầu vinh, con ttrai của ả có thể là thứ tốt đẹp gì chứ? Muốn tôi làm người nhà với loại đàn bà đó hả? Tuyệt đối không bao giờ!”
Phó Văn Anh nói xong liền ngồi xuống, nhặt khung hình đã vỡ nát, rút tấm ảnh ra, trải lên bàn, phủi đi từng mảnh vụn thủy tinh. Mạnh Hoài Cẩn vốn định lên tiếng, nhưng thấy bà như vậy, đành thôi.
Con phố Thập An xe vắng người thưa, đèn đường sáng rực. Hứa Thấm ngồi nghiêng trong xe taxi, vẻ mặt mờ mịt. Vừa rồi, cô gào khóc tức tưởi không sao kiềm chế được, bây giờ bình tĩnh trở lạ, không rơi được một giọt nước mắt nào nữa. Giờ đầu óc cô trống rỗng, chỉ còn cảm giác mệt mỏi dâng trào.
Cô thẫn thờ tựa vào cửa kính không biết bao lâu, cầm điện thoại lên xem, đập vào mắt cô là hàng loạt cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của Tống Diệm.
Một giờ trước, anh nhắn: Em đi đâu rồi?
Hội nghị khen thưởng kết thúc lúc giờ, bây giờ đã là giờ phút. Đằng trước là trung tâm hội nghị.
Hứa Thấm xin tài xế chai nước rồi xuống xe. Cô đi đến bồn hoa ven đường vặn nắp, rửa đi nước mắt trên mặt. Tất cả suy nghĩ lúc này chỉ xoay quanh Tống Diệm.
Anh chưa từng hé nữa chữ về chuyện bố mẹ cô đã làm năm đó. Có lẽ anh quá quật cường. Dù sao đối với đàn ông, đây là nỗi thất bại ê chề. Có lẽ anh quá yêu cô, không nỡ để lòng cô áy náy. Có lẽ anh quá kiêu ngạo, không muốn thấy cô vì thương hại mới ở bên anh. Hoặc có lẽ anh quá thương tiếc, không đành làm cô thất vọng về bố mẹ...Bất kế nguyên nhân nào, anh đã không muốn nói thì cô sẽ vờ như không biết.
Nước mắt lại suýt tuôn trào, cô cố gắng kiềm chế. Rửa mặt xong, cô giơ tay áo blouse lau khô, vứt chai nước vào thùng rác, chạy vào hội trường.
Đúng lúc kết thúc hội nghị, cô chạy tới lối đi bên Tống Diệm, thấy nhóm lính tráng cao lớn đang ào ra ngoài. Cô kiễng chân, rướn cổ hết mức vẫn không thể nhìn rõ từng khuôn mặt, ngược lại có không ít người nhìn cô rồi vộ vã lướt qua.
Cô sốt ruột gọi điện cho anh, không ai nghe máy, vừa định len vào đám người thì bỗng có một cánh tay kéo cô lại: “Em đang tìm gì thế?”
Hứa Thấm ngẩng đầu lên, thoáng chốc nhào ngay vào ngực anh, ôm chặt lấy anh. Tống Diệm giật mình kinh ngạc, quay đầu lại thoáng nhìn quanh, thấy mấy quân nhân đi ngang đều đang tò mò nhìn họ.
Tống Diệm một tay cầm mũ quân đội, một tay đặt hờ lên lưng cô, hơi quay người lại, đưa lưng mình chắn đi ánh mắt người ngoài. Anh ôm cô quay vào tường, cúi đầu quan tâm: “Em sao vậy?”
Cô không lên tiếng, chỉ ôm ghì lấy anh, hệt như đứa bé là nũng, không chịu buông tay.
Tống Diệm nhẹ nhàng vuốt lưng cô: “Bụng vẫn còn khó chịu à?”
Cô lắc đầu: “Khi nào anh mới được về nhà? Em nhớ anh lắm.”
Lòng anh nhất thời tan chảy, không biết nói gì, chỉ cúi đầu hôn nhẹ lên huyệt thái dương cô. Cô đột nhiên muốn rơi lệ, nhưng ngày hôm nay khóc nhiều quá rồi, giờ phút này dù mắt cay xè, không chảy nổi mọt giọt nước mắt nào nữa.
Dòng người phía sau vẫn đổ ra ào ạt. Anh ôm cô trong ngực, mãi sau mới gặng hỏi: “Xảy ra chuyện gì à?”
Lúc này, lòng cô mới hốt hoảng, thầm giận hành động thất thường của mình, sợ bị anh phát hiện, vội vã tìm lý do. “Không có gì đâu. Không biết tại sao Tiêu Diệc Kiêu lại dở chứng, gọi em tán gẫu ấy mà.”
Quả nhiên, ánh mắt Tống Diệm nhìn cô trở nên sâu thẳm: “Tán gẫu bao lâu?”
“Một lác thôi.” Cô nhỏ giọng. “Có lẽ gần đây, đường tình cảm của anh ấy gặp trắc trở.”
Tay anh siết chặt lại, cô lập tức dán sát vào khuôn ngực anh, ngủi thấy hương xà bông thoang thoảng trên quân phục của anh.
Tống Diệm có vẻ mất hứng: “Anh ta cãi cọ với bạn gái, tìm em làm gì?...Ồ, xem ra anh phải nói chuyện nghiêm chỉnh với anh ta mới được.”
Hứa Thấm thầm kêu khổ trong lòng, nói dối quả nhiên nguy hiểm, vội vàng cướp lời: “Lần sau không nói chuyện nữa, không nói nữa.”
“Ngoan chút đi, nếu không anh sẽ trừng phạt em.” Anh ơ hờ liếc nhìn cô, cũng không để chuyện này trong lòng.
Quay đầu lại phía sau, họ thấy người ra khỏi hội trường ngớt dần, sắp sửa phải xếp hàng rồi. Cô biết nhưng vẫn có phần luyến tiếc: “Anh phải đi rồi à?”
“Ừ.” Anh đội mũ lên, vẫn có chút lo lắng về cô: “Bụng em khó chịu lắm hả?”
“Không sao, em chỉ bị đau bụng một chút thôi.” Cô nhìn gương mặt vô cùng anh tuấn dưới chiếc mũ quân đội, không dằn được ôm chặt anh lần nữa: “Đến cuối tuần, anh phải về sớm một chút đấy.”
Cô cọ cọ vào lồng ngực anh, luyến tiếc không nỡ buông tay. Hôm nay, cô rất bám người, anh đã phát hiện, chẳng qua không biết do thân thể cô không thoải mái hay do tâm lý càng lúc càng lệ thuộc vào anh nữa.
Anh yên lặng chốc lát mới dặn: “Em chờ anh một chút.”
Anh đi ra ngoài, một lúc sau quay về nắm tay cô, cười nói: “Về nhà thôi.”
Cô sửng sốt: “Anh không đi tập hợp à?”
“Xin phép rồi. Ngày mai đội Hai trực ban, huấn luyện chó nghiệp vụ giao cho Sách Tuấn.”
Cô vẫn kinh ngạc: “Việc này...”
Anh cười xòa: “Hai, ba năm anh mới xin phép một lần, không sao đâu.”
“Nhưng anh...”
“Không phải em nói muốn anh về nhà sao?” Anh liếc mắt nhìn cô: “Nói dối hả?”
Hứa Thấm lắc đầu nguầy nguậy, siết chặt tay anh. Hôm nay, đáng nhẽ cô không nên quay lại đây. Anh càng cưng chiều cô, lòng cô càng đâu đớn.
Trên đường về nhà, cô tựa vào vai anh, ngủ thiếp đi như thể mệt lả. Tống Diệm thỉnh thoảng ngắm cô, không hề quấy phá, chỉ nhớ đến chuyện xảy ra sau khi nhận bằng khen.
Lúc anh cầm bằng khen đi xuống sân khấu, đang định tìm Hứa Thấm lại gặp Chủ nhiệm Trần đi lên trao giấy khen cho tốp quân nhân tiếp theo. Ông nói anh có muốn vào Cục Cảnh sát hay không, rồi cho anh thời gian suy nghĩ.
Vừa rồi, cô không ngừng hỏi anh khi nào về nhà, anh đã định nói cho cô biết chuyện này. Nhưng Chủ nhiệm Trần chỉ mới đề nghị, cụ thể làm gì, có thích hợp hay không vẫn còn là ẩn số. Trước mắt, có hai con đường thăng chức, anh phải cân nhắc kỹ lưỡng mới được. Thế là anh dằn lại, tạm thời anh chưa nhắc đến.
Sau khi về nhà, Hứa Thấm thừa lúc Tống Diệm đi tấm, vội điều chỉnh lại tâm trạng, kiên quyết không để anh phát hiện ra điều gì bất thường. Nhưng khi lấy điện thoại di động ra, cô lại thấy thông báo cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của Mạnh Hoài Cẩn: Thấm Thấm, có thời gian không? Bố muốn nói chuyện với con, ngày mai được không?
Hứa Thấm nhìn màn hình di động, trong lòng tuy đau nhưng cuối cùng vẫn trả lời: Sau này hãy nói.
Bây giờ, cô không biết nên đối mặt với họ thế nào, cũng không muốn đối mặt. Chỉ cần nghĩ đến thôi, nỗi đau đớn tột cùng lại xâm chiếm trọn suy nghĩ và thân thể, cô không muốn đo đếm xem lại tình cảm họ đối với cô được bao nhiêu, không muốn vạch trần đến cùng xem ai nợ ai, cũng không muốn căm hận việc họ đã làm hại Tống Diệm nữa. Xem như cô trốn tránh cũng được, bất hiếu cũng tốt, hiện tại, cô không muốn gặp họ.
Ông nhắn lại: Được, khi nào con muốn nói chuyện thì liên lạc với ba.
Hứa Thấm quẳng điện thoại sang một bên, nước mắt dâng trào. Bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa nhà tắm, cô vội vàng lau đi hàng lệ, tắt đèn, chạy đến vỗ gối nằm xuống.
Tống Diệm bước vào phòng, lên giường. Cô nằm đưa lưng về phía anh, anh chỉ có thể ôm cô từ đằng sau. Hứa Thấm hơi sợ, không biết kế tiếp anh có muốn thân mật với mình không. Bây giờ, cô không có tâm trạng làm gì cả, chỉ sợ bị phát hiện thôi.
Nhưng anh không có hành động gì khác, chỉ đưa lòng bàn tay vuốt ve bụng cô. Một lúc lâu sau, khi tưởng chừng cô sắp ngủ thiếp đi thì nghe thấy anh hỏi một câu không mấy rõ ràng: “Dễ chịu không?”
“Vâng.” Bụng cô vốn không khó chịu gì, nhưng rất thích được anh quan tâm như thế.
“Hứa Thấm!” Anh bỗng lên tiếng.
“Dạ.”
“Một thời gian ngắn nữa, anh có thể về nhà mỗi ngày rồi. Tin anh nhé!”
Anh hiểu lầm rồi. Anh tưởng tối nay cô nằng nặc đòi anh về nhà sớm là vì lo lắng chuyện thăng chức. Cô không cách nào giải thích, đành nhắm mắt lại, mặc cho nước mắt lặng lẽ tuôn rơi, mãi sau mới chìm vào giấc ngủ.
Đến khuya, điện thoại di động đột nhiên rung lên liên tục. Hứa Thấm choàng tỉnh. Tống Diệm cũng thức giấc, hơi thở nặng nề, híp mắt mò lấy điện thoại giúp cô. Con số hiển thị trên màn hình đã là ba giờ sáng. Tiêu Diệc Kiêu gọi đến.
Tống Diệm không thể hiện thái độ, đưa điện thoại cho Hứa Thấm.
Cô thấy màn hình báo nhấp nháy cuộc gọi đến, đầu cũng căng ra: “Tiêu Diệc Kiêu, anh...”
“Mạnh Yến Thần xảy ra chuyện rồi.”