Chương : Mưu tính của Cổ thị
Editor: Nhi
lượng bạc.
Nhiều như vậy?
Hạ Quảng Khánh đơ rồi.
Theo ông ta thấy, một cô gái nhỏ mà bán được - lượng đã là giỏi lắm rồi, hoàn toàn không ngờ đến việc bán được lượng.
Có tệ đó, tiền thuê gia sư cho công tử Bảo trong - năm cũng chẳng cần lo nữa.
Công tử Bảo nhà bọn họ rất thông minh, nếu được học hành tử tế,chắc chắn sẽ rất có tiền đồ.
Đợi sau này công tử Bảo thi cử đỗ đạt, nhà họ Hạ bọn họ không phải là sẽ có địa vị hoàn toàn khác sao.
Sau khi mơ tưởng về những ngày tháng sau khi công tử Bảo thi cử đỗ đạt, Hạ Quảng Khánh ho khan vài tiếng, nuốt những lời định nói vừa nãy lại.
- Chuyện này cô với Tử Thường đã thương lượng kĩ rồi?
Hạ Quảng Khánh hỏi.
Nghe vậy, Cổ Thị và Hạ Hiểu Nguyệt nhìn nhau một cái, đều nhìn thấy sự đắc ý trong mắt đối phương.
Chỉ cần Hạ Quảng Khánh đồng ý chuyện này, thì Hạ Tử Thường sẽ càng không có quyền gì để mà phản đối.
- Vẫn chưa ạ, có lẽ lát nữa cô ấy sẽ về nhà, đến lúc đó mưới nói cũng không muộn.
Cổ Thị tỏ vẻ như đã nắm chắc phần thắng.
Hạ Quảng Khánh gật gật đầu, nói nhỏ.
- Cô ta đã làm chuyện có lỗi với nhà họ Hạ chúng tôi, đây coi như là một chút bồi thường dành cho nhà họ Hạ đi ....
Đến buổi trưa, Hạ Tử Thường đến cửa nhà họ Hạ.
Có lẽ là vì sức khỏe của cơ thể chủ nhân cơ thể này trước kia, khi đứng trước cửa nhà họ Hạ, cô cảm thấy có chút đau nhức
Cho dù không có ký ức của cơ thể này trước kia, cô cũng có thể cảm nhận được, người ấy đã từng có những ngày tháng không dễ chịu gì ở nhà họ Hạ, điều này có thể nhận ra từ thái độ đối với cô của Ôn Thị và Hạ Hiểu Nguyệt.
Cửa lớn đang đóng, Hạ Tử Thường gõ cửa.
Vừa gõ hai tiếng, tiếng của Kim thị đã truyền từ trong nhà ra.
- Đến đây, đến đây...
Tiếp sau đó, cánh cửa lớn trước mặt cô được mở ra.
Khuôn mặt vẫn còn đang sưng tấy kia của Kim thị, hiện ra trước mặt Hạ Tử Thường.
Chỉ là, trên mặt bà ta nở ra một nụ cười rất tươi, cùng với khuôn mặt bị sưng một nửa của bà ấy, nhìn có vẻ gì đó rất lạ thường.
Hạ Tử Thường nhướng mày một cái, không biết tại sao, khi cô nhìn thấy Kim Thị cười với cô tươi như vậy, cô có cảm giác bị lạnh sống lưng.
- Muội muội, cuối cùng em cũng đến rồi.
Nói vậy, Kim Thị liếc ra đằng sau lưng Hạ Tử Thường.
- Mấy đứa trẻ con đâu? Sao không đưa đến cùng luôn?
Người phụ nữ này tại sao lại không đem Khuynh Thành đến?
Kim Thị cũng không biết mưu kế của Cổ Thị, thế nên bà ta mới có thể giấu đi sự bất mãn trong lòng mà cười với cô ấy.
- Mọi người muốn bàn chuyện với tôi, đưa trẻ con đến làm gì?
Hạ Vân Thường nói, mặt không có biểu cảm gì.
Nụ cười trên mặt của Kim thị đột trở nên méo mó, nhưng cũng chỉ là trong giây lát thôi, sau đó thì lại lập tức khôi phục lại bình thường.
- Bên ngoài lạnh, mau theo chị đi vào, bên trong đã chuẩn bị sẵn cơm canh rồi, bố mẹ đang đợi em đó.
Hạ Vân Thường nghe vậy, bèn nhướng mày một cái.
Hôm nay là ngày gì vậy?
Cả nhà vui vẻ làm cơm đợi cô về ăn?
Đây không phải là điển hình của kiểu không có chuyện gì mà tỏ ra ân cần, không phải cướp thì cũng là trộm à?
Lạnh lùng nhướng khóe môi, Hạ Tử Thường chớp mắt để che đi sự thay đổi trong ánh mắt, đi theo Kim thị vào viện.
Trong nhà quả thực đã chuẩn bị không ít món ăn, món canh, cũng coi là thịnh soạn.
Cổ Thị định làm theo kiểu tiên lễ hậu binh, cô ta cứ nói chuyện bình thường với Hạ Tử Thường trước đã, nếu Hạ Tử Thường không đồng ý, vậy thì cô ta sẽ không khách sáo nữa.
Hạ Hiểu Nguyệt đã tắm rửa, kết quả là không những không giảm nhẹ đi sự đau đớn của cô ta, mà còn ngứa hơn trước, ngứa đến mức chẳng còn tâm trạng để ăn cơm nữa, trốn trong phòng riêng của mình không ra ngoài.