Một Thai Tam Bảo: Quỷ Vương Daddy, Quá Hung Mãnh

chương 51-55: + 52 + 53 + 54 + 55

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương : Mưu tính của cổ thị

Tiếng đập cửa rất lớn.

Hạ Tử Thường đi ra mở cửa, đi tới then cài cửa, bất ngờ mở cửa.

Thiếu nữ đang chuẩn bị đưa chân ra đạp cửa chợt lảo đảo, suýt nữa thì ngã sấp mặt xuống.

-Hạ Tử Thường, ngươi ở bên trong sao không lên tiếng? Lén lút cái gì?

Thiếu nữ khó khăn lắm mới đứng vững, nhìn về phía Hạ Tử Thường quát.

Hạ Tử Thường không có ý thức của chủ nhân cũ, ánh mắt lạnh nhạt liếc nhìn thiếu nữ mặc bộ váy màu hồng đào trước mặt, không nhận ra nàng ta là ai nhưng nàng vẫn cảm giác được người này không có thiện ý.

Vẻ bề ngoài của thiếu nữ này cũng không tệ, chỉ là giữa hai hàng lông mày lộ ra sự chanh chua, khuôn mặt bôi phấn trắng âm trầm, làm như Hạ Tử Thường thiếu tiền nàng ta lâu lắm chưa trả vậy.

-Ngươi có chuyện gì?

Hạ Tử Thường hỏi thẳng vào vấn đề.

Thiếu nữ liếc nhìn Hạ Tử Thường, nói:

-Hạ Tử Thường, sao nửa ngày ngươi mới mở cửa? Lúc nãy hình như ta nghe ở bên trong có giọng nói của nam nhân, có phải ngươi lén lút giấu nam nhân không?

Vừa nói thiếu nữ vừa ngó vào trong viện.

-Ngươi nghe lầm.

Hạ Tử Thường bình tĩnh nói.

-Lỗ tai ta rất thính.

Thiếu nữ cố chấp nói.

-Vậy ta cho ngươi vào trong kiểm tra một chút nhé?

Hạ Tử Thường chủ động nhường đường.

Thiếu nữ đứng im không nhúc nhích.

Tứ hợp viện này nổi tiếng có ma quỷ, nàng ta đứng ở ngoài còn cảm nhận được từng trận gió lạnh, nàng ta sẽ không vào đó để bị dính lây xui xẻo.

Hừ, Hạ Tử Thường đúng là cần tiền không cần mạng, tòa nhà như vậy mà cũng dám mua.

-Nếu ngươi không có gì để nói, vậy mời đi cho, ta phải đóng cửa.

Hạ Tử Thường không có nửa phần cảm tình với thiếu nữ trước mắt, không có tâm tình tiếp nàng ta, làm bộ đóng cửa.

-Này!

Thiếu nữ bước lên một bước, chặn giữa hai cánh cửa, dùng ánh mắt chán ghét nhìn Hạ Tử Thường, giọng nói khinh thường nói tiếp:

-Đợi ta nói hết đã! Hạ Tử Thường, ngươi nghĩ ta thích đến đây tìm ngươi lắm sao, là phụ mẫu sai ta đến tìm ngươi, nói ngươi buổi trưa hôm nay đến nhà ăn cơm.

Thiếu nữ vừa nói xong thì Hạ Tử Thường ngay lập tức hiểu được thân phận của nàng ta.

Thì ra nàng ta là con gái của Cổ Thị, Hạ Hiểu Nguyệt.

Đôi mắt đen sâu như đáy hồ xẹt qua một tia lạnh lẽo, Hạ Tử Thường tất nhiên là hiểu rằng Cổ Thị và cha nàng lương tâm trỗi dậy, bọn họ nhất định là nghe tin nàng mua nhà nên nghĩ trong tay nàng có tiền, muốn mời nàng tới nhà dùng cơm là giả, muốn lấy tiền dưỡng già mới là thật.

-Ta đã biết, ngươi về trước đi.

Hạ Tử Thường nói xong thì trực tiếp đẩy Hạ Hiểu Nguyệt ra, sau đó nhanh chóng đóng cửa lớn lại.

Hạ Hiểu Nguyệt suýt chút nữa bị Hạ Tử Thường đẩy ngã, cửa lớn đã đóng chặt, sửng sốt một chút sau đó đạp cửa một cách điên cuồng.

-Hạ Tử Thường, Ngươi dám đẩy ta! Mở cửa ra cho ta!

Nàng ta trước nay chưa từng chịu thiệt thòi gì.

Chỉ có trước giờ nàng ta ăn hiếp Hạ Tử Thường, chưa bao giờ Hạ Tử Thường làm gì được nàng ta.

Không ngừng đạp cửa, Hạ Hiểu Nguyệt hùng hổ mắng, càng mắng càng khó nghe.

-Hạ Tử Thường, ngươi có nghe hay không? Ngươi đang bận hay là đang lén lút vụng trôm nam nhân hả đồ kỹ nữ đê tiện! Ngươi mau ra mở cửa xin lỗi ta..."

Mọi người đi ngang qua cửa tứ hợp viện, nhìn thấy Hạ Hiểu Nguyệt vừa đạp cửa vừa mắng thì đều dùng ánh khác thường nhìn nàng ta.

Đây là tiểu cô nương của Hạ gia, miệng lưỡi lúc nào cũng không buông tha cho người khác.

Một tiểu cô nương nhưng sao miệng lại bẩn như vậy?

Hạ Hiểu Nguyệt không để ý đến những ánh mắt kì lạ nhìn mình, dang lúc mắng hăng say thì cửa bỗng nhiên bị mở ra, một chậu nước lạnh tạt thẳng vào mặt nàng ta.

Chương Mưu Tính của Cổ thị

Ầm!

Hạ Hiểu Nguyệt cả người đều lạnh đến thót tim.

Ngốc nghếch đứng yên vài giây, sau đó cuồng loạn hét lên chói tai.

-A! A a a a! Hạ Tử Thường! Ta sẽ không để yên!

Vừa hét nàng ta vừa lao lên đánh vào sau Hạ Tử Thường.

Hạ Tử Thường lanh lẹ khép cửa lại, Hạ Hiểu Nguyệt đầu đập boong vào cửa gỗ, trên đầu phồng lên một cục u lớn.

-Haha..

Mọi người đang đứng ở không xa đó xem kịch không chừa mặt mũi mà trực tiếp cười.

-Hạ Hiểu Nguyệt này, rõ thật là!

-Có ai nói gì sai sao? Hạ cô nương đã bị đuổi khỏi nhà rồi, nàng ta còn chịu nổi đuổi đến ức hiếp người khác.

-Sau này ai dám cưới tiểu ớt cay này về nhà chứ, sao chịu nổi?

...

Xung quanh truyền đến tiếng bàn tán làm cho sắc mặt Hạ Hiểu Nguyệt hêt trắng lại xanh, cuối cùng đen thui như đít nồi.

Giữa mùa đông mà bị tạt nước lạnh, toàn thân Hạ Hiểu Nguyệt như rơi vào hầm băng lạnh giá, lạnh đến mức cả người run lẩy bẩy.

Chưa bao giờ chịu chật vật như vậy, Hạ Hiểu Nguyệt dậm tay siết chặt tay, điên cuồng hét lên, giơ chân lên đạp một cái vào cửa lớn, sau đó quay đầu chạy.

Hạ Tử Thường đứng trong sân nghe thấy tiếng động ngoài cửa thì chỉ cười nhạt.

Thanh Mặc và Vân Dục bị tiếng la hét của Hạ Hiểu Nguyệt đánh thức, hai người ba chân bốn cẳng mặc quần áo xong vội vàng chạy ra khỏi phòng.

Tiểu cô của nhà họ tính cách hung bạo xảo quyệt, mỗi lần ức hiếp mẫu thân của bọn họ thì đều khiến mẫu thân phải khóc.

-Mẫu thân, con vừa nghe được tiếng của tiểu gì, mẫu thân không sao chứ?

Thanh Mặc chạy nhanh hơn Vân Dục một chút, lém lỉnh tựa con khỉ nhỏ chạy đến trước mặt Hạ Tử Thường lo lắng hỏi.

-Không sao.

Hạ Tử Thường cười đáp.

Nàng chỉ xem Hạ Hiểu Nguyệt thô tục này như một con chó sủa bậy thôi.

Đối với chó điên thì không cần giảng đạo lí, chỉ cần trực tiếp dạy dỗ là được.

Tạt cho Hạ Hiểu Nguyệt một chậu nước lạnh cũng không phải chỉ là nước bình thường, nàng đã thêm một chút Phù ngứa vào.

Đợi lát nữa khi Ngứa Phù phát huy tác dụng sẽ làm cho Hiểu nguyệt toàn thân ngứa ngáy cực kì khó chịu, mà loại ngứa này không phải là ngứa ngoài da mà là ngứa từ trong xương lan ra, khiến cho người càng ngứa, lòng như lửa đốt.

Là một người có thù tất báo, lần này đã khiến Hạ Hiểu Nguyệt chịu thảm như vậy, tâm trạng vui vẻ hẳn lên.

Nhìn thấy nụ cười nhẹ của mẫu thân không giống như mới chịu thua thiệt, Thanh Mặc và Vân Dục lúc này mới yên lòng.

Hiên Viên Dạ Lan từ trong phòng bước ra, trên lưng đeo cung tên.

-Ta đi lên núi tìm một chút đồ ăn dân dã.

Hắn bước tới trước mặt Hạ Tử Thường nói.

Nhân tiện liếc mắt nhìn Thanh Mặc và Vân Dục.

Càng nhìn thì càng nhận ra hai tiểu hài tử này có vẻ ngoài rất giống hắn ta.

Chắc là phải phái người điều tra một chút.

Không cần hỏi tới tình huống ban nãy thì Hiên Viên Dạ Lan cũng biết được là nữ nhân kí rơi vào tay Hạ Tử Thường tất nhiên sẽ không chiếm được chút tiện nghi nào.

-Được, ta muốn ăn thịt heo rừng.

Hạ Tử Thường híp mắt cười gật đầu.

Bên cạnh thôn Đào nguyên là một dãy núi kéo dài, trên núi chắc chắn có rất nhiều món ăn dân dã.

Nàng cũng đã từng nghĩ đến việc muốn lên núi lấy chút thức ăn, hiện giờ Hiên Viên Dạ Lan chủ động muốn đi, tất nhiên nàng sẽ không ngăn cản.

Nam nhân này vừa mới trúng độc rất nặng, cũng cần ăn chút gì đó để bồi bổ.

Để trả công thì hôm nay nàng sẽ nấu một ít món ngon cho Hiên Viên Dạ Lan bồi bổ.

Chương : Mưu tính của Cổ Thị

Thưởng thức tính cách không so đo tính toán này của Hạ Tử Thường, Hiên Viên Dạ Lan gật đầu, sau đó nhìn về phía hai đứa nhỏ, hỏi: "Hai ngươi có muốn đi cùng không?"

Thanh Mặc và Vân Dục nghe xong thì hai mắt sáng lên.

Hai đứa rất muốn đi theo Hiên Viên Dạ Lan, bọn họ nghe nói trong núi có rất nhiều thứ để chơi, bọn họ có một người bạn tên là Vương Cẩu Tử, cha cậu ấy là một thợ săn hổ, thỉnh thoảng sẽ đưa Vương Cẩu Tử vào rừng săn thú, Vương Cẩu Tử bình thường luôn khoác loác nói trên núi có bao nhiêu là thú vị.

Chỉ tiếc là mẫu thân chưa bao giờ cho bọn họ vào rừng vì nghĩ quá nguy hiểm.

Hai người không dám trả lời Hiên Viên Dạ Lan, chỉ cùng nhau nhìn Hạ Tử Thường.

-Nếu muốn thì hai đứa có thể đi.

Bị hai tiểu hài tử nhìn bằng ánh mắt ngập tràn mong đợi, Hạ Tử Thường cũng không cấm cản, vừa cười vừa nói:

-Nhưng mà các ngươi phải nhớ sau khi vào rừng không được chạy lung tung, phải ở cạnh Dạ Lang Thúc, nghe lời Dạ Lan thúc, biết không?

Nàng tin tưởng Hiên Viên Dạ Lan có thể bảo vệ tốt Thanh Mặc và Vân Dục.

Hiên Viên Dạ Lan thấy Hạ Tử Thường nhanh chóng cho phép thì có hơi bất ngờ.

Và trong lòng cũng có một cơn sóng vui sướng nhỏ cuộn lên.

Tốt.

Nàng tin tưởng hắn.

-Các ngươi cũng đừng vội đi, ăn xong điểm tâm rồi đi.

Hạ Tử Thường lại nói:

-Vân Nhi, Mặc Nhi theo ta đi rửa mặt.

Khuynh Thành là một tiểu lười biếng, vẫn còn chưa thức dậy.

Hạ Tử Thường quyết định sau khi làm xong điểm tâm sáng sẽ gọi tiểu nha đầu này dậy.

Nàng biết vậy là có hơi nuông chiều, nhưng nàng thấy rằng con gái là để chiều chuộng, nuông chiều một chút cũng không sao.

Sau khi Thanh Mặc và Vân Dục rửa mặt xong thì Hạ Tử Thường vào bếp bận rộn.

Hiên Viên Dạ Lan ngồi giữa sân, hai tiểu hài tử ngồi cạnh hắn, hỏi hắn ta về những chuyện thú vị ở kinh đô.

Hiên Viên Dạ Lan không hiểu sao lại cảm thấy đặc biệt thân thiết với hai tiểu hài tử này, thái độ với bọn họ cũng khá ấm áp, bọn họ muốn nghe thì hắn kể.

Hạ Tử Thường vừa bước vào bếp thì một cục bột nhỏ nhào tới chân của nàng.

-Gâu gâu gâu!

Cái đuôi nhỏ lù xù phe phẩy, cục bông nhỏ nằm lè lưỡi nhìn Hạ Tử Thường sủa.

Lúc này Hạ Tử Thường mới nhớ tới tiểu cẩu mà nàng mang về từ tam giới được để tạm ở trong bếp.

-Sau này sẽ gọi người là Nhị Bạch.

Hạ Tử Thường ngồi xổm xuống, sờ sờ đỉnh đầu của Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch:

-...

Dù cho cha nó là Hạo Thiên Khuyển đi nữa, nó có thể từ chối cái tên quê mùa này sao!

-Qua chỗ khác chơi đi! Lát nữa ta cho ngươi ăn thịt.

Vỗ vỗ cục bột nhỏ, à không, là Nhị Bạch, Hạ Tử Thường đứng dậy đi tới bếp lò.

Vừa nghe tới được ăn thịt, Nhị Bạch vui sướng quẫy đuôi.

Đầu tiên là nhóm bếp nấu nhừ cháo, sau đó Hạ Tử Thường dùng trứng gà, bột mì, cà rốt làm bánh trứng gà rán.

Mùi thức ăn nhanh chóng lan tỏa trong bếp.

Sau khi thức giấc, Khuynh Thành mơ mơ màng màng mặc quần áo vào, mơ mơ màng màng ra khỏi phòng, đi thẳng vào bếp.

Bụng nhỏ của tiểu nha đầu này đói rồi.

Vừa bước vào bếp, Khuynh Thành liếc nhìn cục bột trắng nhỏ đang ngồi ở cửa ăn thịt.

-Tiểu cẩu thật là đẹp.!

Khuynh Thành vui vẻ la lên, sau đó bế cục bột trắng nhỏ ở dưới đất lên, ôm thật chặt trong lồng ngực.

Nhị Bạch bất ngờ bị siết đến không thở nổi, mắt trọn trắng.

Hạ Tử Thường nghe thấy tiếng động thì nghiêng đầu nhìn sang, bất đắc dĩ cười:

-Khuynh Thành, con ôm nhẹ một chút. Nhị Bạch còn nhỏ không chịu nổi sức mạnh như vậy.

Bạn nhỏ này hẳn là vẫn chưa biết sức mạnh của mình kinh khủng thế nào.

Chương Mưu tính của Cổ thị

Khuynh Thành nghe nói vậy vội thả nhẹ lực ôm.

Cự kì vui vẻ nhìn tiểu cẩu trong ngực, Khuynh Thành quên luôn cả việc đang đói bụng.

-Mẫu thân, nó tên là Nhị Bạch sao?

Vừa bỏ bánh trứng gà vào nồi, Hạ Tử Thường vừa trả lời:

-Đúng vậy.

-Sau này ta có thể ôm Nhị Bạch ngủ sao?

-Có thể.

Hạ Tử Thường đáp.

Khuynh Thành cười hết sức hài lòng, lập tức quyết định từ nay về sau Nhị Bạch sẽ trở thành bạn thân nhất của nàng.

Ăn xong điểm tâm, Hiên Viên Dạ Lan đưa Thanh Mặc và Vân Dục ra ngoài.

Lúc đầu Khuynh Thành cũng đòi đi theo, nhưng Hạ Tử Thường lo lắng một mình Hiên Viên Dạ Lan không thể trông coi hết ba đứa nhỏ, nên không đồng ý cho Khuynh Thành đi cùng.

Có Nhị Bạch ở cùng nên Khuynh Thành cũng không có náo loạn đòi đi theo.

Phải quay về Hạ gia nên Hạ Tử Thường không muốn dẫn Khuynh Thành về cùng, đỡ mất công một số người không quản được miệng mình làm bẩn tai Khuynh Thành, nên cầm theo một cái hộp đi qua trấn bên cạnh mua bánh ngọt, dẫn Khuynh Thành đến nhà Lý Lang Trung.

-Đến nhà mình còn mang theo lễ vật gì?

Ôn thị thấy Hạ Tử Thường cầm theo một hộp bánh ngọt, khiển trách.

Ôn thị đã biết việc Hạ Tử Thường và phu quân mình kết nghĩa huynh muội, trong lòng cũng rất vui vì nàng cực kì thích ba tiểu hài tử của Hạ Tử Thường, hiện tại thân thiết hơn một chút thì càng gần bọn nhỏ hơn được một chút.

-Chỉ là một hộp điểm tâm thôi, đâu phải quà gì. Tẩu tẩu, phiền hai người trông coi Khuynh Thành giúp ta, ta phải trở về Hạ gia một chút.

Hạ Tử Thường nói.

Ôn thị nghiêm túc nói:

-Nếu ngươi quay về mà có bị ức hiếp thì hãy nói cho tẩu và đại ca ngươi, hiện tại ngươi đã là nghĩa muội của chúng ta, chúng ta sẽ là chỗ dựa cho ngươi.

Hạ Tử Thường cảm thấy lòng mình ấm áp, gật đầu.

Lúc này, tại Hạ gia.

Hạ Hiểu Nguyệt sau khi từ tứ hợp viện về nhà được một lát thì toàn thân bỗng ngứa ngáy, cảm giác như ngứa từ trong xương tràn ra, giống như có ngàn vạn con côn trùng bò từ từ trong xương cốt của nàng ta.

Ngồi trên giường không ngừng uốn éo người, hạ Hiểu Nguyệt hết gãi mặt lại gãi tay, nói chung là cào tất cả mọi chỗ trên người, nhưng càng cào gãi thì lại càng ngứa, cả khuôn mặt đều là dấu móng tay cào qua hồng hồng.

Cổ thị ngồi đối diện nàng ta nhặt rau, nhìn thấy Hạ Hiểu Nguyệt cứa vặn vẹo như con giun thì nhíu mày:

- Làm gì có cô nương nhà nào không chịu tắm rửa giống như ngươi? Không phải bị rận rồi chứ?

Nói ra thì Hạ Hiểu Nguyệt đã hơn nửa tháng nay chưa tắm.

-Con tắm sao?

Hạ Hiểu Nguyệt cau mày nói:

-Lỡ như lúc ta đang tắm Hạ Tử Thường lại quay về thì sao? Nàng ta tạt nước làm ướt cả người ta, lần trước tẩu tử và ca ca cũng thua trong tay nàng, nàng ta đã không còn giống với trước đây.

Nàng ta đang lo lắng Cổ thị không thể làm khó dễ được Hạ Tử Thường.

Đến lúc đó sao có thể nói với Hạ Tử Thường chuyện đó.

Bọn họ đã cầm tiền cọc của người ta rồi, nếu không giao người thì không phải sẽ phải phun bạc trở lại sao?

Mẫu thân nàng ta đã nói, có thêm bạc thì tết năm nay có thể sắm sửa nhiều hơn, còn định sẽ may thêm quần áo đẹp nữa.

-Ta là mẫu thân của nàng.

Cổ Thị nghe vậy thì trầm mặt nói:

-Nàng dám không nghe lời ta là nàng ta bất hiếu, đừng nói là ta bán con bé đó đi, nếu ta bán nàng đi còn được.

Chương : Mưu tính của Cổ thị

-Lão bà tử, ngươi định bán ai đi?

Lời của Cổ Thị vừa dứt thì một giọng nói có vẻ già cả thừ ngoài mành truyền vào.

Nghe được giọng nói quen thuộc, trong lòng Cổ thị lộp bộp đánh một cái.

Thầm nghĩ sao lão già nay hôm nay lại về sớm như vậy?

Hạ Hiểu Nguyệt biến sắc, cha nàng ta không phải hôm nay sẽ đi lên trấn trên đến buổi tối mới quay lại sao?

Hạ Quang Khánh vén rèm lên, đi vào phòng, cau mày hỏi lại Cổ Thị:

-Vừa rồi ta đã nghe hết những gì ngươi nói với Hiểu Nguyệt, nói cho ta biết cuối cùng là có chuyện gì xảy ra?

Trong mắt Cổ thị có chút chột dạ, nhưng ngay lập tức bà ta lại cứng rắn:

-Ta định đem bán Khuynh Thành cho Vương địa chủ thôn bên cạnh.

Cổ thị ưỡn thẳng lưng nói.

-Cái gì?

Mặt Hạ Quảng Khánh biến sắc:

-Lão thái bà, ngươi bị điên rồi đúng không?

Dù sao thì Khuynh Thành cũng là ngoại tôn nữ của ông ta.

Mặc dù lúc này người nghèo thì đúng là không có cơm ăn thì sẽ bán con cái. Nhưng mà Hạ gia bọn họ cũng không nghèo đến mức đói ăn.

Sao lão bà này lại nghĩ đến chuyện đem bán Khuynh Thành?

Ông ta làm tiên sinh quản sổ sách cho một tửu lâu nhỏ trên trấn, trong nhà có vài mẫu ruộng tốt, con cả Hạ Gia Cường cũng có thể di làm, trong thời gian này trong nhà cũng coi như là rất khá.

Thấy Hạ Quảng Khánh dám chống đối mình. Cổ thị đánh rầm lên chiếc bàn bên cạnh.

-Ngươi là một lão già đáng chết, ngươi lớn tiếng với ta làm gì? Khuê nữ của ngươi đã làm nên chuyện gì ngươi còn không biết à? Nàng mang thai trước khi thành thân, sinh ra ba nghiệt chủng làm mất hết mặt mũi của Hạ gia! Làm cho Hạ gia trở thành trò cười trong thôn, còn liên lụy đến danh tiếng của Hiểu Nguyệt! Hiểu Nguyệt cũng đã đến tuổi gả chồng, nhưng vì Hạ Tử Thường đã bôi nhọ danh tiếng của Hạ gia nên đến bây giờ cũng không có bà mối đến nhà ta hỏi thăm! Ngươi không đau lòng cho Hiểu Nguyệt thì ta đau lòng!

Cổ thị gào muốn rách cả họng:

-Không lẽ ngươi muốn Hiểu Nguyệt cả đời không ai thèm lấy? Còn có, Bảo nhi cũng đã đến tuổi đến trường tư học, trong nhà ai cũng há miệng chờ ăn! Lấy đâu ra tiền để cho Bảo ca nhi đi học? Lão nương vì cái nhà này mà phiền não, một lòng một dạ suy nghĩ muốn tốt cho Hạ gia, ngươi không cảm kích thì thôi còn như chó điên cắn lại ta?

Nghe Cổ thị nhắc tới Bảo Ca nhi, mặt Hạ Quảng Khánh hòa hoãn lại.

Đúng vậy.

Hạ gia bọn họ chưa từng có ai là người đọc sách, ông ta cũng muốn cho Bảo ca nhi, tôn tử duy nhất của ông ta đến trường tư đọc sách.

Nhưng mà trong trường đòi hỏi mỗi năm cần đóng mười lăm lượng bạc, tuy Hạ gia không lo thiếu ăn nhưng gần đây ông ta cũng vì lo cho Bảo ca nhi đi học mà phiền não.

-Ngươi nói ngươi định bán Khuynh Thành cho ai? Tiểu nha đầu tuổi còn nhỏ như vậy họ mua nàng ta làm gì?

Hạ Quảng Khánh hỏi sau một lúc trầm ngâm.

-Là Vương địa chủ thôn bên cạnh.

Cổ Thị uống một ngụm nước, nói:

-Tiểu nhi tử nhà họ lớn hơn Khuynh Thành không bao nhiêu, bị bệnh chết, muốn tìm một nha đầu làm minh hôn.

Nghe Cổ thị nói vậy mặt Hạ Quảng Khánh lại biến sắc, tóc gáy đều dựng cả lên.

Chuyện minh hôn này không phải là sẽ đem chôn Khuynh Thành chung với tiểu tử kia sao?

Ông ta đang định nói không được, Cổ thị lại cất giọng:

-Vương địa chủ đồng ý trả năm mươi lượng bạc cho con ông ta mua một thê tử, ta thấy có cơ hội nên lấy ngày sinh tháng đẻ của Khuynh Thành nhờ người đưa cho Vương địa chủ. Kết quả rất trùng hợp, bát tự của Khuynh Thành và nhi tử của ông ta rất hợp nhau, hôm qua Vương địa chủ đã đưa mười lượng bạc tới làm tiền đặt cọc. Ngày mai sẽ cho người tới đón khuynh Thành.

Truyện Chữ Hay