Vốn dĩ sáng sớm cô ta đi đến câu lạc
bộ, lòng tràn đầy chờ mong Kỳ Hàn Lâm sẽ ăn sinh nhật chung với cô ta.
Nhưng đợi nửa ngày, cho đến khi tất cả mọi người đều đến đông đủ, chỉ cỏ Kỳ Hàn Làm là chờ mãi vẫn không đến.
Gọi điện thoại cũng không bắt máy.
Lường trước anh ở công ty mở hội nghị họp video, tâm tình ăn sinh nhật của Kỳ Hàn Nguyệt cũng biến mất không còn, cô ta trở về nhà sớm.
Cô ta còn an ủi chính mình, cho dù Kỳ Hàn Lâm không chia ra thời gian
để ăn sinh nhật với cô ta, nhưng chí ít anh còn dụng tâm chuẩn bị quà sinh nhật cho cô ta.
Từ nhỏ đến lớn, hay từ sau khi Kỳ Hàn Lâm tiếp nhận Kỳ thị, anh rất ít khi dành thời gian cho cô ta.
Mỗi năm, quà sinh nhật đều tặng cho có lệ.
Cô ta còn nghĩ lần này rốt cuộc anh cũng thông suốt rồi, nhưng không nghĩ tới quà này căn bản là không phải tặng cho cô ta!
Cô ta chính là em gái của anh mà!
Như vậy mà vẫn không bằng một đứa người hầu?
Kỳ Hàn Nguyệt nhịn xuống ủy khuất, đi đến bên người Kỳ Hàn Lâm, kéo kéo ống tay áo anh: “Anh, quà sinh nhật của em đâu?”
Kỳ Hàn Lâm quay đầu nhìn lại, nhàn nhạt nói: “Đã tặng.
”
“Lúc nào?”
Chuyển khoản.
Kỳ Hàn Nguyệt khẽ ngẩn ra, đột nhiên cô ta nghĩ đến cái gì, lấy điện thoại từ trong tay người hầu qua, nhìn vào thông báo tin nhắn.
Kỳ Hàn Lâm đã chuyển khoản cho bạn một trăm vạn.
Lập tức Kỳ Hàn Nguyệt giận dữ lên như bóng cao su bơm hơi căng đầy!
Lại là chuyển khoản!
Kỳ Hàn Lâm nói: “Muốn món quà nào cái, tự mình mua.
”
“…” Kỳ Hàn Nguyệt gắt gao cắn
chặt môi, đôi mắt đều đỏ ửng lên.
Vẻ mặt cô ta thất vọng la lên: “Mỗi lần ăn sinh nhật anh đều như vậy! Anh không bao giờ sẽ vì em mà chuẩn bị quà, từ khi tiếp nhận Kỳ thị, cũng không ăn sinh nhật với em! ở trong lòng anh, em giá rẻ như vậy sao, đến một con người hầu đê tiện cũng không bằng?!”
Nhìn thấy bộ dáng Kỳ Hàn Nguyệt nổi trận lôi đinh, trong lòng Lâm Mạn lặng lẽ vui sướng một phen.
ở góc độ mà Kỳ Lâm Hàn không nhìn thấy, cô thè lưỡi kéo mắt giả thành mặt quỷ chọc tức Kỳ Hàn Nguyệt.
Kỳ Hàn Nguyệt nhìn thấy, càng nổi giận thêm, trong phút chốc, tức muốn hộc máu, cô ta nóng nảy tiến lên muốn tát Lâm Mạn một bạt tai.
Lập tức Lâm Mạn chạy đến phía sau lưng Kỳ Hàn Lâm trốn.
Có chỗ dựa thì ai mà không trắng trợn dựa vào!
Kỳ Hàn Lâm nhanh chóng cầm lấy tay cô ta, ngữ khí lạnh hơn: “Làm gì?”
Kỳ Hàn Nguyệt tức đỏ mặt lên án: “Anh! Cô ta khiêu khích em!”
Lập tức Lâm Mạn giơ hai tay lên tỏ vẻ vô tội nói: “Tôi không có! Tôi nào dám khiêu khích cô chủ! Tôi chỉ là một cô bảo mẫu nhỏ nhoi đáng thương, cô chủ đừng oan uổng tôi nha!”
Hừ!
Có ai mà sẽ không giả bộ thành bạch liên hoa?
“Cô—–! Cô thật không biết xấu hổ!”
Trên mặt Lâm Mạn là bộ dạng vô cùng ủy khuất, nhưng trong lòng cô lại nghĩ, hừ, tôi không biết xấu hổ vậy đó!
Ai kêu Kỳ Hàn Nguyệt oan uổng cô, bôi nhọ cỏ.
Kỳ Hàn Nguyệt tức đến mức muốn nổ phổi.
Kỳ Hàn Lâm nói: “Về phòng đi.
”
Anh!
Kỳ Hàn Lâm liếc mắt nhìn một cái.
Ở Kỳ gia, Kỳ Hàn Lâm là người có uy quyền nhất.
Kỳ Hàn Nguyệt không dám nói thêm cái gì nữa, giận dỗi chạy lên lầu.
Lâm Mạn nhìn bóng lưng tức giận đến thờ phì phì của Kỳ Hàn Nguyệt, nhưng một chút cũng không nhận ra người đàn ông phía sau đáng tới gần.
Chơi vui không.
Lâm Mạn giật mình quay đầu lại, không biết khi nào Kỳ Hàn Lâm đến gần cô đến như vậy.
Cô nhíu mày: “Cái gì.
.
”
“Làm mặt quỷ, chơi vui?”
Lập tức Lâm Mạn cảm thấy quẫn bách: “Anh….
Anh thấy được?”
Kỳ Hàn Lâm hơi nhếch khóe môi lên: “Cô nghĩ sao?”
“Anh mọc mắt ở sau lưng sao?” Vừa rồi cô rõ ràng nhìn thấy Kỳ Hàn Lâm
đưa lưng về phía cô.