Ánh mắt Lâm Mạn sáng quắc nhìn chằm chằm cô ta.
Toàn thân lộ ra một loại thanh quý không dung khinh nhờn.
Cô có thể chịu đựng Kỳ Hàn Nguyệt hất hàm sai sử, nhưng không chịu được bị bôi nhọ!
Mấy người hầu thấy Lâm Mạn dám dùng loại thái độ này nói chuyện với Kỳ Hàn Nguyệt, lập tức xông tới chỉ vào Lâm Mạn: “Thái độ của cô là thế nào đây?”
“Nhà họ Kỳ trả cho cô lương tháng vạn, là để mắt đến cô, không phải để cô lẽn mặt trước mặt tiểu thư!”
“Tiểu thư nói cô cái gì, cô đều phải chịu, còn dám cãi lại!?”
Lâm Mạn nói: “Tôi không trọng nô tính như mấy người! Tôi thừa nhận, tôi là hạ nhân, nhưng không phải cô có thể tùy tiện nhục nhã! Kim cài áo này tôi từ bỏ, cô muốn thì cô cầm đi!”
Cô có chút hoài nghi Kỳ Hàn Lâm đưa kim cài áo này cho cô căn bản không có ý tốt.
Kỳ Hàn Nguyệt nói kim cài áo là quà sinh nhật cho cô ta, vậy Kỳ Hàn Lâm đưa cho cô là muốn làm gi.
Nếu không phải thân phận Kỳ Hàn
Lâm bày ra đó, thậm chí Lâm Mạn còn hoài nghi hai anh em này liên hợp lại khinh người quá đáng.
“Cô từ bỏ? Đây là đồ của cô sao? Cô cỏ thể muốn sao?”
Kỳ Hàn Nguyệt vô cùng tức giận, người hầu đột nhiên kinh hô một tiếng.
“Thiếu gia đã trở lại!”
Kỳ Hàn Nguyệt xoay người thì thấy Kỳ Hàn Lâm vừa mới đi vào phòng khách.
Anh thấy Kỳ Hàn Nguyệt và Lâm Mạn đang giằng co, lại nhìn thấy trong tay Kỳ Hàn Nguyệt nắm chặt kim cài áo kim cương, mà Lâm Mạn đứng tại chỗ, vẻ mặt quật cường, mày kiếm hơi nhíu đi tới.
“Anh!”
Kỳ Hàn Nguyệt đi đến: “Cô ta trộm đò của em!”
Ánh mắt Kỳ Hàn Lâm dừng trên kim cài áo kim cương trong tay cô, nghi hoặc: “Cái gì?”
“Đây không phải quà sinh nhật anh tặng em sao?”
Kỳ Hàn Nguyệt ủy khuất cáo trạng: “Sao lại ở trong tay cô ta? Em thấy rõ ràng là cô ta trộm!”
Kỳ Hàn Lâm không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng đưa tay, nói với Kỳ Hàn Nguyệt: “Đưa anh.
”
Kỳ Hàn Nguyệt hơi ngẩn ra.
Không biết vì sao, sắc mặt Kỳ Hàn Lâm giống như sắp đóng băng.
Nhìn qua có vẻ hơi tức giận.
Nhưng cô ta nhất thời không biết chính mình đã nói sai cái gì.
“Anh hung dữ nhìn em như vậy làm gì?”
Kỳ Hàn Lâm găn từng chữ một: “Đưa, cho, anh.
”
Kỳ Hàn Nguyệt sao dám ngỗ nghịch với anh, không cam lòng mà đưa ghim cài áo cho anh.
Kỳ Hàn Lâm cầm lấy kim cài áo, đi tới trước mặt Lâm Mạn, người trước mặt ngạc nhiên nhìn anh.
Kỳ Hàn Lâm toàn thân tỏa khí lạnh.
Ban đêm, gió rất lớn.
Thân hình anh bị khí lạnh nhuộm dần, tóc đen như mực, xen dưới mái
tóc là một đôi mắt sâu như vực thẳm u tối.
Anh khẽ nâng tay, động tác ưu nhã đem ghim cài áo gắn vào khăn quàng cổ của cô một lần nữa.
Lâm Mạn cúi đầu xem tay anh động đậy.
Đôi tay của anh, mười ngón tay thon dài, đặc biệt là đoạn đầu ngón tay, tựa như những viên ngọc xinh đẹp thủ công được trưng bày triển lãm.
Viên kim cương nhân lúc những ngón tay anh lướt qua mà lấp lánh
hẳn lên.
Lâm Mạn theo bản năng dùng tay đỡ một chút: “Tôi không cần.
”
Kỳ Hàn Lâm không chút để đẩy ra tay cô ra, không đợi cô từ chối nói: “Cần.
”
Lâm Mạn: “….
”
Cho đến khi ghim cài áo được gài lên hẳn, Kỳ Hàn Lâm còn ngả ngớn mi mắt, thưởng thức nó một chút nữa.
Lúc này Kỳ Hàn Nguyệt mới bừng tỉnh, nhận ra những gì Lâm Mạn nói
chính là sự thật?!
Ghim cài áo này, thật sự là anh của cô ta cho Lâm Mạn?
Nhưng….
Tại sao chứ?
Kỳ Hàn Nguyệt ủy khuất đến nỗi hai tròng mắt ngân ngấn nước mắt!
Cô ta còn nghĩ rằng, đây là quà sinh nhật Kỳ Hàn Lâm chuẩn bị đưa cho cô ta.