Chương : Phải tin tưởng y thuật của chị dâu cậu
Mộ Yến Lệ trên mặt lộ ra một vệt ý cười, bảo anh ấy ngồi xuống: "Tôi cũng là lần đầu tiên gặp người bệnh như anh, đổi lại người khác tôi sẽ không phí sức như vậy?"
Dung Tư Thành cười tiếp lời: "Trực tiếp đặt ở trên ghế số pha châm rồi." Mộ Yến Lệ liếc nhìn Dung Tư Thành, cho anh một ngón tay cái: "Vẫn là bạn trai hiểu tôi."
Dung Tư Thành nhíu mày nhìn Mộ Yến Lệ, vẻ đắc ý mà không lời nào có thể miêu tả được.
Sau đó nhìn về phía Tề Vấn Tiêu lời nói sâu xa: "Bạn gái tôi chi phí khám bệnh rất cao, lát nữa đừng quên gửi triệu vào tài khoản của bạn gái tôi." Anh ấy cuối cùng biết Mộ Gia Hạo thằng nhỏ đấy tại
Tề Vấn Tiêu: " sao lại không đi cùng với bọn họ mua đồ rồi.
Không phải là sợ làm kỳ đà cản mũi sao.
Chuyện này quả thật chính là hiện trường cẩu lương cỡ lớn!
Nói đùa vài câu, bầu không khí cũng hòa hoãn dần lên, Mộ Yến Lệ mới bắt mạch cho Tề Vấn Tiêu.
Ngón tay mảnh khảnh ấn ở trên cổ tay của anh ấy, sức mạnh ngón tay liên tục thay đổi, lúc thì ngón tay trỏ trùng xuống lúc gì ngón tay giữa trùng xuống bắt mạch rất cẩn thận.
Vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị, làm sao cảm giác so với lần trước ở bên đường khám còn nghiêm trọng hơn?
Dung Tư Thành vẫn luôn quan sát sắc mặt của Mộ Yến Lê, trên mặt cũng không kìm được vẻ lo lắng: "Thế nào? Tình hình không tốt sao?"
Mộ Yến Lệ không lên tiếng, rất lâu sau mới buông tay "Đã từng kiểm tra sức khỏe tổng quát rồi chứ?"
Tề Vấn Tiêu lên tiếng trả lời: "Mỗi năm đều kiểm tra hai lần nhưng không kiểm tra được vấn đề gì, chỉ nói là đường huyết hơi thấp."
Mộ Yến Lệ gật đầu: "Nhưng anh ngất đi không chỉ là đường huyết thấp, anh lúc nhỏ có phải đã từng bị thương? Tôi nói là đầu bị thương.
Tề Vấn Tiêu mơ hồ nhìn về phía Dung Tư Thành: "Không phải chứ, tôi cũng không nhớ nữa."
Dung Tư Thành một lát không lên tiếng, cố gắng nhớ lại chuyện khi còn nhỏ.
Anh rất lâu sau mới nói: "Tôi cũng không nhớ rõ, tôi nhớ có một lần Dung Bạc Nam và mẹ cãi nhau, trong lúc tranh chấp cậu có ngã xuống đất, cậu lúc đó liền bị hôn mê luôn, mẹ sợ hãi mang cậu đi bệnh viện, nhưng không lâu sau thì tỉnh lại, lúc đó chắc khoảng ba bốn tuổi."
Tề Vấn Tiêu nhìn Mộ Yến Lê: "Ý của cô tôi bây giờ bị ngất là bởi vì lúc nhỏ bị thương dẫn đến?"
Mộ Yến Lệ lên tiếng trả lời: "Tôi chỉ là nghi ngờ anh thỉnh thoảng ngất, là thứ gì ép thần tinh ở não gây ra, nhưng máy móc kiểm tra cũng không được, rất có khả năng là hình thành một thời gian dài, có lẽ là anh lúc còn nhỏ đầu bị thương điểm xuất huyết vẫn chưa hoàn toàn tan, cũng có thể là thời gian mang thai mẹ anh dùng thuốc có tác dụng phụ gây ra, hoặc cũng là khi mang thai trong bụng từng bị thương đều có khả năng gây ra tình trạng như vậy.
Dung Tư Thành nghe vậy, biểu hiện vẫn là không tránh được lo lắng: "Vậy có cách nào cứu không?"
Mộ Yến Lệ không trả lời anh, mà lại hỏi Tề Vấn Tiêu: "Anh có phải là khi đói hoặc khi tâm trạng tương đối không ổn định, số lần ngất mới nhiều?" Tề Vấn Tiêu gật đầu: "Đúng vậy!"
Mộ Yến Lệ lại hỏi: "Còn có những triệu chứng khác không? Ví dụ như: đau đầu, co giật, vân vân."
Tề Vấn Tiêu nói: "Sẽ đau đầu, tôi bây giờ dường như mỗi sáng tỉnh dậy sẽ đau đầu, trước khi ngất đi cũng vô cùng đau đầu, mắt sẽ tỏa ra sự đau đớn, tỉnh lại cũng sẽ đau nhưng vẫn có thể chịu được!"
Mộ Yến Lệ gật đầu: "Tình trạng của anh hiện giờ có thể như vậy, không thể rời xa được trị liệu mấy năm qua của anh, nếu không anh không đơn giản chỉ là đau đầu, ngất đi, nghiêm trọng hơn sẽ dẫn đến chứng động kinh phát tác thậm chí cả tử vong."
Dung Tư Thành mắt mang lo lắng: "Em có biện pháp sao?"
Mộ Yến Lệ nói: "Tôi chỉ có thể thử? Tôi hôm nay trước tiên châm cứu cho anh xem đã, nếu như có hiệu quả sáng sớm ngày mai đầu anh không thể nói lập tức sẽ không đau nữa nhưng ít nhất sẽ giảm bớt."
Dung Tư Thành nghe vậy, thần kinh căng thẳng đã lâu lúc mời mới hơi buông thả xuống.
"Châm cứu sao?"
Mộ Yến Lệ theo tiếng: "Ừ"
Tề Vấn Tiêu đúng là hơi kinh ngạc: "Cô còn có thể châm cứu?"
Mộ Yến Lệ hờn dỗi lườm anh ta một cái: "Xem thường người ta hả?"
Tề Vấn Tiêu cười nói: "Không có."
Dung Tư Thành nói: "Vậy em thử đi, đi đâu châm cứu, trên ghế sô pha châm cứ hả? Nếu như không được vậy thì qua chỗ tôi."
Mộ Yến Lệ nói: "Không cần, ở trên sô pha là được rồi, phút sẽ xong"
Dung Tư Thành lập tức hành động, lấy gối tựa của ghế số pha đi, để Tề Vấn Tiêu nằm xuống.
Mộ Yến Lệ lại đi về phòng của mình tìm túi đen nhỏ của mình, đợi khi cô mang túi đen nhỏ ra, Tề Vấn Tiêu còn đang ngồi ở trên sô pha.
"Cởi giày ra nằm xuống"
Tề Vấn Tiêu nuốt nước bọt chầm chậm cởi giày.
Mộ Yến Lệ cũng đã chuẩn bị xong, người kia còn vẫn chưa nằm xuống được.
Cô đi tới trước mặt của Dung Tư Thành, dùng ánh mắt ra hiệu: Tình huống gì vậy?
Dung Tư Thành ghé sát bên tại của cô, nhỏ giọng nói: "Căng thẳng đấy!"
Mộ Yến Lệ đúng là có chút bất ngờ, không nghĩ tới Tế Vấn Tiêu lại sợ châm cứu? "Không sao đâu, không đau.
ТrцуeлАРР.cоm trang web cập nhật nhanh nhất
Cô lên tiếng an ủi.
Tề Vấn Tiêu theo tiếng, anh ấy biết không đau, nhưng khó tránh khỏi căng thẳng
Vốn là mỗi lần gặp cô đã căng thẳng rồi.
Lần này tốt rồi! Còn được cô ở khoảng cách vậy châm cứu cho, anh ấy không căng thẳng mới lạ.
gần như
Khi anh còn đang suy nghĩ, Dung Tư Thành bỗng nhiên lên tiếng: "Sợ à?"
Tề Vấn Tiêu con mắt nhất thời mạnh mẽ lên: "Ai sợ?" "Vậy thì bảo cậu nằm xuống cũng tốn công phí như vậy sao?"
Tề Vấn Tiêu không phản ứng với anh, nhưng dùng hành động thể hiện, trực tiếp nằm xuống trên ghế sa lông.
Dung Tư Thành khỏe môi không khỏi nhấc lên.
Mộ Yến Lệ đem gói châm cứu mở ra, xoạt một hồi bày ra.
Tề Vấn Tiêu nhìn Mộ Yến Lệ cầm lấy cây kim tới gần đầu của anh ấy, nhất thời cảm giác trái tim mình thu bé lại.
Cô sẽ không muốn cắm ở trên đầu anh đấy chứ?
Người thường đều là không biết chuyện mới có thể sinh ra sự sợ hãi, có thể người khác đánh một cái không sợ bởi vì anh ấy biết cách làm sao để tránh né.
Nhưng mà cây kim dài như vậy lại muốn cắm vào cơ thể của anh, có thể không sợ sao?
Tề Vấn Tiêu muốn ngồi dậy, cứ như vậy đi, tại sao phải chịu tội này, sống thêm một ngày hay ít đi một ngày cũng không có quan hệ quá lớn.
Bỗng nhiên tay bị người ta đè lại, anh ấy thuận theo tầm mắt nhìn sang, là Dung Tư Thành.
Anh nói: "Yến Lệ chính là dùng châm cứu mà chữa khỏi bệnh cho ông, cậu phải tin tưởng vào y thuật của Yến Lê."
Tề Vấn Tiêu trừng mắt: "Ai không tin?"
Dung Tư Thành nói: "Hơn nữa Yến Lệ chính là chị dâu tương lai của cậu, cô ấy làm sao có thể hại cậu?"
Tề Vấn Tiêu hừ một tiếng: "Chuyện sau này ai biết được? Yến Lệ tôi khuyên cô nên cách xa anh ấy một chút, nhà họ Dung đó không phải chỗ tốt đẹp gì."
Dung Tư Thành giọng nói lạnh lùng: "Cậu muốn liệt nửa người?"
Lúc này Mộ Yến Lệ đã châm cây kim trên đầu Tề Vấn
Tiêu, đầu của cô cũng không ngẩng lên nói: "Hai người đều im miệng! Đừng nói nhảm, tôi đâm cho hai người đều liệt nửa người bây giờ."
Không thể không nói mấy câu nói này quả thực làm tan biến đi cảm giác sợ hãi của Tề Vân Tiêu, đặc biệt là biết khi đã châm cây kim ở trên đầu càng bất ngờ hơn, anh ấy hình như một chút cảm giác cũng không có.
Mộ Yến Lệ sau đó lại đâm vào cánh tay của anh ấy, bảo Dung Tư Thành hỗ trợ kéo ống tay áo lên một chút.
Dung Tư Thành sau khi sửng sốt một chút, đi tới kéo tay áo của Tề Vấn Tiêu lên, để lộ ra vết thương kia, tuy không sâu nhưng rất dài Đúng là dọa Mộ Yến Lê một cái: "Đây là làm sao vậy?".