Vì quan tâm đến lòng tự ái của Mộ Yến Lệ, không bao lâu sau từng cái từng cái dài không hình thù đó xuất hiện ở nắp của Mộ Gia Hạo.
Mộ Yến Lệ sau khi nhìn thấy, vui vẻ lên không ít cũng không gấp như vậy nữa, cuối cùng dưới sự trợ giúp của Dung Tư Thành gói được cái đầu tiên giống như là sủi cảo.
Khi lấy sủi cảo để ở trên nắp thả xuống, Mộ Yến Lệ không cầm được sự kích động ở trong lòng sung sướng gào lên: "Woa..
mau nhìn, cái này không phải là rất đẹp sao?"
Dung Tư Thành đưa tay ra xoa đầu Mộ Yến Lệ: "Ừm, đẹp"
Tế Vấn Tiêu sắc mặt cũng tràn đầy ôn nhu, người phía trước đẹp sáng ngời, người độc đoán bên cạnh Mộ Yến Lệ cũng khiến người ta yêu thích.
Người ở phía sau mơ màng cố gắng gói sủi cảo Mộ
Yến Lệ lại càng đáng yêu hơ.
Có lẽ cô như vậy, không hề có cảm giác về khoảng cách, lại càng khiến người ta càng gần nhau hơn.
Chỉ đáng tiếc, anh trai của anh ấy so với anh ấy sớm phát hiện ra sự tốt đẹp của cô.
Mộ Gia Hạo nhìn theo mẹ, có chút do dự, không biết cái sủi cảo tiếp theo có cần phải kéo dài như vậy hay không? Tổng cộng gói được cái sủi cảo, bốn người gói tiếng mới gói xong.
Dung Tư Thành lo lắng sủi cảo của Mộ Yến sẽ bị lòi nhân ra nên hấp những cái sủi cảo mà cô làm, còn lại thì cho vào luộc.
Chờ được ăn cũng phải mất phút nữa trôi qua.
Mộ Yến Lệ cảm xúc: "Ăn sủi cảo quả thật quá khó khăn rồi."
Mộ Gia Hạo nghĩ thầm, là bọn họ khó khăn chứ?
Nếu như không phải vì dạy cho mẹ, thì ít nhất có thể làm xong sớm trước Th.
Ai biết lời nói hùng hồn của mẹ cậu bé còn chưa nói: "Nhưng lần sau có em hỗ trợ sẽ nhanh hơn."
Mộ Gia Hạo trong lòng chửi thầm, có sự hỗ trợ của cô sẽ càng thảm hơn.
Dung Tư Thành luôn cưng chiều cười: "Mau nếm thử sủi cảo chính tay mình làm so với bên ngoài có khác biệt gì không?"
Mộ Yến Lệ trả lời, còn không quên chăm sóc Tề Vấn Tiêu: "Tề Vấn Tiêu anh cũng ăn đi, mau nếm thử."
Tề Vấn Tiêu lên tiếng trả lời, ăn một cái: "Ừm, ngon, tôi đã rất lâu rồi chưa ăn sủi cảo" Anh ấy tối nay cảm giác cũng vô cùng ấm áp, cũng rất vui vẻ.
Giống như là trở về cảnh tượng khi còn bé, bọn họ cả nhà vây quanh cùng nhau làm sủi cảo.
"Tôi cũng thế."
Mộ Yến Lệ nói xong lại đưa một cái vào trong miệng vừa ăn vừa không ngừng kêu lên: "Ôi...!vẫn là sủi cảo tự mình làm ngon nhất, tuy rằng có hơi xấu một chút."
Mọi người nghe vậy cười ha ha.
Một bữa ăn, bốn người, cái sủi cảo, không còn lại cái nào.
Ăn cơm xong, Mộ Gia Hạo vào phòng làm bài tập.
Dung Tư Thành liền sắp xếp để cho Mộ Yến Lệ kiểm tra sức khỏe cho Tề Vấn Tiêu.
Tề Vấn Tiêu sống chết không chịu: "Tôi không sao"
Dung Tư Thành lại nhấn mạnh lần nữa: "Yến Lệ rất giỏi, cậu để cho cô ấy kiểm tra một chút."
Tề Vấn Tiêu nói: "Không cần, cảm ơn sủi cảo ngày hôm nay, tôi về đây." Anh ấy đứng dậy lên định đi.
"Chờ chút...!
Mộ Yến Lệ vội vàng gọi anh ấy lại: "Tại sao lại không cần?" Anh không tin tưởng y thuật của tôi? Hay là đơn thuần không muốn nhận tình cảm của Dung Tư Thành?"
Tề Vấn Tiêu dừng chân lại: "Không cần thiết phải lãng phí thời gian."
Mộ Yến Lệ hiểu ra gật đầu: "Xem ra là vẫn không tin được tôi!" "Không phải." Tề Vấn Tiêu có chút vội vàng nói.
Mộ Yến Lệ nhìn anh ấy: "Vậy tại sao? Mỗi lần nói đến bệnh tình của anh thì anh đều lảng tránh anh là đang sợ cái gì chứ?"
Tề Vấn Tiêu không lên tiếng, rốt cuộc là Dung Tư Thành thay anh ấy lên tiếng: "Sợ thất vọng, nhiều năm như vậy bác sĩ khám cho cậu ấy không được mấy trăm thì cũng phải mấy chục, mỗi người khám xong đều kê một đơn thuốc lớn, cậu ấy mấy năm nay, vẫn đang uống thuốc"
Tề Vấn Tiêu kinh ngạc nhìn Dung Tư Thành, thật giống như là đang hỏi, anh làm sao lại biết? Dung Tư Thành khóe miệng giật lên rất lạnh nhạt: "Hôn một nửa bác sĩ đều là tôi tìm, tôi có thể không biết sao?"
Con mắt của Tề Vấn Tiêu thu nhỏ lại, anh ấy biết Dung Tư Thành âm thầm giúp anh ấy, nhưng cũng không ngờ được rằng bác sĩ đến khám bệnh cho anh ấy hơn một nửa đều là anh tìm đến.
Trong lúc nhất thời không biết nói cái gì mới được.
Anh ấy vẫn luôn làm khó bản thân mình, đây là anh trai của anh ấy, là thần tượng mà anh ấy sùng bái từ nhỏ, nhưng vì chuyện kia, anh ấy lại đem anh trai thần tượng vẫn là nhổ cỏ tận gốc không tính là gì, còn muốn hận anh, hận anh vô tình vô nghĩa, hận anh vì vinh hoa phú quý mà từ bỏ mẹ của anh ấy.
Từng năm trôi qua, rất nhiều lúc anh ấy đều giống như tối hôm qua, anh luôn xuất hiện ở những thời điểm anh ấy cần giúp đỡ.
Sau đó mỗi lần đều không có nói một câu phí lời nào, giúp xong liền đi.
Anh ấy ở trong lòng thuyết phục chính mình anh là đang chuộc tội đây nhưng anh ấy sẽ không tha thứ cho anh, những thứ này đều là việc anh nên làm.
Sau này khi quen biết Mộ Yến Lệ rồi, hai người tiếp xúc nhiều hơn, bọn họ cũng sẽ vì Mộ Yến Lệ mà tạm thời hóa địch thành bạn, trong suy nghĩ của anh ấy một tỉ đều hướng về Dung Tư Thành, nhớ anh nằm đó có lẽ có nỗi khổ tâm gì ở trong lòng.
Mỗi lần nghĩ xong, anh ấy đều nhắc nhở chính mình một lần, anh ấy không thể để sắc mặt tốt cho anh được, bằng không làm sao xứng đáng nỗi khổ mà mình phải chịu nhiều năm như vậy, làm sao có thể xứng đáng cái chết oan của mẹ.
Có lẽ là hôm nay bầu không khí này rất ấm áp, hoặc là Dung Tư Thành hôm nay có chút khác thường, anh ấy cảm giác anh gần đến kỳ lạ như vậy, cực kỳ giống như hồi còn bé anh trai chơi đùa với anh ấy.
Dung Tư Thành vỗ vỗ vai của anh ấy nói: "Để Yến Lệ kiểm tra cho cậu một chút, lúc trước bệnh tình của ông nội nghiêm trọng như vậy, chính là Yến Lệ đã cứu ông trở về." Giọng nói không hề ép buộc nhưng kỳ lại lại khiến cho người ta tin phục.
Tề Vấn Tiêu lúc này chính là muốn nghe lời của anh, đây dường như là bản năng khắc vào trong xương.
Mộ Yến Lệ cũng nói: "Anh yên tâm, tôi kiểm tra cho anh trước, nhiều nhất cũng chỉ làm lỡ anh có phút thôi, nếu như tình hình của anh tôi không có cách nào chữa thì anh cũng không cần uống thuốc, nếu như tôi có cách, vậy thì nhất định có thể chữa khỏi bệnh cho anh!"
Tề Vấn Tiêu liếc nhìn Dung Tư Thành, lại nhìn mắt Mộ
Yến Lệ, lúc này mới lại chậm rãi ngồi xuống..