Chương
“Cái gì?” Kiều Như An kích động đứng dậy, nhưng vừa cử dộng, vết thương đau tới mức khiến cô ta đổ mồ hôi.
“Em đừng cử động!” Tân Hàn Chi ngăn cô lại: “Không dễ dàng gì mới có thể giữ lại mạng sống cho em, không thể lại xảy ra chuyện gì được”
“Nhưng…nhưng em…tại sao em lại thành thế này? Em có phải sẽ chết sao? Em có phải chỉ sống được vài năm nữa thôi sao?” Kiều Như An rơi nước mắt, sợ hãi hỏi.
“Không có, vẫn sẽ giống như người bình thường, không có ảnh hưởng gì hết”
“Có sao?”
“Em không tin có thể đi hỏi bác sĩ”
“Không phải, em tin anh. Chỉ là em rất sợ.
“Anh biết. Bất cứ ai bị như vậy cũng sẽ đều rất hoảng sợ. Mất đi một quả thận, khẳng định sẽ không bằng hai quả. Nhưng mà em yên tâm, chỉ cần chăm sóc tốt, liền không có việc gì xảy ân Hành Chỉ an ủi cô ta.
Kiều Như An kìm nén nước mắt, gật gật đầu: “May mắn là A Thy không sao…”
Kiều Như An ngủ xong, Tân Hành Chi liền ra ngoài gọi điện cho Đế Anh Thy: “Như An tỉnh rồi”
Đế Anh Thy hỏi: “Tình hình của cô ấy thế nào?”
“Đã ổn định rồi, không có gì nguy hiểm đến tính mạng”
“Xảy ra chuyện này, chúng ta đều không có ngờ tới. Tâm trạng của cô ấy nhất định không tốt. Chờ khoảng thời gian nữa em sẽ đi thăm cô ấy” Đế Anh Thy cảm thấy có lỗi.
“Em vẫn nên ở nhà đi! Chăm sóc bản thân cho tốt. Ở đây đã có anh rồi” Tân Hành Chỉ nói.
“Vết thương của em chỉ là vết bầm tím, không có gì nghiêm trọng.
Dù sao thì, Như An thành ra như vậy cũng có liên quan tới em, làm sao có thể không đến thăm cô ấy được” Đế Như An nói, đừng nói tới việc Kiều Như An cùng bọn họ đã từng chơi với nhau, cho dù chỉ là người lạ, cô cũng phải đi thăm cô ấy.
“Đừng tự ép buộc bản thân nhé” Tân Hành Chỉ nói.
“Em biết rồi”
Đế Anh Thy cúp điện thoại, Tư Hải Minh hỏi: “Nói cái gì đó?”
Đế Anh Thy liếc anh một cái, mắc gì mà giống như đang giám thị vậy? Cô và Tân Hành Chỉ chỉ gọi điện thoại thôi mà, có cần phải nhìn chằm chằm như vậy không hả?
Quá ngang ngược!
“Nói về chuyện của Kiều Như An, buổi chiều tôi sẽ đi thăm cô ấy”
Đế Anh Thy nói.
Lúc đối diện với ánh mắt thâm trầm của Tư Hải Minh, cô nhíu mày.
hỏi: “Anh sẽ để tôi đi chứ?”
“Đợi chân khỏi hẳn rồi hãy đi”
“Cũng có phải là không đi được đâu”
“Hai ngày nữa rồi đi”
… Tư Hải Minh, anh ở đây là vì muốn làm tôi cảm thấy khó chịu đúng không?”
Tư Hải Minh dùng đôi mắt đen láy nhìn cô, tốt tính nói: “Muốn đi cũng được, nhưng anh sẽ ôm em đi.”
Đế Anh Thy tưởng tượng đến hình ảnh kia, khóe miệng co giật một cái, không thèm để ý tới anh nữa!
Hai ngày thì hai ngày! Phản kháng cũng có tác dụng gì đâu! Đúng là cái đồ độc đoán!
Bây giờ cả anh cả và anh hai đều không ở Bảo Thành, đối với việc trong Bảo Thành đột nhiên dư ra một Tư Hải Minh, mặc dù không nói gì nhưng sắc mặt của họ đã nói lên tất cả rồi. Không chào đón, nhưng cũng không mở miệng đuổi người. Hoặc là nói, họ đã nhắm mắt làm ngơ!