Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
Vô Tội ném khẩu súng trên tay, lấy nội y vẫn luôn ngậm trong miệng ra mặc vào.
Tên hải tặc ở phía dưới nghe thấy tiếng động ở trên này thì chạy lên, đập vào mặt là cơn gió biển mang theo mùi máu thổi không hết còn đồng của hắn ta thì đang nằm trong vũng máu.
Một cô gái đứng giữa đám thi thể đang sửa lại tóc, rất rùng rợn.
Lúc hắn ta đang dại ra thì chân Vô Tội đã đạp lên khẩu súng, khẩu súng bật lên nằm trong tay cô ta chĩa vào tên hải tặc còn sót lại.
Tên hải tặc sợ hãi giơ hai tay lên.
“Người lái thuyền?” Vô Tội hỏi.
“Phải “Muốn lái thuyền hay là muốn chết?” Khuôn mặt của Vô Tội rất xinh đẹp nhưng bây giờ không hề thân thiện thậm chí còn giống như la sát đòi mạng!
“Muốn… Muốn lái thuyền!” Hải tặc cũng là người, cũng sợ chết.
Vô Tội buông súng xuống: “Ném thi thể xuống biển cho cá ăn đi”
“Được…”
Vô Tội ngồi dựa vào lan can, nhìn tên hải tặc kia đem từng thi thể ném qua lan can xuống biển.
đến đâu rồi “Chạy rồi! Sống chết chưa rõ!” Đế Hạo Thiên áp chế cơn giận.
. Người em nuôi đấy!” Đế Hoàng Minh trực tiếp treo điện thoại.
Hành động đó cho thấy anh ta đang rất tức giận.
Đã có Cố Mạnh, lính đánh thuê cấp A, các thế lực ngầm rải rác bây giờ lại thêm một cô gái chạy trốn nữa, xem ra trận chiến sắp tới là không thể tránh khỏi rồi!
Lúc Đế Anh Thy vừa ngáp vừa đi xuống lầu đã là tám chín giờ sáng.
Nhìn thấy anh cả ngồi trong phòng khách thì đi qua ngồi kế bên: “Chào buổi sáng anh cả”
“Chào buổi sáng. Sao không ngủ thêm một lát nữa” Đế Hoàng Minh cưng chiều nhìn cô.
“Tỉnh rồi ngủ lại không được ạ” Đế Anh Thy xoay xoay cổ, không nhìn anh ta mà hỏi: “Anh hai đâu ạ? Còn thức trễ hơn em nữa sao?”
“Có việc đi ra ngoài rồi” Đế Hoàng Minh nói. Thật ra là cả đêm không về, khả năng tìm được cô gái kia là rất nhỏ!
“Ăn sáng chưa” Đế Hoàng Minh đứng dậy.
“Đợi chút nữa đi ạ” Đế Anh Thy lười biếng không muốn nhúc nhích.
Đế Hoàng Minh nhìn nữa quản gia, nữ quản gia lập tức hiểu ý mang theo người giúp việc đến nhà ăn, rất nhanh đã mang bữa sáng lên đặt trước mặt Đế Anh Thy.
Hai người cứ như vậy không vào phòng ăn mà ăn luôn bữa sáng ở đây.
Đế Anh Thy lấy ly sữa lên uống, cứ nghĩ là sữa bò nhưng sau khi uống một ngụm mới biết là sữa bột, làm cô giật mình.
Chuyện cô thích uống sữa bột không phải chỉ có Tư Hải Minh biết sao? Sao trong nhà lại cho cô uống sữa bột?
Đế Anh Thy nhìn qua anh cả ở bên cạnh nhưng không dám hỏi, mấy dấu đỏ trên cổ cô bây giờ còn chưa biến mất đâu, đừng nhắc tới Tư Hải Minh thì hơn.
Cô nghĩ, có lẽ là Tư Hải Minh nói với anh cả hoặc là anh hai cô thích uống sữa bột.