Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
“Đi đón con chưa?” Tư Hải Minh hỏi.
Đế Anh Thy nhìn giờ trên điện thoại, đúng là sắp tới giờ rồi. Uống một ngụm sữa cuối cùng, sau đó đứng dậy: “Tôi đi đón con đây, lần sau tới tìm cô chơi nữa”
Cái miệng nhỏ đáng thương bị cắn đến không còn hình dạng, còn bị giam trong lòng ngực rắn chắc của anh bị hôn đến tầm mắt dần biến thành màu đen mới được buông ra. Đế Anh Thy nhắm mắt thở dốc, đầu óc ong ong.
“Anh… Đừng có mà quá đáng.” Đế Anh Thy nhả từng chữ từ cái miệng nhỏ sưng đỏ.
“Thích đến đây?” Giọng Tư Hải Minh khàn khàn.
“Em… Không thể. Đến nhà bạn bè chơi hay sao?”
“Có thể. Lúc trước anh ba em ở quán bar cứu cô ta? Tư Hải Minh nói.
Đế Anh Thy sửng sốt: “Anh ba em cứu người?” Trong ấn tượng của cô anh ba chỉ kém không giết người thôi, còn cứu người chỉ là ở trên bàn phẫu thuật nhưng còn không dùng thuốc mê nữa, tiền chữa bệnh cũng tính tận chục tỷ thôi.
“Anh hùng cứu mỹ nhân” Tư Hải Minh nói.
“Chẳng lẽ anh cho rằng bọn họ có quan hệ gì hả? Không thể nào, chỉ là trùng hợp thôi. Gặp người quen chắc chắn sẽ ra tay cứu người mà! Hơn nữa, Diệp Thiên Thanh đã mang thai, không định ly hôn cho nên càng không có thể có gì với anh ba được” Đế Anh Thy vứt bỏ ngay cái suy nghĩ kia.
Cô là người hy vọng các anh trai có một nửa kia nhất, nhưng người đó chắc chắn không phải là Diệp Thiên Thanh. Bởi vì người Diệp Thiên Thanh thích là chồng cô ấy nếu không sao lại không muốn ly hôn, còn có thai nữa?
Chắc là do mặt của Miêu Thuý bị huỷ nên Tần Chinh mới hồi tâm chuyến ý…
“Mặc kệ bọn họ đi” Tư Hải Minh chỉ quan tâm Đế Anh Thy, lại muốn hôn cái miệng nhỏ của cô.
Đế Anh Thy vội nhảy xuống khỏi người anh, ngồi ra xa, còn nghiêm túc lấy tay cắt một đường vĩ tuyến : “Không cho phép vượt rào!”
Tư Hải Minh hưng phấn nhìn cô, đôi mắt đen láy giống như muốn nuốt sống người trước mặt: “Không muốn anh vượt rào thì đừng làm chuyện đáng yêu như vậy?
“Cái.” Đế Anh Thy còn chưa hiểu gì lại bị ôm qua, lúc môi anh chuẩn bị áp xuống thì cô nhào vào lòng anh. Đó là theo bản năng muốn muốn giấu miệng mình đi, lại giống như lao vào ngực anh vậy.
Vài giây sau Đế Anh Thy mới kịp phản ứng lại, cả người cô cứng đờ, không biết là nên lùi về phía sau hay nên giữ nguyên như vậy. Nhưng cứ ôm vậy mãi cũng không phải mục đích của mình, cô vừa định lùi về, nhưng rơi vào ổ sói rồi làm gì còn đường ra. Cuối cùng cô nằm trong lòng Tư Hải Minh đến trường học đón con.
Đón được đám trẻ đưa về tầng cao nhất, mới vừa vào cửa thì –
“Các bé con ơi!”
Đế Anh Thy sửng sốt nhìn anh ba cô cũng đang ở đó.