Chương
“Có con rất tốt, chờ sau khi sinh con xong cô sẽ cảm thấy mình là người mẹ hạnh phúc nhất trên thế giới!” Diệp Thiên Thanh nhìn thấy vẻ mãn nguyện và hạnh phúc của cô hỏi: “Cô cũng có cảm giác này sao?”
“Đương nhiên, tôi chính là mẹ của sáu đứa con rồi đấy!”
“Cái… Cái gì? Sáu đứa?” Diệp Thiên Thanh trợn tròn mắt.
“Đúng vậy, thai sinh sáu. Gia đình tôi có gen di truyền mang thai nhiều con như vậy đấy” Đế Anh Thy cảm thấy rất thú vị, cả đời chỉ cần sinh một lần thôi, rất thú vị: “Ba mẹ tôi sinh ba, còn tôi thì sinh sáu”
Diệp Thiên Thanh ngốc lăng, không biết hình dung tâm trạng mình ra sao nữa rồi, còn tưởng là tách ra sinh được sáu đứa, ví dụ như hai lần sinh ba chứ, quá lợi hại rồi! Cho nên mình mang thai sinh ba cũng không có gì kỳ lạ nhỉ?
“Bị dọa rồi à?” Đế Anh Thy cười hỏi.
Diệp Thiên Thanh giật mình cười nói: “Không phải, cảm thấy quá kỳ diệu mà thôi.” Vậy chẳng phải có nghĩa là nam nữ có liên quan đến nữ nam nhà họ Đế có thai đều là đa bào thai sao!
“Con cô mấy tuổi rồi?” Diệp Thiên Thanh hỏi.
“Tất cả đều chưa đến tuổi. Lúc mới sinh chỉ có một cục nhỏ xíu nhớ lại vẫn cảm thấy đáng yêu không chịu nổi.” Đế Anh Thy nói đến con là không dừng được, hơn nữa thấy Diệp Thiên Thanh rất thích nghe, hai người dường như lại tìm được đề tài chung mới: “Tôi lúc đó tôi sinh mổ, cô biết không, khi tôi mở mắt ra nhìn thấy bọn trẻ, thật sự, lúc ấy tôi chỉ biết ngơ ngác, không biết nên hình dung thế nào nữa. Sáu cục em bé đáng yêu vô cùng luôn! Sau đó lớn hơn một chút lại càng đáng yêu hơn! Vừa mềm vừa thơm, lúc được ôm trong lòng còn trừng đôi mắt uốn éo, cảm giác lúc đó rất hạnh phúc!”
Diệp Thiên Thanh tưởng tượng ra cảnh mình sinh ra ba đứa nhỏ có phải cũng là như vậy hay không? Ba đứa trẻ, mặt Diệp Thiên Thanh tràn ngập chờ mong…
“Trong bụng cô có mấy đứa?” Đế Anh Thy hỏi.
“Một… Một đứa” Nghe chuyện gen di truyền của gia đình Đế Anh Thy, Di n Thanh chỉ dám nói một!
“Một đứa thì khá nhẹ nhàng, cũng ít nguy hiểm, khá tốt” Đế Anh Thy nói.
Nếu đã có con thì Diệp Thiên Thanh càng không thể ly hôn được rồi.
Hy vọng chồng cô ấy thật sự biết quay đầu, không tái phạm nữa. Nếu không có con rồi ngày tháng sẽ càng khó khăn hơn.
Lúc này chuông gió trên cửa kêu lên.
Diệp Thiên Thanh cảm thấy lạ, đã treo bảng đóng cửa rồi sao còn có khách đến. Nhưng khi nhìn thấy người đi vào thì Diệp Thiên Thanh sửng sốt.
Chỉ cần nhìn khí chất bên ngoài của người đàn ông kia cũng đủ khiến người khác thấy sợ, Diệp Thiên Thanh lớn như vậy rồi đây là lần đầu tiên mới thấy có người có vẻ đẹp không hề kém cạnh Đế thần y như thế này.
Tuy đã treo bảng đóng cửa nhưng có khách vào cũng không thể đuổi người ta ra được. Nhưng Diệp Thiên Thanh phát hiện sau khi đi vào người đàn ông kia chỉ nhìn Đế Anh Thy có hơi không bình thường. Đế Anh Thy thì nhấp môi, nhìn cái ly trong tay có vẻ hơi tức giận.
Diệp Thiên Thanh cho rằng Đế Anh Thy không thích bị người lạ nhìn, có điều cũng phải, có cô gái nào thích bị nhìn như vậy đâu!
Vì thế Diệp Thiên Thanh đi qua giả vờ vô tình chắn phía trước, khách sáo hỏi: “Ngại quá, hôm nay tiệm không buôn bán. Nếu anh muốn mua hoa tôi có thể giao đến tận nhà” Tư Hải Minh giống như không nghe thấy, lạnh nhạt nhìn một vòng trong cửa hàng, nói: “Muốn uống sữa bột?”
Diệp Thiên Thanh ngốc lăng, lúc nhìn thấy Đế Anh Thy đỏ mặt mới phản ứng lại, hai người này quen nhau, người kia là đang hỏi Đế Anh Thy.