Chương
Đế Anh Thy nhìn anh ba cô, nhất là khi ánh mắt sắc bén của anh ba liếc về phía eo cô, cô đột nhiên cảm thấy như bàn tay của Tư Hải Minh cũng bị anh ta cắt.
Tư Hải Minh thấy anh ba cô xuất hiện cũng không thu tay lại.
Vô cùng bình tính.
Đôi môi nhỏ của Đế Anh Thy run rẩy, cô vừa định nói thì đã thấy anh ba xoay người rời đi.
Đế Anh Thy đầy đầu chấm hỏi???
Sao lại… đi rồi?
Chẳng mấy chốc, cô nghe thấy cửa đóng Trần lại, âm thanh tràn đầy phẫn nộ.
“Anh… anh làm gì với anh ba tôi rồi hả?” Đế Anh Thy hỏi người đàn ông bên cạnh, anh chắc chắn là đầu sỏ gây tội.
Nếu không thì bình thường, Tư Hải Minh chỉ cần đến gần cô là mấy người anh của cô đã cực kỳ bài xích chứ đừng nói anh còn sờ eo cô như bây giờ. Như vậy cũng quá to gan rồi.
Đây là khiêu khích trăng trợn đó.
Đế Anh Thy phản ứng lại, không chút khách khí chặn lại bàn tay trên eo cô.
“Rốt cuộc anh đã làm gì với anh ba tôi hả?”
“Tôi chỉ nói… Em là người thừa kế hàng đầu của tôi, tôi sẽ chuyển tài sản cho em trước.”
“….” Đế Anh Thy ngạc nhiên nhìn anh: “Anh… anh hình như có sáu đứa con mà?” Người này đang mấy lời mà cô nghe không hiểu gì đso?
Hơn nữa, anh ba cô sẽ vì vậy mà đồng ý để Tư Hải Minh ở cạnh cô sao?
Nhà cô có tiền dùng không hết, nghĩ sao cũng không đúng?
“Tôi không cần”
“Thy, tôi biết nhà họ Đế cái gì cũng có. Đây là tấm lòng của tôi”
“Ai cần tấm lòng của anh chứ?” Đế Anh Thy tức giận đứng dậy bỏ đi, quay về phòng mình.
Cô đóng cửa lại, ngồi xuống mép giường, vẻ mặt sững sờ.
Nói cách khác, nếu cô chấp nhận thì tài sản sẽ là của cô, Tư Hải Minh sẽ trở nên nghèo rớt mồng tơi?
Hành động bất chấp tất cả này thật sự không phải điều mà một người có đầu óc nên làm.
Hơn nữa, loại người thông minh như anh sao lại làm một việc buôn bán lỗ vốn như vậy chứ? Hơn nữa, cô và anh cũng không phải vợ chồng trên danh nghĩa nữa.
Anh đang đùa cô à?
Nhưng phản ứng của anh ba cô lại không giống như đang lừa cô.
Đi đón con về, chín người ngồi trên bàn ăn.
Tư Hải Minh là một người ba tốt, anh còn tự nhận mình là một “người chồng tốt’.
Đế Bắc Lâm cắm đầu ăn, vẻ mặt như thiếu nợ.
Đế Anh Thy thật sự không hiểu ra sao.
Lúc Tư Hải Minh vô cùng thân mật dùng ngón tay lau đi hạt cơm dính trên khóe miệng Đế Anh Thy thì bàn tay đang cầm đũa của Đế Bắc Lâm cũng run rẩy, gân xanh nổi lên.
“Cậu ơi, cậu sao vậy?” Bảo Hân ngồi cạnh hỏi anh ta: “Cậu run dữ vậy cậu. Cậu bị bệnh ạ? Cậu là bác sĩ mà cũng sẽ bệnh sao?” Đế Bắc Lâm lập tức khôi phục tâm trạng, dịu dàng cười: “Không có, cậu không bị bệnh, chỉ không quen cầm đũa thôi”
“Để cháu dạy cậu cầm”
“Ừm” Có mấy bé con, bầu không khí chắc hẳn sẽ không quá tệ.
Nhưng điều khiến Đế Anh Thy khiếp sợ là sau khi cô tắm rửa xong, mới nằm trên giường năm phút thì Tư Hải Minh đã bước vào, hơn nữa còn khóa cửa lại.