Chương
Không cần nghĩ, những người đó khẳng định là nói ở sau lưng, anh em nhà họ Đế chẳng qua cũng chỉ như vậy, năm đó lật đổ bá chủ tiền nhiệm chắc chắn là nhờ may mắn!
Anh giấu Anh Thy, để cô ấy không có cơ hội đi thăm dò tin tức ở bên kia.
Tránh cho Anh Thy lo lắng.
Thế nên Tư Hải Minh muốn biết cũng không phải là chuyện gì khó “Không ngờ răng anh lại quan tâm tới tin tức bên khu vực Đông Nam Á” Đế Bắc Lâm thở dài .
Dù khó chịu nhưng cũng khô còn cách nào khác, ai bảo tên đàn ông này lại có một cái miệng cơ chứ! Đến lúc đó Anh Thy biết được, Anh Thy chắc chắn sẽ không ngồi im ở chỗ này nữa!
“Vì vậy tôi muốn tiếng đều ở cạnh Thy, có vấn đề gì không?”
“… Không vấn đề!” Đế Bắc Lâm nghiến chặt răng, tức giận mà không có chỗ phát tiết, trơ mắt nhìn Tư Hải Minh xoay người đi tìm Anh Thy của hắn!
Đây chắc chắn là uy hiếp! Uy hiếp trắng trợn!
Đế Anh Thy đang ngồi ở sofa bên ngoài uống trà, nhìn thấy Tư Hải Minh đi về phía mình, thậm chí còn ngồi ngay cạnh cô.
Dọa cho cô phải ngồi thụt về phía sau. Sợ hãi nhìn về phía vườn hoa.
“Anh làm gì vậy? Đừng chọc đến anh ba của tôi!” Đế Anh Thy chán nản, chẳng lẽ người này không đánh thì khó chịu hay sao.
Tư Hải Minh dùng đôi mắt đen láy nhìn khuôn mặt nhỏ đang lo lắng của cô, cong môi: “Không cần lo lắng, anh ấy sẽ không có ý kiến gì đâu” Sẽ không có ý kiến? Đế Anh Thy nghĩ, có thể như vậy sao?
“Anh với anh ba của tôi đã nói gì với nhau vậy?” Đế Anh Thy nghĩ rồi nói.
“Thì nói, tôi muốn giờ đều ở bên cạnh em. Anh ta đồng ý rồ Đế Anh Thy kinh ngạc: “Sẽ không thể như vậy được chứ… nhỉ?”
“Có thể” Tư Hải Minh cầm một trong tách cafe trên bàn lên rồi nhấp một ngụm: “Cảm ơn em đã pha cafe cho anh, vợ của anh”
“Anh… anh đang nói nhảm nhí gì vậy? Ai là vợ anh? Còn nữa, đây là tôi pha cho anh ba của tôi, tiện tay pha cho anh thôi, anh đừng có mà đắc ý” Lúc Đế Anh Thy pha cafe, phân vân mất một lúc, rốt cuộc có nên pha cho Tư Hải Minh một tách?
Nếu không pha trà thì có vẻ cô quá so đo nhưng càng so đo thì không phải càng có chuyện à? Nếu pha trà thì lại như cô đang lấy lòng anh vậy?
Rối rắm một hồi, cuối cùng Đế Anh Thy vẫn giúp anh pha trà.
Cô tự thuyết phục mình là trong nhà có khách muốn cô pha trà thôi.
Cứ xem Tư Hải Minh như khách là được.
Có điều, người khách này sao lại gọi mình là vợ chứ? Ai cho phép hả? Hả? AI Đế Anh Thy ôm cái ly, trong phòng hò hét.
“Thy, sao lại đỏ mặt thế?”
“…” Đế Anh Thy cứng đờ tại chỗ. Mình… đỏ mặt? Anh mù rồi hả?
Lúc cô đang ngẩn người thì eo đột nhiên bị chạm vào, cả người cô, ngay cả cọng tóc cũng cứng đờ.
Bàn tay xấu xa của Tư Hải Minh sờ lên eo cô.
Đế Anh Thy run rẩy eo, kiềm chế hô hấp, không muốn Tư Hải Minh phát hiện ra phản ứng của mình.
Nhưng cô còn chưa kịp chống cự thì đã có người bước vào phòng khách.