Khi mọi người về tới lâu đài, Syorin nhanh nhẹn sắp xếp túi đồ. Cùng Fuku gói lại để ngày hôm sau có thể mang về Vương quốc của mình. Tất nhiên, Satoru không ngồi nhìn họ như cậu muốn, nếu không làm gì đó sẽ bị đánh, nên phải cùng Rakudai chuẩn bị giấy phép lưu thông trên đường đi.
-"Cảm ơn mọi người rất nhiều."- cô công chúa vui vẻ.
Syorin đang lo lắng liệu mai cô có thể dậy sớm để chào tạm biệt hai người họ không..
Vì cô ngủ rất kỹ-
Không khí giữa người họ êm đềm đến lạ thường.
Syorin đang tận hưởng từng giây phút bên mọi người, cô tự hỏi quãng thời gian như vậy sẽ tồn tại được lâu chứ?
Việc gặp gỡ những con người mới, làm bạn với tất cả, du ngoạn khắp muôn nơi, chạy nhảy trên những đồng cỏ xanh rì, dầm mưa thỏa thích..
Cha cô đã kể rất nhiều về thế giới của con người. Cha nói rằng hãy trân trọng những gì con đang có, và gây dựng thêm những mối quan hệ tốt, tìm cho mình một mái ấm để trở về.
Nhưng dường như, vì còn quá nhỏ, Syorin không hiểu được, mái ấm là gì. Trở về, tất nhiên sẽ phải trở về, cô sẽ trở về với cha của mình, vì ở đâu có cha, nơi đó là mái ấm an toàn nhất của cô. Syorin đã không hiểu tại sao ông lại nói với cô những điều như vậy. Tại sao, lại đi tìm một mái ấm, trong khi ông đang ở ngay đây?
Mái ấm hiện giờ của cô, có lẽ chính là tòa lâu đài này.
Vì..
Có cậu, có Val, có Sukine, có Fanon..
Có những gì cô cần để ngủ thật ngon vào những buổi tối..
-"Syorin. Lên tầng giúp tôi soạn giấy tờ."- Satoru bỗng búng trán con bé, khiến nó ngưng đờ đẫn.
Những lúc Syorin như vậy, nghĩa là cô đang trầm tư, và cô lại luôn trầm tư vào những lúc không cần thiết. Làm chậm cả kế hoạch của cậu, nên đành phải búng tay thật mạnh như vậy đây.
Syorin cau có nhìn cậu, tại sao không nhờ Rakudai, hai người đang chuẩn bị giấy lưu thông mà?
Không, việc này khác.
-"Xì.."- Syorin miễng cưỡng đi theo cậu.
-"Đ..để tôi phụ cậu. Syorin-chan có vẻ không muốn đi."- Fuku ngỏ ý.
-"Đúng rồi đấy, tôi có biết cái quái gì về giấy tờ đâu?"- Con bé ngúng nguẩy.
Rakudai che miệng cười.
Fuku ngạc nhiên.
Satoru thể hiện rất rõ sự dị ứng của cậu với thái độ con nít của Syorin.
-"Để tôi đi cùng, chúng ta đang viết giấy cấp phép mà phải không?"- Rakudai chấm dứt cuộc đàm phán của mọi người
-"Vậy hai người lên lấy giúp tôi con dấu đỏ trên bàn và bản cấp phép trong ngăn kéo tủ thứ hai bên phải chiếc bàn làm việc."- Satoru luyên thuyên, việc tìm giấy tờ trong thư phòng của cậu dường như bất khả thi với người ngoài, nhưng Rakudai sẽ tìm ra thôi vì anh ta có thể nhận biết các loại giấy, tuy không được nhanh vì đây chính là phòng của Satoru.
-"Hả.."- Syorin đã quên ngay được những gì cậu vừa xạo quần..
-"Tôi và Syorin sẽ ở lại làm nốt phần việc của hai người."
Fuku không thể từ chối. Như vậy sẽ khiến Rakudai nghĩ rằng cô ghét anh..cô không ghét Rakudai..nhưng thật sự, muốn đi cùng với Satoru cơ.
...
Hai con người im thin thít, không ai dám mở lời, cũng không biết nên nói gì với nhau.
Bầu không khí thường ngày bỗng biến đâu mất, cô công chúa nhỏ đan tay sau lưng, chăm chú nhìn xuống, rồi lại lén nhìn sang bên, cô chỉ thấy được bờ vai rộng của anh..
Từ khi nào mà cô được nhìn thấy bờ vai của một người gần đến như vậy?
Satoru dù không bao giờ đi trước cô quá một bước khi hai người đi cùng nhau, nhưng cậu không bao giờ..đi ngang hàng với cô, không bao giờ.
-"Rakudai-san..cao quá nhỉ?"
-"Ồ, Fuku-sama đang khen tôi đấy sao?"- anh cười, nhìn xuống trêu ghẹo.
Fuku liền quay đi, nhau mày ngại ngùng.
Cũng lâu lắm rồi, cô mới khen anh với vẻ mặt như vậy.
Rakudai thấy có chút hứng thú, nhưng cũng chỉ biết đỏ mặt mà bước đi..
Sau chuyện vừa xảy ra dưới thị trấn, Fuku bắt đầu lúng túng. Cô đang bối rối, Rakudai làm như vậy là bình thường đúng không nhỉ? Cô thích ăn loại hoa quả ấy, anh liền để dành, đã vậy còn đưa đến tận miệng cô nữa chứ?!
Đó chỉ là một hành động quan tâm từ một người tới một người thôi phải không? Trước giờ Rakudai cũng quan tâm cô như vậy mà..
Nhưng hôm nay bị chấn động quá rồi..
Vẫn bình thường mà phải không..Syorin cũng bón cho cô như vậy mà..
Không không con gái không tính..
Nhưng..nhưng Syorin cũng bón cho Satoru khi họ mua đồ mà..cô thấy, cô thấy mà..
Đó là quan tâm phải không, đó là quan tâm mà!
....trông họ thật hợp đôi.
Công chúa đang suy nghĩ gì vậy? Đã đứng trước cửa phòng của Satoru rồi, cô vẫn đứng yên như vậy, khiến Rakudai phải vẫy tay trước mặt cô mấy lần, Fuku mới ' thức tỉnh'.
-"Tôi sẽ tìm bên này, Fuku-sama tìm bên kia nhé."- Rakudai để cô tìm con dấu còn anh sẽ tìm giấy tờ.
-"Ừm..."- cô nhanh chóng bước tới chiếc bàn gỗ.
Căn phòng không còn mang một mùi hương lạnh lẽo ảm đạm như lần trước cô tới đây.
Nó đã mang một sức sống mới, một mùi hương nhẹ nhàng, thật không giống cậu..
Không khí nơi đây dường như trong sạch hơn, tinh khiết hơn..giống như Syorin .
-"..."
Chà..vậy sao.
Cô bé ấy thật phi thường, đứng bên cạnh Satoru như một người bạn lâu năm, nói chuyện với cậu ấy như người một người thân, cư xử như một người tình-
bốp
Fuku tự cốc vào đầu mình. Không được. Người tình cái gì chứ? Cô bé còn quá nhỏ mà ! Sao có thể áp đặt suy nghĩ của cô lên người khác như vậy chứ, thật đáng thổ hẹn.
Và Satoru..có những quyết định của cậu. Cô không có quyền thay đổi..
-"..Fuku-sama ổn chứ?"
Trông cô xịu cả mặt, tay xoa đầu, chắc đang tương tư về việc Syorin ở cạnh Satoru rồi.
-"Ahaha, tôi ổn mà."
Thấy công chúa như vậy, khiến Rakudai không kìm được cười. Vì khi cô bối rối như vậy trông rất trẻ con, rất trẻ con. Và Fuku sẽ không làm như vậy trước mặt ai khác ngoại trừ anh, vậy nên...cũng có thể coi đây là một đặc cách để so sánh với Satoru nhỉ..
Có lẽ cô chưa biết Syorin là em gái của Satoru, nên mới lủi thủi như vậy, trông Fuku xịu xịu nghịch chiếc bút trên bàn đến tội.
Fuku sẽ nhẹ lòng hơn rất nhiều khi biết hai người họ chỉ là anh em..cô sẽ có thêm hi vọng. Nhưng, với Satoru, Fuku là gì? Rakudai không hề yên tâm khi nghĩ tới việc cậu ta chấp nhận tình cảm của cô.
Không hề !
Nhưng..anh vẫn sẽ ủng hộ Fuku. Cho dù người cô hướng tới không phải là mình. Satoru không giống một người sẽ làm tổn thương một ai đó (sai rồi )
Nếu cậu ta dám làm như vậy, anh sẽ không để yên. Cho dù cô công chúa mà anh luôn trân trọng phản đối, anh vẫn sẽ nhất quyết đưa cô ấy về nơi an toàn của mình.
-"..trông Syorin-chan năng động khác hẳn anh trai của mình nhỉ?"- anh mở lời.
-"Anh trai?"
Cô sững lại, nhìn anh.
-"Satoru-san ấy."- kìm nén biết bao uất ức, anh thật sự đang tiếp chân cho địch..
Trông Fuku rạng rỡ hẳn lên, nhưng cô thấy anh có vẻ buồn.
Rakudai chưa bao giờ trầm ngâm như vậy cả.
Bóng lưng anh lúc ấy thật lạc lõng..
Syorin là em gái của Satoru, việc này chẳng phải đáng mừng sao? Cô không phải lo nghĩ gì nữa rồi..
-"Tôi sẽ luôn ủng hộ Người."
Thời gian như trôi chậm lại, lồng ngực anh quặn thắt. Việc nói ra một câu mang tính sát thương do chính mình thốt lên, đúng là khó khăn mà.
-"Rakudai-san.."
Tại sao khi nghe anh nói vậy, cô lại thấy gai góc trong lồng ngực..
Đừng nói như vậy chứ, chỉ khiến cô thêm bực bội mà thôi. Nhưng tại sao, tại sao lại bực bội?
Rakudai quay lại với đống giấy tờ, để cô trầm ngâm nghịch con dấu trên bàn, cái cảm giác khó chịu này là gì đây..
Không thể phủ nhận được, việc mà suốt bấy lâu nay cô luôn chôn kín-
Tuy chuyện đó không kéo dài được lâu, tất cả đều tại Rakudai hết !
Nhưng nếu lúc ấy cô giải thích thật rõ ràng, thì cũng không đến nỗi phải ..giữ hết uẩn khúc trong lòng thế này.
Không được, một cô gái không nên cau có, không được lớn tiếng.
Cô thích Satoru, rất rất thích.
Vì những gì cậu đã làm để giúp Gouchuumon thịnh vượng trở lại, vì nhờ cậu mà thần dân của cô đều được hạnh phúc.
Vì gương mặt điềm tĩnh, mang một vẻ đẹp băng lãnh, không hề phô trương, đầy giản dị, luôn hành động đầy quyết đoán, cậu như một vị Vương có thể nắm cả thế giới trong bàn tay mình. (Sai rồi)
Nhưng một người như vậy, sao có thể chú ý tới cô đây. Địa vị không quá cao, Fuku không có nhiều quan hệ lớn, không có vị thế về mọi mặt, không mấy nổi trội, cô lại suốt ngày mơ mộng về cậu. Thật chẳng ra đâu vào đâu, chuẩn bị thật tươm tất, khoác lên mình bộ đồ thật đẹp, nấu thật nhiều món ngon, ấy mà chẳng thu hút được ai kia ?
Tội nghiệp thiếu nữ xinh đẹp, đang ở độ tuổi đầy sức sống, làn da trắng hồng với bờ môi căng mọng, lại đi tương tư một kẻ không có tuổi nhất định, có một cơ thể gần trọn vẹn nhưng thiếu mất cảm xúc. Chia buồn.
Thích cậu mấy năm trời, cớ sao không nhận ra chứ?
Hay cậu có vị hôn thê khác rồi... có khi là vậy lắm !
Có rồi..thì cô ở đây làm gì?
Mà không có..thì ở đây cũng có ích gì?
Vì cậu có nhìn về phía cô đâu?
-"Fuku-sama! Thấy rồi, đúng là tìm giấy tờ chẳng bao giờ dễ dàng cả."- Rakudai thở phào với hai tờ giấy trên tay.
Nhận thấy cô công chúa đang bĩu môi nhìn mình, anh chợt dựng tóc gáy.
-"Phải chi anh hiểu.."- cô lặng lẽ bước ra khỏi phòng, không hề lớn tiếng để anh không nghe được.
Nhưng giờ đã quá muộn, thầm lặng yêu thương Satoru chính là . . . một sự an ủi với chính thiếu nữ đang cô đơn.
-" ???"
Thôi chết, anh vừa nói gì làm cô phật ý sao? Chết rồi, Fuku đang bực, cô không cười nữa. Chết rồi. Chết rồi. Chết rồi. Chết rồi. Chết rồi.
Trông bóng hồng đang bực bội bước đi rất đáng yêu, không lúc nào cô không đáng yêu cả. Trông như một người em gái giận dỗi anh trai mình vậy..
Chết, lộn rồi !
Trông như một thiếu nữ đang giận dỗi người tình của mình vậy..
Hồi xưa anh đã mắc phải lỗi như vậy.. và để vuột mất cơ hội thổ lộ tình cảm của mình. Thật quá ngu ngốc, chỉ vì quá lậm chuyện anh trai em gái, Rire - em gái của Rakudai rất hay nhõng nhẹo, luôn để anh phải lo lắng.. suốt ngày trêu ghẹo không để cho Rakudai một phút yên bình, nhưng lại rất quấn Fuku, luôn díu dít gần cô mỗi lần gặp nhau.
Hai người rất thân thiết, Fuku cũng rất yêu quý Rire, và rồi lúc ấy anh bị ra rìa.
Nhưng khoảnh khắc chỉ có Rakudai và Fuku ở cạnh nhau, rất đặc biệt—
Khi thấy Fuku ngước lên với đôi mắt long lanh, gương mặt hồng hào ấy, dáng vẻ của cô khi tặng anh chiếc nhẫn làm bằng vỏ cây ma thuật, hai bàn tay xước xát hết do vụng về chuyện sử dụng dao..
Nghĩ lại thật đau tim...
Anh đã quá sơ suất, quá ngu ngốc, lúc ấy quả thật, Rakudai đã mất bình tĩnh, không thể kiểm soát được lời nói, cũng không kịp đưa cho cô chiếc vòng hoa anh mất ngày đêm để đan.
Anh cũng không thể thổ lộ tình cảm của mình, và để cơ hội vuột mất-
Và giờ nhìn xem..ngay khi anh mới lấy lại quyết tâm để thổ lộ với cô... thì-
Em đã thích người khác mất rồi.
Một thằng mà anh chưa từng gặp !
...
-"Satoru, quả này ngon này."
Syorin không ngừng nhét trái cây vào miệng, rồi cô chợt nhớ ra một chuyện !! Nhưng cũng không chịu cho Satoru thử trái cây !!
-"Tch.."- cậu ngán ngẩm với một con háu ăn đầy trái cây trong miệng.
Nhưng đó mới là cụ non mà cậu biết nhỉ.
-"Hai người họ đang ở trong phòng của cậu! Vậy còn Sukine và Fanon-"
Satoru nhếch môi cực mạnh, tại sao con nhỏ này lại sán sát vào mặt cậu như thế.
-"Dịch chuyển họ vào phòng của cậu rồi."
Syorin nuốt ực, nhẹ cả lòng. Cô phải hạ giọng hơn một tý, ban nãy Satoru có thấy cô phiền quá thì phải.
Syorin liền che mặt, xoa xoa xoa..
-"Tôi không nữ tính đúng không?"
-"Người như cậu còn hỏi như vậy được cơ đấy."
-"Thì..trông Fuku tràn ngập sự nữ tính thế kia, tôi lại nghi ngờ về giới tính của mình."
Cô thui thủi úp mặt xuống bàn. Nếu đã là con gái thì phải nhẹ nhàng một xíu chứ, cô luôn nói năng hàm hồ với Satoru trước mặt Fuku và Rakudai..
-"Rồi sao?"— Không hề để tâm tới sự ủy mị thừa thãi của Syorin, Satoru ngồi thắt nút từng lọn tóc của