Một đứa thì vụng về không biết cách đánh trứng, làm bắn hết ra bếp.
Một đứa kiên nhẫn giúp nó lau dọn và đập thêm mấy quả trứng cho nó làm lại.
-"Đôi tay của cậu ngoài đánh đấm ra thì không được tích sự gì cả."
Thấy cậu nặng lời như thế, cô liền tủi thân. Nhưng vẫn biết đường dẫm lên chân cậu và đay nghiến thật lâu, thật nhẹ nhàng.
-"Vậy để tôi gọi Fuku-san vào đây, xem cậu còn dám mạnh miệng nữa không nhé!"
-"Không rảnh."
Cậu liền dành lấy chiếc bát to đầy trứng để làm thay cô, nhưng không, không được, cô kéo chiếc bát lại khiến trứng bên trong xúng xính hết bên này đến bên kia. Cô muốn làm, cậu thì muốn nhanh, hai đứa chỉ biết làm theo ý muốn của mình.
Một trận đấu không cần lời qua tiếng lại, cứ ném cho nhau những cái lườm thật đậm sâu.
Hai bên cứ giằng co nhau không ai nhường ai.
Hăng, hăng lắm.
Mãi cho đến khi trứng đánh đổ chiếc tạp dề màu xám của cô, trận chiến mới ngừng lại với hai ánh nhìn sắc lẹm.
Con bé tức lên, liền lấy chiếc muỗng múc trứng hất vào áo cậu. Không may, Syorin gây sự với nhầm người, chiếc muỗng bị hất lên, trứng từ đó mà rớt xuống, chảy dài trên mái tóc bạch kim của cô.
Bị phản công ngược, trứng vàng như bị rán cháy khi cái đầu nhỏ xinh bắt đầu bốc khói vì tức tối.
Satoru nhếch mép cười khinh khỉnh, như giễu cợt con bé trước mắt. Được mấy cái xuân xanh rồi mà dám lộng hành với Satan sống nhìn năm như cậu.
Syorin cáu bẳn, nhất quyết không mở miệng gào lên. Vì cô biết đang có hai vị khách ở ngoài, và gào lên như vậy sẽ làm xấu hình tượng của cậu mất.
Nhưng cô cáu, cái tên này không để cô giúp. Syorin chỉ muốn đánh trứng thôi mà.
-"Đây."- cậu từ tốn đập nốt số trứng trong rổ, gạt bỏ những vỏ vụn còn lẫn rồi bình tĩnh đặt tay lên dụng cụ đánh trứng.
-" . . . "
Hai người cùng cầm một chiếc thìa, tay trên tay dưới. Syorin liền thấy hợp lý, cô tự biết mình vụng về, việc đánh trứng cần phải tập trung điều độ cho trứng không bị văng ra, nhưng cô chưa bao giờ động vào việc bếp núc, nên thật khó khăn.
Nhưng cô nhất quyết không để Satoru làm! Vì chắc chắn cậu sẽ vừa đánh trứng vừa cười đểu cô.
..nhưng để cậu giúp theo cách này, cũng được. Cô ngoan ngoãn làm theo hành động đánh trứng của Satoru, thầm nghĩ việc đánh trứng cũng đâu đến mức khó khăn.
-"Đã kém còn đòi làm việc lớn."- lời cậu buông ra ngay sau đó như một mồi lửa châm lên thùng dầu to đùng.
Thực ra, cậu cũng không định nói như vậy, nhưng nhìn cô lúng túng đưa tay theo mình, lại thấy muốn đá đểu cho vài câu.
Khiến Syorin không nể mặt ai mà lấy tay hất hẳn bát trứng to ra sau. Và như vậy, trứng vàng đổ hết xuống đầu hai người, chảy dài trên mặt cậu và dính nhớp trên đầu cô.
Mùi tanh bắt đầu nồng nặc. Mũi của cả hai thính đến nỗi, phải tránh xa nhau ra mà chửi bới.
-"Cái ^€$₫?!!! cậu muốn chiến đúng không. Muốn chiến đúng không!! "- Syorin giơ chiếc thìa lên chỉ thẳng cậu.
-"Nhào vô."
Không kiêng nể khách khứa là ai, cậu giơ ngón tay thách thức, đầy bố láo.
Từ đó, căn bếp bỗng phát ra tiếng đổ vỡ, thìa dĩa rơi khắp phía, hai con giặc bốc mùi trứng sống đang vờn nhau. Cả sàn bếp trở nên trơn trượt.
Nhìn Syorin đang thu thập dĩa để ném vào cậu, Satoru trở nên thích thú. Có lẽ người duy nhất khiến cậu thả lỏng bản thân chỉ có thể là cô. Như vậy là tốt hay xấu đây? Liệu cậu có nên tiếp tục như vậy? Mặt khác thì Syorin luôn khiến mọi chuyện trở nên cực căng cực căng cực căng ... và rắc rối ấy đổ lên đầu ai đây, đầu cậu hứng thứ hai chắc chả ai dám hứng thứ nhất.
-"Tôi chỉ muốn đánh trứng thôi mà, đồ quá đáng!"- Syorin tức tối ném dĩa liên tục.
Cậu không biểu cảm, chỉ thè lưỡi giễu cợt.
Cô nhảy lên cánh tủ lấy đà giơ chân đá thật mạnh xuống.
Cùng lúc ấy, ngoài kia, hai vị khách đã nghe thấy tiếng động lạ, và quyết định chạy tới xem.
Tiếng động một lúc một lớn, cánh cửa bếp mở ra.
Một mùi tanh tưởi bốc lên, thêm với mùi dầu ăn và xoong chảo la liệt trên sàn.
Họ thấy hai đứa đang vật lộn nhau, thìa dĩa bay tứ tung, người ngợm dính hết trứng vàng.
-"Hai người..!!"- Fuku thốt lên
Syorin là người quay ra trước, Satoru cũng vì thế mà rời mắt khỏi cô.
Và như thế, Satoru không đỡ được cú đá của Syorin. Cậu bay một đường rồi ngã lăn lông lốc.
-"Satoru -san!!"- Fuku sốt sắng, cô chưa kịp nắm bắt được tình hình.
-"Blèeeeeeee!"- Syorin phủi tay, thè lưỡi lại.
Sau khi gây thương tích, cô không thèm kéo Satoru dậy, để cậu nằm chổng vó góc bếp, bị một chiếc xoong úp lên đầu, trông tội đến lạ.
Rakudai tuy đã hiểu sơ sơ, hai người họ vừa đánh nhau để gắn bó tình cảm và cuối cùng phá tan căn bếp.
Anh liền vỗ tay, khen Syorin giỏi lắm, cú đá rất dứt khoát.
Fuku lo lắng giúp cậu đứng dậy, thực ra việc bị đá văng cũng không đến nỗi, nhưng vì cú đá đến từ Syorin, nên nó đau đớn dữ dội. Hình như cô ngày càng sắt đá hơn rồi, cứ bị trêu một tý là nhặng xì ngạu lên, sinh lý tuổi dậy thì chăng?
Kết quả là, cả hai con giặc phải đi tắm rửa sạch sẽ và không được vào nhà bếp nữa.
-"Nhớ là phải ngồi yên đó nhé, không được vào đâu đấy, cả hai người nha!"- Fuku nghiêm nghị nhìn hai người đang ngồi lau đầu tóc.
-"Rõ!"- Syorin hô
Rakudai cứ người thầm nãy giờ, thì ra có là Vương cũng không tránh khỏi việc bị đá văng một cách phũ phàng như vậy. Thú thật, một cô bé có vóc dáng nhỏ thế kia mà có gan to vậy cũng không phải dạng vừa. Không phải anh em chắc cũng là họ hàng xa, vì cách họ lườm nhau trông giống dễ sợ.
-"Nhìn gì."- bỗng Satoru đưa thẳng ánh mắt không mấy thiện cảm về anh
Sự yên lặng và bơ đẹp đối thủ luôn là điều tốt nhất khi cần tránh khỏi rắc rối.
Rakudai liền quay lưng, đi theo Fuku.
Để lại Satoru với ánh nhìn đó, cậu lại quay sang nhìn Syorin như vậy.
-"Nhìn gì."- Syorin nhếch môi
-"Cậu thích có khách đến thăm?"
Tưởng chừng cô sẽ đắn đo suy nghĩ, nhưng cũng may, đầu óc con bé này đơn giản.
-"Không, vì thời gian ở bên cạnh mọi người sẽ bị giảm đi nhiều lắm, tôi không thích."- Syorin thẳng chừng.
Cậu gượng quay mặt đi, lúc sau nhìn lại cô.
-"Giỏi lắm."
-"N..nhìn gì !"- Syorin lấy tóc che mặt
Đôi chân ngúng ngoắng mãi không thôi, tai đỏ ửng.
Cuối cùng con bé này cũng biết ngượng là gì, nhưng vẫn không thể giữ bình tĩnh khi bị trêu ghẹo và một khi nó ngượng, nó ngượng rất lâu.
-"Cậu thấy thích thú khi được tôi khen đến vậy sao?"- Satoru chống tay, nhìn cô bằng cả đôi mắt gian xảo
Nhưng cậu bị cô đạp cho ngã lăn khỏi ghế, rồi hai đứa tuyệt giao, mỗi người một phía.
...
[Syorin]
Công chúa có khác, tài năng không thiếu một phần nào.
Cô có hình mẫu của một người con gái xinh đẹp tài giỏi và sự đoan trang của một quý tộc.
Hừm, còn tôi thì được cái gì không biết. Đến tóc tai còn không được gọn gàng bằng, không được xoăn đẹp như vậy, không được bồng bềnh như vậy, cũng không được sạch sẽ thơm mùi nước hoa.
Được cưới cô ấy về làm vợ, chẳng phải sẽ rất thích sao? Fuku lại hay đến thăm nơi này nữa. Cô ấy như mang một luồng gió ấm áp mới đến nơi này vậy.
Nhưng tôi không làm quen được với không khí như vậy.
Chắc hẳn, ở Gouchuumon, không khí ấm áp như vậy, sẽ tràn ngập khắp muôn nơi.
Tôi đã từng đặt chân tới đó, và không khí, sự thịnh vượng nơi ấy, rất thân quen.
Có rất nhiều nơi để mỗi người gọi là nhà. Riêng tôi, tôi không biết, nhà mình ở đâu.
Mái ấm của tôi, đã sụp đổ, liệu tôi có thể tìm lại nơi ấy, để tìm lại ký ức không?
Cắn chặt miếng bánh nhân thịt trong miệng, tôi lỡ nhai chiếc dĩa đến mỏng dính.
Bắt gặp Satoru đang nhìn tôi với ánh mắt -'nữ tính thế cơ à' , tôi liền đặt dĩa xuống và dùng tay ăn bánh, không thèm giả vờ nết na nữa.
Rakudai còn thanh lịch hơn cả tôi nữa! Vậy chỉ có mỗi tôi là không biết cách ăn lịch sự sao?
-"Syorin-chan giống trẻ con thật nhỉ?"- anh cười thành tiếng khi thấy tôi ăn bánh.
Tôi nhớ là mình ăn một cách không mấy lịch sự mà...
-"Syorin-san đáng yêu ghê."- Fuku thích thú khi thấy tôi ăn món bánh cô ấy làm.
Đ... được khen vậy ngại quá. Trước giờ có được khen mấy đâu..
Hồi bé có mà được cha khen không ngớt ý, giờ thấy lạ lẫm ghê.
Tôi bắt đầu phổng mũi, cười tươi.
-"Đừng để bị lừa."- Satoru lạnh lùng ném cho tôi một cái nhìn lãng xẹt.
Chậc. Cậu ta ngày càng đáng tẩn.
Tôi giả bộ buồn bã rồi xịu mặt xuống, Satoru lập tức bị Fuku và Rakudai trừng mắt, cậu lại im lặng cúi xuống ăn.
...
-"Để tôi rửa bát chooo."- tôi hào hứng giơ tay.
Fuku đồng ý ngay, còn Satoru thì luôn nhìn tôi với vài ánh mắt nói lên suy nghĩ của cậu :'thể nào cũng làm vỡ vài cái đĩa.' . Cái @((@%℉² tôi cũng có thể làm một cô gái đảm đang việc nhà nhé!
-"Để tôi, hai người nghỉ ngơi đi, ai lại để con gái làm mọi việc như vậy."- Rakudai ngăn.
-"Chà, anh mới là người cần phải nghỉ ngơi đấy. Rakudai-san đã mất nhiều thời gian để tới đây mà."
Rakudai nghe lời Fuku, anh gật đầu rồi trở lại phòng ăn.
Cái đ gì vậy.
Nghe lời vậy!
Sao tôi không thể khiến Satoru nghe lời được như thế!
Thất bại quá!
Tôi phải học hỏi Fuku mới được. Đúng là công chúa, cái gì cũng giỏi !
Chòi má, đậu má !
...
Vì tay tôi khá lúng túng, nên được phân cho công việc lau bát đĩa. May là chưa làm rơi cái nào ấy..
Nhưng tôi sẽ cố hết sức, tôi sẽ giúp ích mà!
...
[Satoru]
Phiền rồi đây, tôi lại phải lên tiếng để không khí không trở nên kỳ cục. Hai thằng không quen biết gì nhau, cứ ngồi nhìn nhìn như thế, chẳng có chút bình thường gì cả.
Nhưng coi ra, anh ta mở lời trước.
-"Cảm ơn Ngài đã để chúng tôi ở lại như vậy. Nếu cần giúp, xin hãy gọi tôi."- Rakudai tỏ lòng biết ơn .
Miệng lưỡi lịch sự đấy, dưới lãnh địa của tôi, chẳng có một con Quỷ nào chịu lịch sự một lần. Phục vụ tôi để không nắm chắc cái chết, chúng sống như vậy đấy, nhưng ngày qua ngày, tất cả trở nên thật chán nhường, do đó tôi lên đây.
Bắt đầu giao tiếp với con người.
-"Không cần phải xã giao như vậy, gọi nhau bằng tên thông thường đi nào."- tôi đặt xuống một tách trà.
-"V..vâng!"
Tên này, có một sự chú ý lớn tới Fuku. Đây gọi là ' thích' phải không?
Ánh nhìn, cử chỉ, sắc mặt đều thể hiện sự quan tâm, sủng ái lớn tới cô ấy.
Nhưng người anh ta thầm yêu mến, lại có những cảm xúc phàm tục với tôi.
Ta đây chẳng phải kẻ ngốc, chẳng phải một kẻ không biết đến thứ tình yêu mỏng manh của loài người. Ta chỉ, thấy nó thật hão huyền.
Chung sống cùng nhau, trao cho nửa kia cuộc sống của mình, tồn tại đến già. Điều ấy thật nhạt nhẽo, như vậy, khác gì vứt đi cuộc sống của mình cho một kẻ khác?
Thật tốn thời gian.
Việc mỗi tháng lại có người đến thăm, thật phí thời gian.
Vậy nên, sao tôi không tác nghiệp cho hai người nhỉ? Rồi Satan này sẽ có thời gian rảnh rỗi với —
-" Phụt ! "
-"C..có chuyện gì vậy?"
Tôi lau những giọt trà rớt trên cằm...
-"Không có gì."
Tôi, vừa suy nghĩ cái gì vậy?
Để một con người thấy lo lắng cho mình, thật không đúng.
Đây chính là cơ hội, để Fuku không tới đây nữa.
Đúng là, tình cảm của con người thật yếu ớt, anh ta không nói lên cảm xúc của mình, thì mãi mãi sẽ không thể khiến cho Fuku hiểu.
Đúng là con người.
Đây chẳng phải là một điểm thiếu sót để khiến tôi khác biệt với con người sao?
Tôi đã có mọi thứ, diện mạo, vị thế, tiếng tăm và quyền lực.
Nhưng vẫn còn thiếu.
Chỉ là một thứ vô dụng, nên tôi chẳng cần đến nó .
Và một Satan như tôi, chỉ lấy việc thống trị nơi này làm thú vui, khi tất cả trở nên vô vị, tôi sẽ trở lại.
Nhưng, khi nào đây..
-"Satoru..san. Những lần Fuku tới đây, cô ấy có vui chứ?"
-"Ồ, cậu đang quan tâm tới cô ấy sao?"
-"T..tất nhiên rồi. "
Rakudai ạ. Tại sao không xuất hiện sớm hơn chứ?
Nếu vậy, tôi đã có thêm thời gian rồi.
-"Nói tới quan tâm thì, Syorin đang muốn làm bạn với hai người đấy."
Rakudai sáng mắt
-"Cô bé thật đáng yêu phải không?"— anh ta nhìn về phía căn bếp -"Luôn hớn hở như vậy trông rất giống em gái của tôi."
Thì ra, cách anh ta đối xử với Syorin ban nãy là từ tư cách của một người anh trai. Vậy tôi không phải —
' Hừm..'
-"Tôi nghĩ em gái của anh sẽ đáng xoa đầu hơn Syorin nhà tôi đấy."
Chà, chắc tôi mất kiểm