Chẳng có gì ngạc nhiên khi vùng đất nơi đây không được màu mỡ, đầy khô cằn dù vừa trải qua một cơn mưa.
Và nơi đây khá gần một vùng sa mạc lớn, nơi tôi vừa xách thằng bé và băng qua.
Trong tương lai thì sa mạc này sẽ hoàn toàn biến mất, Vampire đã độc chiếm hoàn toàn và biến nó thành lãnh thổ của chúng.
Quả nhiên, người dân sống ở đây dù sớm hay muộn cũng phải di tán, vì phía bên kia vùng đất, là nơi ở của bọn Vampire.
Và nơi này, năm trước đã xảy ra một cuộc chiến tranh rất khốc liệt. Theo như những gì tôi nghe được từ những linh hồn bị đày xuống Địa ngục, thì cuộc chiến này gây ảnh hưởng tới hàng nghìn lục địa vì sự quan trọng của nó.
Nhắc đến Vampire thì cũng chẳng có gì lấy làm lạ. Chúng giống như những con thú hoang, khi no thì vờn mồi, khi đói thì cấu xé ra để thỏa mãn.
Hmp, để thống trị Vampire thì quá nhàm chán rồi. Chúng thật chẳng khác gì những con quỷ dưới âm giới. Tôi liếc mắt về phía vùng đất nơi con người, nơi đây hẳn là ranh giới giữa cái chết và sự sống.
Lũ Vampire sẽ bành trướng thêm nữa, chiếm lấy sa mạc và tấn công con người. Hmp, chúng chẳng có gì khác để làm sao?
Ranh giới..hnm
Nhìn xuống Sukine đang vật vạ vì mệt mỏi, thằng bé cần thức ăn.
Có thể coi cơ thể này là một vật thí nghiệm, đây là cơ thể của một con người, tôi sẽ đặt vài giới hạn cho nó.
Cách cơ thể con người tồn tại, khiến tôi khá thắc mắc. Nếu thằng bé ốm liệt thì thời gian nó có thể sống được là bao lâu?
Tạm gác vụ tò mò qua một bên, đối tượng mà tôi sẽ quan sát không phải là Sukine, thằng bé sẽ là tay sai của tôi.
Với linh hồn Elf trong cơ thể, Sukine có thể gặp rắc rối nếu bị một kẻ sở hữu khả năng nhìn thấy Soul, nhưng tôi nghĩ rằng sẽ không có chuyện một Elf lại xuất hiện ở thế giới con người chỉ để phát hiện ra tằng Soul của Sukine đã bị trộn lẫn đâu.
Lập tức nhấc thằng bé lên, tôi chạy thật nhanh về hướng có mùi của con người.
Khi dừng chân, là một thị trấn nhỏ. Bầu không khí u ám, nặng nề, ai nấy đều ho khan, chửi rủa, nét mặt mệt mỏi, gàn dở. Chẳng ai trông có vẻ sẽ ra tay giúp đỡ một thằng bé đang đói meo và ốm yếu cả.
Bỗng một cảm giác phấn khích dâng lên trong lồng ngực.
Nhìn lũ con người thấp kém, yếu đuối và thảm hại đến vô dụng như này, tính chiếm hữu làm chủ của Satan này lại dâng lên.
-"Đây sẽ là Vương quốc mới của ta!"— tôi nhấc áo Sukine lên, để thằng bé nhìn quanh khung cảnh.
Nơi đây sẽ là thị trấn đầu tiên được Satan đây cải cách, làm chủ và trở thành một trong những thị trấn giàu có bậc nhất vương quốc.
Và năm sau, tất cả đều đúng như tôi đã từng nói.
-"Ngươi định làm chủ cái chỗ hoang tàn này hả? Kém nhỉ?"
-"Chà, nếu ngươi nói vậy. Thì ta đây kém cỏi đến nỗi không tìm được đồ ăn cho ngươi đấy."
Sukine giật mình, thằng bé nhẹ giọng, nói lại một lần nữa.
-"Dạ không có. Ngươi nghe nhầm rồi, Fanon ta đây rất cần ngươi giúp đỡ, nếu không có cái bỏ bụng, ta làm sao có thể phục tùng ngươi được?"
-"Ừ."
Tôi đáp lại cụt lủn, tên Elf này có cái miệng khá là xấu tính, nhưng tôi biết rằng hắn ta có ích. Nên có cái để sử dụng vẫn hơn là không.
Tôi không chấp hắn ta, một tên với tính cách nổi loạn như này khá dễ để thuần phục. Chẳng mấy chốc sẽ trở thành cánh tay phải của tôi, và mọi việc vặt sẽ giao lại cho hắn.
Nghĩ tới thôi cũng khiến tôi hả hê rồi.
Tôi dừng chân tại một quán ăn nhỏ, bên trong có không khí ảm đạm, vắng khách, chỉ có hai đến ba chiếc bàn là có người ngồi.
Mùi gỗ thoang thoảng, những giọng nói cục cằn, tiếng khạc nhổ, một thứ mùi bị trộn lẫn khó phân biệt, con người với quần áo cũ kỹ, bẩn thỉu.
Tôi chọn một chiếc bàn nhỏ ở góc khuất—
Sukine gục đầu xuống bàn, thằng bé thở dài mệt mỏi. Gương mặt xanh xao đến đáng thương..hại. Mái tóc vàng sữa bù xù, thật chẳng vào nổi một nếp gọn gàng.
Sờ lại đầu tôi, cũng chẳng khác gì nhỉ.
-"Muốn gì?"— một cô gái luộm thuộm, bước tới bàn tôi với vẻ khó chịu.
Dáng vẻ hống hách, cáu bẳn, không một chút lịch sự.
-"Thứ gì đó có thể ăn được, và ngon."
Cô ta cười như thể tôi vừa nói một điều ngu ngốc.
-"Haha! Ăn được thì có, nhưng ngon thì không nhé. Đúng là đồ đòi hỏi."
-"Hống hách như vậy, chả trách cô vẫn còn ế."
Cô ta giật mình, với ngoại hình không mấy tốt đẹp, cộng với tính cách nóng nảy, độ tuổi đã quá , không có tế nhị, thì chỉ có ế.
-"N...Nhà ngươi !! Nhìn thẳng vào mắt ta và nói lại xem!?"
Cô ta hất mũ chùm của tôi xuống—
Rồi đột nhiên lùi lại, ngạc nhiên.
-"..."
-"Đồ ăn, nhanh."
-"D..Dạ!"
Và rồi cô ta đỏ mặt quay đi.
↭↭↭
-"Biết là ăn được, nhưng ngươi cũng đâu cần phải ăn như nó ngon lắm như vậy."— tôi chán nản nhìn Sukie đang hốc hết đống khoai tây nghiền và bánh mỳ trên đĩa
-"..ôi ăn...ể...ơ..ể ày..ống..b..ộ..a..n..h ông..ăn..ả? (Tôi ăn để cơ thể này sống, bộ anh không định ăn hả?)"
Thằng bé vừa nhai vừa nói.
Bốp
-"Cấm nói khi đang ăn."— tôi lấy chiếc thìa đập xuống đầu thằng bé
Sukine kêu lên với thức ăn trong miệng, má phồng lên, đôi mắt cứ ngấn nước nhưng vẫn cứ gật đầu và quay lại ăn tiếp.
Cơ thể của tôi không thấy đói, vì chẳng cơ quan nào hoạt động cả.
Nhưng Satan này cũng phải thử xem đồ ăn của con người như thế nào, nên tôi đã nếm thử khoai tây nghiền.
Và nó mặn chát.
Còn sót cả vỏ khoai.
Bánh mỳ thì ỉu và dai, khô khan.
Tôi đành gác lại việc ăn uống, trông thằng bé ăn ngấu nghiến cũng đủ để hiểu nó đói thế nào rồi.
Sau bữa ăn, Sukine như nhận ra một chuyện.
-"Này, anh có biết cách trả tiền không đấy?"
-"Bằng vàng."
-"Không! Bạc thôi! Bộ anh vừa ăn ở cung diện dát vàng đấy hả?"
Thằng bé lắc đầu.
À, trong tương lai, thì tôi đã ăn ở một cung diện dát vàng thật, nhưng không phải trả tiền.
(Ở Verriases đó :>> ổng được mời ăn tối)
-"Vậy, bạc của anh đâu?"
-"Không có."
-"..hả!?"
-"Ngươi phải tự trả chứ."
Sukine giật mình, thằng bé nhìn tôi như thể đang nhìn một thứ tàn nhẫn nhất thế gian.
-"Đùa thôi."
-"Anh có biết mình không có khiếu hài hước không?"
-"Vậy à."
-"Phải rồi đấy, nhạt nhẽo lắm."
-"Thế thì tự trả cho món ăn mặn mà của mình đi."
-"Dạ không, Satoru-sama là người mặn mà nhất thế gian, là người có nhiều muối nhất trần đời."
-"Ừ."
Thằng bé trông bất lực, đỡ lấy đầu và xoa xoa trán.
-"Chỉ cần tạo ra bạc là được mà."-tôi nói.
Ngửa bàn tay ra, những mảnh mạc bắt đầu hiện lên.
Sukine ' Ồ' lên một cái.
-"Anh còn có thể làm thế này sao?"
-"Ta còn có thể biến ngươi thành một đống tro nếu dám cãi lời đó."
-"...tôi hiểu."
↭↭↭
[Sukine]
Aaa thật chán chết mà. Tên Satan này thật vô vị, hắn ta cứ trưng cái bộ mặt vô cảm xúc ấy ra khiến tôi muốn phát điên.
Tuy có lạnh lùng như vậy, nhưng hắn ta cũng ác ghê sợ.
Vài tháng trôi qua, cơ thể tôi đã khoẻ mạnh hơn, cũng biết cách chiến đấu, cách tự vệ thuần thục. Tôi có thể tiến bộ nhanh cũng nhờ sự hà khắc của hắn ta, cứ gục xuống một cái, là ăn roi! Vậy nên phải luyện tập ngày qua ngày, tháng qua tháng. Hắn ta thì ngồi đọc sách, đôi khi đi thật lâu thật lâu và rồi chập tối mới quay lại.
Có thể hiểu tình hình là..
Chúng tôi đã từng sống trong một cái hang sâu trong rừng! Tôi chỉ được phép rời khỏi đây khi khiến Satoru có một vết xước!
Và đinh công mệnh, việc đó sẽ chẳng bao giờ xảy ra được. Và những tháng ngày luyện tập khổ cực, phải hấp thụ lại những năng lực mà cơ thể Elf của tôi nắm giữ!
Cố lên nào, tôi rất mạnh mà, chỉ là sống ở nhầm cơ thể thôi!
-"Thế nào rồi."
-"Hôm nay tôi sẽ đánh bại anh!"
-"Ngươi nói như vậy lần thứ rồi đấy."
-"Hôm nay sẽ khác!!"
-"Ngươi cũng nói như vậy lần thứ rồi."
Và như vậy, cứ ngày qua ngày, tôi vừa phải đọc sách, vừa phải luyện tập đến tối, chế độ ăn cũng tăng dần. Và Satoru thì ngày một bận rộn, mỗi khi trở về là anh ta lại vác theo một đống sách về, chăm chú viết đủ thứ, thêm cái này bỏ cái kia.
Nhưng việc đó chỉ kéo dài một tháng hoặc hơn. Anh ta trong những ngày sau, trông nhàn nhạ hơn hẳn, hết sách để đọc hay gì mà cứ nằm thổi bồ công anh hoài .
Tôi vung thanh kiếm lên bổ thật mạnh từ sau, nhưng biết kiểu gì cũng bị anh ta chặn lại bằng hai ngón tay duy nhất.
Và sau đó.. không có sau đó nữa!
Ngày ngày tối tối tôi đều phải đặt bản thân tới giới hạn của mình! Phải tập trung để hấp thụ lại tất cả năng lực! Chau dồi thể lực của mình, tịnh tâm các kiểu con đà điểu...
Cuối cùng Sukine này cũng trở thành một Fanon ! Những câu thần chú của tôi đều trở lại và có hiệu nghiệm! Tốc độ cũng nhan nhẹn hơn, thể lực được tăng cường gấp bội..
Và sau đó..
Tất cả các câu trong từng đều trở nên xiên vẹo, vì trận đấu giữa tôi và Satoru!
Cuối cùng, cũng cho anh ta được một vết xước, sau đó tôi bất tỉnh tận ba ngày liền kèm theo đợt ốm sốt trong tuần! Tôi đã thề với bản thân rằng lần sau dù có cáu đến đâu cũng không được phá đám Satoru khi đang thổi bồ công anh!