Tiêu Nhã kỳ thì đứng cười như điên, còn Ba và mẹ của Vương Tâm Lan thì cái mặt phải nói là sơ cứng lại.
Lần đầu tiên trong đời ông bà được chứng kiến cảnh giết gà cái kiểu man rợ như vậy.
người âm thầm nuốt nước miếng cái.
" Đúng là nhà giàu có khác.
Giết Gà cũng khác người thường a....!đủ man rợ nha ".
Ông bà lấy vài cọng lông gà trên đầu xuống thì thầm to nhỏ với nhau.
Vừa dứt lời thì Triệu Tử Long cười lớn nói.
Cả đầu anh còn rất nhiều lông gà dính trên đầu.
_ " Hahaha.....!An nguyên cậu giỏi nha.
Ý kiến này thật hay đó.
So với dao chặt đứt cái đầu nó thì cách này giảm bớt được máu me man rợ đó.
Hahaha.....!Giáo sư Tiêu.
Cô thấy chưa.
Tôi giết được gà rồi đó.
Hừ.....!cô muốn thay thế đàn ông làm trụ cột trong gia đình.
Cô mơ đi ".
Triệu Tử Long tự tin vỗ ngực cười lớn nói.
Bạch Thiên Tuyệt cũng giống như lập được công lớn cười thật tươi khoe hàm răng trắng sáng chói mắt.
_" Hahaha.....!giỏi mấy cậu làm tốt lắm.
Nhưng tiễn phật thì tiễn đến tây thiên.
Chuyện nhổ lông với làm sạch gà trông cậy vào vị thiếu gia rồi....!".
Tiêu Nhã kỳ cười vỗ vai cổ vũ.
Cô còn tiện tay lấy giúp người Triệu Tử Long và Bạch Thiên Tuyệt vài cọng lông gà xuống.
Nghe vậy Hàn Thần, Lý Minh Triết, Vương An nguyên liếc mắt Triệu Tử Long chửi nhỏ câu.
" cái tật tài lanh không chừa ".
người Triệu Tử Long và Bạch Thiên Tuyệt còn cầm con gà đứng hình mà nhìn Tiêu Nhã kỳ.
Nụ cười trên môi tắt liệm.
Vương An nguyên thấy vậy cười đi lại chỗ của Tiêu Nhã kỳ nói.
_" Giáo sư Tiêu.
Cô đi xe cũng mệt mỏi rồi.
Tôi bóp vai cho cô được không.
Chỉ con gà người làm thì phí nhân lực lắm.
Tôi giúp cô làm cái khác được không ".
Vương An nguyên vừa nói vừa nháy mắt cái.
Anh biết lúc nào Tiêu Nhã kỳ cũng thiên vị anh và thương anh nhất.
Thế nào cô cũng sẽ đồng ý mà.
_" ưm....!cậu nói có lý.
Vậy tôi và cậu làm chuyện khác.
người con gà là đủ rồi.
Vậy cậu làm nhanh nha.
Cố lên.
Đừng câu thời gian tôi đói bụng đó ".
Tiêu Nhã kỳ cười nói.
Rồi coi cứ như vậy kéo Vương An nguyên đi xem Vương Tâm Lan đang làm món ăn khác, bỏ lại người Triệu Tử Long, Bạch Thiên Tuyệt, Hàn Thần, Lý Minh Triết nghiến răng nhìn người kia đang cười vui vẻ kia.
_" Tên Vương An nguyên đáng chết này...!dám sắc dụ Tiêu Nhã kỳ ".
Triệu Tử Long chửi câu.
_" Còn gì nữa.
Tiêu Nhã kỳ lúc nào mà không thiên vị cho cậu ta chứ ".
Hàn Thần ghen tuông nói.
_" Hừ.....!chơi với cậu ta bao nhiêu năm.
Phải nói từ nhỏ đến lớn.
Giờ mới biết cậu ta là cái thứ mê chim bỏ bạn.
Tôi coi như đã nhìn lầm cậu ta rồi ".
Bạch Thiên Tuyệt cũng giọng chua lè nói.
Sao cái người nắm tay Tiêu Nhã kỳ đi không phải anh cơ chứ.
Anh cũng muốn nha.
_" Thôi làm nhanh đi.
Đứng đây nói cả ngày thì con gà cũng không ai làm thế chúng ta đâu....!".
Lý Minh Triết nheo mắt nói.
_ Triệu Tử Long.
" hừ....!có gì khó đâu.
Mấy cậu nhìn tôi mà học hỏi nè ".
Triệu Tử Long nói rồi ra xe lấy cây kiếm dài hình thù giống như kiếm nhật vậy.
người Hàn Thần tránh ra xa nhìn Triệu Tử Long khí thế hừng hực.
Làm ông bà Vương đứng gần đó nhìn cũng hiếu kỳ xem Triệu Tử Long muốn làm cái gì.
người muốn đi lại nói để người làm cho nhưng thấy anh vậy không tự giác lui bước.
Tốt nhất đứng ngoài xem là an toàn nhất.
Triệu Tử Long rút cây kiếm sáng bóng " Daaaaaa.........!".
Anh hét lên câu rồi thanh kiếm chém như điên về phía con gà.
Rất nhanh đầu nơi, chân nơi cả thân mình con gà cũng được chặt nhỏ gọn gàng đâu ra đó.
Chỉ có khuyết điểm là con gà chưa được làm sạch lông và từng khúc thịt còn dính bộ lòng của con gà.
Máu tươi chảy ra đỏ rực góc nhà.
Phải nói nơi đây chẳng khác gì địa ngục trần giang.
Và Triệu Tử Long đang hóa thân ác quỷ tu la chuyên hành hình tội nhân vậy.
Triệu Tử Long tự tin thu kiếm lại rồi nhìn người kia đứng như trời trồng nhìn con gà chia sẻ .
người đồng loạt giơ ngón tay cái lên khen ngợi.
" Hảo Kiếm pháp ".
người Bạch Thiên Tuyệt, Lý Minh Triết, và Hàn Thần đồng thanh nói.
Ba mẹ Vương Tâm Lan thì ôi thôi cái mặt còn khó coi hơn cái gì nữa.
Sống năm lần đầu tiên trong đời được mở rộng tầm mắt như vậy.
" Tâm Lan à.....!con rước mấy vị đại thần phương nào về nhà chúng ta vậy a....!".
Quá dọa người rồi.
Vậy mà còn hảo kiếm pháp ở đây nữa.
_" Hahaha.....! Cậu đừng hâm mộ nha.
Cái này là chuyện nhỏ thôi.
Không đáng nhắc đến.
bác phiền bác làm sạch lông nó dùm bọn cháu nha.
Nhưng lén làm thôi đừng cho Tiêu Nhã kỳ biết....! bác giúp đỡ cháu được không ".
Triệu Tử Long cười lớn nói.
Anh nhìn nhóm người Hàn Thần phẩy tay cái rồi cầm thanh kiếm sáng bóng đến chỗ của ông bà Vương nói.
Ông bà Vương bị Triệu Tử Long hỏi thì giật mình.
Khí thế trên người Triệu Tử Long làm ông bà nuốt nước miếng rồi vô thức gật đầu cái.
Nghe vậy anh cười tươi như hoa.
Thì ra làm gà dễ như vậy a....
anh đâu có biết.
khi người quay lưng đi hiên ngang thì ông bà Vương nhìn đống gà được chặt nhỏ khóc không ra nước mắt.
Kiểu này kêu ông bà phải nhổ lông gà đến khi nào đây.
người nào biết chiến tích mình làm có thể làm người khác muốn cười không được muốn khóc cũng không xong.
Tiêu Nhã kỳ và Vương An nguyên cũng giúp Vương Tâm Lan làm xong vài món ăn thì người cười tươi như hoa đi đến.
" Giáo sư Tiêu tôi chặt gà xong rồi ".
Triệu Tử Long cười nói.
Ánh mắt như nói thấy tôi giỏi chưa mau mau khen ngợi tôi đi.
_" woa.....!giỏi vậy ta.
Mà cậu chặt gà mà dùng thanh kiếm dài vậy à.....!".
Tiêu Nhã kỳ cười khen ngợi nói.
_" Hừ.....!cô tưởng con gà đó làm khó được bọn tôi sao ".
Hàn Thần nhanh chóng lập công nói.
_" Tiêu Nhã kỳ cô không thấy Tử Long múa kiếm bao đẹp luôn nha...!" Bạch Thiên Tuyệt không chịu thua thêm vào câu.
_" Giáo sư Tiêu.
Xong việc rồi chúng ta đi tham quan vòng ở đây không ".
Lý Minh Triết cười nói.
_" ưm....!Tâm Lan ở đây có cái gì chơi không ".
Tiêu Nhã kỳ cười nói.
_" Em biết đi khoảng phút có vườn xoài.
Nhưng có chó dữ lắm.
Phía xa hơn chút là khu du lịch sinh thái.
Có thể leo núi, câu cá.
Cảnh cũng rất đẹp ".
Vương Tâm Lan cười giới thiệu.
_" Có xoài a.....!Nghe là thấy thèm rồi....!".
Tiêu Nhã kỳ cười nói.
Bỗng trong lòng cô lóe ra ý tưởng chơi nhây.
Cô cười thật giang manh nhìn người Bạch Thiên Tuyệt nói.
_" Nè.....!Có dám chơi trò chơi không ".
Tiêu Nhã kỳ cười nói.
Cô rất ít khi cười như vậy vì mỗi khi cô cười như vậy thì coi bộ sắp có người gặp nạn rồi.
_" Chơi cái gì.....!".
Triệu Tử Long cầm đầu người lên tiếng hỏi.
_" Hahaha.....!chúng ta đi tới vườn đó trộm xoài.
Xem ai hái được nhiều thì người đó thắng.
Người thua phải giặt đồ, rửa chén thế nào ".
Tiêu Nhã kỳ cười lớn nói.
Lúc trước khi xuyên qua đây cô hay chơi trò này lắm.
Trẻ trâu mà đôi khi phá chút để già còn có cái kỹ niệm khó quên.
_" Đồng ý .....".
người cười nói.
Lần nào cũng thua cho cô riết người cảm giác mặt mũi của đàn ông bị mất sạch trong tay người rồi.
Chỉ cần có cơ hội hành hạ lại Tiêu Nhã kỳ thì bọn anh mới không dễ dàng bỏ qua.
Bọn anh phải lấy lại những gì đã mất chứ.
Tiêu Nhã kỳ mà biết thì chắc chắn sẽ mỉm cười nói câu nếu không khéo mất luôn những gì đã có.
_" Chị Nhã kỳ.
Em giúp mẹ làm chút.
Chị đi thẳng đường này khoảng phút là tới ".
Vương Tâm Lan cười nói.
Lúc cô còn nhỏ cũng đi hái trộm vài trái nhưng ông bà chủ dễ lắm.
Nhiều khi còn kêu lại cho cô thêm vài trái nữa nên giờ cô nghĩ là không sao.
Cho mấy người chơi chút, cùng lắm đến tối cô lén lên đưa lại tiền là được.
_ Tiêu Nhã kỳ mỉm cười.
Cô gật đầu xem như đã hiểu.
Rồi nhìn người nói " đi thôi....!".
Nói rồi cô dẫn đầu đi trước.
người Triệu Tử Long, Hàn Thần, Bạch Thiên Tuyệt, Lý Minh Triết, Vương An nguyên đi theo sau.
Vương An nguyên chạy lên bước nắm tay Tiêu Nhã kỳ đi.
Triệu Tử Long cũng không chịu thua cầm lấy tay còn lại của Tiêu Nhã kỳ.
Tiêu Nhã kỳ nhíu mày nhìn người.
Bạch Thiên Tuyệt, Hàn Thần đi ở sau không vui.
Nhưng đang đi ngoài đường bọn anh cũng không thể đi lại giành được.
Chỉ biết đi sau không vui thôi.
_ " Nè....!Tôi không có bị què.
người mỗi người kéo tay tôi làm gì....!Có nghe câu nam nữ thụ thụ mất chưa.
Người xưa nói đưa triệu mới được nắm tay.
Nhanh đưa tiền cho tôi ".
Tiêu Nhã kỳ cười nói.
_ Nghe vậy người đen mặt nhìn Tiêu Nhã kỳ.
Cô xem bọn anh là máy rút tiền tự động không đáy hay cái gì đó.
" Tiêu Nhã kỳ.
Cô thiếu tiền sài sao.
Này cô cũng nói được.
Có phải ai cho cô tiền thì muốn làm gì cô cũng được phải không ".
Triệu Tử Long buông tay cô ra nói.
Sắc mặt của anh không vui chút nào.
Vương An nguyên thì vẫn nắm lấy tay cô không buông.
thì .
Cái đó như tiền lẻ của anh thôi không đáng nhắc đến.
Bạch Thiên Tuyệt thấy Triệu Tử Long buông tay thì anh cầm lấy tay cô.
Anh thừa biết Tiêu Nhã kỳ chỉ nói vậy thôi chứ không phải vậy.
Có trách thì trách Triệu Tử Long trúng kế của Tiêu Nhã kỳ thôi.
Tiêu Nhã kỳ chỉ lắc đầu cười nhẹ không giải thích.
Cô chỉ kiếm cớ nói xem phản ứng của người thôi ai biết Triệu Tử Long phản ứng mạnh vậy.
Cô nhìn qua Bạch Thiên Tuyệt và Vương An nguyên mỉm cười cứ vậy đi tiếp mà không trả lời Triệu Tử Long.
Cô không trả lời làm cái mặt của mộ nam nào đó càng không vui.
Hàn Thần cũng vậy.
Anh trễ có chút thì bị Bạch Thiên Tuyệt cướp mất vị trí rồi.
Lý Minh Triết thì cười không sao cả bước đi.
Đến vườn xoài rộng.
Trái nào trái nấy mập mạp, căng tròn bóng lưỡng.
Tiêu Nhã kỳ thấy vậy thì liếm môi cái.
Cái này mà có thêm mắm ruốc hay nước mắm đường thật cay, hay làm xoài lắc thì bá cháy rồi...!mồi bén nha....
_" Tôi đếm thì chúng ta vào trong.
Xem ai hái được nhiều thì người đó thắng nha.
".
Tiêu Nhã kỳ đếm xong thì người nhanh chóng hái.
Nhóm Triệu Tử Long muốn thắng Tiêu Nhã kỳ nên hái say mê.
người không để ý đến con chó becgiê to thật to đang chạy đến.
_" Gâu...!gâu....!gâu....".
con chó nhe răng hung dữ nhìn người Triệu Tử Long đang trộm xoài nhà nó.
_" Chết cha.....Tử Long....!Tôi đếm đến thì mạnh ai nấy chạy về nhà nha ".
Tiêu Nhã kỳ nuốt nước miếng nhìn con chó hung dữ.
Cô quên mất có chó.
người gật đầu.
Giờ phút này trời kêu ai nấy dạ đi.
_" Chạy.....!".
Tiêu Nhã kỳ nói câu người lấy hết sức bình sinh ra chạy như điên.
Chạy theo sau là con chó tùy thời có thể cắn nát mông người.
_" Gâu gâu gâu ".
con chó thấy người bỏ chạy thì nhanh chóng đuổi theo.
Làm màng chơi đuổi bắt, rượt đuổi hấp dẫn.
_" Hahaha...!Giáo sư Tiêu.....!trò này vui quá....!".
Triệu Tử Long cười nói chân vẫn chạy thật nhanh về phía trước.
Được lợi thế chân dài nên nhóm bọn anh chạy nhanh hơn Tiêu Nhã kỳ chút.
_" Mẹ kiếp...!chó dí mà vui cái con khỉ a....!thích thì cậu ở lại chơi với chó đi.
Coi bọn nó có cắn đứt trái trứng với cây xúc xích của cậu không ".
Tiêu Nhã kỳ vừa chạy như điên vừa chửi.
Mấy trái xoài không chịu được tốc độ nhanh nên rớt tè le xuống đất.
con chó vẫn hung dữ chạy theo cắn mấy lần nhưng không trúng..