_ Tiêu Nhã kỳ gối đầu trên đùi Vương An nguyên ngủ thật ngon.
Trong lúc cô ngủ còn không biết Triệu Tử Long và Vương An nguyên đấu mắt với nhau kịch liệt.
Chiếc trực thăng bay hồi thì tới miền đất thuộc quyền sở hữu của Bạch Thiên Tuyệt.
Nhóm người của Triệu Tử Long và Tiêu Nhã kỳ vừa xuống tất cả mọi người đều ra đón tiếp Bạch Thiên Tuyệt.
_" Cậu chủ.
Xe đã chuẩn bị xong rồi ".
người quản lí khu vực này nói.
Ông còn đưa tay chỉ về phía chiếc Ferrari đời mới nhất đang đậu ở bãi đậu xe.
_" Tôi biết rồi.
Giáo sư Tiêu chúng ta đi thôi.
Từ đây đến nhà lọ lem phải phút chạy xe đó.
Cô đi với tôi nha ".
Bạch Thiên Tuyệt nhìn Tiêu Nhã kỳ cười nói.
Anh vừa dứt lời thì nhận ngay ánh mắt nhìn chằm chằm vào anh.
" Mấy cậu nhìn cái gì chứ.
Tôi đi với giáo sư Tiêu thì có gì không được.
Mấy cậu đi với cô ấy được, chẳng lẽ Tôi thì không được sao.
Giáo sư Tiêu chúng ta đi thôi ".
Bạch Thiên Tuyệt nói rồi hiên ngang kéo Tiêu Nhã kỳ đi.
Tiêu Nhã kỳ nhúng vai bất đắc dĩ cái.
Không phải xe của cô.
Cô đi ké nên không có ý kiến.
_" Hừ.....!lại để cậu ta đi trước bước ".
Vương An nguyên không vui nói.
_" Cái gọi là ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi cậu còn không hiểu à....!".
Triệu Tử Long nhếch môi cười rồi đi ngang qua Vương An nguyên.
Leo lên chiếc Ferrari màu đỏ rực.
Hàn Thần, Lý Minh Triết, Vương Tâm Lan bất đắc dĩ leo lên chiếc Ferrari màu xanh nước biển còn lại.
Chiếc xe lao thật nhanh trên đường cao tốc.
Kỹ thuật lái xe của Bạch Thiên Tuyệt phải nói là rất tốt.
Vừa chạy lâu lâu lại nhìn Tiêu Nhã kỳ mỉm cười.
Bàn tay muốn nắm lấy tay cô lắm nhưng không dám.
Cứ đưa gần tới lại rút về.
Tim anh đập liên hồi như trống.
_" Bạch Thiên Tuyệt.
Cậu lái xe không tệ.....!".
Tiêu Nhã kỳ mở miệng khen.
Vì là xe mui trần.
Gió thổi mạnh làm bay tóc mái dài của cô càng thêm hoang dã.
_" Trong người bọn tôi.
Triệu Tử Long là người lái xe giỏi nhất.
Tôi cũng được thôi không phải là giỏi lắm ".
Bạch Thiên Tuyệt cười nói .
Được trớn anh hít hơi nắm lấy bàn tay của Tiêu Nhã kỳ để gần đó.
Tiêu Nhã kỳ nhíu mày nhìn Bạch Thiên Tuyệt.
_" Nè....!nắm tay tôi phải trả tiền đó nha.
Tôi không phải là nhà từ thiện đâu đó ".
Tiêu Nhã kỳ cười nói rồi rút tay lại.
Bạch Thiên Tuyệt thấy cô rút tay lại thì nhanh chóng kéo tay cô lại không cho cô rút về rồi nói.
_" Trả tiền thì trả tiền......!Nếu tôi trả tiền thì giờ nó là của tôi rồi.
Cô đừng hòng rút lại được đâu.
Nó giờ là của tôi ".
Bạch Thiên Tuyệt nói rồi hiên ngang nắm chặc lấy tay cô.
Tiêu Nhã kỳ nhìn qua anh mỉm cười.
Cô nhìn bàn tay trắng nõn nà của Bạch Thiên Tuyệt đang để lên tay cô.
Tiêu Nhã kỳ giờ mới thấy mắc cỡ.
Tay của người ta là con trai mà trắng nõn.
Từng ngón tay thon dài mịn màng.
Còn cô đã là da nâu còn nhiều vết chai nữa.
Ông trời chắc có sự nhầm lẫn trong việc nặn người rồi không.
Hay ông trời cũng thiên vị bọn anh là vì bọn anh là nam chính nên được trời ưu ái, phân biệt đối xử.
Tiêu Nhã kỳ không chống chế nữa mà chỉ nhắm mắt lại cảm nhận từng làn gió lướt qua mặt.
Bạch Thiên Tuyệt thấy vậy thì càng cười thật tươi.
Chiếc Ferrari càng tăng tốc.
Không bao lâu đến nhà của Vương Tâm Lan.
chiếc Ferrari đi đến đâu cũng là trung tâm của mọi người bàn tán.
Vì nó là siêu xe số lượng sản xuất có hạn chỉ có siêu cấp nhà giàu mới có thể sở hữu được.
Giờ lại lúc xuất hiện chiếc Ferrari nên ai cũng nhìn cho thỏa mãn con mắt.
Đây cũng là dịp hiếm có để chiêm ngưỡng vẻ đẹp của nó.
Huống chi là những người lái xe lại càng là trai đẹp gái xinh nữa.
số người nhận ra Vương Tâm Lan thì chỉ biết há miệng ngạc nhiên vì chỉ sợ nhận lầm người.
_" Chị Nhã kỳ.
Đây là nhà em nè.
Nhà em rất nhỏ chị và mấy cậu chịu khó ở chút được không ".
Vương Tâm Lan nói.
_" Không sao ".
Tiêu Nhã kỳ cười nói.
Lúc trước nhà cô cũng chỉ khá giả hơn nhà Vương Tâm Lan chút, chứ không phải là như Tiểu thư của Tiêu Gia như bây giờ.
Cô thì không sao nhưng tên kia thì bĩu môi nghĩ trong bụng.
" Nhà này cũng được xem là nhà sao.
Cùng lắm là to bằng cái nhà vệ sinh của nhà bọn tôi mà thôi.
Trăm ngàn lần tưởng tưởng cũng không nghĩ nó nhỏ như vậy.
Vậy tối nay bọn tôi ngủ ở đâu đây ".
người cùng suy nghĩ nhìn xung quanh tham quan nhà Vương Tâm Lan nói nhỏ câu, rồi người quay qua nhìn Vương Tâm Lan cái.
Làm như hiểu được suy nghĩ của người Vương Tâm Lan chỉ biết cười trừ cúi đầu xấu hổ.
Thấy vậy Tiêu Nhã kỳ mới lên tiếng.
" Không ai có quyền lựa chọn nơi mình sinh ra.
Nhưng họ vẫn có quyền lựa chọn cho mình phong cách sống.
Mấy cậu nhìn Vương Tâm Lan đi rồi biết.
Trong mắt tôi Tâm Lan nhìn còn vừa mắt hơn người nhiều.
Tâm Lan chúng ta vào nhà thôi mặc kệ người đó đi.
Bệnh công tử ".
Cô nói.
Vương Tâm Lan nghe vậy thì khóe mắt đỏ ửng cảm động vì mấy lời đó của Tiêu Nhã kỳ.
Đôi má ửng hồng của Vương Tâm Lan càng thêm xinh đẹp đi theo sau Tiêu Nhã kỳ vào nhà.
người đi vào nhà trước bỏ lại chàng đẹp trai chỉ biết đứng bĩu môi.
người cũng quen với cách nói chuyện của Tiêu Nhã kỳ rồi nên chẳng ai thèm để trong bụng làm gì.
người theo sau bước vào nhà.
Nhà của Vương Tâm Lan tuy nhỏ nhưng ngăn nắp sạch sẽ.
Ba mẹ Vương Tâm Lan cũng là giáo viên nên nhà cũng không bừa bổn như những nhà khác.
Mọi người đều rửa mặt cho sạch sẽ thì không bao lâu ba mẹ Vương Tâm Lan cũng về.
người chỉ mới về tới đầu hẻm nhà thôi thì hàng xóm đã tranh nhau chúc mừng ông bà không ngớt lời rồi.
Có người còn khoa trương nói Vương Tâm Lan dẫn con rể đại gia về ra mắt gia đình và hàng xóm.
Tin đồn như mọc cánh bay khắp nơi.
so với người càng thổi phồng lên sự thật, làm ông bà phải cấp tốc chạy về nhà xem thật hư thế nào.
Thấy chiếc xe đắt tiền bóng loáng đậu trước nhà làm ông bà còn không tin vào mắt mình.
_" Vị này là Giáo sư Tiêu mà con thường hay nhắc đến.
Còn cậu này là bạn học cùng lớp với con sao ? ".
Ông Vương cười nói.
_" Dạ đúng rồi.
Đây là giáo sư Tiêu Nhã kỳ.
Đây là Triệu Tử Long, Vương An nguyên, Hàn Thần, Bạch Thiên Tuyệt, Lý Minh Triết.
người đều là bạn học của con ".
Vương Tâm Lan giới thiệu vòng cho ông bà biết.
_" Giáo sư Tiêu..
Cô còn trẻ như vậy đã làm giáo sư rồi.
Thật là trường giang sóng sau xô sóng trước.
Còn cậu nữa cũng là rồng trong biển người sau này tương lai thật sáng lạng....!hahaha ".
Ông cười nói vài câu khách sao.
Nói vậy thôi chứ tiếp đón vài nhân vật chỉ gặp trên báo chí làm ông cũng đổ mồ hôi.
Bất kỳ người nào ông cũng không thể đắc tội được.
Trong mấy người ở đây chỉ cần tiếng nói cũng đủ làm nhà ông tán gia bại sản rồi.
Nhóm người Triệu Tử Long cũng gật đầu chào rồi thôi.
Đây là lần đầu tiên bọn anh tiếp xúc với tầng lớp cấp thấp như vậy nên cũng không biết nói gì.
Có câu không cùng đẳng cấp khó nói chuyện mà.
Bọn anh gật đầu chào cũng xem như là nể mặt Tiêu Nhã kỳ rồi.
Chỉ có Tiêu Nhã kỳ là cùng ông nói nhiều hơn chút để phá tan đi cái cảm giác cứng ngắt ở trong nhà.
Tiêu Nhã kỳ thấy Mẹ Vương Tâm Lan cầm con gà sống đi vào thì cô mỉm cười.
Máu chọc ghẹo người của cô lại tái phát.
Cô nhìn người Triệu Tử Long nói.
" Nè cậu ở đây cũng không thể ngồi chơi không, cơm nước cũng phải để người khác hầu tới miệng nha.
Ai muốn ăn thì phải làm việc, người các cậu nhanh vào giúp tay đi ".
_ Nghe vậy người nhìn Tiêu Nhã kỳ.
" Muốn bọn tôi làm cái gì ? ".
Triệu Tử Long bĩu môi lên tiếng.
_" Phải đó.
Muốn tôi đi làm cái gì ?.
Chúng tôi có biết làm cái gì đâu ".
Hàn Thần thêm vào nói.
Tiêu Nhã kỳ mỉm cười lên tiếng.
" Tới đây rồi làm ơn bỏ cái lốp đại thiếu gia của cậu ra dùm tôi cái.
người nhanh vào làm gà đi ".
Tiêu Nhã kỳ chỉ con gà trống thiến còn đang kêu o o nói.
anh nghe vậy hét lớn.
_" CÁI Gì......!Cô kêu chúng tôi giết nó.
Đùa cái gì vậy Tiêu Nhã kỳ....!Chúng tôi không biết làm.
Có chết cũng không làm ".
người đồng thanh nói.
_" Hahaha......!Tôi không cần biết.
cậu muốn làm sao đó cũng được, miễn là tôi có thịt gà ăn được rồi.
Nhanh đi làm....! con gà đó giao cho người đó.
Đi làm nhanh đi Con trai gì lề mề quá ".
Tiêu Nhã kỳ đẩy anh đi lại con gà trống thiến nói.
Miệng cô như cáo già cười thật tươi.
Cô thật sự muốn xem các đại thiếu gia giết gà như thế nào.
Mẹ Vương Tâm Lan thấy vậy lên tiếng giải vây.
" Giáo sư Tiêu cô để tôi làm cho.
Cậu kia nhìn là biết không biết làm rồi.
Lỡ người bị thương thì không hay ".
Bà tính giành làm thì Tiêu Nhã kỳ cản lại.
_" Bác Vương..
Cậu ấy làm được mà.
Nếu có con gà mà làm cũng không xong thì cháu thật xem thường bọn họ nha.
Ai nói con trai mới là trụ cột trong nhà đâu.
Giết không được con gà thì nói gì đến làm trụ cột trong nhà chứ.
Bác nói cháu nói có đúng không.
Cháu thấy nên đổi lại phụ nữ chúng ta mới là trụ cột trong nhà mới đúng ".
Tiêu Nhã kỳ cười khích tướng nói.
anh nghe vậy máu gà hăng hái lên.
Cái này là Tiêu Nhã Kỳ trắng trợn xem thường tất cả đàn ông mà.
Mà cô đụng đến tự ái đàn ông thì người vừa tức vừa nói lại.
Làm gì thì làm cũng không thể để Tiêu Nhã kỳ xem thường cánh đàn ông được.
Vấn đề ở đây là mặt mũi mà.
_" Giáo sư Tiêu.
Cô nói thật khó nghe.
Giết gà thì có liên quan gì đến trụ cột trong nhà gì đó chứ ".
Triệu Tử Long nói.
_" Phải đó.
Chẳng lẽ phải biết giết gà mới là đàn ông trong mắt cô sao.
Cái lý luận gì kỳ vậy.
Cô thật là không có nói lý lẽ gì hết ".
Hàn Thần nói.
_" Để Tôi đi làm.
Tiêu Nhã kỳ để tôi chứng minh cho cô thấy.
Đàn ông mãi mãi là trụ cột trong nhà.
Điều này mãi mãi không thay đổi.
Cô nghe cho rõ đó ".
Vương An nguyên nhíu mày nhìn Tiêu Nhã Kỳ nói.
Anh thực sự không vui khi cô xem thường bọn anh như vậy.
Anh muốn mình trong mắt của cô mãi mãi là một người đàn ông đích thực.
Có Vương An nguyên dẫn đầu.
tên còn lại cũng hừ câu rồi kéo con gà ra nhà sau.
Tiêu Nhã kỳ thấy người trúng kế thì mỉm cười.
Cô cũng nhanh chóng đi ra xem cái bọn đàn ông đích thực kia tính làm cái gì.
Nghe được vài câu Cô phải bịt miệng lại nhịn cười khi thấy người bàn tán xem sẽ giết gà như thế nào.
_ Hàn Thần.
" Tôi thấy nên dao chém đứt đầu nó ".
_ Triệu Tử Long.
" Tôi thấy cứ quăng nó vào nồi nước sôi rồi đẩy nắp lại.
Bảo đảm phút chết liền ".
_ Vương An nguyên " Tôi thấy nắm lấy cái cổ của nó xoay lên trời vòng là được.
khỏi mất công máu me ".
_ Bạch Thiên Tuyệt " Tôi thấy nên mổ bụng nó trước là hay nhất.
sau đó ném nó vào nước sôi ".
_ Lý Minh Triết.
" Tôi thấy nhổ sạch lông nó trước, rồi dao chặc dứt đầu nó ".
người mỗi người mỗi ý.
Đến khi thống nhất ý kiến thì Tiêu Nhã kỳ bò ra cười khi thấy Bạch Thiên Tuyệt và Triệu Tử Long tay nắm cái cổ con gà xoay thật mạnh trên trời khoảng vòng.
Lông gà bay đầy trời.
Phân gà cũng giống như bom dăn tung tóe đâu cũng có.
Ông bà Vương thì cái mặt ôi thôi đen thui hơn than nhìn cảnh man rợ này, rồi ông bà nhanh chóng lấy nắp nồi che cái mặt lại để khỏi dính phân gà đang bay khắp nơi.
Vương An Nguyên, Hàn Thần và Lý Minh Triết cũng không kém.
người lập tức bỏ của chạy lấy người tìm chỗ núp.
Nhìn phân gà văng tung tóe đâu cũng có thì cả nhăn mặt rồi bịt mũi lại.
" Má nó..
cứt gà sáp thối quá, kiểu này cái bụng con gà đó không còn xót lại thứ gì quá ".
Hàn Thần không nhịn được chửi nhỏ.
" Mẹ nó..
Suýt chút nữa dính một bãi phân gà vào mặt rồi ".
Lý Minh Triết cũng không nhịn được chửi thề một câu.
" Con mẹ nó..
người các cậu dừng lại đi.
Phân gà bay đâu cũng có rồi ".
Vương An Nguyên lấy nắp nồi che mặt lại hét lên thật to.
" Hahaha.....!".
Tiêu Nhã kỳ thì bò ra cười còn phải cực lực né tránh bom phân đang bay loạn lạc như thế chiến , .
Đó cái gọi là trụ cột gia đình chính hiệu là đây nè..